“Vậy giờ Shinya và mấy người kia đâu?” Guren hỏi.
“Ở Harajuku.” Kureto đáp.
“Harajuku á? Sao anh lại bắt đầu lại ở Harajuku chứ không phải là Shibuya?”
“Căn cứ vẫn đặt ở Shibuya mà.” Kureto sửa lại.
“Thế sao anh…”
“Tất nhiên là ta có chút chuyện phải nói với cậu trước rồi hẵng để đội của cậu quay lại chứ.”
“...”
“Có vẻ như là toàn bộ thảm họa này đều chỉ là màn kịch của nhà Hiiragi. Thậm chí đến cả một kẻ như Mahiru từ đầu đến cuối cũng chỉ như con chuột bạch trong tay cha mà thôi. Đúng chứ?”
Phải, số phận của Mahiru đã an bài ngay từ khi cô sinh ra, suy cho cùng cô cũng chỉ là một con chuột bạch. Lúc Guren đến thì cô đã giết hết kỹ thuật viên, phá hết camera giám sát, dọn đường chờ anh. Và trước khi chết, cô chỉ bảo anh rằng cô cuối cùng đã thoát khỏi cái số phận định sẵn ấy.
Liệu Kureto đã chứng kiến tất cả? Mahiru rốt cuộc đã chạm đến ngưỡng cửa tự do hay chưa? Hay cuối cùng tất cả đều chỉ là một con rối mặc sức cho kẻ khác giật dây?
“...”
Guren để tâm nghĩ một chút, anh hiện giờ đang rất thiếu thông tin. Anh cũng chẳng biết phải nói gì hay phải làm gì là tốt nhất.
Vấn đề trước mắt là anh chẳng biết phải cố gắng làm gì trước một thế giới đã chết cả.
Thứ duy nhất hiện lên trong đầu anh là “không được để lộ điều gì khiến mọi người tan biến”, hiện tại là vậy.
“Kureto” Guren gọi.
“Sao?”
“Anh nghĩ kẻ thù là ai?”
“Kẻ thù á?”
“Ừm”
“Ta không có kẻ thù.”
“Vậy rốt cuộc anh sống để làm gì?”
“...”
“Ở cái thế giới này, liệu một người có thể làm nên điều gì?”
Kureto nghĩ một lát rồi nhìn thẳng về phía Guren và đáp: “Cậu vẫn chưa rõ ngoài kia ra sao à? Vậy thì để ta nói cho biết, là tuyệt vọng đấy. Nếu chúng ta không vực dậy nổi thì loài người sẽ chính thức tuyệt chủng.”
“...”
“Ta sẽ là mục tiêu sống của những kẻ yếu đuối bất lực rồi sau đó Đế Quỷ Đoàn sẽ đưa nhân loại vượt qua…”
“Ha! Chẳng phải chính tay Đế Quỷ Đoàn đã hủy diệt thế giới này sao.”
Kureto nhún vai đáp: “Vì là nghĩa vụ, ta vẫn sẽ chịu trách nhiệm dù cho việc đó ta còn chẳng nhúng tay vào. Tất nhiên, nghĩa vụ đi đôi với quyền lực mà.”
“Vậy giờ là lúc anh thực hiện nghĩa vụ à?”
“Ừm. Và tiếp tục làm theo lẽ phải nữa.”
Kureto rút kiếm ra từ eo. Lưỡi kiếm ấy phát ra tiếng điện kêu xẹt xẹt nhỏ.
Tên nó là Reimiki.
Một con quỷ mang khả năng điều khiển sét đang bị phong ấn bên trong đấy.
Lưỡi kiếm Kureto lướt qua, cắt đứt sợi dây trói Guren.
Guren bất ngờ nhìn xuống đôi tay mới nãy còn đang bị trói của mình, hỏi: “Làm chi vậy ba?”
“Cậu có việc của mình rồi đấy.” Kureto đáp.
“Ý anh là tôi phải chịu trách nhiệm phải không?”
“Ừ”
“Nghĩa là tôi phải cứu thế giới cùng anh á?”
“Chuẩn, đó chính xác là việc của cậu đó.”
“Nhưng chẳng phải chính Đế Quỷ Đoàn đã hủy diệt thế giới sao. Chúng ta thậm chí còn chẳng biết tí gì về chuyện đó nữa. Rốt cuộc lòng vòng thế để làm gì?”
“...”
“Anh có biết mục đích của họ là gì không?”
“...”
Kureto câm như hến.
“Anh cái gì cũng không biết, đúng chứ?” Guren nói, dồn hết ánh nhìn lên mặt Kureto.
