Tấm gương trong phòng tắm đang phản chiếu một bóng người lạ lẫm.
Amane đang mặc đồng phục trường thông thường, nhưng phần từ cổ trở lên khác hẳn so với trước. Tuy nhiên không thể nói rằng cậu chưa từng thấy nó bao giờ, vì đây là hình ảnh mà cậu thỉnh thoảng cho Mahiru xem. Cậu cũng không thấy thoải mái lắm về việc không được mặc thường phục.
Cậu dùng những ngón tay, vuốt vuốt phần tóc mái đã không còn che khuất mắt cậu nữa.
Khá tiện khi mà con trai không cần phải trang điểm như con gái nhưng Amane thật sự không quen với việc ăn diện như này.
“…Amane-kun.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Thông qua chiếc gương trong nhà tắm, cậu nhìn thấy Mahiru gọi cậu sau khi cô đã hoàn tất việc chuẩn bị.
Cậu quay lại nhìn và thấy ánh mắt hơi ảm đạm của cô.
“Sao thế?”
“…Cậu không thích nó ư?”
“Không thích gì cơ?”
“…Kiểu tóc đó.”
“Ồ, cái này à?”
Mahiru dường như hơi do dự khi bày tỏ sự lo lắng của mình.
Cậu đã cho cô xem kiểu tóc này, kiểu tóc mà cậu từng từ chối dùng khi đi học. Mahiru lo lắng rằng những người khác sẽ biết cậu trai nọ là Amane.
Đây là những gì Amane tự mình muốn làm, cho nên cậu không hẳn là ghét nó.
Sẽ là nói dối nếu nói rằng cậu không do dự, nhưng cậu cảm thấy vì cậu đã quyết tâm đứng ngang hàng với Mahiru, cậu phải khiến bản thân chỉn chu và không để cô phải xấu hổ.
Cậu không quá điển trai, nhưng Itsuki và Kadowaki đã xác nhận ngoại hình này của cậu ổn, nên chắc không có vấn đề gì. Dù sao đi nữa, Amane hy vọng rằng sẽ không có ai nói cô nàng có khẩu vị tệ hay không tinh tế về đàn ông.
“Mình không thực sự ghét nó. Còn cậu thì sao, Mahiru?”
“…Không hẳn…chỉ là mình cảm thấy hơi mâu thuẫn thôi.”
“Mâu thuẫn?”
“…Mình sẽ không thể giữ cậu cho riêng mình nữa.”
Mahiru co người lại khi cô nói những lời đáng yêu đó. Vì cô thật sự dễ thương, cậu cười khúc khích và xoa đầu trong khi đảm bảo rằng sẽ không làm hỏng tóc cô.
“Thế cậu có muốn chiếm hữu mình cho riêng cậu không?”
“…Mình muốn.”
Thật sự mà nói, Amane chỉ nói đùa thôi, nhưng Mahiru nghiêm túc gật đầu và lao vào ngực cậu.
Amane không ngờ rằng cô sẽ thật sự gật đầu. Cậu là người nói nhưng thậm chí cậu có chút sợ hãi. Dù thế, cậu vẫn vòng tay ôm lấy lưng cô.
Mahiru thấp hơn cậu một cái đầu, cho nên cô vùi mặt mình vào ngực cậu. Cô nắm lấy áo cậu, dường như không định để cậu đi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu một cách chân thành.
“…Cậu thật sự bảnh bao đấy, Amane, vì thế cậu sẽ bị nhiều cô gái lại bắt chuyện. Mình rất vui khi cậu được đánh giá tốt nhưng…”
“Cậu nghĩ mình sẽ phải lòng người con gái khác?”
“Mình không nghĩ thế, nhưng đây là vấn đề về cảm xúc.”
“Cậu đang ghen?”
Amane vô tình hỏi, và Mahiru ngay lập tức đỏ mặt. Dù thế, “Ừ” cô trả lời một cách nghiêm túc, và cọ qua cọ lại trán mình vào ngực cậu.
Cô có lẽ đang cảm thấy xấu hổ. Xuyên qua mái tóc màu lanh, có thể thấy mặt cô đã đỏ tới mang tai.
“Thật là dễ thương.”
“…baka.”
“Bình tĩnh nào. Mình không hứng thú với ai khác ngoài cậu đâu, Mahiru.”
Có lẽ đó không phải là lý do hợp lý để khiến cô khỏi ghen, nhưng Amane không hề có ý định xem người phụ nữ nào khác là đối tượng để yêu. Cậu đã có sẵn một người con gái dễ thương, của riêng cậu mà cậu yêu nhất rồi, và không đời nào cậu có thể nhìn nơi khác được.
Nói một cách đúng nhất, Amane không hề quan tâm tới ai khác, và không hứng thú với họ, trừ khi họ thật sự gần gũi với cậu. Cậu tự tin rằng cậu sẽ không để ý họ.
Cậu càng không thể thân thiết với những người phụ nữ đột nhiên tiếp cận cậu sau khi cậu trở nên đẹp trai.
