Sau khi tóc cậu được chăm sóc qua một lần, Mahiru dường như hơi do sự khi cô lấy ra một chai có nhãn sữa tắm.
“…Ơm, ưm…phần cơ thể nữa.”
Amane hiểu ngay ý của Mahiru, và cảm thấy bản thân đang dần căng thẳng hơn.
“…Err, chà, m-mình sẽ xử lý phần phía trước…c-cậu chỉ cần lo đằng sau thôi.”
“Đ-được thôi.”
Sẽ thật khó xử nếu cậu để cô rửa cả phần phía trước. Vì thế, cậu vẫn để cho cô làm như cô muốn, và không từ chối lời đề nghị chà rửa sau lưng khi mà cô nói rằng mình muốn làm vậy.
Cậu thấy Mahiru bẽn lẽn gật đầu thông qua chiếc gương, và tạm thời cúi đầu xuống.
Mahiru tiếp tục tạo bọt sau lưng cậu, và có tiếng cọ xát của vải vang lên.
Cậu đau đớn nhận ra rằng thật khó xử và không thể nào chịu nổi khi vang vọng trong phòng tắm chỉ có tiếng thở và tiếng cọ rửa.
“…Vậy thì chúng ta, bắt đầu thôi…”
Mahiru có lẽ đã hoàn tất việc thoa bọt, khi cô nói một cách rụt rè như thế, và một cảm giác mềm mại, bồng bềnh xuất hiện trên lưng cậu.
Amane biết rằng cảm giác đó là do kem tắm được thoa lên, nhưng bản năng của một thằng đàn ông cứ khiến cậu không biết cô có đang chạm trực tiếp vào người mình không, nhất là khi cô đang ngồi gần đến thế, còn mặc bikini nữa.
Cảm giác bong bóng đang nhẹ nhàng tỏa ra trên lưng cậu, khiến cậu thấy hơi nhột nhột.
Amane phần nào cảm thấy lo lắng trước những chuyển động tinh tế của Mahiru, nhưng hơn cả là vì bong bóng được chà lên một cách nhẹ nhàng.
Cậu thường không thường dành nỗ lực để làm những chuyện như vậy, cho nên cậu không quen với nó cho lắm.
“…Không ngờ là lưng cậu lại lớn đến thế đấy, Amane.”
Amane nghe thấy một giọng lí nhí vang lên khi cô kì lưng cho cậu và rửa sạch bụi bẩn.
“ ’Không ngờ’, cậu nói vậy chứ…chắc chắn của mình phải lớn hơn rồi.”
“Bởi vì là cậu nên nó mới lớn đến thế…Sau cùng thì mình luôn dựa vào tấm lưng này của cậu mà.”
Cậu cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên bả vai cậu.
“Cậu nhớ không? Cậu đã cõng mình khi mình bị trật mắt cá chân.”
“Ừm, nhớ chứ. Lúc mà cậu bị thương khi cứu một chú mèo.”
“…Lúc đó mình thật sự rất hạnh phúc, dù mình không bày tỏ ra ngoài mặt.”
“Chà, lúc đó cậu còn chẳng có nơi nào để đi.”
“…Cậu luôn luôn tìm thấy mình…cho đến tận bây giờ, mình nghĩ rằng cậu sẽ luôn tìm thấy mình, Amane.”
Bàn tay Mahiru trượt trên lưng cậu, và vòng qua ngực cậu.
Khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn lại con số không. Mahiru tiếp tục bám vào người Amane, và đặt môi mình lên vai cậu.
Amane cảm nhận được cảm giác mềm mại không thể đong đếm được xen lẫn trong làn bong bóng, và thở dài.
“Mình sẽ gánh vác và hỗ trợ cho cậu miễn là cậu muốn. Bên cạnh đó, mình hứa là sẽ để mắt đến cậu. Mình sẽ không bao giờ buông cậu ra đâu.”
“…Vâng.”
“Nhưng ngay bây giờ thì không ổn chút nào, đặc biệt là khi cậu đang mặc thứ đó nữa. Nếu có thể, cậu rời ra một chút được không?”
Amane ẩn ý rằng bọn họ đã chạm nhau, và Mahiru hơi rùng mình, nhưng cô nàng không hề có dấu hiệu buông ra.
