Amane thức dậy vào sáng hôm sau và thấy Mahiru đang nằm trong vòng tay mình, và người cậu cứng đờ.
Cậu nhanh chóng nhớ lại việc họ đã ngủ chung vào ngày hôm qua và không làm gì cả, nhưng dù thế thì tim cậu vẫn còn loạn nhịp khi vừa mới thức dậy. Cậu thấy khó chịu khi tim mình đập thình thịch như thế, nhưng cậu vẫn kịp xoay xở để bình tĩnh lại khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình của Mahiru.
Cậu hít một hơi thật sâu để giúp bản thân bình tĩnh, và một lần nữa nhìn vào khuôn mặt say ngủ của cô nàng.
Cô gối đầu trên khuỷu tay Amane và ngủ một cách ngon lành, trông thật đáng yêu, ngây thơ, cuốn hút.
Và có lẽ bởi vì cô đang ngủ một cách yên bình nên khuôn mặt cô giãn ra, hiện lên một biểu cảm dịu dàng.
Cô ấy thật dễ thương và chẳng phòng bị chút nào.
Khuôn mặt đang ngủ thật sự như một thiên thần, vẻ đẹp và sự ngây thơ cực kì hợp với ngoại hình của cô.
Mahiru có lẽ sẽ thấy khó xử và bực bội nếu cậu nói cho cô ấy nghe điều này, nên cậu đã giữ những suy nghĩ này trong lòng. Mà cho dù cậu có vô tình thốt ra những lời này thì cô ấy có lẽ cũng không nhận ra đâu.
Trong khi nghĩ về việc cô ấy dễ thương thế nào, Amane cứ tiếp tục ngắm nhìn cô nàng khi lấy bàn tay còn lại xoa đầu cô.
Mái tóc của cô bóng và mượt, như có cả hào quang thiên sứ ở trên đó. Amane nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, chầm chậm nhích khuỷu tay đang hơi tê của mình trong khi đảm bảo rằng chiếc gối tay này không đánh thức cô ấy, rồi chỉnh lại tư thế của mình.
Cánh tay tê tê của cậu không phải là vấn đề miễn là cậu còn có thể được chiêm ngưỡng khuôn mặt say ngủ này.
Khi nhận thấy cô nàng vẫn còn đang trong giấc mộng, cậu nhẹ nhàng hôn lên mi mắt của cô.
Và khi cậu tiếp tục ngắm nhìn nụ cười trên khuôn mặt say ngủ đó, một tiếng gõ cửa vang lên.
“Amane, con dậy chưa?”
Vang lên từ bên ngoài cửa là giọng của bố cậu.
Mình phải làm gì giờ?
Ông ấy ở đây có lẽ là để đánh thức Amane, nhưng nếu Amane trả lời thì Mahiru có lẽ sẽ bị đánh thức mất.
Cô nàng đang ngủ rất ngon lành, sẽ thật tiếc khi phải đánh thức cô ấy. Amane cũng muốn ngắm nhìn thêm nữa khuôn mặt say ngủ của cô.
Mặt khác, nếu cậu không trả lời thì Shuuto sẽ vào phòng để kêu cậu dậy luôn. Amane đang phân vân không biết phải trả lời ra sao…nhưng trước khi cậu kịp quyết định thì cánh cửa đã mở ra.
Bên ngoài cửa, Amane nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của bố mình, và khuôn mặt cậu co rúm lại.
Ngược lại, Shuuto mở to mắt khi thấy Amane nằm trên giường, “Ôi chà.” và ông cười khúc khích.
Vào khoảnh khắc đó Amane đã nhận ra rằng Shuuto sẽ đi kể cho Shihoko nghe, và bọn họ sẽ trêu chọc cậu. Cậu bỏ cuộc, và đặt ngón trỏ lên trên môi mình. Ngay cả khi không cần phải bịt miệng Shuuto thì ông có lẽ cũng sẽ hiểu Amane đang muốn gì.
Shuuto là người rất hiểu chuyện, và sau khi thấy cử chỉ đó thì ông gật đầu, mỉm cười, vẫy tay chào rồi rón rén rời khỏi phòng.
Cánh cửa được đóng lại và tiếng bước chân cũng mất dần. Khi mà Amane chắc chắn mọi việc đã ổn, cậu lặng lẽ thở dài.
Sẽ thật tuyệt nếu không có bất kì sự hiểu lầm nào.
Một cặp đôi cùng nằm trên giường có lẽ sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có. Amane không hề làm gì ngoài hôn và chạm vào Mahiru cả, hoàn toàn là những cử chỉ thân mật bình thường. Tuy nhiên bố mẹ cậu thì lại không biết được bọn cậu đã đi xa tới đâu cả.
Không, Shuuto thì có lẽ sẽ chú ý rằng họ đã không đi quá xa, và có lẽ cũng không cho là như thế. Nhưng dù sao thì những điều xấu hổ vẫn mãi là xấu hổ.
Amane chuẩn bị bản thân cho những câu hỏi sắp đến trong khi vuốt tóc Mahiru, và rồi cơ thể mảnh khảnh trong vòng tay cậu nhúc nhích.