“Anh chẳng biết cái gì, vậy mà còn dám nói về lẽ phải á? Ôi, tôi nhổ vào. Rồi quyền lực thật sự của anh là gì cơ chứ? Sao mà anh, một thằng chẳng có tý sức mạnh lại có thể chịu trách nhiệm được cơ…”
Những lời này, Kureto nghe chán rồi. Anh vung tay đấm thẳng mặt Guren.
Nếu muốn Guren hoàn toàn né được đòn đó.
Nhưng, anh lại chấp nhận đưa mặt chịu đòn. Anh muốn vậy. Bởi vì anh, chính tay anh, dù đã biết trước kết cục nhưng vẫn làm đúng vai trò của mình và chọn sự diệt vong.
Guren thoáng thấy vị máu trên khóe môi rồi quỷ chú ngay lập tức chữa trị cho anh. Anh giờ đây dù có ném vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chẳng hề hấn gì.
Cả thể xác lẫn linh hồn đều đã hoàn toàn trở thành một con quái vật.
Guren nheo mắt lườm Kureto: “Anh đang làm gì?”
Kureto liếc xuống máu Guren trên nắm đấm mình rồi trả lời:
“Cậu không thấy mình giống một nhân vật trong phim hoạt hình cho bọn nhóc à?”
Guren bật cười thành tiếng.
“Có lẽ là đã từng như vậy, trước khi mấy thứ này xảy ra. Nhìn đi, thế giới giờ chỉ là một đống đổ nát.”
“Vậy thì chúng ta sẽ xây dựng cái mới.”
“hhh”
“Thảm họa này cũng khiến Đế Quỷ Đoàn yếu đi rồi. Sức ảnh hưởng của cha tôi cũng không còn như trước nữa. Thậm chí đến cả cái trường này cũng không còn bị giám sát. Vậy nên cùng ta…”
“Cái gì mà cùng ta cơ? Đừng nói là anh định nổi dậy đấy.”
“...”
“Vậy sau cùng anh cũng chỉ nhắm đến cái ghế ấy thôi à? Vậy chắc anh cũng chẳng quan tâm thế giới sẽ như nào đâu nhỉ?” Guren khinh.
“Ta luôn chọn nước đi tốt nhất, vậy thôi.” Kureto nói, lạnh lùng lườm Guren. “Và ta sẽ luôn vậy, dù thế giới có khốn nạn đến đâu đi chăng nữa.”
“Xin phép, thưa đức vua.”
“Giờ mới chịu hiểu đấy. Thiếu mỗi cái vương miện là cậu quỳ được rồi…”
Guren vờ như không nghe thấy lời nhận xét ngớ ngẩn của Kureto mà liếc qua ô cửa sổ.
Một hình bóng thoáng đập vào mắt anh.
“Có ai đó ở…” Anh vừa mở miệng thì Kureto đã hành động. Hắn lao nhanh qua cửa sổ, tay đưa kiếm lên quá đầu.
“Cái…” Anh còn chưa nghe hết thì giọng cô đã bị cắt ngang.
Thanh Raimeiki đã đâm qua người cô, giết chết cô.
Kureto theo đà đã lao ra ngoài cửa sổ nhưng anh đã xoay sở giữa không trung, suýt soát bám vào cạnh cửa sổ.
Cùng lúc, xác cô rơi thẳng xuống mấy cửa tiệm bên dưới.
Kureto sau đó trèo qua cửa sổ, nhìn về phía Guren.
“Nãy anh vừa nói cái gì ấy nhở, cái gì mà ngôi trường này không bị giám sát ấy nhỉ?” Guren nhìn lại Kureto rồi nói.
“Nhưng chỉ là một con ả yếu lả thôi. Trước đấy làm gì có chuyện giám sát lại lỏng lẻo như này, chỉ cần dám nghĩ tới chuyện này thôi là cha đã xử tử cả hai rồi.”
“Vậy chuyện anh gặp tôi là bí mật?”
“Chả ai cho phép gặp mặt riêng kẻ phản bội đâu.”
“Vậy anh đang làm gì đây? Tính nổi loạn à?” Guren hỏi.
“Ta đã bảo cậu rồi,” Kureto đáp, “Ta luôn chọn nước đi tốt nhất và nước đi tốt nhất bây giờ là cậu, ta cần cậu.”
“hhh”
“Không về phe ta thì còn khuya mới được bén mảng đến Shibuya.”
“Nhưng anh cần tôi đến Shibuya, đúng chứ?” Guren nói, nửa lườm cái người đang đứng bên cửa sổ.
