Phần II: Căn hộ cho tám người.
Tôi định ra khỏi bồn tắm và để Igarashi cùng những người khác ngâm mình trong bồn. Nhưng họ ngâm không quá lâu, thay vì ra khỏi phòng tắm nhanh chóng, bọn họ ai cũng đều chỉ ửng hồng.
“Ờm… Kyouka, tôi có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra được không? Ý là, tôi có thể không hỏi cũng được; nhưng có vẻ chuyện xấu hổ đã xảy ra nhỉ,” Misaki nói.
“Cô nói gì thế? Không có chuyện gì hết; chúng tôi chỉ tỏ lòng biết ơn của mình với Atobe thôi…,” Igarashi đáp, bối rối trước câu hỏi của Misaki. Elitia định chạy về phòng, nhưng Suzuna đã nắm lấy vạt áo, ngăn cô lại.
“Ờm, chúng tôi không nghi ngờ những lời Kyouka nói. Cô nên ngồi xuống và uống chút nước đi. Bù lại nước sau khi tắm quan trọng lắm đấy,” Suzuna nói.
“Ư-ừ… Nh-nhưng…Tôi không biết chúng ta đã đủ cẩn thận chưa. Ý là, Arihito không làm gì sai cả; tôi chỉ không thể thả lỏng khi ở cạnh anh ấy bây giờ thôi. Tôi chỉ muốn đi ngủ thư thái đầu óc,” Elitia đáp.
“Ồ, cô bắt đầu cảm thấy ngại ngùng hơn ngay cả khi cô nghĩ mọi chuyện đã ổn sao, trong khi cô vẫn đang mặc quần áo à? Ba người thật là ngây thơ – đúng là tôi không thể nói thẳng ra được mà,” Misaki chép miệng.
“……”
Theresia trông khá xấu hổ khi được gọi là ngây thơ. Mặt ba người họ đỏ tới nỗi nếu có chiếc quạt giấy ở đây, tôi có thể quạt cho họ cũng nên. Nhưng tôi cũng không thể thành thật bảo không có chuyện gì xảy ra hết được. Chuyện đó khiến tôi thấy thật tệ, nhưng các cô gái không nổi giận với tôi khi họ nhận ra quần áo mình xuyên thấu dần. Và trong khi tôi không thoải mái, họ đều cho rằng đó chính là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng những thứ tôi thấy đã hằn sâu vào tâm trí. Khi để các cô nhập đội mình, tôi biết mình phải giữ những ý định thuần khiết nhất có thể, nhưng giờ tôi không còn được như trước nữa rồi.
“…Hừm? Sao thế Suzuna? Em cứ nhìn anh chằm chằm,” tôi nói.
“Không có gì. Anh cũng nên uống nước đi…”
“Ý Suzu là muốn giúp anh thanh tẩy, cách nói lời cảm ơn ấy mà. Lúc chúng em ngồi đợi, cậu ấy cứ thở dài suốt,” Misaki bồi thêm.
“N-này… Sao cậu lại nói ra chứ Misaki…?” Suzuna nói.
“Nếu chúng ta đi cùng nhau thì vượt đèn đỏ cũng chẳng đáng sợ nữa mà, đúng không? Đấy là ý tớ muốn nói,” Misaki đáp.
“Này, chính xác thì hai em đang nói về chuyện gì thế…?” tôi hỏi, nhưng cô không trả lời. Thay vào đó, cô trở về phòng mình. Cô để lại Suzuna ở đó – người vốn luôn điềm tĩnh – bỗng giật nảy lên khi tôi nhìn về phía mình.
“…Em… Ờm, em cũng muốn nói cảm ơn với anh, giống như mọi người vậy… Em chỉ nghĩ mình muốn tỏ lòng biết ơn tới anh nhiều tới nhường nào. Kh-không phải vì em ghen tị hay gì đâu…,” cô nói.
“…Không cần phải cẩn trọng thế đâu Suzuna. Arihito hiểu mà. Tôi còn chưa biết anh ấy lâu như vậy, mà anh ấy đã để tôi kỳ lưng cho rồi,” Elitia thêm vào.
“Ư-ừ… Anh cũng có chút bất ngờ. Nhưng trong tình cảnh này anh là người lớn mà. Anh không nên bối rối mới phải…,” tôi đáp.
