Amane và Mahiru bắt đầu chuẩn bị trong khi còn một tiếng rưỡi nữa là diễn ra lễ hội.
Mahiru và Chitose đã lấy yukata và đi về nhà mình, và Amane cũng bắt đầu tự mặc lên mình bộ yukata.
Không phải ai cũng biết cách mặc một bộ yukata, nhưng Amane không cần phải lo lắng về Mahiru cho lắm. Cô ấy sẽ mặc yukata dễ dàng thôi, dựa trên việc cô đã từng mặc kimono trước đây.
Vấn đề ở đây là Amane. Shihoko đã chỉ cậu cách mặc, nhưng Amane lại chưa từng mặc lần nào, cho nên cậu lo lắng không biết mình có thể làm một cách tử tế hay không.
Cậu mặc nó vào và soi lại bản thân trước gương, ít nhất thì trông nó khá là tươm tất, và cũng không bị quá khổ.
Bộ yukata màu xanh đậm không có hoa văn trang trí, obi có màu đỏ thẫm. Thiết kế đơn giản. Amane không thích những thứ gì đó quá hào nhoáng nên như thế này phù hợp với sở thích của cậu hơn.
Cậu trông khá bảnh trai trước gương, đặc biệt là khi kết hợp với chiều cao tương đối ổn của cậu.
Dù tốt hay xấu, Amane có một khuôn mặt điềm tĩnh, và phong thái đĩnh đạc cậu có được khi mặc nó dường như rất hợp với cậu.
Bây giờ chỉ còn chờ xem người khác có thấy cậu có kém cạnh khi đứng kề bên Mahiru hay không thôi.
Cậu tò mò không biết người khác sẽ xem xét và đánh giá cậu như thế nào, nhưng cuối cùng quan trọng nhất vẫn là cậu và Mahiru nghĩ gì về nó.
Sau khi mặc lên mình bộ yukata, Amane nằm dài trên ghế sofa.
Cậu biết con gái cần nhiều thời gian hơn để trang điểm, và cậu vẫn còn thừa nhiều thời gian, vì vậy cậu thấy ổn với việc ngồi chờ.
Chắc chắn cô nàng sẽ cần nhiều thời gian hơn để mặc một bộ yukata. Cô cũng phải buộc tóc nữa, và nó ngốn tận 30% thời gian sửa soạn của cô.
Và sau đó thì cô cũng cần phải trang điểm. Amane thật sự thấy các cô nàng thật tuyệt vời, và rất tôn trọng họ.
Chà, Mahiru vẫn rất dễ thương dù cho cô ấy không cần làm gì, nhưng có lẽ con gái sẽ trở nên lộng lẫy hơn sau khi trang điểm. Điều này thật tuyệt vời.
Amane cảm nhận được cảm giác yêu thương, sự phấn khích và niềm hạnh phúc không nói nên lời khi cậu nhàn nhã đợi cô nàng. Có lẽ cô ấy đã hoàn tất vì có tiếng cửa mở.
Amane thật sự rất mong chờ được thấy trang phục của bạn gái mình, nhưng vẫn chưa quay người lại để đợi cô ấy. “Amane-kun.” Một tiếng thì thầm nhỏ vang lên, và Amane nhận một cái vỗ vai.
Cuối cùng thì cậu cũng xoay người lại…và bất giác mỉm cười.
“Dễ thương lắm. Thật sự rất hợp với cậu.”
“…S-sao cậu có thể khẳng định nhanh thế?”
“Đương nhiên rồi, nó quá rõ ràng mà.”
Mahiru có hơi nghi ngờ, tự hỏi không biết liệu Amane có chuẩn bị những lời này từ trước hay không, nhưng đó thật sự là tất cả những gì mà Amane cảm nhận được.
Một lần nữa, Amane thấy ấn tượng trước khả năng nhìn xa trông rộng của Shihoko.
Bộ yukata của Mahiru có nền trắng, có lẽ là để hợp hơn khi đi cùng với Amane, và được trang trí với họa tiết hoa cẩm tú cầu trên đó, tạo ra cảm giác tươi tắn giữa sắc thái yên bình.
Phần cẩm tú cầu có màu xanh thẫm và màu cẩm quỳ, với đủ loại hình dáng tạo nên vẻ trưởng thành và tươi mới. Mùa hoa đã qua nhưng sự kết hợp vẫn trông rất hài hòa.
