Chương 29: Những người sống sót đã rời khỏi thành phố
Sau khi dọn dẹp chiến trường, đoàn xe lại một lần nữa lên đường.
Bầu không khí trong xe đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vượt qua được thử thách sinh tử, mối quan hệ giữa bốn người dường như cũng đã trở nên thân thiết hơn.
"Này, Chuột đồng," giọng Luther vang lên từ bộ đàm, có chút trêu chọc, "Năng lực của anh cũng khá đấy chứ. Lúc đó tôi còn tưởng anh toi đời rồi."
"Đâu có, đâu có," giọng Chuột đồng có chút ngượng ngùng, "Chỉ là một chút mánh khóe thôi. So với mọi người thì không đáng kể."
"Đừng khiêm tốn," Lâm Tam Tửu xen vào, "Trong những thời khắc quan trọng, năng lực nào cũng có thể cứu mạng. Năng lực của anh rất hữu dụng."
Được Lâm Tam Tửu khen, Chuột đồng có vẻ rất vui, "Hì hì" cười hai tiếng.
Đoàn xe chạy bon bon trên con đường hoang vắng. Sau khi rời khỏi khu vực nội thành, xe cộ trên đường cũng ít dần đi. Hai bên đường là những tòa nhà đổ nát và những cánh đồng khô cằn, thỉnh thoảng có thể thấy vài con Đọa Lạc Chủng lảng vảng ở phía xa.
Nhưng với kinh nghiệm và sự phối hợp của bốn người, những con Đọa Lạc Chủng đơn lẻ này hoàn toàn không phải là đối thủ của họ.
Sau khoảng một tiếng lái xe, khu công nghiệp phía tây đã dần dần hiện ra trước mắt.
Những nhà máy và xưởng sản xuất san sát nhau, ống khói cao chọc trời, nhưng không có một chút khói nào bốc lên. Toàn bộ khu công nghiệp chìm trong một sự im lặng chết chóc.
"Chúng ta đến nơi rồi," Lâm Tam Tửu nói qua bộ đàm, "Tìm một nơi tương đối an toàn để dừng xe trước đã."
Bốn chiếc xe từ từ lái vào khu công nghiệp, đi dọc theo con đường chính rộng lớn.
"Nhìn kìa!" Mather đột nhiên kêu lên, "Phía trước có người!"
Mọi người lập tức cảnh giác, nhìn về phía trước.
Cách đó không xa, ở lối vào của một nhà máy lớn, có một vài bóng người đang di chuyển.
"Họ cũng nhìn thấy chúng ta rồi," Luther nói, giọng có chút căng thẳng.
Lâm Tam Tửu giảm tốc độ, dừng xe lại ở một khoảng cách an toàn.
"Để tôi xuống xem sao," cô nói, "Mọi người ở trên xe yểm trợ."
Cô cầm lấy cây dùi cui cảnh sát, mở cửa xe, nhảy xuống.
Những người ở phía trước dường như cũng rất cảnh giác. Thấy Lâm Tam Tửu một mình đi tới, họ cũng không manh động, chỉ đứng từ xa quan sát.
Lâm Tam Tửu đi đến cách họ khoảng hai mươi mét thì dừng lại, cao giọng hỏi: "Các bạn là những người sống sót ở đây à?"
Phía đối diện có khoảng năm, sáu người, cả nam lẫn nữ, trông đều có vẻ mệt mỏi và hốc hác. Người đi đầu là một người đàn ông trung niên, mặt đầy râu quai nón, tay cầm một cây gậy sắt.
Ông ta nhìn Lâm Tam Tửu từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn ba chiếc xe lớn phía sau cô, trong mắt lộ ra vẻ thèm muốn không thể che giấu.
"Cô em," ông ta cất giọng khàn khàn, "Một mình cô mà có cả một đoàn xe thế này, không sợ bị người khác cướp à?"
Lâm Tam Tửu không hề sợ hãi, cô lạnh lùng đáp: "Vậy thì phải xem các người có bản lĩnh đó không đã."
Người đàn ông râu quai nón cười ha hả, nhưng trong tiếng cười lại không có chút thiện ý nào. "Cô em cũng mạnh miệng đấy. Bọn anh ở đây mấy ngày rồi, đến một giọt nước cũng không có, hay là cô em chia cho bọn anh một ít vật tư đi?"
