“Giờ thì, lại đây nào, Amane.”
Sau bữa tối, đã đến lúc nhận phần thưởng.
Mahiru đang ngồi ở một bên của chiếc ghế sofa, vỗ vỗ lên đùi như thể đó là điều hiển nhiên. Amane thật sự không biết phải đáp lại nụ cười đó như thế nào.
Cô đang mặc quần shorts và quần tất đen. Có một lớp vải phía trên đùi, nhưng nó vẫn quá mỏng đủ để cảm nhận được làn da của cô.
Ngoài ra, có vẻ cô đã về nhà để tắm rửa, có mùi thơm phản phất đang tỏa ra từ người cô.
Việc Amane tận hưởng gối đùi và để cô ngoáy tai bây giờ gần như là tự sát.
“…Không, à ừm.”
“Cậu không cần phải ép buộc bản thân nếu cậu không muốn đâu…”
“Nh-Nhưng mình thật sự rất sẵn lòng.”
“Thế thì làm thôi. Như chúng ta đã hứa.”
Mahiru vỗ nhẹ đùi cô lần nữa, và Amane nuốt nước bọt.
Thời tiết dạo gần đây đã ấm lên, và quần tất của Mahiru thì mỏng hơn bao giờ hết.
Lớp vải ôm sát vào đùi mơ hồ làm lộ ra một chút màu da, trông thật quyến rủ.
Cặp đùi của cô lộ ra một đường cong mềm mại bên dưới lớp quần tất, và cảnh tượng không chút phòng vệ này liên tục cảm dỗ Amane.
Có vẻ Mahiru đang định giết Amane luôn, dù cho cô không hề có ý đó.
Thông thường, Amane sẽ cố gằng từ chối để bảo vệ tỉnh táo của mình. Tuy nhiên, phần thưởng hấp dẫn và mong muốn của Amane dưới tư cách là một người đàn ông đã đẩy lý trí cậu rơi vào Địa ngục.
Amane ngại ngùng ngồi bên cạnh Mahiru, và đặt đầu mình lên đùi của cô nàng.
Đùi cô vẫn mềm mại như cậu nhớ. Tấm vải thì mỏng hơn bao giờ hết. Cái cảm giác dễ chịu và sự ấm áp ập đến, làm khuấy động trái tim cậu.
Amane không biết phải nhìn vào đâu, và ngẩng đầu lên. Nụ cười của Mahiru lọt vào mắt cậu.
Tuy nhiên, khuôn mặt cô lúc ẩn lúc hiện…tất cả là tại hai ngọn núi cản đường.
Bây giờ là tháng năm, và thời tiết thì ấm hơn. Có lẽ đây là lý do tại sao Mahiru ăn mặc mỏng manh thế, và những đường cong trên cơ thể tuyệt đẹp của cô được tôn lên.
Ngay cả khi xuyên qua lớp vải, cơ thể cô vẫn duy trì được dáng vẻ quyến rủ bất chấp tác động của trọng lực. Amane không nhìn lên nữa.
“Mình bắt đầu ngoáy tai cậu nhé?”
Mahiru vẫn không biết được tiếng hét trong lòng của Amane khi cô tuyên bố một cách hào hứng như thế.
Và rồi, có gì đó mềm mềm đáp xuống một bên đầu của Amane.
!?
Có một tiếng thét không thể diễn tả được trong tim Amane, nhưng Mahiru vẫn không hề hay biết về sự hiên diện của nó. Cô nhanh chóng lấy cái ngoáy tai, ngồi thẳng người lên.
Cô có lẽ không nhận ra rằng Amane vừa mới cảm nhận được làn da mềm mại của cô.
Tim cậu đang đập thình thịch.
Tâm trí của cậu bây giờ chả còn suy nghĩ về chuyện ngoáy tai nữa. “Xin đừng cựa quậy.” Mahiru lặng lẽ dỗ dành cậu trong khi nhẹ nhàng giữ đầu cậu bằng một tay.
Cô đã bắt cậu không được động đậy để còn có thể ngoáy tai cho cậu. Amane thật sự muốn lăn lộn, nhưng lại bị bắt phải nằm yên, điều này khiến cậu không thể chịu nổi.
Dù vậy, cậu không dám nhúc nhích quá nhiều, và ngoan ngoãn nhìn vào cạnh bàn. Có thứ gì đó chầm chậm đi vào ống tai cậu.
Ngay tức khắc, cậu rùng mình, có lẽ là vì da ở chỗ đó nhạy cảm hơn.
Amane sẽ không cảm thấy như thế này nếu cậu tự ngoáy tai mình, nhưng có một cảm giác ngây ngất kì lạ khi Mahiru làm vậy. Có lẽ là do cậu không tự mình ngoáy…hoặc có lẽ, cậu đang rất phấn khích khi được người con gái cậu thích làm điều đó cho cậu.
Cậu biết rằng với tính cách của Mahiru, cô nàng sẽ rất cẩn thận khi đang ngoáy tai cho cậu. Chuyển động cực kỳ nhẹ nhàng khiến cho cậu hơi nhột nhột.