“Giờ anh đã thoải mái hơn về chuyện đó rồi đấy… Mặc dù lúc đầu anh là người thấy khó chịu nhất,” Igarashi nói. Cô ấy có vẻ là người xấu hổ nhất trong vụ quần áo ướt. Nghĩ tới kích cỡ ngực cô, thì điều đó cũng dễ hiểu thôi. Tôi chỉ có thể thấy vải vóc ướt đẫm dán chặt lên người cô…nhưng không dám tưởng tượng đâu xa nữa, vì sợ rằng ý nghĩ bậy bạ sẽ hiện hết trên mặt tôi.
“…Nghiệp chướng không tăng lên với những người anh cùng đội à?” cô hỏi.
“N-này, tha anh đi. Anh không muốn vào tù đâu,” tôi đáp.
“Có vẻ nghiệp chướng không phản ứng thật, vì cả hai đội đều nhất trí mà… Nhưng bảng tin của anh luôn dõi theo mọi hành động, cũng là một cảm giác đáng lo ngại rồi. Anh nên cẩn thận hơn đi,” Elitia nói, chậm rãi uống nước. Sắp đến lúc nghỉ ngơi và chuẩn bị cho ngày mới rồi.
“Nghĩ mà xem, còn Melissa và Madoka thì sao? Họ sẽ ở với chúng ta từ hôm nay nhỉ? Vì họ ở trong đội rồi mà,” Elitia nói tiếp.
“Ờ… Ừ, phải. Chúng ta cần phân phòng,” Igarashi đáp. Lúc đó tôi mới sực nhớ. Hai người họ đi đâu rồi? Ngay khi tôi vừa nghĩ tới, đã có tiếng gõ cửa phòng, một giọng nói vang lên.
“Arihito, chúng em về rồi. Madoka và Melissa đây,” giọng Madoka cất lên.
“Ồ, chào mừng trở lại. Để anh mở khóa cửa cho” tôi nói, mở cửa để họ vào. Melissa hình như đã tắm trước đó; có lẽ do cô đi giải phẫu nên sợ phiền mọi người. Madoka không đeo chiếc khăn quấn thường ngày, không biết hai người họ có tắm cùng nhau không. Mái tóc đen, xoăn xù của cô có hơi ướt.
“Hai em đi tắm ở chỗ khác à? Hai người có thể dùng phòng tắm ở đây nếu muốn. Không có vấn đề gì hết,” tôi nói.
“Vâng… Cảm ơn anh. Nhưng hôm nay Melissa muốn về nhà tắm, nên em cũng đi theo. Em cũng có việc ở ngoài và cần dắt theo cả Cion nữa,” Madoka đáp.
“Anh hiểu rồi. Thế Cion về nhà chưa?”
“…Nó ngoan lắm. Nó khỏe nhưng cũng rất nghe lời,” Melissa cảm thán. Chắc cô ấy cũng thích chó, tôi có thể thấy nét cười nhẹ trên khóe môi cô. Cô mặc váy thay vì trang phục thường ngày, mái tóc buông xõa cũng được buộc chặt lại. Có lẽ Madoka đã giúp cô khi hai người tắm xong.
“Đây là thuốc bổ anh yêu cầu từ chỗ Dược sĩ,” Madoka nói.
“Ừ… P-phải. Nó nhanh hơn anh tưởng. Cảm ơn đã lo việc này giúp anh,” tôi đáp.
“Không cần cảm ơn em đâu. Đó là phần việc của em mà. Em vui vì có thể giúp được.” Tôi chỉ muốn nói cảm ơn và dìm mọi chuyện xuống, nhưng hiển nhiên là Igarashi không bỏ qua. Cô tò mò hỏi.
“Thuốc bổ à? Như kiểu thuốc phục hồi chức năng à? Chắc Mê cung Quốc cũng có những thức uống bổ dưỡng nhỉ,” cô ngắm nghía.
“Chúng thường được làm từ quái vật dạng nấm, nhưng tôi không biết là có thể làm từ Dirty Mushroom nữa đấy. Chắc chúng ta phải có vài ba nguyên liệu hiếm, vì có Misaki ở cùng chúng ta mà,” Elitia nói.
