Vừa dịch vừa hóng C1. Enjoy!
“Được rồi, vậy chúng ta sẽ đi chỗ nào trước đây?”
“……”
“Futaba-kun?”
“……”
“Oh,cậu chết rồi à. Thôi mặc kệ cậu ở đây vậy.”
“Đừng có giết tớ mà.”
“Cậu đang làm gì ở đó vậy hả.”
“Nếu cậu cứ sử dụng thứ vũ khí đó để tẩy não tớ, hãy dừng lại đi.Dừng lại đi được không?”
“Cậu đang nói cái quái gì vậy.”
“.….À không có gì đâu.”
“Hừm, nếu là mọi khi thì còn lâu tôi mới xin cậu lời khuyên, nhưng hôm nay tôi đang có tâm trạng tốt nên tôi sẽ hỏi cậu một chút, hãy cảm thấy biết ơn đi.”
“Tớ sẽ không bao giờ làm thế đâu.”
Ngay từ đầu, tôi không thể nói cho cô ấy lý do là tại cổ. …. Làm sao tôi có thể nói với cô ấy rằng nụ cười của cô ấy quá chi là dễ thương? Tôi đây nếu gộp cả kiếp trước cũng chưa có bạn gái bao giờ!
Vì vậy, không đời nào tôi có thể chịu đựng được nụ cười thiên thần có thể sánh ngang với nụ cười của các nữ diễn viên và idol!
“Ahh, hay là do nụ cười của tôi quá dễ thương ư.”
“Cậu biết tớ đang nói về điều gì rồi à .”
“Chà, đó là về nụ cười của tôi phải không? Nó cực kì dễ thương đúng không?”
“Nếu biết thì không cần nói lại với tớ đâu. ….!”
“Hahaha.♪..Nhưng không phải sẽ buồn cười hơn nếu cậu nói vậy à?”
“Cậu….. Cậu có máu S à?”
“Không, không, không, cậu đang nói cái gì vậy? Tôi chỉ là một người bình thường thôi."
“What..!”
Nếu cô ấy không phải máu S thì còn có thể còn ai được gọi là máu S nữa. Thật là kì lạ.
Hở? Còn tôi thì sao? Tất nhiên là tôi bình thường.
Vậy cớ sao tôi lại biến cuộc trò chuyện thành tranh luận mặc dù tôi không thể thắng.
……. Tôi không biết.
Đúng vậy, chỉ vậy thôi
(Hôm nay… Ý tôi là, Saaya rõ ràng có tâm trạng tốt hơn kể từ khi tôi tặng quà cho cô ấy, tại sao lại thế nhỉ?).
Hay đơn giản là do cô ấy vui thôi……?
Nhưng mà tôi đã làm vậy nhiều lần trước kia rồi mà, bạn biết rồi đó.
Chà, mỗi lần tôi làm vậy.
[Hơi thở của cậu bốc mùi quá, cậu là vi khuẩn có hại à?]
[Tôi không quan tâm, biến khỏi đây đi.]
[Cậu có thể tránh xa khỏi tầm mắt của tôi được không?]
Đó là các cách cô ấy đã dùng để đuổi tôi đi. …. Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, cô ấy là một nhân cách khác à?
Tôi rất muốn hỏi cô ấy, nhưng tôi cảm thấy nếu tôi hỏi thì sẽ có một tràng xả vào mặt tôi mất, nên tôi quyết định im lặng là vàng.
“Được rồi, quay lại chủ đề chính, chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu đây?Hươu cao cổ? Voi? Gấu trúc? Hay là sư tử?”
“Hmmm, tớ nghĩ chúng ta có thể đi loanh quanh và không nghĩ đến những chuyện ngoài lề.”
“Chà, chúng ta đến sở thú mấy lần rồi, chúng ta cũng biết ta nên đi đâu đúng không?”
“Yeah.”
Sau đó, chúng tôi đi tham quan một vòng quanh sở thú, và đã đến giờ nghỉ trưa. Dạ dày của một đứa trẻ 6 tuổi còn nhỏ nên không thể chứa được quá nhiều thức ăn,do đó chúng tôi đã đến một quán parfait gần đó.
“Ồ, parfait ở đây là loại thượng hạng, và nó sẽ bán rất chạy nếu họ mở thêm chi nhánh khác ngoài cửa hàng này.”
“Quả thực có khá nhiều người xếp hàng ở cửa hàng parfait này.”
Tôi đã đứng xếp hàng ở cửa hàng parfait này khoảng 30 phút để ăn món parfait này. Mặc dù tôi đã được khuyên nên đi nơi khác nhưng parfait ở đây thực sự rất ngon.
“…..”
“Hửm? Có chuyện gì vậy? Saaya.”
“Không, món parfait so-cô-la của cậu ngon lắm phải không?”
“Hửm? Ừ, nó thực sự rất ngon. Tớ luôn đặt món này mỗi khi đến đây.”
“Thật trùng hợp, khi đến đây tôi luôn gọi món này nhưng đôi khi tôi muốn thử hương vị khác”.
“Vậy tại sao cậu không gọi vị khác đi?”
“Điều đó sẽ khiến cậu tốn thêm tiền, phải không? Vì thế…"
Cô vén bím tóc xinh đẹp qua tai, tôn lên vẻ xinh xắn, quyến rũ của một đứa trẻ 6 tuổi rồi:
“Aaaah?”
“Hả?”
“Đó là Aaahn. Ngay cả cậu có cái đầu ngốc đến đâu cũng phải nhận ra chứ? Cậu là con trai mà."
"….. Hở?"