Đáp lại, Kureto giơ cao thanh kiếm rồi nhỏ giọng nói: “Gầm lên đi, Raimeiki.”
Ngay lập tức, một tia điện chạy dọc theo lưỡi kiếm, vòng quanh cơ thể Kureto. Chỉ bằng một đường cơ bản, hắn lướt qua căn phòng, cách mặt Guren chỉ một inch.
Con quỷ trong người Kureto là loại quỷ chú khó kiểm soát nhất nhưng đổi lại, nó cũng là loại quỷ có thể cho người sử dụng nhiều sức mạnh nhất, Hắc Quỷ.
Lưỡi kiếm bay thẳng đến chỗ Guren, nhắm chính xác vào cổ anh.
Guren vẫn bình thản, không có phản ứng gì. Trong cuộc chiến giữa hai kẻ sở hữu Hắc Quỷ, chỉ ngần ấy thời gian thôi là đã có người sống kẻ chết. Nếu Kureto nghiêm túc, hắn có thể dễ dàng lấy đầu Guren.
Nhưng…
Guren cuối cùng cũng chịu rút kiếm. Đến anh cũng phải bất ngờ trước tốc độ rút kiếm của mình. Anh chặn đỡ đòn của Kureto ngay trước khi nó chạm đến cổ anh.
Hai thanh kiếm va nhau tạo ra âm thanh dữ dội, rồi Guren nhân lúc đang chạm kiếm dồn sức đẩy lùi Kureto lại.
Kureto nhất thời bị áp chế để rồi trượt tay khỏi Raimeiki.
Thanh kiếm xoay vòng trên không trung rồi bay đến chỗ bảng đen. Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm chạm vào tấm bảng, nó giải phóng ra một tia sét đâm một lỗ khổng lồ trên bức tường rồi rơi xuống sàn.
Guren liếc nhìn bức tường.
“Thấy chứ?” Kureto đứng trước mặt Guren nói. “Cậu còn việc phải làm.”
“...”
“Với cái sức mạnh khổng lồ ấy thì…”
Guren chen ngang vào: “Chuyện quái gì đang xảy ra với cơ thể tôi?”
“Là con quỷ trong cậu đang mất khống chế.”
“Thế sao tôi không nghe thấy nó lảm nhảm nữa?”
“Vì nó đã đi quá sâu rồi. May mà bọn ta đã phân tích và phát triển một loại thuốc có thể khống chế lại con quỷ. Chúng ta sẽ lấy được nhiều sức mạnh hơn nhiều, thật nhiều từ việc kiểm soát được những con quỷ đã mất khống chế như này. Nhờ vậy mà chúng ta thậm chí sẽ còn mạnh hơn, hơn nữa.”
Kureto giải thích.
Vậy, hắn muốn nhả cho con quỷ tự do chút rồi xích lại trộn thêm phần quỷ vào con người để mạnh hơn ư?
Điên… bọn chúng thậm chí còn nhúng sâu hơn vào thứ cấm kỵ của chúa này.
“Nghiên cứu cái này, nguy hiểm vô cùng đấy.”
Kureto gật đầu không chút do dự, “Đúng. Vậy nên lúc trước ta luôn phản đối Mahiru đó… Dù có mạnh đến đâu mà mất đi lý tính thì cũng chỉ là vô nghĩa thôi. Nhưng thời thế thay đổi rồi, thế giới chết rồi.” Hắn nói rồi nháy mắt ra hiệu về phía cửa sổ.
Guren dõi theo hướng mắt Kureto.
“Từng phút, từng giây trôi qua, thế giới này ngày càng chết chóc hơn.” Kureto nói tiếp, “Chả còn thời gian để ngồi chơi xơi nước đâu.”
Nghe vậy, Guren chợt nhớ đến lời Mahiru.
Cô coi mình như chú thỏ trong câu chuyện ngụ ngôn rùa và thỏ ấy. Trong chuyện, con rùa chậm chạp mà kiên định ấy đã thắng con thỏ nhanh nhẹn, kiêu ngạo kia khi nó khinh địch mà nằm ngủ giữa đường. Nhưng câu chuyện này khác, nó không như vậy.
Đây là câu chuyện về chú thỏ mà ngay từ ban đầu đã dốc toàn lực chạy, chạy cho đến khi đôi chân mòn mỏi hóa cát bụi; chạy cho đến khi trái tim vỡ nát… dù vậy nó vẫn chạy, chạy dù không biết đích đến là đâu, mặc sống mặc chết mà chạy… nhanh, nhanh hơn nữa, nhanh đến mức chẳng ai có thể đuổi kịp bóng hình cô nữa…
Vậy thì những chú rùa này cũng không được phép chậm chạp, chúng phải tăng tốc dù có phải đốt cháy chính nhân tính của mình làm nhiên liệu.