“Vài loại nấm có độc thật, nhưng một số khác rất tốt cho cơ thể. Chắc chúng là thành phần trong này đấy,” Madoka thêm.
Igarashi đôi lúc cũng dùng những thức uống bổ tại cơ quan, nên cô khá tò mò khi ở đây cũng có thứ tương tự. Melissa chẳng nói lời nào. Cô khá ngập ngừng khi nói về thuốc này lúc trước, đó là lí do tôi chắc chắn thuốc này được dùng cho…việc đó. Nhưng biết đâu tôi sai thì sao.
“Nếu có ai cảm thấy kiệt sức, họ có thể uống cái này,” tôi nói.
“Hả? …Thật sao? Nhưng cái này quý lắm mà…?” Igarashi hỏi.
“Chúng ta có thể săn Dirty Mushroom nếu thực sự muốn, nên không thể nói là nó hiếm tới nỗi chúng ta sẽ không bao giờ có được lần nữa. Có thể mùi nó sẽ mạnh đấy, nên anh có cút tò mò khi để một người thử nó,” tôi nói.
“Geez, Arihito… Nhưng anh nói đúng đấy. Nếu vị nó kinh, chúng ta không cần phải ép bản thân dùng ngay cả khi có thực sự cần đến,” Elitia đáp.
Nếu nó có thể giúp người trong đội cảm thấy bớt mệt mỏi sau ngày dài thám hiểm thì sẽ rất hữu dụng. Công dụng đó sẽ còn tốt hơn là giữ khư khư thứ này suốt đời.
Chà, nếu thế để tôi thử nó sẽ là hợp lý nhất. Nhưng mọi thứ chúng tôi lấy được từ mê cung đều là tài sản cả đội, đồng nghĩa ai muốn thử đều có thể thử. Không phải tôi lo sợ điều gì cả.
“Nó có màu hổ phách tuyệt đẹp, có vẻ sẽ ngon đấy… Nhưng mùi thì không biết,” Igarashi nói.
“Đôi khi nếm thử là một điều khó khăn mà…” Elitia than.
“Misaki và Suzuna có vẻ cũng muốn thử. Chúng ta sẽ hỏi họ sau. Còn Theresia trông muốn uống lắm này…nhỉ?” Igarashi hỏi, nhưng Theresia chẳng phản hồi. Nếu họ không muốn, tôi cũng chẳng thể ép họ. Như đã thấy, mọi người đều e dè, chẳng ai muốn làm chuột bạch cả.
Sau đó, khi mọi người đã tản khỏi phòng khách, tôi mới dùng Cuộn thẩm định cho tân binh để xem thông tin thứ này:
♦Linh hồn dơ bẩn♦
> Cung cấp cho người dùng một khoảng thời gian gia tăng sức bền.
>Có thể xuất hiện tác dụng phụ.
May mình không uống… Có vẻ rủi ro cao đây. Mà chính xác thì “tác dụng phụ” là gì nhỉ?
Vì nó chiết ra từ Dirty Mushroom, nên tôi hiểu tại sao nó lại có chữ dơ bẩn trong tên rồi, nhưng nó còn có cả linh hồn làm tôi nghĩ đây là đồ uống chứa cồn. Nếu nó được làm từ việc ngâm phần có màu bên trong Dirty Mushroom vào rượu để làm ra những hợp chất hữu dụng, vậy thì việc để những đội viên chưa đủ tuổi uống thật không hay chút nào. Tôi còn chưa biết liệu Mê cung Quốc có luật với người chưa vị thành niên không nữa.
Nó nói là tăng sức bền, đồng nghĩa như kiểu sức chống chịu, nhưng thử sẽ thật dại dột nếu xét đến tác dụng phụ chưa biết kia. Tôi đặt thứ linh hồn dơ bẩn ấy lên kệ phòng khách, trở về phòng mình.
“Ô… Arihito, kết quả thẩm định thế nào? Suzuna hỏi khi tôi trở vào.
“Cái tên nghe như đồ uống có cồn. Anh nghĩ những người nhỏ tuổi không nên uống đâu.”