“…Mình biết. Mình sẽ thể hiện rằng mình yêu cậu, Amane, và đảm bảo rằng không ai sẽ có cơ hội cả.”
“Cậu cũng coi chừng đấy. Mình không muốn người khác thấy cậu làm khuôn mặt dễ thương thế đâu, Mahiru.”
“…Sao cậu cứ luôn đột nhiên nói những thứ như thế chứ, Amane!”
Mahiru giận dữ vì lý do nào đó, và cậu chỉ có thể xoa đầu cô nhiều hơn để dỗ dành cô nàng. Tuy nhiên, Mahiru dùng tay vỗ vào lưng cậu.
“Cậu không thể nói những thứ như thế một cách hờ hững được, Amane.”
“Không thể, tại sao…?”
“Nó có hại cho tim mình lắm.”
“Mình mới là người nên nói những lời đó…thỉnh thoảng mình như sắp chết khi cậu đột nhiên áp sát mình.”
Có thể nói rằng các cử chỉ skinship của cô có tính hủy diệt hơn nhiều.
Tim của Amane sẽ nhói lên và đập rộn ràng mỗi khi cậu vô tình cảm chận cơ thể mềm mại đó; hay ngửi thấy mùi hương ngọt ngào phảng phất; hay nụ cười ngọt ngào, say đắm được thể hiện không chút kiềm chế.
Một lần nữa tại thời điểm này, tim Amane đập thình thịch vì Mahiru quá đáng yêu. Cô vùi mặt mình vào ngực cậu, và có lẽ cũng đã nhận ra điều đó.
“…Cú tấn công bất ngờ này mạnh mẽ hơn nhiều.”
Mahiru nhẹ nhàng càu nhàu, và tựa má mình vào ngực cậu.
“…Nhưng vì tim cậu đập mạnh quá, mình sẽ tha cho cậu hôm nay, Amane.”
Dường như Mahiru khá vui vì tim Amane đang đập rộn ràng khi cô thì thầm và vùi mặt mình vào ngực cậu.
Cử chỉ đó cũng đáng yêu không kém, bình tĩnh bình tĩnh, nên Amane gần như rên rỉ khi cậu lẩm bẩm thế, xoa đầu Mahiru để dập tắt đi sự thôi thúc đang dần dần hình thành trong lòng cậu.
Năm phút sau, Mahiru đã sạc xong năng lượng Amane.
Cô đang hơi đỏ mặt, mắt thì ươn ướt. Tim Amane sẽ trong tình trạng nguy hiểm nếu cậu nhìn thẳng vào cô. Tuy nhiên cậu đã xoay sở để loại bỏ đi sự lo lắng của mình, vì cô trông có vẻ hài lòng.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Có dư thời gian nên dù cho họ có chim chuột rất nhiều đi chăng nữa, không thể có chuyện họ đi trễ được.
Tuy nhiên, Amane thấy bây giờ là lúc họ nên đi, vì thế cậu kêu cô ấy. “Ừ” cô mỉm cười đáp lại.
Mới sáng mà mình đã mệt rồi.
Cậu không ghét nó, ngược lại, cậu còn thấy phấn khởi. Đây là lý do cậu sẽ chịu đựng, và cảm thấy hơi mệt. Cậu có thể đã trả đũa nếu hôm nay là ngày nghỉ, và để cho cô ấy nhõng nhẽo cho đến khi cô ấy tan ra thì thôi. Tuy nhiên họ không thể làm thế vì họ còn phải tới trường.
Dường như Mahiru không chú ý tới sự mệt mỏi của cậu, vì cô đang tràn đầy năng lượng.
Mới sáng sớm mà Amane đã thấy khó khăn và mệt mỏi kỳ lạ theo nhiều cách, nhưng nó không khiến cậu khó chịu. Cậu nở một nụ cười gượng gạo, lấy mọi thứ cậu cần, và rời khỏi cùng với Mahiru.
Đây là lần đầu cậu rời khỏi nhà cùng cô trong khi đang mặc đồng phục trường, và cậu có cảm xúc kì lạ về việc này. Cậu khóa cửa, hạ thấp đầu nhìn Mahiru, và thấy cô đang nhìn cậu hơi khó chịu.
Tay cô rụt rè kéo lấy vạt áo cậu.
“…Chúng ta sẽ nắm tay chứ?”
“Ừ.”
Dường như Amane đã đoán đúng. “Chết tiệt, cô ấy đễ thương quá.” Cậu lẩm bẩm trước một Mahiru đang e sợ, và đan những ngón tay cậu với những ngón tay mảnh mai của cô.
------------------------------------------
Trans: Từ nay PJ này sẽ có thêm sự tham gia của Lê Hoàng Triều với vai trò chính là editor, từ giờ cả 2 sẽ cố gắng đem tới những chap truyện chỉn chu hơn, chất lượng hơn. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ.
Edit: ý là sạc năng lượng tình yêu từ Amane ấy