“…Điều mình mong ước là cậu luôn ở bên cạnh mình. Cậu không cần phải gánh vác mình. Mình sẽ không trở thành gánh nặng của cậu đâu…chúng ta sẽ sát cánh bên nhau, cùng nhau tiến lên phía trước.”
“…Chắc chắn rồi.”
“Và mình được nói là điều này sẽ làm cậu vui, Amane.”
“Chitose-------!”
Lại là ý tưởng ngu ngốc của cậu ta nữa, Amane theo bản năng rên rỉ, “Ch-Chitose-san chỉ đơn thuần đưa ra gợi ý thôi, mình muốn làm chuyện này mà.” Nhưng Mahiru nói thế khi cô ôm lấy cơ thể Amane bằng cả hai tay, đảm bảo rằng cậu không còn thấy khó chịu nữa.
Thay vào đó, Amane tạm thời gỡ tay cô ra.
Cậu quay người lại, và thấy đôi mắt đang mở to của Mahiru, dường như trông rất ngạc nhiên. Và cậu ôm chầm lấy Mahiru từ phía trước.
“Ah, ơ-ơm?”
“…Chitose gợi ý rằng cậu nên ôm mình, đúng không?”
“V-vâng.”
“Vậy để mình thêm vào…con trai thích được ôm từ phía trước hơn.”
Chỉ việc này thôi thì không sao, Amane cố thuyết phục bản thân khi cậu ôm cơ thể mềm mại, mượt mà đang được phủ trong bọt bong bóng của Mahiru, và thì thầm vào tai cô. Cơ thể cô ngay lập tức trở nên rã rời, mềm nhũn.
Cô nàng đỏ mặt, và cậu cầm lấy miếng lướt tạo bọt cô vừa mới dùng, tạo một ít bọt cạnh cô.
“Ơ-ơm, Amane…”
“Chúng ta sẽ chà lưng cho nhau đúng không?”
“…Ơ-ơm.”
“Mình nghĩ là mình cũng có quyền làm điều đó với cậu. Có được không?”
Cậu cố tình im lặng, và cô rùng mình, ừm, cô trả lời với đôi mắt rưng rưng. Amane cố gắng không để lộ sự xấu hổ của bản thân khi cậu cười khúc khích, “Được rồi.”
Mahiru đang trở nên cực kì ‘bạo’, và đã chiếm được lợi thế. Amane không thể nào bị động mãi được.
Cậu biết cô nàng sẽ từ chối nếu cô ghét nó, cho nên cậu nhẹ nhàng tạo bọt trên lưng cô.
Đúng như cậu nghĩ, lưng của cô mảnh mai hơn của cậu nhiều. Cậu thấy ấn tượng với cách cô chăm sóc cho lưng của mình.
“Ah…n-nó nhột quá...”
“…Mình nghĩ cả cơ thể cậu là điểm yếu luôn đấy.”
Amane biết rằng tai của Mahiru là một điểm yếu, nhưng cậu không ngờ lưng của cô cũng vậy. Dường như cô nhạy cảm với mọi phần trên cơ thể mà có da. Cô nàng sẽ rùng mình khi chỉ đơn thuần bị chạm nhẹ vào cổ, và có lẽ cô là kiểu người quá nhạy cảm.
Cậu chạm vào lưng cô, chủ yếu là ở phần thắt lưng, xuyên qua lớp bọt bong bóng. Mahiru bĩu môi khi chợt rùng mình, và vào khoảnh khắc tiếp theo, cô quay sang nhìn chằm chằm vào cậu.
“…C-cậu làm nhiều quá rồi đấy.”
“Mình đã không làm chuyện này nếu cậu không nói đến chuyện chà lưng cho nhau.”
“N-nhưng…”
“Nhưng?”
“Shihoko-san, và Chitose-san nữa, cả hai đã…”
“Không cần phải so sánh chúng ta với người đã có con và người giàu kinh nghiệm…dù nói vậy cũng có hơi trễ rồi.”
Mahiru đã mời, và đưa ra đề nghị. Amane chỉ đơn thuần làm theo.
Hãy thử nhìn từ phía của người bị thúc đẩy đi, Amane kì lưng cho Mahiru, và cô từ bỏ việc chống cự, mặt cô đã hoàn toàn chuyển đỏ khi cô ngoan ngoãn giao cơ thể mình cho Amane.