“À vâng… Vậy là Mê cung Quốc cũng dùng rượu làm thuốc.” Cô ngồi trên giường, có vẻ đang suy tư điều gì khi tôi bước vào. Chúng tôi thấy khá rắc rối khi dùng tới bốc thăm để chọn phòng và đổi phòng mỗi tối, nên đợi đến ngày mai sẽ sắp xếp lại sau.
“Suzuna, em có chắc mình thoải mái khi chung phòng với anh không?” tôi hỏi.
“Có chứ, em có thừa không gian nghỉ ngơi. Thực ra…em mới là người băn khoăn anh có thoải mái khi cùng phòng với em không… Chẳng hạn nếu anh ở với Misaki, anh sẽ được tán gẫu nhiều chuyện thú vị lắm.”
“Giữ cho đầu óc bình tĩnh và thoải mái trước khi đi ngủ sẽ tốt hơn. Với lại, Misaki hầu hết chỉ trêu chọc anh thôi.”
“Ha-ha… Cậu ấy luôn như thế với những người mình quý đấy.”
Bạn thường nghe về việc những đứa trẻ con thường hạnh họe với người lớn để thu hút sự chú ý, nhưng tôi không biết mình nên vui hay buồn khi Misaki trêu đây.
“Lúc ngủ anh có ồn ào không? Hay em không biết nhỉ, nhỡ em cũng đang ngủ thì sao?” tôi hỏi.
“Anh ngủ yên lặng lắm. Em chỉ lo mình ngáy hay làm gì thôi…”
“Em ngủ ngoan mà; anh không nghe thấy gì hết. Mà có ngáy một tí cũng không sao đâu; mọi người lăn lộn hay đá chăn thì mới phiền.”
“Ha-ha… Misaki hay làm vậy lắm. Anh nên dặn cậu ấy đừng nằm chiếm chỗ và hạn chế cựa quậy khi chung phòng cùng Misaki. Nếu anh nói, cô ấy sẽ nghe đấy.”
Tôi sẽ làm gì khi người chung phòng với mình lại ngủ như thế nhỉ…? Chắc sẽ dùng chăn cuộn họ lại. Tôi không phải người một khi đã ngủ thì có thể thức dậy ngay được, nên có thể tôi cũng không để ý cũng nên.
“…A, xin lỗi nhé. Không thể tin là em sẽ nói mấy việc này khi Misaki không có ở đây… Em nhiều chuyện quá rồi,” Suzuna nói.
“Em cũng không nói gì tệ mà, nên không sao đâu. Ngay cả có nói rằng – Misaki ngủ hư lắm – thì nhìn cô ấy anh cũng đoán được phần nào rồi.”
“Em không nghĩ Misaki muốn anh thấy được mặt bừa bộn của cô ấy đâu. Cô ấy thực sự tôn trọng anh đấy…”
“Th-thật sao…? Misaki hay đùa cợt lắm. Anh thấy mình nên coi mọi lời cô ấy nói như gió thoảng bên tai thôi.”
“Ha-ha… Có lẽ điều đó sẽ khiến cô ấy thấy tốt hơn, ít nhất là ở thời điểm hiện tại.”
Ngồi nói chuyện với nhau, tôi thực sự kinh ngạc khi nghĩ đến việc Suzuna bằng tuổi với Misaki. Khi bằng tuổi Suzuna, tôi chẳng thể điềm đạm được như cô.
“Arihito, anh sẽ không vô cớ xen vào chuyện của người khác. Em thấy đấy cũng là lí do mọi người cảm thấy thoải mái khi ở với anh.”
“Thật lòng là anh không phải người ứng biến nhanh để làm việc đó. Có lẽ vì anh là người hơi chậm nhiệt.”
“Ồ… Anh cũng biết vậy sao…”
“Hửm? Suzuna, em vừa nói gì?”
“À, kh-không có gì. Em hay nghĩ những người đàn ông như anh chỉ tồn tại trong truyện thôi… Không thể tin được mà…,” cô nói, hai má ửng hồng. Rất dễ hiểu nhầm lời cô lúc này, nhưng hình như ý không thể tin được của cô cũng chẳng phải điều tốt.
“…Ôi, x-xin lỗi anh, em vừa nói năng bất lịch sự nữa rồi,” cô ăn năn.
