Cả hai về tới nhà vào ngày hôm sau, và điều đầu tiên mà họ làm là dọn dẹp nhà cửa.
Amane thấy cực kỳ mệt mỏi khi về đến nhà, và để im hiện trạng căn phòng. Ngôi nhà hiện đang đầy bụi bặm sau khi bị bỏ trống hai tuần, tuy không thật sự quá nhiều nhưng tốt hơn hết là cậu nên dọn dẹp sạch sẽ nhất có thể khi mà còn có Mahiru sang đây.
Vì thế, Amane bắt đầu dọn dẹp căn nhà bằng vài mẹo mà Mahiru đã chỉ cậu. Thêm một điều nữa là dường như Mahiru cũng đang dọn dẹp nhà mình, cho nên Amane giống như đang quyết đấu với cô ấy.
Nhờ có cô mà Amane mới có thể giữ cho nhà mình được sạch sẽ, dù cậu có lẽ vẫn chưa được xem là thành thạo việc này cho lắm. Cậu sẽ không cần phải tốn nhiều công sức nếu cậu chăm dọn dẹp hơn. Cậu sẽ tốn nhiều thời gian hơn khi mà cậu cứ để mọi thứ chất đống lên rồi mới làm. Quả đúng như những gì cô ấy nói.
Cậu đã nghe theo lời khuyên của Mahiru, và chỉ một lần lau dọn đơn giản cũng đủ để làm sạch căn nhà.
Đồ nội thất trong nhà bị bụi bẩn bám lên nhưng không nhiều, và cậu chỉ cần một ít thời gian là đã hoàn thành.
Cậu cẩn thận lau bụi bẩn trên bàn ghế, hút bụi, lau cửa sổ, và nhìn lên đồng hồ.
Đã qua 3 giờ chiều.
Siêu thị cậu hay lui tới thường mở đợt giảm giá vào lúc 4 giờ chiều. Đã đến lúc mà cậu nên đi.
Giờ mới để ý, mình trở nên khá giống một người nội trợ rồi.
Cậu bắt buộc phải tới siêu thị vì cậu đã dọn dẹp sạch sẽ tủ lạnh trước khi trở về quê, và không còn nguyên liệu để nấu buổi tối. Cậu đã xoay sở bữa sáng và bữa trưa với ly mì ramen và đồ ăn đông lạnh, nhưng bữa tối thì không.
Amane phải đi mua nguyên liệu và chia nửa tiền ăn. Nên cái suy nghĩ phải tiết kiệm là khá bình thường… nhưng vẫn hơi kỳ khi một nam sinh cao trung lại suy nghĩ về chi phí ăn uống.
Cậu bật cười trước những thay đổi của bản thân. Dù sao thì, cậu cần phải thay quần áo đã hơi dính bẩn trên người mình đi, vì thế cậu đi vào phòng mình.
“…Hửm?”
Amane đang hướng tới siêu thị với vài suy nghĩ vẫn vơ trong đầu, thì thấy một mái tóc sáng màu trông khá quen thuộc.
Cậu theo bản năng quay người lại, và đương nhiên, chỉ thấy được tấm lưng đang đi trước mặt mình. Mái tóc không được dài như của Mahiru, và người đó còn chẳng phải là con gái. Thật hiếm hoi để thấy được màu tóc tự nhiên như thế.
Vì thế cậu suy nghĩ về cuộc gặp gỡ hiếm hoi này khi bước vào siêu thị. Cậu đang đặt nguyên liệu cho bữa tối và giỏ, “Ể?” và rồi nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau.
“Hiếm khi thấy cậu ở đây đấy.”
“Ah, Kuju?”
Đó là chàng trai mà cậu quen được lúc tham gia đấu ngựa giả nhờ có Kadowaki giới thiệu, và cũng như Amane, cậu ta cũng có một giỏ đồ được xách ở khuỷu tay.
Tuy nhiên, cậu ta có kẹo và đồ ngọt ở trong giỏ, những thứ mà đúng hơn một nam sinh cao trung sẽ mua thay vì giống như Amane.
“Cậu ở gần đây à, Fujimiya?”
“Ừ. Tôi không nhớ là nhà cậu ở gần khu này đấy, Kuju…”
“Chỉ ở nhờ tại nhà một người bạn thôi, nên là tôi đang mua đồ nè. Đợi đã…cho bữa tối à?”
“Yep, nguyên liệu cho bữa tối.”
Chỉ cần nhìn qua cũng biết đồ Amane mua không thể nào bị nhầm lẫn thành đồ ăn vặt được, như thịt gà sống, cà rốt, sữa và đậu phụ.
“Nói mới nhớ, cậu đang sống một mình à? Tuyệt thật đấy.”
“Chà, dù thế thì tôi vẫn phải nhờ Mahiru chuẩn bị các bữa ăn…”
“…Đúng là cậu có đề cập việc đó rồi…cậu đang có một cuộc sống tuyệt vời đấy…”
“Yeah. Tôi luôn biết ơn Mahiru trong suốt quãng thời gian qua.”
Vấn đề ăn uống của Amane có lẽ sẽ trở nên hỗn loạn nếu như không có Mahiru. Ít nhất thì cậu vẫn có thể dọn dẹp nhà cửa, nhưng nấu ăn thì chịu.
Không có cô ấy, cậu sẽ không thể nào có được cái lối sống này.
Tôi thật sự phải cảm ơn cô ấy rồi, Amane lẩm bẩm với một nụ cười gượng, và Kuju trút một hơi thở dài.
“Nhưng chà, thật sự ấy…cậu đang say mê cô ấy như điếu đổ đấy, biết không hả?”
“Yeah. Mahiru cũng vậy mà.”
“Cậu có vẻ rất tự tin nhỉ.”
“Tôi biết cô ấy thật sự rất yêu tôi.”
Amane chưa bao giờ tự tin về cảm xúc của Mahiru đối với cậu lúc trước khi họ bắt đầu hẹn hò, nhưng vào thời điểm này thì đã khác. Cậu biết rằng cô nàng trân trọng và yêu cậu biết bao, đồng thời hiểu rằng mong ước tha thiết nhất của cô là được ở bên cạnh cậu.
Cậu nhận ra rằng mình không suy nghĩ quá nhiều về việc này, nhưng điều đó vẫn là sự thật. Điều này đã là bằng chứng đủ để Amane tự tin vào bản thân hơn.
Lần này thì đến lượt Kuju nở một nụ cười gượng gạo trước câu trả lời khéo léo của Amane.
“Chà, thật tuyệt khi giờ cậu đã có được sự tự tin, hơn nhiều so với cái hồi mà hai người cứ im im không chịu nói ra dù cho cả hai rõ ràng có tình cảm với nhau.”
“Thẳng thừng quá đấy.”
“Việc cô ấy thích cậu là quá rõ ràng. Mà, cũng chẳng liên quan đến tôi, nhưng mà hai cậu thấy hạnh phúc là tốt rồi.”
Kuju nhún vai. Amane hiểu rằng đó hoàn toàn là lời khen từ cậu ta, và cậu mỉm cười.
“…Chà, Yuuta đã chấp nhận chuyện này, nên tôi cho rằng câu chuyện đã kết thúc có hậu rồi nhỉ.”
“Hửm?”
“À, không có gì. Tôi đi thanh toán trước đây.”
Sao lại là Kadowaki? Amane tự hỏi, nhưng Kuju chạy mất tiêu trước khi cậu kịp hỏi. Mặc dù tò mò nhưng Amane vẫn quay người lại, tìm thêm nguyên liệu làm bữa tối được ghi trên điện thoại và bỏ vào giỏ.