Thiên sứ nhà bên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Đã Giết Người Chơi Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Giết Người Chơi Học Viện

사람살려

Bây giờ là cơ hội của tôi. Tôi phải giết người chơi đó.

1 2

Nhật ký của phù thủy đã chết

(Đang ra)

Nhật ký của phù thủy đã chết

Jin Nai Konana 今奈

Nhật ký: (╯#-皿-)╯~~╧═╧ Tôi không phải là cái loại nhật ký dùng kiểu này đâu!

3 4

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

(Đang ra)

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

물길따라

Tôi thả tự do cho lũ nô lệ rồi, chẳng hiểu sao chúng cứ đuổi theo tôi.

16 12

Tiểu thư quý tộc chỉ thân thiết với tôi

(Đang ra)

Tiểu thư quý tộc chỉ thân thiết với tôi

夏乃実

Chuyện tình học viện đầy hài hước và ngọt ngào, chính thức bắt đầu.

3 24

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

196 7944

Mong sao mùa hè năm ấy, tình yêu đôi ta sẽ chẳng nhạt phai

(Đang ra)

Mong sao mùa hè năm ấy, tình yêu đôi ta sẽ chẳng nhạt phai

Sachi Nagara

Một câu chuyện tình thuần khiết mà quặn lòng, một mối tình nồng nhiệt tựa sóng dữ. Hai con tim bất chấp tất cả mà yêu nhau, dẫu có bị bào mòn sinh mệnh.

1 3

Web Novel(100-213) - Chương 188: Ra khỏi bồn tắm, và ôm ấp.

Mahiru làm khô tóc Amane, chăm sóc qua cho nó, và ngồi xuống cạnh cậu, thở dài một hơi.

Cô hơi nghiêng người qua, Amane nhẹ nhàng nắm tay cô, cảm ơn, và thì thầm như thế.

Amane chỉ đơn thuần chạm nhẹ vào mu bàn tay cô, biết rằng không phải là cô đang mệt mà chỉ đang làm nũng với cậu thôi. Cậu không động chạm gì thêm nữa.

“…Những lúc như này thì cậu lại rất kiên nhẫn nhỉ, Amane.”

“Vậy có nghĩa là bình thường mình không kiên nhẫn?”

“M-mình không có ý đó…nhưng cậu vẫn luôn chiều chuộng mình mỗi khi mình làm nũng, và mình thật sự thấy rất mừng.”

“Vậy thì cứ tiếp tục làm nũng đi. Mình sẽ thấy còn hơn cả vui sướng khi được chiều hư cậu.”

Chiều hư cô nàng Mahiru luôn luôn chăm chỉ thật sự rất thú vị.

Sau cùng thì lần ở qua đêm này cũng là phần thưởng mà cô nàng yêu cầu, và Amane không thể làm gì khác ngoài chiều theo cô ấy.

Cậu có muốn mình vỗ về cậu thêm một chút nữa không? Cậu khẽ thì thầm, và cô xấu hổ cụp mắt xuống, tựa phần thân trên lên khuỷu tay Amane, lăn qua lăn lại.

 “…Mình đã trải nghiệm đủ việc đó trong bồn tắm rồi. Thêm nữa thì mình sẽ tan chảy mất.”

“Cậu có chảy ra cũng được.”

“Vậy thì đừng lo, mình không còn đừng dậy nổi nữa rồi.”

Bởi vì cậu chẳng biết cách kiềm lại gì cả, Mahiru nói vẻ hơi giễu cợt, và thay vào đó Amane đờ người, cảm thấy hơi bối rối.

…Mình nghĩ là bản thân đang phần nào kiềm chế rồi đấy chứ.

Amane cho rằng cậu đã kiểm soát bản thân khỏi việc đi quá đà, và giữ cho Mahiru không bước qua vạch nguy hiểm.

Có vài lần cậu bị cuốn theo, kết quả là đã khiến cho Mahiru thấy không được vui cho lắm. Tuy nhiên cậu vẫn chưa làm gì quá mức cả.

Cậu nở một nụ cười gượng gạo khi cô húc húc trán mình vào người cậu, và cậu cúi đầu xuống hôn cô nàng.

“Mình muốn chiều chuộng cậu hơn nữa, và biến cậu thành nước luôn.”

Amane cảm thấy vô cùng kích động khi tưởng tượng đến hình ảnh Mahiru- người vẫn chưa quen với việc làm nũng- đang dần chảy ra, trong khi biểu hiện một khuôn mặt ngọt ngào.

“Mình sẽ chết mất. Đặc biệt là khi, cậu nói, mấy lời này, Amane…”

“Đặc biệt?”

“…Không có gì, đừng bận tâm.”

“Nhưng mình có bận tâm đấy.”

“Mình ổn mà…dù sao thì, mình rất mừng khi được nuông chiều, nhưng đừng làm quá. Nó khiến cho cơ thể mình thấy áp lực lắm.”

Mahiru nhích cơ thể đi một chút, xoay đầu sang một bên. Có lẽ cô muốn tránh việc nhìn Amane, khi cô chuyển sang nhìn chằm chằm vào chiếc TV được bật nãy giờ.

Chỉ có tin tức đang được phát sóng, không có gì đáng chú ý. Tuy nhiên cô lại cố ý nhìn chằm chằm vào nó, có lẽ cô đã thật sự rất xấu hổ.

Thật sự mà nói, cậu thấy rất vui khi được nhìn thấy dáng vẻ bồn chồn và xấu hổ của cô.

Cô nàng sẽ không bao giờ nói rằng cô ghét tình cảm của Amane dành cho mình. Cô cũng thật sự rất đáng yêu khi kháng cự một cách quyết liệt như thế này.

“…Cậu dễ hiểu thật đấy.”

“Cậu hãy yên lặng đi.”

“Vậy cậu có thực hiện nó không?”

Amane hỏi với ý đùa cợt, và Mahiru thận trọng quay đầu lại.

“…Ơ-ơm, mình có nói là chúng ta sẽ làm sau khi tắm xong…nhưng, eh…lát nữa trước khi chúng ta đi ngủ đi.”

“…Được rồi.”

Amane cảm thấy có lẽ sẽ thật khó xử cho Mahiru khi làm chuyện đó trước khi đi ngủ, nhưng cậu thì không thấy phiền chút nào. Cậu vẫn giữ yên lặng, và cười trừ.

Dường như Mahiru chưa tính đến chuyện bọn họ sẽ tiếp tục làm việc đó ở trên giường, và bây giờ thì cô không còn đường lui nữa. Cậu xoa đầu cô, và cô bĩu môi với cậu.

“…Sao cậu lại nhìn mình với ánh mắt dâm đãng như thế?”

“Cậu nghĩ quá rồi.”

“Không hề. Có gì đó trong ánh mắt của cậu.”

Cô đánh vào người cậu. Cậu vòng tay qua sau lưng và gối cô để nâng cô lên, đặt cô lên trên đùi mình.

Cậu chạm vào một Mahiru đang cứng đờ, Cậu chắc chắn đang xem mình như một đứa con nít, cô nói với phần khó chịu, và húc đầu vào ngực cậu.

Cậu biết cô sẽ không bao giờ để lộ tính cách ngây thơ này cho ai khác ngoài người cô yêu, và cử chỉ đó đối với cậu thật sự rất đáng yêu.

Dễ thương quá đi, cậu lẩm bẩm khi ôm cô một lần nữa, và Mahiru thì thầm điều gì đó khi cô thoải mái dựa vào người cậu.