“Không, anh không sao mà. Dù sao anh cũng vui khi chúng ta có thể tán gẫu thế này với nhau. Anh muốn em có thể nói chuyện với anh khi nào… Hửm?” tôi cất lời, rồi nhận ra chiếc hộp nhỏ trên bàn đầu giường của Suzuna phát ra ánh neon xanh mờ. Đó là bảng tin của cô. Nó dần lóe lên mạnh hơn, rồi nhạt dần, như thể muốn báo cho cô điều gì.
“Arihito… Anh xem qua cái này được chứ?” cô hỏi.
“Ừ, được…,” tôi đáp, ra khỏi giường nhìn nó kỹ hơn.
♦Thông báo♦
>ARIADNE yêu cầu SUZUNA dùng NGOẠI CẢM
“Đây… là thông diệp từ Ariadne sao? Nó nói giờ em phải dùng Ngoại cảm à…?”
“…Bảng tin không hiện lên gì hết, nhưng anh không nghĩ thông báo này nhầm đâu. Đó chắc chắn là yêu cầu từ Ariadne rồi.”
Chúng tôi vẫn chưa xuất sắc tới nỗi nói rằng mình có thể giao tiếp với Ariadne, vị thần đang ở tầng thứ tư của Cánh đồng Bình minh đã thâm nhập bảng tin kia. Nhưng phải có lý do nữ thần mới yêu cầu Suzuna dùng Ngoại cảm. Tôi không có lý do gì để nghi ngờ nội dung bảng tin, và nếu đây là trường hợp khẩn cấp thì việc lờ đi thật sự tồi tệ.
“Suzuna, anh sẽ ở đây với em. Em dùng Ngoại cảm được chứ?”
“Được. Em nghĩ Ariadne chắc chắn có điều muốn nói với chúng ta.”
Suzuna mạnh mẽ gật đầu, chèo lên giường, nhắm mắt lại tập trung thần trí. Một luồng sáng thần bí mà theo tôi là như ánh hào quang, đang bao phủ quanh cô.
“…Tiến vào đường này, hãy để thế gian nghe giọng ngươi…”
“Whoa…!”
Suzuna đọc ra một câu thần chú ngắn, cơ thể cô được bao bọc trong một cột sáng bạch lục, như khi dùng Thuật đọc trăng vậy. Sự khác biệt rõ rệt giữa lần này và lần dùng thuật kia là tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện nữa đằng sau Suzuna.
“…Anh là hậu vệ đúng không? Tôi không quen với việc mượn tầm nhìn của Nữ Tu này. Tri giác của tôi còn thiếu sót. Hãy đáp lại tôi nếu anh là hậu vệ.”
“Vâng, là tôi, Arihito. Cảm ơn cô hôm nay đã giúp đỡ; nữ thần đã cứu chúng tôi.” Màu tóc và ngữ điệu của Suzuna đã chuyển thành của Ariadne.
Tôi cũng đã lường trước linh hồn Ariadne hay thứ nào khác sẽ ngự trị trong cơ thể Suzuna khi cô ấy dùng Ngoại cảm.
Khi chúng tôi thức tỉnh nữ thần khỏi giấc ngủ ngàn năm từ sâu trong lòng mê cung, đôi mắt Ariadne hoàn toàn vô cảm. Giờ, tôi lạnh cả sóng lưng khi đôi mắt Suzuna cũng trở nên vô hồn như thế.
“Chỉ là kiểm tra cho chắc thôi – cô thực sự là Ariadne sao?”
“Những bằng chứng sẽ xuất hiện đâu đó trên người Nữ Tu này. Linh hồn của tôi xâm nhập vào một tín đồ bằng việc dùng giao ước của họ như là mục tiêu của tôi. Biểu tượng của tôi sẽ xuất hiện ở đây khi Nữ Tu này dùng Ngoại cảm triệu hồi.”
“Whoa, từ từ đã! Không cần cho tôi thấy đâu! Đây là cơ thể Suzuna mà, tôn trọng điều đó đi!”
Ariadne bắt đầu cởi áo ngủ của Suzuna ra. Nữ thần bỗng nhiên giựt cúc trước ngực Suzuna, tôi có thể thấy khe ngực cô ấy. Nơi đó thực sự có một ký hiệu đang sáng lên. Ấn ký của Ariadne là một ký hiệu hình học, phải trái đối xứng, kích thước bằng dấu ngón tay cái của người trưởng thành.
