Những sự kiện duy nhất mà Amane phải tham gia là ném bóng, đua mượn đồ, và đấu ngựa giả mà toàn thể con trai phải tham gia. Vì thế, cậu khá là rảnh rỗi.
Một số người đặc biệt nhiệt tình tham gia hơn hai cái, nhưng Amane không đặc biệt quan tâm đến lễ hội thể thao, cho nên cậu chỉ đăng kí hai trò đó, và sự kiện nhóm.
Thêm nữa, trò ném bóng đã kết thúc.
Không có quá nhiều nỗ lực ở trong một cuộc thi như thế này, và nó đơn thuần chỉ là ném bóng vào một cái rỗ treo ở trên kia.
Họ phải giành lấy các quả bóng để ném, nhưng vốn là đã có rất nhiều bóng rồi, và không cần thiết phải tranh giành. Cả cuộc thi đã kết thúc trong yên bình.
Chitose đánh vào lưng Amane, muốn cậu chủ động hơn, nhưng chẳng có lý do gì để nổi bật cả.
Trò ném bóng đơn thuần là một trò nhặt vài quả bóng, gom chúng lại một chỗ, và ném chúng vào một cái rổ. Nó chả có gì thật sử nổi bật, chỉ là những hành động lặp đi lặp lại nhàm chán.
Vấn đề duy nhất đặc biệt chú ý là họ đã ghi được nhiều điểm hơn đội Trắng. Nó có lẽ bởi vì họ ném chính xác hơn, và gom bóng lại ngay từ lúc đầu.
“Cậu chọn toàn những trò thực sự chán đấy Amane~”.
“Im đê. Đã đến lúc cậu cần làm việc rồi kìa. Nhanh đi.”
“À, đúng rồi.”
Chitose nhìn vào lịch trình của mình “Trời ạ, làm thành viên ủy ban chắc chắn là rất bận~” cô càu nhàu khi cô đi về phía lều của ban tổ chức.
Thì tại sao cậu lại đăng kí làm hả? Cậu tự hỏi, nhưng đã quá trễ.
Cậu nhìn Chitose rời đi, và nhìn lướt qua lịch trình được ghim trên cột lều.
Chỉ còn một vài sự kiện còn lại vào buổi sáng. Bao gồm cả sự kiện cá nhân cuối cùng của Amane, đua mượn đồ.
Một khi mà chúng xong, sẽ đến giờ nghỉ trưa, theo sau đó là buổi chiều.
Nói cách khác, một khi đua mượn đồ kết thúc, Amane chỉ còn lại duy nhất đấu ngựa giả.
“…Nhưng nghiêm túc mà nói, cô ấy chịu trách nhiệm cho trò đua mượn đồ?”
Vì cô phải đi làm vào lúc này, dường như Chitose sẽ chịu trách nhiệm cho sự kiện tiếp theo, và cô có lẽ sẽ làm trọng tài…Amane có cảm giác cô ấy đang nhắm đến điều này.
Cậu không biết ai là người sẽ quyết định các món đồ, nhưng có vẻ như có ai đó đang lên kế hoạch, điều này khiến cậu hơi sợ.
Tim cậu đột ngột trở nên nặng nề, nhưng cậu vẫn đi về phía tập trung cho sự kiện tiếp theo, đua mượn đồ. Dường như Mahiru cũng tham gia sự kiện này, vì cô đang âm thầm đợi ở đằng kia.
Không có gì để hai người nói chuyện với nhau cả, cho nên Amane không định nói gì. Tuy nhiên vào khoảnh khắc cậu gặp ánh mắt của Mahiru, cô mìm cười và gật đầu với cậu.
Họ giữ khoảng cách khi ở bên ngoài, nhưng tim của Amane hơi loạn nhịp khi cậu thấy cô nở nụ cười như thường lệ.
Amane trả lời lại cô với một cái nhìn như thường lệ, nhưng cậu cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Và Chitose, đang tổ chức lễ hội thể thao này, nhìn Amane và Mahiru một cách hạnh phúc.
Khi mà đã đến lúc cho sự kiện, các thí sinh theo sự chỉ dẫn của người phụ trách…Chitose, và đi ra sân.
Có rất nhiều mảnh giấy gấp nằm rải rác trên sân. Theo hiệu lệnh của cô, sau đó họ có thể nhặt các mảnh giấy, và đi lấy các món đồ được ghi bên trong.
Không giống như các cuộc đua khác, đua mượn đồ này khá nhàn nhã, và về khách quan là tận hưởng quá trình đi mượn. Họ không cần phải quá nghiêm túc.
Tuy nhiên dựa trên các món đồ được liệt kê, mọi người có thể kết thúc bằng cách biểu quyết công khai. Cậu cần phải cẩn thận.
