These Dangerous Girls Placed Me Into Jeopardy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 102

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5317

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9138

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10035

Vol 1: [ Nguy hiểm thứ 1] Cô nàng sát nhân điên loạn để ý đến thi thể của tôi - Chương 05: Không còn người bình thường nữa rồi

Sau khi đi bộ một lúc, tôi cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.

Lúc này, tôi vẫn không thể chắc chắn cái thứ trông như danh hiệu trong game kia là thật hay không. Cho đến giờ, tôi chỉ mới thấy mấy dòng chữ kì lạ đó trên đầu Tâm Nhiên và Khả Lăng mà thôi.

Tôi cần thêm ví dụ để xác minh! Phải rồi, tôi không nên kết luận hời hợt như vậy!

Trên đường đến trường, tôi chăm chú quan sát đám đông.

Quả nhiên, trên đầu mọi người đều có những dòng chữ đó.

Và tất cả các dòng chữ đó đều hướng về phía tôi. Dù người đó đang đứng nghiêng hay quay lưng, thì những dòng chữ đó vẫn hướng về tôi, như thể muốn giúp tôi đọc được dễ dàng hơn vậy.

Trông không có vẻ gì là ảo giác cả. Có lẽ não tôi thật sự có vấn đề rồi, hoặc tôi đã thức tỉnh một loại năng lực gì đó. Dù sao thì, trên đầu mọi người đều có các dòng chữ và không có ngoại lệ.

Nhưng có vẻ chỉ giới hạn trong phạm vi con người thôi.

Giống như con mèo vừa mới đi qua tôi này, hay là con chim sẻ đang đậu trên cây kia, tôi không thấy bất cứ chữ nào trên đầu chúng.

Trong hai dòng chữ này, một cái có vẻ là tên, còn cái còn lại theo suy luận của tôi thì là gì đó kiểu như một danh hiệu.....

Ví dụ như, nam sinh mang đồng phục trường khác ngay phía trước tôi này, hai dòng chữ đó là [Bệnh nhân tâm thần bất ổn định] [Lưu Nhất Băng].

.......Oioioi? Dù cậu ta trông chỉ như một người bình thường nhưng lại mắc bệnh tâm thần sao?!

Oioioi, bác sĩ đâu rồi! Ông đang làm cái éo gì thế! Bệnh nhân tâm thần chạy ra đường rồi đây này!!

Khụ khụ, bình tĩnh nào, nghĩ lại thì, tôi nhìn thấy mấy dòng chữ kì lạ đó thì cũng coi như bị tâm thần luôn rồi, nên tôi không có tư cách chỉ trích người khác.

Thứ quan trọng lúc này không phải là chuyện của người khác, mà là thứ tôi nhìn thấy....'Lưu Nhất Băng' chắc hẳn là tên của cậu ta, còn 'Tâm thần bất ổn định'.....là danh tính?

Khi nghĩ đến điều này, một ý nghĩ khác hiện lên trong đầu tôi.

Một người có thể có nhiều danh tính, và chỉ một danh hiệu là không đủ để tiết lộ toàn bộ danh tính của người đó, đúng chứ? Vậy thì, cái danh hiệu này được chọn dựa trên điều gì?

Ví dụ như, nam sinh trước đó, cậu ta không biết tôi, và tôi cũng chẳng biết cậu ta. Nếu tôi lấy bản thân mình làm gốc để nói về cậu ta, thì danh hiệu của cậu ta phải là [Người lạ] [Học sinh trung học] mới đúng chứ? Nhưng mà lại là [Bệnh nhân tâm thần].....

Thế này không phải quá thành kiến rồi sao?

Sau đó, tôi quan sát thêm nhiều người nữa, và những danh hiệu trên đầu họ bao gồm những sở thích kiểu như [Fan cuồng đấu vật] [Lolicon], và những danh hiệu đặc biệt như [Chuyên gia leo núi] [Chuyên gia câu cá], thêm cả những danh hiệu bình thường như [Nam sinh trung học] [Giáo viên toán trung học] nữa.

Và điều này cũng có nghĩa là, những danh hiệu đó đại diện cho sở thích của một người, thiên phú, và phần quan trọng nhất của người đó.

 Nhưng......khi nhớ lại danh hiệu của Tâm Nhiên Và Khả Lăng, tôi lại bắt đầu đứng ngây ra.