Phần obi hoàn toàn là màu tím, nhấn mạnh thiết kế đơn giản của bộ yukata. Có một hạt thủy tinh được đính ở cuối, mang lại một cảm giác tươi tắn.
“Chà, bình thường thì cậu đã dễ thương rồi, nhưng bây giờ cậu trông đáng yêu hơn, trưởng thành hơn, đĩnh đạc và quyến rũ hơn. Chà, mình chỉ có thể nói là cậu dễ thương thôi, nhưng cậu vẫn xinh đẹp hơn mọi ngày. Yep, nó rất hợp với cậu.”
“V-vậy à?”
Mahiru dường như thấy hơi phức tạp khi Amane nghiêm túc nêu ra cảm nghĩ của mình, trông hơi bồn chồn khi dùng tay nghịch nghịch phần tóc mái. Amane bật cười trước khung cảnh đó.
Tóc của cô được buộc lại bằng một chiếc ghim, và mỗi khi cô di chuyển thì phần chuỗi bạc ở trên đó sẽ lắc lư. Chiếc ghim kẹp tóc được trang trí bằng những viên đá màu xanh thẫm tự nhiên, và có thiết kế tương tự như phần obi và hạt thủy tinh. Nó có sự tương đồng lớn đối với bộ yukata của Amane.
“Mahirun Mahirun, cậu ta luôn như này à.”
“Tớ biết điều đó mà. Từ lâu rồi.”
“…Đang chỉ trích tôi đấy à?”
“Vừa khen vừa chê, đại loại vậy~?”
“Là sao?”
Amane nheo mắt bối rối, nhưng Chitose chỉ đơn thuần cười khúc khích, còn Mahiru thì bồn chồn, trông hơi bẽn lẽn. Cậu thật sự không thể hỏi đang có chuyện gì.
Tuy nhiên, dường như không có gì xấu cả, vì Mahiru không hề có vẻ gì là không hài lòng.
“…B-bộ yukata đó cũng hợp với cậu lắm, Amane.”
“Thật ư? Cảm ơn nha. Thật mừng khi nghe thấy thế.”
Amane cảm thấy bộ trang phục cũng khá hợp với cậu, nhưng cậu vẫn muốn nghe lời nhận xét của Mahiru. Cậu có cảm giác như cô bạn gái của mình đang thiên vị cho mình vậy, nhưng cậu vẫn thật sự rất mừng khi được khen.
Cậu cho rằng mình vừa được khen, nhưng vì vài lý do dường như Mahiru đang hơi khó chịu.
“…Mình đã làm gì à?”
“Tôi đoán chắc hẳn cậu ấy đang kiểu ‘thật không công bằng khi mình là người duy nhất thấy xấu hổ’ vậy đó~”
“Ch-Chitose-san.”
Mahiru càng đỏ mặt hơn nữa sau khi nghe thấy lời giải thích, và biểu cảm của cô nàng đã chứng tỏ rằng Chitose đã đúng.
Có vẻ như Mahiru cũng muốn Amane thấy xấu hổ, nhưng cậu sẽ không xấu hổ bởi những thứ cỏn con này đâu. Cậu đang thấy hạnh phúc cũng như xấu hổ, nhưng không phải kiểu xấu hổ hoàn toàn như Mahiru.
Mahiru không biết phải nói gì, “Cậu đáng yêu quá đi~” Chitose vui vẻ nói thêm vào khi cô bám vào người Mahiru, ôm chặt lấy cô ấy.
Amane thấy mâu thuẫn khi không biết mình nên ấn tượng khi thấy Chitose khéo léo không làm hỏng tóc, trang phục và trang điểm của Mahiru, hay ích kỷ cho rằng chỉ có mình mới được làm vậy với Mahiru.
Khuôn mặt của Mahiru càng trở nên đỏ vì xấu hổ hơn nữa, và Amane thấy bạn gái mình thật sự rất đáng yêu. Cậu để cho Chitose muốn làm gì thì làm khi thấy hai cô gái thân thiết như thế, và nhìn họ vui vẻ với một ánh mắt ấm áp.
phần khăn buộc thắt lưng của yukata và kimono