Amane trở về nhà, và gặp người đàn ông mà lúc nãy cậu đi ngang qua, đang ngước nhìn lên căn hộ.
Cậu chưa từng ngờ rằng sẽ gặp được ông ta tại chính căn hộ của cậu, và đang đứng đợi ở đó.
Vẫn là màu tóc quen thuộc đó.
Tuy nhiên, Amane không thấy gì ngoại trừ lưng của ông ấy. Ông ấy không quá cao, và có lẽ chỉ ngang Amane, thậm chí còn có phần thấp hơn.
Người đàn ông tiếp tục nhìn về phía căn hộ.
Amane không thể thấy được biểu cảm của ông ấy từ góc độ này, nhưng cậu biết rằng người đàn ông chỉ đơn thuần là ngước nhìn lên.
Dù tò mò nhưng Amane không hề thoải mái về việc bắt chuyện với một người lạ, và định là chỉ đi ngang qua. Sẽ thật khả nghi nếu cậu đi tới trước rồi đột nhiên quay đầu lại, cho nên cậu có lẽ sẽ không thể thấy được diện mạo của người đàn ông.
Tuy nhiên, cậu vẫn thấy khá tò mò, cho nêu cậu kiểm tra lại chiếc túi tiện lợi của mình trước khi tiếp tục.
Amane thấy hơi có lỗi song cậu vẫn đi ngang qua người đàn ông, đụng một túi đồ mà mình mua được ở siêu thị vào người ông ấy, và ‘vô tình’ làm rơi nó.
Một điều nữa là chiếc túi bị rơi bao gồm đồ ăn vặt và thức ăn dự phòng mà cậu đã để riêng ra, vì thế sẽ không gây ra bất tiện cho Mahiru dù cho chúng có bị rơi xuống đất đi chăng nữa.
Amane va phải người đàn ông và làm rơi đồ, cho nên sự chú ý của ông ấy đã hướng đến Amane.
Cậu nhặt lại chiếc túi tiện lợi lên, phủi phủi bụi, và nhìn lên người đàn ông.
Biết ngay mà, cảm giác của Amane là chính xác.
Người đàn ông khá điển trai, hẳn ông ta sẽ giành được rất nhiều sự chú ý khi đi ngoài đường. Ông ấy cụp chân mày xuống với vẻ hối lỗi khi nhìn thấy Amane, và cái nhìn đầy tội lỗi hiện rõ lên trên đôi mắt màu nâu của ông ấy.
Tuy nhiên, Amane mới là người nên thấy hối lỗi, vì cậu đã cố tình va trúng người đàn ông.
“Con xin lỗi vì đã quá vô ý.”
“À, không, chú mới là người nên xin lỗi. Chú không nên đứng ở đây và chặn lối đi như thế này.”
Giọng của ông ấy khá trầm, đều đều, điềm tĩnh và nhẹ nhàng. Amane nghe thấy lời xin lỗi chân thành và cúi đầu một lần nữa, “Không ạ, lỗi con.” và lẩm bẩm như thế.
Cậu đã chắc chắn được những gì bản thân muốn xác nhận. Không có bằng chứng cụ thể nào, nhưng ông ta có lẽ chính xác là người mà Amane nghĩ đến.
Và rồi Amane thờ ơ đi ngang qua người đàn ông đó như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông có lẽ không biết Amane là ai, và có lẽ cũng chẳng nghi ngờ gì.
Mọi chuyện chỉ diễn ra chưa đến mười giây, nhưng Amane cảm thấy căng thẳng lạ kỳ, vì chuyện này có liên quan đến người con gái cậu yêu.
Cảm thấy nhẹ nhõm cả người, cậu bước vào lối vào căn hộ…và cũng chính lúc này mà người con gái cậu yêu xuất hiện.
“Mừng trở về, Amane.”
Amane chưa từng ngờ rằng cô ấy sẽ đến đón cậu ngay tại lối vào, và rất sửng sốt. Mahiru đứng đó, đờ người một lát, và nhìn cậu với vẻ hoài nghi.
“Biểu cảm đó là sao vậy?”
“K-không có gì…chỉ là cậu đột nhiên xuất hiện…”
“Cậu có nhắn một tin nhắn nói rằng cậu sắp về đến nhà mà, đúng không? Vì cậu mua khá nhiều đồ nên mình chỉ muốn giúp thôi.”
“M-mình hiểu rồi.”
Dường như Mahiru chỉ đơn thuần là muốn giúp việc xách đồ. Tim Amane vốn đã trở nên nặng trĩu khi cậu gặp người đàn ông, và giờ thì tim cậu còn đập nhanh hơn nữa.
Cậu lo lắng không biết liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu Mahiru để ý thấy người đàn ông đó, và theo bản năng quay đầu lại, chỉ để thấy người đàn ông, mới đây còn đứng đó cách đây khoảng 10 mét, đã biến mất.
…Ông ta không ở đây để gặp Mahiru? Hoặc là ông ta đang đi về sau khi đã gặp Mahiru xong.
Khả năng thứ hai chắc chắn không thể xảy ra dựa trên biểu cảm của Mahiru; còn nếu mà đã đến đây để gặp Mahiru thì ông ta chắc hẳn sẽ tiếp cận chúng tôi ngay khi cô ấy xuất hiện, chẳng có lý do gì để rời đi cả.
Vậy, tại sao ông ấy lại xuất hiện ở đây?
Vì lý do nào đi nữa thì ông ta cũng đã đến căn hộ của Mahiru, và nhìn lên tầng mà cô ấy đang sinh sống.
“Sao thế?”
“Không, không có gì đâu.”
Không biết có phải là may mắn hay không khi dường như Mahiru vẫn chưa nhìn thấy người đàn ông đó. Amane nhẹ nhõm phần nào, đưa chiếc túi chứa đồ ăn vặt cho Mahiru, người đang đòi cầm nó giúp cậu, và đi lên thang máy cùng cô ấy.