“Tất cả thí sinh, hãy đứng vào vạch xuất phát.”
Chitose đưa ra chỉ dẫn rõ ràng thông qua micro. Cô ấy có thể làm một MC thích hợp, giả sử rằng cô không đùa cợt xung quanh. Cô có tính cách vui vẻ, và giỏi về việc đọc tâm trạng và tình huống, to và rõ, không chói tai, và có thể thu hút sự chú ý.
“Vào vị trí.” Cô không đùa cợt trong suốt quãng thời gian này, vì tất cả học sinh và giáo viên đang xem.
Tuy nhiên súng thì được cầm bởi cậu con trai khác, nên cô chỉ chịu trách nhiệm cho việc đếm ngược,
“Bắt đầu” một nhịp sau khi cô ấy hô to, khẩu súng hơi được bắn.
Âm thanh của tiếng súng luôn hại cho tim, nhưng Amane vẫn bình tĩnh chạy tới phía trước nơi những mảnh giấy được đặt.
Những người chạy nhanh nhất đã mở những mảnh giấy ra và đọc nội dung. Amane theo sau họ, nhặt một mảnh giấy gấp, và thấy những gì bên trong.
Có một vài từ được viết bằng chữ viết tay.
“Một người bạn nghĩ là xinh đẹp.”
Cậu được yêu cầutìm một người chứ không phải một vật, nhưng cậu không ngờ được thứ như thế.
Cậu thật sự muốn bàn luận về việc ai lại chọn chủ đề như này, nhưng may cho cậu, cậu có thể bằng cách nào đó giải quyết được.
Ít nhất, nó không phải là loại câu hỏi khó nhất, ‘người mà bạn thích’. Cậu đơn giản chỉ việc chọn người đẹp một cách khách quan.
Nói cách khác, cậu phải tìm một người đẹp được mọi người ca ngợi…đó sẽ là Mahiru. Khi mà Mahiru hoàn thành việc mượn đồ của cô, cậu sẽ chỉ cần mang cô cùng về đích.
Dù cậu có lẽ sẽ nổi bật nếu cậu đưa cô đi cùng, nó là do yêu cầu. Mọi người sẽ nghĩ nó là một quyết định phù hợp khi mà họ biết được cậu cần phải lấy gì.
Đó là suy nghĩ của cậu khi cậu định tìm Mahiru, người lẽ ra đang tìm kiếm một mảnh giấy…ai đó nắm lấy áo cậu ngay bên cạnh.
Thật sự mà nói, cô ấy đang véo hơn là đang nắm. Vạt áo bị kéo mạnh vài lần, và cậu quay lại với vẻ hoài nghi.
Ngay trước mặt cậu là người mà cậu đang tìm kiếm, nhìn cậu với vẻ lo lắng.
“Fujimiya, tôi sẽ cần mượn cậu. Cậu có thể về đích cùng tôi sau khi mượn được đồ cậu cần không?”
“Ể, tôi?”
“Ừ.”
Amane chưa bao giờ ngờ việc họ sẽ mượn lẫn nhau.
Theo một nghĩa nào đó, điều này tốt, nhưng cậu cảm thấy nó quá rõ ràng.
Tuy nhiên họ đang ở giữa sân, và vì Mahiru đã nói chuyện với cậu rồi, không cần phải lo lắng về việc sẽ nổi bật.
Chitose, đứng đối diện vạch đích, cười nhếch mép khi cô trông thấy họ.
Tôi sẽ nhớ điều này!
Chà, Chitose là người viết những mấy giấy, cho nên các việc này chắc chắn là một phần của kế hoạch của cô. Cậu không biết Mahiru đã bốc được gì, nhưng vì cô đã chọn cậu, cậu cảm thấy Mahiru sẽ không bao giờ thay đổi câu trả lời.
“À…nhân tiện, cậu cần mượn gì vậy?”
“Nó là bí mật.”
Những món đồ sẽ được công bố khi họ vượt qua vạch đích, nhưng Mahiru không muốn nói ra.
Amane chỉ có thể thở dài, và hướng đến vạch đích.
“Chà tôi cũng cần mượn cậu nữa, cùng đi về vạch đích cùng nhau nào.”
“…Cậu cần phải mượn gì vậy, Fujimiya?”
“Nó là bí mật.”
Cậu trả lại cùng câu trả lời tới cô, và cô mỉm cười.
“Chúng ta sẽ biết khi mà chúng ta vượt qua vạch đích, ha.”
Cô ấy nói, và nắm lấy tay Amane.
Cô phớt lờ tiếng ồn xung quanh họ, và dẫn Amane tới vạch đích.
