“Chào buổi sáng Amane.”
Bố mẹ Amane đang đợi cậu tại phòng khách.
Bữa sáng đang được chuẩn bị, bao gồm cả phần của Amane. Tiếng chén đĩa lạch cạch có thể nghe được từ phòng khách, và có thể thấy được sắc màu lanh quen thuộc trong phòng bếp. Mahiru có lẽ đang làm món trứng tráng.
“…Chào buổi sáng.”
“Nhanh lại đây ngồi nào. Mahiru-chan đang làm bữa sáng cho con đấy.”
“Ồ.”
Phải một lúc lâu Amane mới chuẩn bị xong vì cậu phải làm nguội bản thân bằng đủ cách. Vì thế mà Mahiru, người lẽ ra phải tốn nhiều thời gian để sửa soạn hơn, đang chuẩn bị bữa sáng.
Amane khá vui vì họ đã đồng ý ăn món trứng tráng, nhưng kiềm chế bản thân lại một chút vẫn là tốt nhất.
“Hai con khá là thân thiết đấy.”
“…Thì bọn con đang hẹn hò mà, chuyện đó là bình thường, phải không?”
“Con có nói vậy đi nữa thì điều này cũng vượt quá vấn đề người yêu rồi. Con bé cứ như một cô vợ trẻ vậy.”
Vào khoảnh khắc Shuuto đột ngột nói như thế trong khi đang nhìn Amane thì có tiếng bát đĩa rơi trong bồn rửa chén.
May mắn là nó không bị vỡ, nhưng chắc chắn là vì Mahiru đã trở nên lo lắng.
“Ara, Mahiru-chan, con có sao không?”
“V-vâng, cái đĩa không bị vỡ ạ. Con xin lỗi vì đã làm rơi nó…”
“Không sao đâu~ ai cũng có thể mắc sai lầm mà.”
Sai lầm này từ họ mà ra chứ đâu, nhưng Amane sẽ không đề cập đến việc này, và phớt lờ ánh mắt của Shihoko liếc nhìn cậu.
“Thế, có chuyện gì xảy ra vào hôm qua à?”
Mahiru đã làm xong món trứng tráng cho Amane, và bốn người bắt đầu ăn sáng.
Shihoko đánh thẳng vào vấn đề ngay khoảnh khắc Amane đang ngậm một miệng trứng, và người cậu cứng đờ.
Cậu nhai một cách chậm rãi vì nói chuyện trong lúc ăn là không tốt, và khi đã xong, cậu nói,
“…Sao mẹ lại nghĩ thế?”
“Mẹ nhận ra rằng hai đứa hơi khác một xíu từ sau khi bố mẹ về nhà, nên chắc hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra.”
“Đừng có đánh giá thấp bố mẹ của con. Bố mẹ có khả năng thấy được con trai mình đã thay đổi thế nào mà.”
Amane định cứ cư xử như bình thường, nhưng có vẻ như bố mẹ cậu đã nhìn thấu họ.
Họ trông hơi lo lắng, nhưng cậu đã vượt qua được rào cản đó rồi. Giờ nó chỉ còn là quá khứ, không còn gì để lo lắng nữa.
“Không có gì nhiều đâu. Con đã gặp Tojo và nói vài lời với cậu ta.”
“À, ra là thế…vấn đề đã được giải quyết rồi nhỉ?”
“Chà, vâng. Con đã vượt qua chuyện này. Con không nghĩ rằng mình sẽ bị họ làm cho bực bội nữa đâu.”
“Con đang hành xử giống một quý ông hơn rồi đấy. Điều đó thật tốt.”
Shuuto dường như thật sự nhẹ nhõm khi biết rằng Amane vẫn ổn.
Hồi đó, Amane đã khiến cho bố mẹ mình rất lo lắng, và vẫn còn tiếp diễn cho đến tận bây giờ. Amane đã phấn chấn hơn sau khi cậu bắt đầu lên cao trung, nhưng có vẻ như đây vẫn là mối bận tâm đối với bố mẹ cậu.