“Vậy thuốc thế nào rồi?” Guren hỏi.
“Tối nay bắt đầu sản xuất hàng loạt rồi.” Kureto đáp. “Mẫu thử đấy.” Rồi rút lọ thuốc và ống tiêm từ túi ra.
Kureto lặng lẽ gọi con quỷ về. Thanh kiếm lại quay về tay Kureto rồi hắn lại vung kiếm về Guren lần nữa.
Người bình thường nhìn vào thì chỉ thấy đây là một cú vung nhẹ nhàng tình cảm nhưng Guren thì thấy rõ chênh lệch sức mạnh giữa lần quét kiếm này với lúc Kureto bị chiếm hữu.
Lần này Guren phản ứng ngay lập tức. Anh cảm thấy rằng nếu không hành động ngay thì anh sẽ không thể chặn đòn này được.
“Noya” Guren gọi tên con quỷ.
Không có phản hồi. Con quỷ không đáp lại.
Dẫu vậy nhưng sức mạnh vẫn còn đó.
Nhưng liệu nó có mạnh bằng Raimeiki không?
Lưỡi kiếm Kureto bổ xuống nhưng bị Guren chặn lại.
Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm va nhau, Guren cảm nhận rõ lần này cả hai bên đều cân sức.
Vào lần chạm kiếm tiếp theo, Guren thấy mình trên cơ một chút… nhưng chỉ một chút thôi nên về cơ bản vẫn phải so kỹ năng và may rủi. Hay đó chỉ là do con quỷ Guren bỗng chốc vượt giới mà bùng phát?
Sau bảy lần đọ kiếm, Kureto cuối cùng cũng lùi bước.
“Mạnh đấy.” Hắn nói. “Mạnh vậy thì dù có là ma cà rồng đi chăng nữa cũng đừng hòng cản đường cả hai chúng ta.”
Nhưng Guren cảm thấy Kureto chỉ đang nói quá lên thôi. Dẫu sao thì ngần ấy sức mạnh chả xi nhê gì với Ferid cả.
Nhưng nếu là một đội hình chuẩn kèm theo chiến lược sáng suốt thì…
Guren cất kiếm lại vào bao. “Vậy còn lũ quý tộc thì sao?” Anh hỏi.
Kureto nhìn lại Guren, “Kể cả là quý tộc thì cũng sẽ có phân chia các cấp bậc khác nhau, hình như bậc càng cao thì càng mạnh. May cho chúng ta là vị trí đại bản doanh của bọn chúng lại nằm ở phương Tây. Quanh Tokyo không có nhiều tên quý tộc cấp cao nên việc tái chiếm thành phố là hoàn toàn khả thi.”
Có vẻ Kureto đã bắt đầu thu thập thông tin tình báo về bọn ma cà rồng từ trước. Có lẽ Đế Quỷ Đoàn đã nghiên cứu lũ ma cà rồng vài lần rồi, dẫu sao thì bọn chúng cũng phải bí mật tiến hành dự án thiên thần diệt thế khỏi tầm mắt của lũ ma cà rồng mà.
Guren lại nhìn Kureto. Có vẻ hắn thực sự định tái thiết.
Dù sau cả đống chuyện đã xảy ra, hắn vẫn một mực đi tiếp con đường của mình. Không phàn nàn, không oán niệm, chỉ có ý chí đối đầu với bất kỳ thử thách phía trước.
Guren thở dài. Tại sao lại là mình ở đây? Sau mọi thứ anh đã làm, suốt quãng đời còn lại, anh biết phải sửa chữa sai lầm kiểu gì đây?
Kureto rút ra một ống tiêm khác. “Ta muốn cậu cũng dùng nó nữa, sau đó biết đâu anh lại có thể nói chuyện với con quỷ thì sao. Nói chuyện được với quỷ có nghĩa là anh không phải là chính con quỷ ấy.”
Guren gật đầu. “Có đủ cho Shinya và mấy người kia không?”
“Đủ” Kureto đáp. Sau đó hắn mở áo khoác ra, ngoài mấy món đồ chuyên dụng cho việc ám sát ra thì còn có một chiếc hộp như trông lạ mắt. Có lẽ đó là hộp đựng thuốc.
___________
Translated & edited by thaidoandanh