Nhân tiện mà nói, hiếm khi thấy một Mahiru nề nếp vẫn chưa thức dậy vào giờ này.
“…Nn.”
Một âm thanh mềm mại phát ra từ cô họng cô, và cô vùi mặt mình vào ngực Amane, có vẻ là đang tìm kiếm hơi ấm. Amane càng ngày càng bị choáng ngợp bởi sự dễ thương này, nhưng nếu cậu cứ theo cảm xúc của mình mà ôm lấy cô thì cô nàng sẽ hoàn toàn thức dậy mất. Tất cả những gì cậu làm chỉ dừng lại ở việc xoa đầu.
Điều hòa đã được tắt, nhưng Mahiru vẫn không rời Amane mà cứ cọ mặt mình vào người cậu. Cậu tự hỏi không biết có phải cô nàng đang thấy lạnh hay không, và lấy chân mình chạm vào chân cô. Một cảm giác lạnh buốt truyền qua chân cậu, dường như Mahiru đang thật sự khá lạnh.
Amane nhận ra rằng mình đã đặt điều hòa quá lạnh rồi, nên là cậu đã kẹp chân mình vào người cô, vòng tay ra sau lưng để truyền hơi âm trực tiếp cho cô.
Cậu thấy nó là một điều tuyệt vời khi có thể chia sẻ hơi ấm với cô, và nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại đó. Cô trở người, chầm chậm ngước mặt về phía Amane.
Đôi mắt màu caramel vẫn còn ươn ướt, như thể có những giọt nước ở trong đó vậy, và chúng vẫn còn đờ đẫn ngay cả khi cô đã nhìn thấy khuôn mặt cậu.
Vẻ mặt của cô lờ đờ, mệt mỏi và cũng thật dịu dàng.
“Xin lỗi, mình lỡ đánh thức cậu rồi à?”
Amane mỉm cười với một Mahiru đang hơi mệt mỏi, và xoa đầu cô thêm lần nữa. Cô nhắm mắt lại và để cho cậu tiếp tục xoa đầu.
Cô ấy đã hoàn toàn mê mẩn rồi, nhưng cậu thấy điều này cũng ổn đấy chứ nên cứ tiếp tục vuốt ve khuôn mặt say ngủ của cô bằng cử chỉ âu yếm, và cô tạo ra một tiếng khịt mũi dễ thương.
…Cứ mỗi khi thức dậy thì Mahiru lại làm nũng như thế này.
Cậu thấy cô nàng thật đáng yêu mỗi khi ở trong trạng thái thư giãn sau khi thức dậy đó, cậu tiếp tục ngắm nhìn và chạm vào cô ấy. Khoảng 5 phút sau, cô cuối cùng cũng tỉnh dậy, mở to mắt nhìn cậu.
Khi mà đã chắc chắn rằng cô ấy đã tỉnh, chào buổi sáng, cậu nói và thong thả hôn lên mặt cô. Cô nàng đờ người ra.
“…Nnn, Amane…? T-tại sao?”
“Cậu quên rồi ư? Chúng ta đã có một đêm nóng bỏng vậy mà.”
Có vẻ như là do cô vừa mới thức dậy nên tâm trí cô vẫn chưa hoạt động lại, nên cậu cố gắng biến tấu lại lời nói của mình.
Cậu không hề nói dối. Đúng hơn là đang nói về thời tiết, nhưng cậu cũng không đề cập đến việc điều hòa được đặt quá lạnh.
“Ể-ê?” khi mà Mahiru nghe thấy việc mình đã qua đêm cùng Amane, cô hét lớn, và kiểm tra lại thân thể.
Dù trang phục của cô có hơi xộc xệch, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào của việc động tay động chân cả. Sau cùng thì làm sao mà có gì được khi bọn họ chẳng làm gì cả.
“Đùa thôi…Mình không làm gì cả.”
“Ư-ừ…”
“Mình có hôn lên mặt cậu á, mới đây luôn.”
Một nụ hôn chào buổi sáng chắc là không sao đâu ha? Khi Amane nói thế, Mahiru hoàn toàn đỏ mặt. “Mới sáng mà cậu đã tấn công như thế rồi.” Cô nàng lẩm bẩm, và Amane lặng lẽ cười khúc khích.
“…Cậu trông khá thoải mái. Ngủ ngon chứ?”
Dường như cô nàng cuối cùng đã hoàn toàn thức dậy. Amane ôm lấy cô và hỏi, và cô bẽn lẽn cụp mắt xuống.
“…Ơm, mình cảm thấy an tâm, khi ở trong vòng tay của cậu.”
“Tim cậu không đập thình thịch à?”
“C-có chứ…nhưng, mình có thể thư giãn được.”
Dù vậy thì mình vẫn thấy bồn chồn, Mahiru lẩm bẩm, và vòng tay mình ra sau lưng Amane. Cậu cười khúc khích và ngắm nhìn khuôn mặt cô.
“Nếu cậu thấy thoải mái thì chúng ta ngủ cùng nhau mỗi ngày được không nhỉ?”