“…Con người cảm thấy xấu hổ. Nữ Tu này vẫn biết chuyện gì đang diễn ra trong khi dùng Ngoại cảm. Cô ấy đang nghĩ, ‘Cảm ơn đã ngăn nữ thần lại.’
“Được rồi… Hãy giữ bí mật chuyện này giữa chúng ta thôi.”
“Hiểu rồi. Tôi sẽ uốn nắn lại hành vi của mình. Tôi đang được trang bị kỹ năng giác ngộ, nhưng nó chưa thật sự hoàn chỉnh. Những lần lộ diện lặp lại sẽ hình thành một mạng lưới trung lập, có chức năng tương tự như hệ thống neutron của con người,” Những lời nữ thần nói không hề hợp với cấp độ tân tiến thời trung cỏ tôi đã thấy ở Mê cung Quốc chút nào. Tôi chỉ có thể cho rằng nữ thần được tạo nên từ công nghệ tiên tiến nào đó mà thôi.
Tôi thấy kì dị khi nói chuyện với Ariadne, bởi cô mượn cơ thể Suzuna và nói chuyện thật hời hợt. Ngay từ đầu nữ thần hoàn toàn vô cảm, nhưng tôi dần cảm thấy chút gì đó biến chuyển trong cô, dù chỉ thoáng qua. Khi tôi nhận ra và chăm chú nhìn cô, nữ thần quay đi nơi khác.
“…Đây có thể là…sự xấu hổ. Cảm xúc của Suzuna mãnh liệt quá, cô ấy có sự phân biệt rạch ròi giữa đúng và sai. Tuy nhiên, khi người đó là anh…,” Ariadne nói nhưng ngừng lại giữa chừng. Có vẻ Suzuna đang cực lực phản đối. Dễ hiểu thôi. Chẳng ai muốn nói ra hết những gì mình nghĩ cả.
“…Tôi quyết định thay vì yêu cầu Suzuna dùng Ngoại cảm mỗi khi cần, tôi sẽ chỉ nói chuyện với cô khi nào cô ấy muốn.”
“Ồ, tốt quá… Mà nhắc tới chuyện đó, nữ thần muốn nói điều gì với chúng tôi vậy?”
“Đúng vậy. Tôi tới cảnh báo về Rương Đen đội anh nhận được gần đây.”
Hiển nhiên là những gì hiện lên trên bảng tin chúng tôi đều sẽ được báo với Ariadne nữa. Cô ấy đang nói về Rương Đen chúng tôi tìm được khi đánh nhau với Vine Puppeteer. Tôi đã cất nó vào trong túi da. Tôi lấy nó ra, đưa cho Ariadne, nữ thần gật đầu xác nhận chính là nó.
“Cô nói rương này nguy hiểm sao? Trong này có rất nhiều tiền và trang bị, nhưng…”
Ariadne lắc đầu, chỉ tay vào rương tôi đang cầm.
“Một vài Rương Đen chứa vũ trang.”
“Vũ trang sao…?”
“Đúng. Tên đủ của nó là vũ khí trang bị. Tôi đã nói với anh về những phần của Bí thần chúng tôi. Thường thì những phần này được cất trong Rương Đen. Tuy nhiên, Rương Đen anh nhận từ Juggernaut không chứa phần nào tôi có thể dùng cả. Thay vào đó, nó có lẽ sẽ chứa thứ gì đó như là phần cơ thể của tôi: một viên đá nhỏ.”
Tôi đã hiểu hoàn toàn ý cô nói. Tôi đã nhờ Madoka đi điều tra, nhưng vẫn chẳng thể biết thêm gì. Đó là loại đá Alkaid kia.
“Ý nữ thần là đây sao? Chúng tôi không biết tác dụng của nó là gì nữa…,” tôi nói, đưa Ariadne xem viên đá.
“Đây là viên đá vận hành thiêng liêng cho một thanh kiếm. Nó sẽ công hiệu khi anh trang bị với vũ trang,” Ariadne giải thích.
“Đá…vận hành linh thiêng sao?”