Tâm Nhiên là [Em gái Bro-con kiểu lạnh lùng (ngụy)], và Khả Lăng là [Em gái Bro-con kiểu hắc phúc (chân)]......

Hãy tạm thời không bàn luận về ý nghĩa của hai từ 'ngụy' và 'chân', cơ mà em gái còn được phân loại nữa á? Chẳng phải thế là làm lộ cả đặc điểm của họ luôn sao? Haaa?

Tôi thật sự không muốn tin vào thứ mình đang thấy, nhưng vì trải nghiệm đêm qua.....thì những danh hiệu này phải đúng đến 8, 9 phần. Và thế cũng có nghĩa là Tâm Nhiên thật sự có cảm tình với tôi, thêm cả Khả Lăng nữa......pu.......

Cứ nghĩ đến việc Khả Lăng vốn dịu dàng, dễ thương, tốt bụng và nhút nhát lại là phúc hắc......tôi thoáng nghĩ đến viễn cảnh Khả Lăng nói với tôi bằng vẻ mặt khinh miệt.

''Humph, ta chỉ gọi ngươi là anh hai vì muốn giữ thể diện trước mặt bố mẹ thôi, chứ không thì ai lại thèm để ý đến ngươi chứ, đồ anh trai ngu ngốc! Đừng có tự luyến nữa! Tởm chết đi được!''

.......Mm? Nó lại khiến tôi hơi hứng thú một chút.....khôngkhôngkhông! Đừng đột nhiên thức tỉnh một cái fetish lạ, tôi ơi!

Haaaa.....mà dù sao thì, độ chính xác của mấy cái danh hiệu cũng được xác thực rồi.

Cuối cùng, vẫn còn một thứ nữa khiến tôi tò mò.

Đó là tên và danh hiệu của những người đó, chúng đều màu trắng.

Đúng vậy, nó mang màu trắng phau như mây trời, nhưng tên và danh hiệu trên đầu em gái tôi lại là màu hồng.

Lúc này, điều tôi không hiểu được chính là, tại sao tên và danh hiệu trên đầu Tâm Nhiên và Khả Lăng lại khác màu với những người kia.....

Màu sắc này biểu thị cho điều gì......

Và nhân tiện, tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy danh hiệu của mình.

Khi rửa mặt vào sáng nay, tôi không hề thấy bất cứ danh hiệu nào trên đầu mình ở trong gương. Vậy là, những dòng chữ này cần phải nhìn trực tiếp mới thấy được, và tôi không thể thấy qua hình phản chiếu trên gương.

Dù không thấy được, nhưng tôi đoán trên đầu tôi chỉ là mấy cái danh hiệu mờ mịt như [Nam sinh trung học] hay [Người thường] thôi.

A, không, tôi quá lạc quan rồi.

Có khi mấy cái danh hiệu đầy chế dễu như [Người vô hình (lol)] hay [Tên FA trời định] [Tên loser] lại hợp lí hơn......thậm chí có thể là [Tên khổ dâm biến thái] chăng?

Thế là đủ rồi, tôi nghĩ mình vẫn chỉ là người thường thôi. Dù bây giờ tôi có thể nhìn thấy vài cái danh hiệu kì lạ, nhưng rốt cuộc thì vẫn chỉ là thấy mà thôi, miễn là tôi làm như mình không hề biết gì cả, thì sẽ chẳng có vấn đề gì.

Vì tôi dành khá lâu quan sát những người khác, tôi đến trường hơi trễ hơn mọi khi.

Dù vẫn chưa đến mức trễ hoàn toàn, nhưng bước vào lớp ngay khi chuông reo như thế cũng là trường hợp rất hiếm.

Nhân tiện, tôi không biết những người trong lớp đó sẽ có danh hiệu gì đây?

Đúng như câu nói đó, khi những điều bạn biết tăng lên, kinh nghiệm sống của bạn cũng tăng lên theo, và khi bạn đã được mở mang tầm nhìn, bạn sẽ càng muốn biết nhiều điều hơn nữa.....nó rất phù hợp để nói về tôi. Hiện giờ tôi hoàn toàn quên mất 'Sự tò mò giết chết con mèo', và chịu thua sự tò mò và ham muốn tri thức trong tim mình. Tôi háo hức bước vào lớp mình, cửa vào Lớp 2 Năm 2, và quét mắt qua những người bạn cùng lớp mà tôi không hề quen biết....