Đó là một cảm giác không thể nào cưỡng lại được, và trong khi cậu không thể nói ra rằng mình đang thoải mái thế nào thì những cảm giác lôi cuốn lại đến. Sự thoải mái khó diễn tả này đã khiến cậu không thể chống cự lại việc ngoáy tai nữa.
“Nó có đau không?”
“Nn, không đâu. Thoải mái lắm.”
“Mình hiểu rồi, thế thì tốt. Mình nghe nói rằng gối đùi là thiên đường của đàn ông…thế sự lãng mạn của cậu đã thõa mãn chưa?”
“…Có lẽ.”
“Vậy có nghĩa cậu cũng là con trai ha, Amane.”
“Thế thì mình là gì hả?”
Nếu cậu không là con trai, Amane sẽ không phải chịu đựng đến mức này, cũng sẽ không bị kích thích bởi sự mềm mại tột độ này. Không đời nào mà cậu lại không thấy hoảng loạn trước viễn cảnh người con gái cậu thích đang say mê cậu, và thậm chí còn cho phép cậu tiếp xúc cơ thể.
“Fufu. Cậu rất tử tế, và mình cho rằng cậu không hứng thú nhiều về chuyện đó.”
“Nhìn này, dù cho mình có tử tế, lời nói và hành động của mình sẽ không giống nhau đâu, đúng không? Chú ý hơn đi, những người đàn ông như này, luôn tỏ vẻ tốt bụng, và luôn tấn công khi không có ai xung quanh đấy.”
“Theo như lập luận của cậu, thì cậu không phải đàn ông nhỉ, Amane.”
Amane cắn môi, vì cậu thấy rằng Mahiru đang nói cậu là một đứa nhát gan. Có vẻ như Mahiru không có ý như thế và cô tiếp tục chầm chậm ngoáy tai cậu.
“Amane, hãy quay lại đi. Mình sẽ ngoáy luôn bên còn lại.”
Amane cau mày, nhưng cậu vẫn xoay người lại để ngoáy luôn bên tai kia. Tuy nhiên, việc nhìn vào bụng của Mahiru lại hoàn toàn là một cực hình khác.
Mahiru đang mặc quần shorts, nhưng bi kịch sẽ xảy ra nếu cậu nhìn xuống. Thay vào đó thì cậu chỉ có thể nhìn vào bụng của cô.
Cậu không biết được rằng cậu đang ở Thiên đường hay Địa ngục nữa.
Nếu cậu có thể chịu đựng trước những ham muốn của mình thì nó có lẽ là Thiên đường. Tuy nhiên, cậu đang do dự, mâu thuẫn và trên thực tế cậu đang bước dần xuống Địa ngục.
“…Amane, cảm giác như cậu đang hơi run thì phải…”
“Đừng bận tâm.”
Đương nhiên, Amane không thể nào bộc lộ suy nghĩ thật của cậu ra được. Mahiru sẽ không hề ổn nếu cậu nói ra.
Cậu chỉ còn cách là giấu mong muốn đi, và để cô ngoáy tai. Cậu lo lắng về tương lai vì Thiên sứ đã vô tình khiến cậu vô dụng rồi.
Mahiru có vẻ hơi hoài nghi về thái độ của Amane, nhưng Amane đang hướng về phía cô, không nhìn lên. Do đó cô không hỏi thêm nữa, tiếp tục ngoáy tai cho cậu.
Giữa cơn ngứa ngáy không thể diễn tả này, Amane nhắm mắt lại, và đợi cho đến khi nó kết thúc.
Cậu nhắm mắt, vì nếu cậu mở mắt ra thì cậu sẽ có cảm giác tội lỗi kì lạ. Tuy nhiên khi cậu nhắm mắt, các giác quan của cậu trở nên nhạy bén hơn. Cậu có thể ngửi thấy mùi hương riêng của Mahiru, mùi dầu gội, xà phòng, cảm nhận rõ sự mềm mại của đùi, và không thể nào mà bình tĩnh lại được.
Sẽ thật tuyệt nếu cậu có thể hưởng thụ cảm giác mêm mại này không chút do dự.
“Amane, mình có thể chạm tóc cậu khi mình làm xong không?”
“…Cứ làm nếu cậu muốn.”
Amane sẽ không phải cảm thấy mâu thuẫn như vậy nếu cậu từ bỏ chạy ngay lập tức. Tuy nhiên thật đáng tiếc rằng, cậu cũng là con trai, và cậu mong muốn được tiếp tục gối đầu nếu có thể.
Phân vân giữa dừng lại và tiếp tục, Amane cuối cùng đã thất bại trước ham muốn của mình. Cậu thực sự hiểu rằng xét trên nhiều góc độ, thì cậu chỉ là một con người thiếu ý chí.
Khi nghe thấy cậu đồng ý, có một cảm xúc vui vẻ toát ra từ Mahiru.