“Anh có thể nghĩ đó là thứ điều khiển vũ trang. Vũ trang là những phần Bí thần trang bị… Chúng là những tạo vật linh thiêng. Những tạo vật này có ý chí riêng; hành động theo ý chí đó. Tóm lại, chúng sẽ tự vệ để không rơi vào tay ai cả.”
Thật khó để theo kịp lời giải thích của nữ thần, bởi tôi bị choáng vì vô số từ ngữ mới mình chưa nghe bao giờ… Nhưng tôi đã mua được quyển sổ nhỏ, có thể dùng trong tình cảnh này. Tôi lấy nó ra khỏi túi và viết lại thông tin Ariadne đã nói.
“Vậy tức là khi chúng tôi mở Rương Đen này, một trong những vũ trang linh thiêng có tri giác kia sẽ đi ra… Và nó sẽ tấn công bất cứ ai cố lấy nó. Đúng không?” tôi hỏi.
“Chính xác. Nguy hiểm ở chỗ những người xung quanh cũng sẽ bị kéo vào trong trận chiến đang diễn ra.” Đồng nghĩa chúng tôi phải để Falma tránh xa cái rương ngay khi cô mở nó. Tốt nhất cũng không nên dắt theo Misaki và Suzuna.
“Người hậu vệ kiên định,” nữ thần nói. “Người đã ràng buộc với tôi. Với tư cách là người dưới sự bảo hộ của tôi, tôi cầu nguyện sẽ có một cách để bảo vệ các người khỏi tấn công của vũ trang thiêng liêng.”
“Ý nữ thần là với bàn tay máy đó sao…Thủ Vệ ấy sao? Nữ thần tin mình có thể chống lại nó không?” tôi hỏi. Ariadne không hề đề cao bản thân, mà còn nói với chúng tôi rằng, cô đã bị vứt bỏ. Tôi muốn tin rằng cô có thể chống lại đòn tấn công từ vũ trang linh thiêng mà Bí thần đã trang bị, nhưng tôi không muốn nữ thần đứng ra bảo vệ mình khi vốn dĩ việc này đã là bất khả thi.
“Nếu mức độ sùng báo với tôi đủ cao, tôi có thể vô hiệu hóa nhiều tổn hại từ đòn tấn công hơn, bằng việc dùng Thủ Vệ. Tôi yêu cầu sự hợp tác của anh.”
“Mức độ sùng bái… Có phải là chúng tôi sẽ tỏ lòng thành kính với cô, Bí thần chúng tôi đang nhận bảo hộ không?”
“Đúng vậy. Khi bảo hộ anh, tôi tự nhiên sẽ nhận được sự sùng bái, nhưng tôi cũng có thể nhận nó khi tăng Mức độ tin tưởng với anh. Mức độ sùng bái sẽ không giảm theo thời gian, nên sự bảo hộ tôi phân phát càng mạnh khi càng nhiều người sùng bái tôi.”
Ariadne thật phi thường khi cô cứu Ribault khỏi đòn tấn công của Death from Above bằng cách dùng Thủ Vệ. Hỗ trợ Phòng thủ của tôi cũng sẽ chẳng thể bảo vệ được ông ấy, nên rõ ràng Thủ Vệ thực sự mạnh đúng như kích thước của nó. Nếu chúng tôi có thể nâng cấp nhiều hơn nữa, đội có thể ngăn những tổn hại còn lớn hơn thế nữa kìa. Nhưng làm thế nào tôi tăng Mức độ tin tưởng với nữ thần đây? Kỹ năng giao tiếp của tôi cũng chẳng đủ tốt để nâng chỉ số đó lên chỉ qua chuyện trò.
“Chúng ta có thể chống lại tấn công của vũ trang linh thiêng nếu tăng Mức độ tin tưởng.”
“…Vì thế tôi mới yêu cầu Nữ Tu này dùng Ngoại cảm. Mức độ sùng bái của anh với tôi sẽ tự nhiên tăng lên nếu tôi làm những việc anh cảm thấy biết ơn. Một trong số đó có thể là xây dựng quan hệ với anh thông qua cơ thể Nữ Tu này…”
“Ờ… K-không. Phải có cách khác chứ. Suzuna không dùng Ngoại cảm để cho nữ thần làm thế đâu.”