Mắt tôi bị mù ngay sau đó.

Mù lòa hoàn toàn.

Nếu biết được Khả Lăng thực ra là một cô em gái phúc hắc khiến thế giới quan của tôi sụp đổ, thì bây giờ suy nghĩ của tôi về cuộc sống, cách nhìn nhận thế giới, và luân thường đạo lý cũng sụp đổ theo. Tôi nên nói rằng tôi của quá khứ biết quá ít? Hay tôi nên nói là giờ tôi đã biết quá nhiều?

Căn phòng học vốn chỉ là một nơi hoàn toàn bình thường với những người bạn cùng lớp không quen biết, đã quay ngoắt 180 độ, cứ như thể đang chơi Sile** Hills khi đột nhiên nhảy từ thế giới này sang thế giới bên kia vậy, sự tương phản lớn đến mức đó đấy!

Oioioi, đừng có đùa nữa, cái loại plot tiểu thuyết gì đây? Thế này là hơi quá đáng rồi đấy nhá?

So với chuyện này thì những cái danh hiệu mà tôi thấy trên đường đó chẳng là gì cả! Còn chẳng đáng so sánh nữa!

.......Bạn cùng lớp của tôi đều là một đám xuất chúng đến mức chói mù mắt chó, không, một số thậm chí còn chẳng phải là con người nữa!! Dù tôi có nhìn vào đâu đi nữa, thì đều toàn là các loại danh hiệu kì lạ, tỉ lệ giữa 'bình thường' và 'bất thường'.....khoan đã, tôi không thể tìm thấy một người bình thường nào trong số họ cả!

Chẳng lẽ tôi là người bình thường duy nhất sao?!

Khôngkhôngkhông, thế là quá bất thường rồi.

Không thể nào mà tôi lại là người duy nhất bình thường được.

''Bạn học An? Em đứng đó làm gì thế? Nhanh về chỗ đi, chuông reo rồi đấy.''

''Giọng cô chủ nhiệm Tiểu Trinh vang lên sau lưng tôi, khiến tôi chợt nhận ra chuông đã tắt từ lâu rồi mà tôi vẫn còn đứng ngớ ra trước cửa vào.....nhưng đối với tôi, đi vào nơi này nguy hiểm chả khác gì hang cọp cả......

Tôi quay đầu lại, cô Tiểu Trinh cao chỉ ngang hông tôi đang cầm sách giáo khoa trên tay, và nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ bối rối.

Và thứ tôi nhìn thấy là......

[Người nhân bản No. 223]

[Khoa Tiểu Trinh]

''Bạn học An? Bạn học An Quân Thành! Quân Thành! Nếu em còn tiếp tục thế này, thì cô sẽ giận đấy!''

Sau khi gọi tôi vài lần bằng ba cách gọi khác nhau, tôi mới lấy lại được ý thức, cái danh hiệu sặc mùi khoa học viễn tưởng của cô Tiểu Trinh khiến tôi phải hình dung đến vài thứ linh tinh.

''Nngh?! Aaaaa, em vào ngay đây!''

Cô chủ nhiệm Tiểu Trinh của chúng tôi trông như một cô gái khá trẻ con, và chỉ nhìn vào ngoại hình thôi thì chẳng khác gì học sinh cấp một cả. Cô ấy còn có biệt danh là 'cô giáo loli', và cô rất nổi tiếng trong trường cũng như những khu vực xung quanh. Vào ngày đầu tiên cô Tiểu Trinh nhận làm chủ nhiệm lớp tôi, cô ấy bảo là vì cô mắc chứng người lùn nên mới nhỏ con như thế, và cô đã 24 tuổi rồi. Nhưng bây giờ, thì có vẻ như đó không phải lí do......'Người nhân bản No. 223'.........

Và cả những người khác nữa......tôi nuốt nước bọt, và liếc nhìn những danh hiệu kì lạ của họ, ánh mắt của tôi chao đảo liên tục, không thể bình tĩnh lại.....tôi thật sự rất muốn quay người lại và chạy thật nhanh ra khỏi đây......

Đừng bảo là không còn người bình thường nào nữa chứ?!

Cái éo gì thế này!