Một tuần sau, kết quả của bài kiểm tra đã được công bố.
Đúng như dự đoán, tên của Mahiru vẫn chễm chệ ở vị trí đầu tiên. Cô không hề tỏ vẻ kiêu ngạo khi nhìn vào nó, và mỉm cười khi nhận thấy ánh mắt của Amane.
Cô đang nở một nụ cười Thiên sứ dành cho người ngoài, nhưng có thể thấy ở trong đó là sự tin tưởng và tình yêu của cô đối với cậu.
“Ừm, chúc mừng vì đã đứng nhất.”
“Cảm ơn cậu nhiều.”
“Nhờ chăm chỉ mà cậu luôn đạt được thành tích này. Thật tuyệt.”
Mahiru luôn phải chăm sóc cho Amane, nhưng dường như cô khá thản nhiên về việc đứng nhất. Rõ ràng điều này là nhờ vào lượng kiến thức mà cô đã tích lũy, cùng với nỗ lực không ngừng nghỉ của cô.
Cô nàng thường ôn lại bài và làm thêm các câu hỏi mỗi khi ở cạnh Amane, và ghi nhớ những gì được ghi trong thẻ ghi chú. Amane chưa bao giờ thấy cô chểnh mảng trong việc học.
“Cậu nói vậy nhưng lần này cậu cũng đứng vị trí thứ năm còn gì, Amane.”
“Tất cả là nhờ có cậu đã chỉ bảo cho mình.”
“Fufu, không có gì. Mình cũng rất thích việc dạy cho cậu khi mà cậu hiểu bài rất tốt.”
“Chà, cảm ơn cậu…thế cô học sinh của cậu bình thường như thế nào?”
“Cậu ấy sẽ tập trung đến đáng kinh ngạc khi đang có tâm trạng tốt, nhưng dường như cậu ấy vẫn rất lo lắng về những khoảng bản thân còn kém…”
“Đúng là Chitose rồi.”
Ngoài ra, thứ hạng của Chitose rơi vào khoảng giữa. Dường như mấy cái ghi chú đã có ích.
Itsuki cũng có được thứ hạng tốt hơn mọi khi, khoảng tầm 20, điều này cho thấy cậu ta đã đặt bao nhiêu nỗ lực vào việc học. Bình thường thì cậu ta chẳng bận tâm mấy đến chuyện này, nhưng cậu ta hoàn toàn có khả năng nếu bản thân chịu nỗ lực, điều mà cậu ta đã làm được.
“Mình tin là hiện tại Chitose đã cảm thấy nhẹ nhõm rồi.”
“Chúng ta sẽ kiểm tra lại các câu trả lời sau khi được trả bài. Tốt hơn là nên tìm ra lỗi sai và sửa chúng trước khi chúng trở thành thói quen.”
“Tất nhiên rồi. Chăm chỉ như vậy là tốt.”
“Mình không muốn bản thân phải thấy xấu hổ khi đứng bên cạnh cậu.”
Amane không có khả năng thể chất nổi bật, và cũng không có khả năng tạo ra bầu không khí như Itsuki. Cậu khá điển trai, nhưng không thể nào so với vẻ ngoài trời phú của Mahiru được.
Họ yêu nhau thật lòng, và đã hẹn hò sau khi thấu hiểu lẫn nhau. Tuy nhiên người khác có lẽ sẽ không chấp nhận chuyện này.
Vì thế, Amane đang cố gắng hết mức có thể, để không ai có thể nói to nói nhỏ chuyện của họ nữa, và để có thể tự tin đứng bên cạnh cô. Học tập chính là một phần của việc đó.
“Và điểm số của chúng ta càng cao thì chúng ta sẽ càng có nhiều cơ hội.”
“Cơ hội?”
“Hm…như là, chúng ta muốn làm kiểu nghề nào chẳng hạn?”
Điểm số không phải là tất cả, nhưng điểm số càng cao thì cơ hội để chọn được một môi trường thích hợp cho bản thân cũng càng cao hơn.
Bố mẹ cậu bắt cậu học để có được điểm số tốt, để đảm bảo rằng cậu có nhiều lựa chọn hơn, rằng khi mà cậu có thứ mình muốn làm thì cậu có thể phát triển theo hướng đó…giả sử rằng cậu có thể. Vào tương lai, khi điều này xảy ra thì cậu sẽ không cảm thấy dằn vặt hay nuối tiếc.
Bố mẹ Amane hiểu rằng cậu đang học theo ý nguyện của chính bản thân mình, và biết con trai mình đã nắm được rằng số cơ hội sẽ tăng lên theo điểm số. Đó là lý do tại sao họ chỉ nhắc nhở ở mức tối thiểu. Mặc dù vậy, họ vẫn dạy cậu cách để nắm bắt cơ hội, kéo nó về phía mình và học thật tốt để không phải hối hận về sau.
“Mình hiểu rồi. Cậu có tầm nhìn xa và suy nghĩ thực dụng thật đấy.”
“Thử nghĩ mà xem…Mình là con trai mà.”
“Hm?”
“Còn đâu niềm kiêu hãnh của mình khi mà cuối cùng cậu phải nuôi mình mặc dù mình nói là muốn hỗ trợ cậu.”
Cuộc sống của Amane đã phụ thuộc hoàn toàn vào Mahiru, nhưng chút phẩm giá còn lại của cậu sẽ vỡ vụn nếu như cậu bị lệ thuộc cả về vấn đề tài chính.
Cậu hy vọng là sẽ kiếm được nhiều tiền hơn để trang trải cho Mahiru.
“Sự chăm chỉ của mình sẽ có ý nghĩa khi mà người mình đang phấn đấu tới là một người xuất sắc.”
“Ơm, x-xin lỗi…?”
“À không, cậu cứ là chính cậu là được. Mình đang tự nhủ với bản thân là phải chăm chỉ thôi.”
“…Mình cũng sẽ tự nhủ với bản thân là sẽ cổ vũ cậu hết mình.”
Chúng ta sẽ xem qua các câu trả lời, đúng không? Mahiru cười khúc khích khi cô nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của Amane. Cậu gật đầu và quay lại lớp cùng với cô.