Cô gái này vừa nói gì vậy?Tôi không có hiểu.
Cô ấy chắc chắn đã nói “Aaaahn”
… Hở? Saaya đó à? Cô gái nghĩ con người chẳng là gì ngoài sâu bọ ư? Có lẽ cô ấy muốn được côn trùng cho ăn. ───────
“Tôi không có ý đồ gì cả, tôi chỉ muốn được cậu xúc cho ăn thôi.”
"KHÔNG. ….. Nhưng mà tại sao?"
"Hmmm. ….. Tôi nghĩ nó có thể giúp tôi hiểu được thứ cảm xúc bí ẩn này.”
“Không, tớ không hiểu.”
“Chà, một cô gái đang nhờ cậu điều này phải không? Chẳng phải điều đó thật thảm hại nếu cậu từ chối hay sao?”
“Ờ…..!”
Đó là sự thật, bất kể lý do là gì, Saaya, một cô gái và rất kiêu hãnh, đang nói điều đó với tôi, và tôi không phải là đàn ông nếu tôi không dám làm.
“Đây, a-ahh”
“Ừm, ahhhnn”
Tôi đã tặng cô ấy một cái “ahn” lần đầu tiên trong đời. Tôi không ngờ lần đầu tiên là với cô gái này. ….
Tôi rất buồn vì cô ấy vẫn không nhận ra rằng mình đã làm điều đó.
“Đây, để tôi làm điều đó cho cậu, Aaahn.”
"Hở? Nhưng… Được rồi, aaah.”
Thế là tôi cũng ăn món parfait mà cô ấy ahhn cho tôi. Thành thật mà nói, tôi quá xấu hổ để có thể làm bất cứ điều gì khác. Mặt tôi nóng bừng, tôi chắc chắn là nó đang đỏ bừng.
Ủa? Khoan, khoan, tôi đã ăn bằng thìa của ai thế?
“….. chúng ta đã làm rồi đúng không? Một nụ hôn gián tiếp.”
"…… Ah."
Đúng vậy, Futaba đã hoàn toàn quên mất phần hay nhất của sự kiện này, “nụ hôn gián tiếp”.
Điều này chắc chắn cũng là do cậu ta chưa từng có bạn gái trước đây.
(Aaahhh! Mình đã làm được! Mình thực sự đã làm được rồi! Ý mình là, cô ấy đã nhận ra, phải không?)
“Cậu đã nhận ra rồi phải không?!”
“Ừ, đó chính là mục đích của tôi.”
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy…”
“Bởi vì nó vui mà, phải không?.”
"Cậu không làm điều đó với một người con trai một cách dễ dàng đâu nhé!"
“Không sao đâu, tôi là bạn thuở nhỏ của cậu mà. Bộ cậu không thích nó à.”
“Eh Ah không, là vì…”
“Vậy thì ổn phải không?”
“eeeh ……?”
Saaya bị sao vậy nhỉ?
Nếu Saaya giống như trước đây thì cô ấy sẽ không bao giờ làm điều này.
Nếu như vậy thì cô ấy đã không hành hạ tôi như vậy suốt 5 năm.
Cái “cảm xúc bí ẩn” mà cô ấy đã nói đến trước đó: ….. Tôi không biết nó là gì.
Nhưng ruột của tôi đang nói với tôi rằng nó ổn. ….. Tại sao vậy nhỉ?
Tại sao tôi lại cảm thấy thật…. an tâm?
Hãy trở về thực tại nào, nếu không chúng ta sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
“Saaya, tớ sẽ đi vệ sinh.”
Tôi nói vậy xong thì vội chạy vào toilet.
Có điều gì đó xảy ra trong tôi mà tôi không ngờ tới.
…Tôi có cảm giác như tay mình bị tóm trong giây lát, nhưng sức nắm không còn nữa và tôi thoát ra được.
—————————–
“Mình đang định làm cái quái gì vậy….?”
Tôi không nhận thức được bất cứ điều gì, và nhanh nhất có thể, tôi cố nắm lấy tay cậu ấy và cố gắng ngăn cậu ấy lại.
Nhưng tôi lại lập tức buông tay……Tôi không biết tại sao, tôi không muốn cậu ấy rời xa mình.
(Tôi không hiểu… tôi không hiểu… những cảm xúc này tôi không tài nào hiểu nổi! Tại sao tôi lại cảm thấy dễ chịu trong khi thực ra không phải vậy!)
Cô cảm thấy bối rối, cô không thể hiểu được những thứ mà cô không giải thích được, đối với cô sự thiếu hiểu biết là một sự ghê tởm, nhưng vì một lý do nào đó cô lại không cảm thấy khó chịu chút nào.
Và cô cảm thấy dễ chịu. …. với tình cảm cô dành cho cậu.
(Tôi không biết tại sao…. Nhưng tôi chắc chắn đã cảm nhận được điều gì đó vào thời điểm đó. Tôi không muốn để anh ấy đi…. Tôi không muốn anh ấy đi đâu cả… Tôi muốn anh ấy ở bên tôi mãi mãi.)
Là thiên tài, cô không quen với những thứ cô không biết. Đó là lý do tại sao cô ấy nghĩ từ những góc độ khác nhau để hiểu điều chưa biết này. Nhưng cô không tài nào hiểu nổi.
Có lẽ đó là lý do tại sao cô ấy không thể nhận ra sự bất ngờ mà cô ấy thường sẽ dễ dàng đoán được.
“Ngggh…?”
Bỗng dưng tâm trí của cô tối sầm lại.
nụ cười thiên thần ý chấn bé đù rồi Sure kèo bị kidnapped rồi