“Mahiru.”
“Đ-Đây.”
Kể từ ngày họ ngủ chung với nhau, Mahiru trông có vẻ hơi hoảng loạng mỗi khi cậu nói chuyện với cô.
Có vẻ như cô nàng đã ý thức được sự thật rằng cậu đã đẩy cô xuống giường. Cô sẽ đỏ mặt mỗi khi cậu chạm vào cô, và trở nên bối rối.
Cô trông thật ngây thơ và đáng yêu, nhưng cậu thấy hơi buồn khi cô giữ khoảng cách với cậu.
Liệu không biết có phải là cố ý hay không nhưng Mahiru luôn chạm vào cậu một cách ngây thơ, vô hại, thiếu cảnh giác. Tuy nhiên vào thời điểm này, cô đang kéo dài khoảng cách với cậu, và cậu thấy khá thất vọng.
Chắc chắn điều này cho thấy rằng Mahiru đang dè chừng cậu. Tuy sự ấm áp mà cậu đã trải qua cho đến thời điểm này đã biến mất, nhưng cậu vẫn cảm thấy khá áy náy.
Sau bữa tối, cậu nhìn Mahiru, người đang ngồi cạnh cậu như thường lệ. Khi mà đã chú ý thấy ánh nhìn của cậu, mặt Mahiru hơi đỏ lên khi cô đảo mắt đi hướng khác.
Amane biết được lý do, nhưng cậu thấy khó hiểu trước thái độ của cô.
Cậu thử đưa tay ra để chạm vào đầu ngón tay cô, và cô rùng mình đứng dậy. Cô lại ngồi xuống, trốn khỏi sự ấm áp của cậu, kéo dài thêm khoảng cách với cậu.
Cậu không thể đưa tay ra thêm lần nào nữa khi thấy cô nép mình sau cái gối và chỉ có thể thở dài.
Có vẻ như cô ấy đã thực sự ý thức về việc đó.
Cô có lẽ đã hiểu được Amane nguy hiểm như thế nào, hay đúng hơn là khía cạnh nam tính của cậu. Việc cô liên tục trốn tránh cậu khiến cậu đau vô cùng.
Amane không thể than phiền gì vì cậu chính là người đã gây ra chuyện đó với cô. Chính bản chất đàn ông của cậu mới đang thất vọng.
“Muốn mình đi ra chỗ khác chứ?”
Nếu cứ thế này, có vẻ như Mahiru sẽ còn tiếp tục run rẩy, và điều đó thì thật đáng thương. Chúng ta có nên tiếp tục giữ khoảng cách như này cho đến khi cô ấy bình tĩnh lại…? cậu hỏi với ý nghĩ như vậy, nhưng cô đột ngột ngẩng đầu lên và nhìn vào cậu.
“Ô-ổn mà. Mình chỉ cần thời gian để sắp xếp lại những suy nghĩ của mình thôi.”
“Mình có cảm giác rằng tất cả là vì cậu sẽ không chịu lắng nghe mình.”
“Ugh. Nhưng, ai mà nghĩ rằng cậu sẽ giải thích cho mình bằng phương pháp đó.”
“Mình sẽ chết nếu không làm vậy mất.”
“Tại sao cậu lại chết?”
“Ý mình là về mặt xã hội.”
Nó sẽ là vấn đề lớn nếu tin cậu ngủ chung với một người con gái mà cậu không hẹn hò được lan truyền. Tình hình sẽ trở nên khó kiểm soát nếu Mahiru cứ bất cẩn cư xử với Amane như thế.
Do đó Amane đã cảnh cáo Mahiru, dù cho cậu có mạnh mẽ cỡ nào.
Tuy nhiên, kết quả là Mahiru trở nên căng thẳng vì đã quá tỉnh táo vào lúc đó.
“Nghiêm túc đấy, hãy coi chừng mình. Đừng cho mình có bất kì cơ hội nào cả.”
“…M-Mình hiểu…”
“Mình biết mình cũng có lỗi, rằng mình không nên tùy tiện chạm vào cậu, nhưng mình không biết mình sẽ làm gì vào lần tới nếu việc này còn tái diễn đâu.”
Nếu Mahiru lại ngủ trước mặt cậu, Amane thật sự không biết được mình sẽ làm gì.
Cậu không muốn phản bội lại niềm tin của Mahiru vào cậu, và đồng thời, lại có ham muốn muốn được chạm vào cô. Nếu cô nàng lại thiếu phòng bị như thế, cậu tin rằng mình sẽ chạm vào cô một cách âu yếm mất.
Amane không biết liệu có phải Mahiru bất cẩn như thế là vì cô thích cậu hay không, hoặc chỉ là cô tin tưởng nhân cách của cậu, nhưng sức chịu đựng của cậu cũng có giới hạn.
“…Amane. Mình.”
“Sao thế?”
“…Không có gì.”
Khi mà cậu nghe thấy tiếng thì thầm nho nhỏ đó, Amane tò mò hỏi lại, nhưng Mahiru chỉ lắc đầu trong khi đã đỏ bừng mặt.