“Sẽ xong sớm thôi.”
Mahiru nói trong khi cô ngoáy tai cậu một cách cẩn thận. Amane cảm thấy hơi tiếc khi việc này kết thúc sớm như thế, và lại bắt đầu ngẫm nghĩ về bản thân. Đương nhiên, cậu không hề bộc lộ cảm xúc này ra biểu cảm hay hành động của mình.
Cảm giác ngứa ngáy, khó chịu kết thúc khi Mahiru rút ngoáy tai ra.
Thay vào đó là những ngón tay cô đang lướt qua tóc cậu, và một cảm giác thoải mái khác xuất hiện.
“Ừ, xong rồi.”
Sau khi dùng tay chải tóc cho cậu, Mahiru dịu dàng dỗ cậu như một đứa trẻ. Amane thấy xấu hổ, nhưng vẫn muốn giao phó bản thân cho cô.
Sau khi hiểu ra cảm xúc của mình có vẻ đang ở vế sau, cậu gần như thốt ra một tiếng rên rỉ với nhiều cảm xúc mâu thuẫn.
Đây là một phần thưởng, Mahiru có lẽ muốn chiều chuộng Amane nhiều nhất có thể, nhưng chắc chắn cậu sẽ bị thoái hóa mất thôi.
Cô rõ ràng có ý định muốn biến cậu trở nên vô dụng, như đã tuyên bố. Dù cho Amane có cố gắng chống cự như thế nào thì sự dễ chịu này đã lấy đi hết năng lượng của cậu, và cậu không thể làm được gì cả.
…Mình thật sự trở nên vô dụng rồi…
Amane hưởng thụ một cách triệt để hương thơm của một cô gái, cơ thể ấm áp, và những cử chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cậu. Thoạt nhìn thì có vẻ không nhiều, nhưng sự thật là, cậu thật sự thấy dễ chịu và hạnh phúc.
Hoàn cảnh và tư thế thì quá đỗi lôi cuốn cậu. Nếu cô mà làm những việc này với cậu hằng ngày thì Amane sẽ chắn chắn trở nên hoàn toàn vô dụng luôn.
Haaa, Amane thở dài để thư giãn, và nghe thấy tiếng cười khúc khích.
“Khá là hiếm thấy cậu xuề xòa như thế này.”
“…Lỗi của ai khi mình như thế này hả?”
“Là do mình đó.”
Mahiru cười thầm, và tiếp tục dùng các ngón tay chải qua tóc cậu.
“Mình muốn được tiếp tục mân mê và chạm vào cậu, Amane. Tóc cậu cảm giác thật tuyệt.”
“…Thật ư?”
“Ừ. Nó rất mượt và bóng loáng. Mình tự hỏi không biết làm sao mà nó có thể đen bóng được như này?”
“...Có lẽ là do loại dầu gội mà mẹ mình đưa.”
Giữ cho tóc con đẹp cũng có hại gì đâu mà! Shihoko đặc biệt nhấn mạnh điều này, và Amane đang sử dụng loại dầu gội mà hay được dùng tại các tiệm làm tóc, được cho là rất tốt trong việc chăm sóc tóc.
Amane không phải không thích mùi hương của nó, và tóc cậu vẫn mượt dù sau khi đã sấy khô. Vì vậy, cậu tiếp tục sử dụng nó.
“Tóc cậu mượt hơn cơ.”
Amane nắm một ít tóc màu lanh của Mahiru lên tay. Rõ ràng là chúng mượt và bóng hơn so với tóc cậu.
Mô tả đó phù hợp với cô ấy hơn. Tóc của Amane còn kém xa. Tóc cô cho cậu cảm giác thôi thúc muốn tiếp tục chạm vào; mùi hương là mùi xà phòng thoang thoảng, không hề nồng. Nó gần như là không thể cưỡng lại được đối với cánh đàn ông.
“Mình cảm thấy rằng cậu thật sự đã dành rất nhiều thời gian chăm sóc tóc cậu khi mình chạm vào nó.”
“…Ừ, mình không hề thấy tiếc trước công sức bỏ ra cho nó.”
“Mình hiểu rồi. Nhân tiện, cậu có ổn không khi mình chạm vào nó mà không hỏi cậu chứ? Người ta nói rằng tóc là sinh mạng của người phụ nữ mà.”
“…Mình sẽ thích nếu người chạm nó là cậu, Amane.”
Ơn trời là cô ấy không thấy mặt mình bây giờ, cậu nghĩ, vì biểu cảm của cậu trở nên cực đáng ngờ sau khi cậu nghe thấy những lời của Mahiru.
Xấu hổ, vui vẻ, bối rối, bẽn lẽn…cậu trải qua một mớ hỗn độn cảm xúc, và chắc chắn cô sẽ cảm thấy nghi ngờ nếu thấy nó.
Mình sẽ không kiềm chế được khi cậu nói những thứ như thế đó.
Amane nhắm mắt, thở dài, và cố tỏ ra bình thường trở lại.