Trong khi Shuuto trông nhẹ nhõm hơn thì Shihoko dường như hơi chết lặng khi nghe cái tên Tojo.
“Cậu Tojo đó chẳng thay đổi chút nào. Chà, bố mẹ cậu ta thì tử tế đấy, nhưng thằng nhóc thì vẫn còn đang ở cái tuổi nổi loạn.”
Shihoko có rất nhiều mối quan hệ do tính cách và lý do công việc, nhiều đến nỗi không thể đếm được. Amane không thể tưởng tượng nổi việc người lớn lại có nhiều mối quan hệ thế, nhưng có lẽ là vì cậu không biết thôi.
Đương nhiên, vì bà ấy quen biết nhiều với người ở đây, điều đó có nghĩa là có cả bố mẹ của Tojo.
Amane đã từng gặp bố mẹ của Tojo trước đây và nhớ lại rằng họ thật sự tốt như vẻ bề ngoài của họ. Họ đã thực sự xin lỗi về những gì con trai mình đã gây ra, cho nên cậu không hề có cảm nghĩ gì về họ cả.
“Ai mà biết. Con không còn bất cứ việc gì với cậu ta nữa và cũng không quan tâm. Có lẽ con sẽ không gặp lại cậu ta nữa đâu.”
“Tính cách của con là để những gì đã qua trở thành quá khứ, Amane…nếu con vẫn còn chán nản thì bố mẹ sẽ thấy hối hận khi đã kêu con về nhà đấy.”
Mặc dù đã đồng ý rằng sẽ để Amane về nhà hai lần mỗi năm, bố mẹ Amane dường như vẫn còn lo lắng về cậu.
“Chà, con mới là người quyết định về đây mà…và vì bọn con đã gặp nhau, con đoán rằng mọi chuyện đã được giải quyết. Mọi thứ đều ổn cả.”
Amane thấy rằng cuộc gặp gỡ này là một chuyện tốt.
Thay vì để lại âu lo trong lòng thì tốt hơn hết là cậu nên đối mặt trực tiếp với nó, và từ đó trưởng thành hơn. Điều này chứng tỏ rằng Amane đã hoàn toàn hồi phục vết thương lòng.
Cũng nhờ vào Tojo và những người cậu vẫn chưa gặp lại nên cậu mới gặp được Mahiru. Có lẽ cậu thật sự biết ơn họ, dù cho họ chắc hẳn sẽ không vui về điều đó.
Shihoko nở một nụ cười hiền từ khi thấy Amane không còn lo lắng nữa.
“Rốt cuộc thì trẻ con cũng sẽ lớn lên. Hồi đó con gần như đứng trên bờ vực suy sụp, và điều đó thật đáng quan ngại…nhưng bây giờ thì chắc không cần phải lo lắng nữa rồi.”
“Sau cùng thì tình yêu sẽ làm cho con người ta mạnh mẽ hơn.”
“Đừng nói những điều xấu hổ như thế…”
“Nhưng nó không đúng ư?”
“…Ờ thì, đúng.”
“Hahaha. Bố mừng vì con cuối cùng đã tìm được người quan trọng của mình, như bố và Shihoko vậy.”
“…V-vâng.”
Mahiru, người đang yên lặng lắng nghe, co rúm lại. Shuuto và Shihoko trông khá phấn khởi.
“Cứ dựa dẫm vào Amane mỗi khi con cần, Mahiru-chan. Cô thấy lo lắng khi con cứ chăm sóc cho thằng bé như thế.”
“K-không phải đâu ạ. C-con đã luôn dựa dẫm vào Amane mà. Cậu ấy chính là chỗ dựa của con.”
Amane thấy mình mới là người nên nói những lời này, nhưng Mahiru bẽn lẽn nhìn sang chỗ cậu, có lẽ cô ấy thật sự nghĩ như vậy.