“Ơ-ơm, chuyện này.”
“Đùa thôi.”
Amane nói điều này vì biết rằng Mahiru sẽ trở nên xấu hổ. Cô nàng không cần phải xem đây là lời đề nghị nghiêm túc.
Sau cùng, nếu cậu ngủ với cô ấy mỗi ngày thật thì sự tỉnh táo của cậu có lẽ sẽ bốc hơi đi mất. Ngay tại thời điểm này, cậu cũng đã đạt đến giới hạn, nếu cô mà nằm cạnh cậu mỗi ngày thì mọi chuyện có lẽ sẽ kết thúc bằng việc cậu sẽ ‘tấn công’ cô nàng.
Cậu không còn có thể tin tưởng vào lý trí của mình được nữa, và lẩm bẩm với bản thân rằng cậu có thể sẽ mất tỉnh táo nếu cô ấy không xem đây là một trò đùa. Rồi cậu nhận thấy đầu Mahiru cúi dần xuống.
Cậu tự hỏi không biết mình có đùa quá trớn hay không, và nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng Mahiru để dỗ dành cô. Rồi cô lại ngẩng đầu lên nhìn Amane.
Khuôn mặt của cô ấy đã hoàn toàn đỏ chót.
“…T-thi thoảng, một lần, cũng được.”
Tâm trí Amane ngay lập tức trống rỗng khi cậu nghe thấy âm thanh cao vút nhưng cũng thật mềm mại này.
Thi thoảng một lần.
Nói cách khác, Mahiru không hề ghét ý tưởng về việc sống cùng nhau, cũng như ý tưởng về việc ngủ cùng với Amane.
“Cậu nghiêm túc chứ?”
“T-thì chúng ta, là người yêu…chúng ta có thể, ở chung, không được ư?”
“…Đ-đúng là vậy, nhưng.”
Amane câm lặng trước những lời của cô ấy.
Việc các cặp đôi cao trung sống cùng nhau là điều quá đỗi bình thường. Amane và Mahiru lại khá là chậm về việc này ấy chứ.
Cái cặp đôi ngốc nghếch kia vẫn thường hay ở lại nhà của Chitose, và làm những điều mà Amane và Mahiru vẫn chưa làm được.
Vấn đề ở đây là Amane có chút hi vọng về những điều có thể xảy ra khi cô đề nghị sống chung với nhau. Bản năng của một thằng con trai khiến cậu hi vọng về vài thứ mà một người bạn trai có thể làm.
Dường như Mahiru đã chú ý đến những gì Amane đang nghĩ, khuôn mặt cô chuyển sang đỏ như củ dền, đôi mắt cô ướm lệ khi nhìn chằm chằm vào cậu.
“Ơm, không phải mình đang nghĩ về việc làm mấy chuyện đó đâu…mà là mình thấy vui vì có thể dành nhiều thời gian với cậu hơn thôi, Amane.”
“…Oh.”
“…Được chứ?”
“Đương nhiên rồi. Mình thật sự rất hạnh phúc đó.”
Amane nêu ra ý kiến khi thấy Mahiru ngước nhìn mình, thành ra cậu đã để lộ một vài ước muốn thầm kín của mình.
Khi cô đang run run trong sự xấu hổ, cậu nghĩ lại những hành động của mình trong khi nuốt lấy những ham muốn đang trào dâng trong cơ thể, và xoa đầu cô.
“…D-dù sao thì, để lần tới nhé.”
“Ư-ừ.”
“Yep, vậy thì đi chuẩn bị thôi. Cậu có lẽ sẽ cần phải thay đồ nhỉ?”
“Đ-đương nhiên.”
Amane tạm thời kết thúc chủ đề này lại. Nếu không thì họ sẽ bị ảnh hưởng nặng nề bởi chính những suy nghĩ của họ mất.
Cậu hít một hơi thật sâu để cố bình tĩnh lại, và thả cô ấy ra. Cô vội vàng rời khỏi giường, có lẽ vẫn còn xấu hổ, và ngoảnh đầu lại.
Gì thế? Khoảnh khắc cậu còn đang tự hỏi thì cô nhanh chóng tiến lại sát chỗ cậu.
Một hương thơm ngọt ngào và một cảm giác mềm mại ở trên môi.
Cả hai nhanh chóng rời ra, mái tóc màu lanh mềm mượt tung bay, sượt qua má cậu.
“Cậu đã trêu mình từ nãy đến giờ, Amane. Đây là để trả đũa.”
Cô nàng đỏ mặt, dường như đang cố gắng chịu đựng nỗi xấu hổ của mình. Rồi mái tóc cô đung đưa theo bóng dáng đang rời khỏi căn phòng.
Sau khi đã thấy cô rời đi, Amane lại nằm phịch xuống giường.
Có lẽ mình không thể rời khỏi phòng cho đến khi bình tĩnh lại rồi.
Cậu nhận ra sự táo bạo bất ngờ của Mahiru, và ngắm nhìn trần nhà mãi cho đến khi cơ thể cậu hạ nhiệt.
Trans: Rìa lí?