Amane mặc đồ bơi vào, bước vào nhà tắm, cảm thấy căng thẳng và bồn chồn trong lòng.
Mahiru nói rằng cô cần nhiều thời gian để mặc đồ bơi, cho nên cô để Amane vào trước. Amane càng đợi lâu thì tim cậu càng đập dữ dội hơn.
Cậu đã từng thấy Mahiru trong một bộ đồ bơi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên họ ở riêng với nhau trong một không gian chật chội, rồi còn động chạm nhau nữa. Cậu thấy lo lắng hơn là vui mừng trong tình cảnh này.
Dù sao đi nữa, chẳng phải một cặp đôi chỉ tắm chung với nhau sau khi cả hai đã làm chuyện đó ư…Amane tự hỏi, trong lòng thì cảm thấy bồn chồn và xấu hổ.
Chưa cần ngâm mình trong nước ấm thì cơ thể cậu đã nóng bừng lên rồi.
Cậu ước gì Mahiru có thể đến sớm hơn, nhưng cũng hy vọng cô ấy đừng đến. Cậu cảm thấy thật mâu thuẫn, không biết tại sao, và cắn môi. Rồi, cậu nghe thấy tiếng cửa mở phát ra từ đằng sau.
Cậu quay đầu lại một cách thận trọng, và cô người yêu với làn da trắng trẻo đang rụt rè nhìn chằm chằm vào cậu.
Cậu sững người trong giây lát khi nhìn thấy bóng dáng của cô, nhưng đây là điều đã được đoán từ trước.
…Đây có phải là thứ mà Chitose nhắc đến…?
Cậu nhớ rằng Chitose có đề cập đến việc Mahiru đã mua hai bộ đồ bơi.
Bộ đồ bơi được mặc lần này không phải là loại mà cô đã mặc vào lúc họ đi bể bơi.
Cô đang mặc một bộ bikini màu đen, thứ đã tạo nên sự tương phản rõ rệt với làn da trắng trẻo không chút tì vết của cô.
Không có trang trí cầu kì ở trên nó, chỉ đơn giản là một miếng vải bao phủ lên làn da của cô. Nó không đặc biệt nguy hiểm cho lắm.
Tuy nhiên, cô vẫn trông rất gợi cảm, có lẽ là do thân hình xinh đẹp của cô.
Chỉ có duy nhất một cụm từ để miêu tả cô nàng, ‘tuyệt đẹp’.
Không chút mỡ thừa, phần ngực đầy đặn, đường cong mịn màng ở phần eo, và một cặp đùi thon gọn, mềm mại. Quả là cơ thể lý tưởng của một người con gái.
Cô cũng trông thật quyến rũ ngay cả khi đang xấu hổ dùng tay che cho phía trước. Có thể nhìn thấy được khe ngực của cô, quả là một cảnh tượng tuyệt vời đối với nam giới, nhưng trong tình huống này thì cậu trông cực kì khó xử.
“…Nó kì lắm à?”
“K-không, không hề. Nó hợp với cậu, nhưng…”
“Nhưng…?”
“…Chà, nó có hơi kích thích.”
Amane nói dứt câu, mặt Mahiru rõ ràng đã đỏ bừng.
“…Đây là lý do tại sao mình không mặc nó tại bể bơi. Cho người khác thấy bộ dạng này thì xấu hổ lắm.”
“Vậy tại sao cậu lại mua nó?”
“B-bởi vì, Chitose-san nói rằng…Amane sẽ không sa ngã nếu mình không làm đến cỡ này.”
“Cậu muốn gì ở việc sa ngã cơ chứ…?”
Nếu cậu đánh mất lý trí của mình thì Mahiru chính là người sẽ phải gặp rắc rối. Dường như Mahiru không hiểu những lời này khi được nghe từ Chitose, cậu đặt tay lên trán và nhìn qua Mahiru một lần nữa.
…Ai đối mặt với thứ này mà không sa ngã cơ chứ.
Mahiru thật sự có sức hủy diệt trong trạng thái này, và Amane gần như quỳ gối gục ngã trước cô.
Tuy nhiên, cậu không thể nào làm vậy được. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, và nhìn lên mặt Mahiru, không phải bên dưới, điều này có thể giúp cậu cảm thấy bình tĩnh hơn.
“…Vậy…ơm, giờ sao? Cậu sẽ chăm sóc cho tóc của mình?”
“Ư-ừm. Mình đã mang theo mọi thứ cần thiết.”
“M-mình hiểu rồi…ơm, cứ làm như cậu muốn…nhưng mình vẫn thấy hơi xấu hổ.”
“Ơ-ơm, mình cũng vậy thôi…và mình còn là người đề ra chuyện này mà.”
Mahiru không thể giấu hoàn toàn những nét đỏ trên khuôn mặt mình, và mắt cô thì đảo quanh trước cảnh tượng Amane đang mặc đồ bơi. Dường như cô đã hạ quyết tâm, khi cô lấy ra thứ gì đó có vẻ như là sản phẩm chăm sóc tóc từ chiếc túi chống nước.
“V-vậy thì, bắt đầu nhé?”
“Ư-ừm. Cậu làm đi.”
Amane cũng sẽ thấy rất khó xử nếu như cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào Mahiru, tốt hơn hết là để cô ra khỏi tầm nhìn của cậu.
Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống một chiếc ghế, xoay lưng về phía Mahiru, và nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ. Có lẽ điều này vẫn rất xấu hổ.
Tuy nhiên, cô vẫn không dừng việc chuẩn bị, và cậu nghe thấy vài tiếng sột soạt ở đằng sau.
“…Trước tiên, chúng ta sẽ chải tóc.”
“O-okay.”
Mahiru nói với giọng có phần do dự. Sau khi cô nói thế, cô đợi cho đến khi Amane đáp lại, và rồi chầm chậm dùng lược chải lên tóc cậu.
Cậu có thể cảm nhận được cử chỉ khéo léo của cô.
“Quan trọng là phải bắt đầu bằng việc chải tóc để loại bỏ bụi bẩn, và rửa lại bằng nước nóng.”
“Mình hiểu rồi. Dù vậy thì mình không thích rắc rối cho lắm, cho nên chưa từng chải tóc như vậy trước đây.”
“Tóc của cậu ngắn, nên chẳng mấy khi bị rối. Đó là lý do tại sao cậu không nghĩ đến việc chải tóc trước. Với con gái bọn mình thì phải làm việc này trước tiên.”
“Cậu chắc hẳn đã đặt rất nhiều nỗ lực mới có được mái tóc dài và đẹp như thế.”
Tóc của Mahiru dài quá thắt lưng, không bị chẻ ngọn, và rất bóng bẩy. Bề mặt mềm mượt như lụa tuyệt đẹp đến nỗi nhiều đứa con gái phải ao ước.
Chắc chắn việc giữ được mái tóc như này phải khó khăn lắm, Amane cảm thấy cực kì ấn tượng, và nghe thấy tiếng cười khúc khích từ đằng sau.
“Mình vốn đã có mái tóc đẹp từ ban đầu rồi, cho nên mình không cần tốn nhiều nỗ lực đến như vậy…nhưng mình vẫn rất chú ý đến chuyện này. Sau cùng thì một người đẹp vẫn sẽ đẹp dù cho có mặc gì mà.”
“…Dù sao thì cậu cũng là con gái mà.”
“Mình muốn bản thân cảm thấy tự hào.”
Mahiru nói, hoàn tất việc chải tóc, và cầm vòi hoa sen lên. Amane liếc nhìn sang một bên, hiểu rằng cô chuẩn bị gội đầu cho cậu với nước nóng, và nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Mình bắt đầu đây, cô lẩm bẩm, mở nước nóng, và xả tóc cho Amane.
“Mình sẽ gội qua một lần. Tốt nhất là cậu cũng nên làm vậy trước khi tạo kiểu cho tóc.”
“Vậy là bài giảng bắt đầu.”
“Cậu vốn đã có chất tóc tốt rồi, Amane. Tốt hơn hết là cậu nên dành nhiều nỗ lực hơn để chăm sóc nó.”
“…Làm vậy mỗi ngày nghe có vẻ rắc rối nhỉ?”
“…Cậu không được lỏng lẻo trong chuyện này chứ.”
Trời ạ, một giọng nói chán chường vang lên.
Sự căng thẳng và nỗi xấu hổ đã dần vơi đi trong suốt lần gội đầu này, khi không còn ai trong số họ tỏ ra cứng nhắc và cả hai đang trò chuyện một cách bình thường.
“Chúng ta sẽ làm vậy khi tắm chung vào tương lai. Bây giờ thì cứ kệ việc đó đi.”
Amane cảm thấy việc này thật rắc rối, và quá lười để làm điều đó, vì thế cậu nói như vậy. Tuy nhiên, Mahiru đứng hình khi vẫn còn cầm chiếc vòi hoa sen trên tay.
Sau mười giây, Mahiru cuối cùng cũng trở lại bình thường, và tắt nước đi.
Cô lẳng lặng xoa dầu gội trong lòng bàn tay, và cậu thấy được điều đó thông qua chiếc gương treo trên tường.
“Ơ-ơm, cậu Mahiru ới?”
“…Khuyết điểm của cậu là có thể nói những điều như vậy một cách rất tự nhiên đấy, Amane.”
“Ể…?”
Mahiru tạo bọt, và xoa lên đầu cậu. Khuôn mặt cô thật sự rất đỏ.
Amane có cảm giác cô không còn làm một cách nhẹ nhàng như trước, nhưng cậu nghĩ bản thân đã nghĩ quá lên rồi.
“…Mình rất mừng, nhưng cậu không được phép nói này nói nọ cô Shihoko nữa đâu đấy.”
Amane đã mơ hồ hiểu được những gì Mahiru muốn nói, và tốn thêm một chút để hiểu được những gì mình vừa nói, vì thế khuôn mặt cậu cũng trở nên đỏ bừng.
Cậu đã thấy bố mẹ mình tắm chung với nhau, và nhiều lần thấy chết lặng về chuyện đó. Ngay thời điểm này, cậu đã nói họ sẽ tắm chung với nhau mỗi ngày sau khi về chung một nhà. Cậu thật sự không thể nào cười bố mẹ của mình được nữa.
“…Mình sẽ thấy rất khó xử nếu cậu không chịu để ý lời nói của mình, Amane.”
“…Mình sẽ chú ý.”
Sự xấu hổ vốn đã hoàn toàn lắng xuống lại bùng lên một lần nữa. Khuôn mặt của cả hai giờ chỉ còn lại màu đỏ, và hai người tập trung gội đầu trong sự yên lặng.