“Vậy thì tốt…và đừng lệ thuộc hoàn toàn vào nỗ lực của Mahiru, Amane. Hãy luôn giúp đỡ lẫn nhau, được chứ?”
“Con biết mà. Con luôn ở bên cạnh cô ấy. Đương nhiên là con sẽ giúp đỡ cô ấy rồi.”
Amane định sẽ tiếp tục giúp đỡ Mahiru khi họ sống cùng nhau, dù không có ai nhắc cậu việc này.
Cậu không muốn trở thành loại người hoàn toàn đeo bám vào người khác và cũng không muốn bị xem là gánh nặng. Thật sự mà nói, Amane sẽ trở thành một đứa vô dụng nếu không có Mahiru, nhưng cậu cũng đâu hề muốn trở thành như thế.
Và cũng như khi cậu nhận được sự hỗ trợ từ Mahiru, cậu sẽ hỗ trợ cô nàng hết mình nếu cô gặp khó khăn, và nắm lấy bàn tay cô khi cô gục ngã.
Thì ra đây là ý nghĩa của việc sống cùng nhau, Amane khắc sâu những lời này vào trong lòng khi cậu nhìn bố mẹ mình, và hy vọng sẽ vẫn như vậy.
Tìm ra được người cậu có thể dựa vào có lẽ là điều may mắn nhất trong cuộc đời cậu.
Cậu không hề đứng về phía Mahiru một cách nửa vời. Cậu nhìn sang bên cạnh, thấy cô đỏ mặt và rùng mình.
Cô nàng dường như sắp khóc, nhưng thực tế, cô gần như không chịu nổi sự xấu hổ nữa rồi.
Khi bắt gặp ánh mắt của Amane thì cô ngay lập tức cụp mắt xuống. Rõ ràng cô vẫn còn đang bồn chồn do cảm thấy xấu hổ.
Mặc dù vậy, Amane không thể để cô thoát được, cho nên cậu nắm lấy tay cô ở dưới gầm bàn. Cô nàng giật mình, và nắm lại tay cậu để bình tĩnh lại.
“Ôi chà, đáng yêu quá đi. Nếu mà mẹ không phải đi làm thì mẹ đã có thể ở nhà thưởng thức cảnh hai đứa chim chuột rồi.”
Shihoko cười rạng rỡ khi thấy Mahiru trong trạng thái đó.
Như đã nói, bà ấy có lẽ sẽ bám dính lấy Mahiru nếu không phải đi làm.
“Nhanh nhanh đi làm đi.”
“Vậy con định sẽ ‘thân mật’ khi bố mẹ đi hả?”
“Đúng vậy đó, thì sao?”
Dường như Amane sẽ bị trêu dù cho cậu có làm gì, vậy nên cậu cứ mạnh bạo khẳng định. Bàn tay cậu đang nắm run lên, tuy nhiên lực nắm thì không hề yếu đi.
Amane cảm thấy Mahiru có lẽ khá vui.
Nếu là cậu lúc trước thì chắc chắn sẽ thẳng thừng chối bỏ. Vì thế, Shihoko bị sốc bởi lời thừa nhận thật lòng của cậu, chỉ để bật cười sau đó.
“Sao hôm nay con mạnh dạn thế?”
“Im đê.”
“Nghe hay đấy. Con đã bước vào thời thanh xuân rồi đó, Amane.”
“Nhưng có lẽ thằng bé cũng đang hừng hực như mùa hè đó.”
“Bố mẹ đừng có nói kiểu đó trong khi lúc nào cũng ‘cháy bỏng’ như thế.”
“Vì con được sinh ra bởi những người luôn cháy bỏng như mùa hè này, hãy thử suy nghĩ về việc nhập cuộc với bố mẹ đi nha?”
Shihoko ríu rít rời đi, mỉm cười như thể đang chúc phúc cho bọn cậu. Amane làm vẻ mặt cay đắng, nhưng cậu cho là nó không đáng vì Mahiru không muốn như thế. Cậu bỏ cuộc và quay đầu sang một bên đầy ngao ngán.