Amane cảm thấy hơi đau nhói trong ruột, nhưng khi mà cậu thấy Mahiru phấn khởi thế nào, cậu cảm thấy nó thật đáng mong đợi. Vì thế cậu nhận ra rằng ai yêu người kia sẽ là người thiệt thòi.
Khi mà họ vượt qua khoảng sân, điều mà cậu không thể chịu nổi nữa, họ băng qua vạch đích. Một Chitose thật sự vui mừng đang chào đón họ.
Amane vô tình tặc lưỡi, và Chitose dường như không bận tâm.
“Huh, cả hai cậu cùng về đích~? Tôi nhớ rằng hai cậu là thí sinh mà.”
“Quỷ tha ma bắt, Chitose, cậu đang lảng tránh gì vậy? Chúng tôi đang mượn lẫn nhau.”
“Hahaha~ cùng xem hai cậu có gì nào. Ai trước?”
“Fujimiya đi mà.”
Amane ngạc nhiên trước câu trả lời không do dự của Mahiru. Chitose dường như đã hiểu khi cô chỉ vào mảnh giấy của Amane, có lẽ muốn cậu cho cô xem.
Cậu có lẽ cảm thấy không cần phải giấu nó, nên cậu đưa mảnh giấy cho cô xem.
Khi mà cô thấy nó, Chitose trông hơi thất vọng.
Amane không biết Chitose đang mong đợi điều gì, nhưng nó dường như không phải là kết quả mà cô mong muốn.
Dù thế, cô lấy lại sức sống, và rạng rỡ đưa micro lên miệng.
“Bây giờ chúng ta cùng kiểm tra đồ vật. Số 1 của đội Đỏ có…”Một người bạn nghĩ là xinh đẹp.”
Một khi nghe câu nói, có cảm giác nhẹ nhõm đến từ mọi người.
Amane đã đưa ra lựa chọn an toàn. Theo như cậu biết, không có ai trong trường xinh đẹp hơn Mahiru. Cậu nghĩ cô là người dễ thương nhất.
Bỏ ý kiến của cậu sang một bên, đưa Mahiru về thật sự là một lựa chọn bình thường.
Sẽ có sự thù địch khi mà cậu hoàn thành đường đua cùng với cô, nhưng nó dường như đã vơi đi vì chủ đề này.
Vấn đề ở đây là đồ vật của Mahiru.
Amane không biết cô ấy có gì, nhưng vì cô đã đặc biết chọn cậu, cậu bắt đầu tự hỏi không biết thứ được ghi có đồng nghĩa với cái chết của cuộc sống học đường yên bình của cậu hay không.
Chitose nhận giấy từ Mahiru, chớp mắt và nhìn vào mặt Mahiru.
Amane không thể thấy mảnh giấy từ góc độ của mình, nhưng biểu cảm của cô nàng như hỏi, mình có thể thực sự đọc nó chứ?
Thứ gì mà cần tôi ở đây chứ?
Phản ứng của Chitose khiên Amane càng thêm bối rối.
Nụ cười của Mahiru vẫn rất nhẹ nhàng. Nói cách khác, cô ấy ổn với việc nói nó ra.
Khi cô hiểu được ý định của Mahiru, Chitose nở nụ cười bình thường của mình.
“Hừm ~ trong trường hợp này, người đến cùng lúc là Số 1 của đội Trắng. Chủ đề cô ấy có là…một người quan trọng.”
Khi mà giọng của cô vang vọng khắp sân, ngay lập tức có tiếng xôn xao tại khu vực nghỉ ngơi của học sinh.
Amane theo bản năng nhìn về phía Mahiru, người mà khi ánh mắt bắt gặp cậu, môi cô nở một nụ cười.
Nụ cười đó là của một đứa trẻ đã thành công thực hiện một trò đùa, cùng vời một chút e thẹn.
Một điều chắc chắn là Mahiru nhìn về phía Amane, muốn biết được phản ứng của cậu khi cậu biết được món đồ của cô là gì.
Cô tiểu quỷ này…
Luôn là người suy nghĩ kĩ, Mahiru có thể dễ dàng hình dung ra được phản ứng của đám đông nếu cô tiết lộ chủ đề của mình.
Dù thế, Mahiru vẫn chọn Amane như là vật cần mượn, để thay đổi mối quan hệ của họ.
Từ nay về sau, họ sẽ không đơn thuần là người lạ với nhau nữa.
Cô đang không thể hiện nụ cười tuyệt đẹp như thường lệ khi ở trường nữa, mà là một nụ cười chân thành tới Amane. “Mọi người sẽ hỏi chúng ta nhiều điều sau việc này đây.” Amane rên rỉ khi cậu vò tóc mình.