"Tại sao tôi phải chia cho các người?"
"Chỉ dựa vào việc bọn anh đông người hơn," người đàn ông râu quai nón nói, cây gậy sắt trong tay ông ta gõ nhẹ xuống đất, "Nếu bọn anh muốn, có thể dễ dàng cướp hết xe của các người."
"Vậy sao ông không thử xem?"
Ngay lúc đó, cửa của hai chiếc xe tải và xe buýt đồng thời mở ra, Luther, Mather và Chuột đồng đều bước xuống, tay cầm vũ khí, đứng bên cạnh Lâm Tam Tửu.
Sắc mặt của người đàn ông râu quai nón lập tức thay đổi. Ông ta không ngờ rằng đối phương lại có đến bốn người, và trông ai cũng không phải dạng dễ bắt nạt.
Không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Hai bên cứ thế giằng co một lúc lâu.
Cuối cùng, vẫn là người đàn ông râu quai nón lên tiếng trước, nhưng lần này, giọng điệu của ông ta đã mềm mỏng hơn nhiều.
"Được rồi, được rồi," ông ta nói, "Chúng ta đều là những người sống sót, không cần phải chém giết lẫn nhau. Bọn anh chỉ là quá khát thôi. Nếu các em có thể chia cho bọn anh một ít nước, bọn anh sẽ rất cảm kích."
Lâm Tam Tửu nhìn những người phía sau ông ta. Họ đều đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt tràn đầy sự khẩn cầu.
Cô im lặng một lúc, rồi nói: "Được. Chúng tôi có thể cho các người một ít nước và thức ăn. Nhưng các người phải trả lời tôi vài câu hỏi."
"Được, được," người đàn ông râu quai nón vội vàng gật đầu.
"Khu công nghiệp này còn có những người sống sót khác không? Tình hình ở đây thế nào?"
"Không còn ai cả," người đàn ông râu quai nón lắc đầu, "Bọn anh là những người duy nhất. Khu này quá lớn, Đọa Lạc Chủng lại rất nhiều. Bọn anh cũng chỉ có thể cố thủ trong nhà máy này thôi."
"Vậy à," Lâm Tam Tửu gật đầu, "Được rồi, các người đợi ở đây. Tôi sẽ bảo bạn tôi mang đồ qua cho."
Cô quay người lại, đi về phía xe tải.
"Cô thật sự định cho họ đồ à?" Luther hỏi nhỏ, "Trông họ không giống người tốt."
"Tôi biết," Lâm Tam Tửu nói, "Nhưng những người khác thì có vẻ không phải. Hơn nữa, chúng ta cũng cần một ít thông tin."
Cô bảo Mather lấy một ít nước và bánh quy nén, đưa cho Chuột đồng mang qua.
Người đàn ông râu quai nón và nhóm của ông ta nhận được đồ ăn thức uống, vui mừng khôn xiết.
"Cảm ơn, cảm ơn cô em," người đàn ông râu quai nón nói.
"Không có gì," Lâm Tam Tửu nói, "Chúng tôi định tìm một nơi để nghỉ ngơi trong khu công nghiệp này. Các người có gợi ý gì không?"
"Ở đây à?" người đàn ông râu quai nón nhìn xung quanh, "Nhà máy nào cũng như nhau cả thôi. Nhưng mà," ông ta hạ giọng, "các em phải cẩn thận. Ban đêm, Đọa Lạc Chủng ở đây hoạt động rất mạnh."
"Chúng tôi biết rồi," Lâm Tam Tửu nói, "Cảm ơn đã nhắc nhở."
Cô không nói gì thêm, quay người lên xe.
"Chúng ta đi thôi," cô nói qua bộ đàm.
Đoàn xe lại một lần nữa lăn bánh, đi sâu vào trong khu công nghiệp.
"Cô cứ thế mà tin lời ông ta à?" Luther hỏi.
"Tôi không tin," Lâm Tam Tửu đáp, "Nhưng ít nhất bây giờ chúng ta biết rằng, khu này không an toàn như chúng ta tưởng."
Cô nhìn những nhà máy im lìm hai bên đường, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.