“Đó là phương pháp đỡ tốn thời gian nhất. Nó sẽ gia tăng Mức độ tin tưởng của anh với Nữ Tu này, khi có đứa trẻ ra đời, hai người có thể lấy nhau.”
“Ơ, ơ ờ…”
Tôi cá Suzuna đang cố gắng khước từ mãnh liệt nhất có thể… Nếu tôi đồng ý với gợi ý của Ariadne, cô có thể sẽ chán ghét, hoặc ghê sợ tôi mãi mãi. Nhưng nó làm tôi nhớ lại câu chuyện lịch sử từ rất lâu rồi, rằng Nữ Tu sẽ ngủ với những người đàn ông để truyền bá tín ngưỡng. Không phải Nữ Tu nào cũng làm thế, đặc biệt là Suzuna thì càng không bao giờ nghĩ tới việc đó.
“D-dù sao thì… Dẫu nó tăng cường sức mạnh đội do tôi dẫn đầu, nhưng đây là việc tôi không thể làm được.”
“…Nếu anh đồng ý… Không. Tôi sẽ không nói gì nữa hoặc là hủy bỏ Ngoại cảm. Chúng ta sẽ xây dựng sự tin tưởng lẫn nhau theo cách Nữ Tu có thể đồng tình hơn.”
…Khoan đã. Bằng việc tin tưởng lẫn nhau, ý cô ấy là mình cần tăng Mức độ tin tưởng của cô ấy sao? Bằng cách nào chứ…
“Ariadne, hay chúng ta thử một thứ nhé? Ngồi xuống quay lưng lại với tôi.”
“Hiểu rồi… Nhưng tôi khó hiểu trước yêu cầu này đấy.”
“Đợi một chút đi; thỉnh thoảng nó lại kích hoạt đấy.”
♦Tình hình hiện tại♦
>HỖ TRỢ HỒI PHỤC 1 của ARIHITO được kích hoạt Sinh lực của SUZUNA phục hồi
“…? Cơ thể này đang ấm lên, quá trình chữa lành cũng nhanh hơn. Mục đích của hoạt động chữa lành này là gì?” Ariadne hỏi. Theo những gì hiển thị, tôi đã kích hoạt Hỗ trợ Hồi phục lên Suzuna, nhưng hiển nhiên, điều đó không có nghĩa Mức độ tin tưởng của Ariadne sẽ tăng.
“Tôi dùng một trong những kỹ năng của mình chữa lành cho Suzuna, bởi chữa lành tạo dựng niềm tin. Nhưng sự hiện diện linh hồn của nữ thần giống với ma thuật hơn nhỉ?”
“Đúng. Linh hồn của Bí thần làm từ ma thuật.”
“Nếu là thế…có thể sẽ lâu đấy, vậy còn cái này thì sao?” tôi để tay lên lưng Ariadne, thầm cầu mình đoán đúng… Mong là nếu tôi khôi phục được ma thuật cho cô, niềm tin của nữ thần với tôi sẽ tăng.
Tôi sẽ truyền cho Ariadne một liều ma thuật… Hỗ trợ nạp.
♦Tình hình hiện tại♦
> ARIHITO kích hoạt HỖ TRỢ NẠP SUZUNA phục hồi ma thuật
> ARIADNE ngự trị trong SUZUNA phục hồi ma thuật
> Mức độ tin tưởng của ARIADNE tăng
“A…”
Lần này đã khác, tôi có thể thấy sự thay đổi của Ariadne. Cô ấy nhìn tôi, đôi má hơi ửng hồng.
“…Một kỹ năng cung cấp ma thuật. Tôi không nghĩ tới lại có cách trực tiếp để gây dựng tin tưởng như thế. Một phần linh hồn tôi đã được ma thuật của anh lấp đầy,” Ariadne nói.
“Được rồi, nếu chúng ta có thể dành chút thời gian làm điều này liên tục… Nó còn báo trong này là Mức độ tin tưởng của nữ thần đã tăng. Tăng bao nhiêu vậy?” tôi hỏi.
“…Như tôi cảm nhận, không phải lượng lớn, nhưng nó thực sự đã tăng. Tôi khuyên anh nên lặp lại nhiều lần để tăng phòng thủ cho Thủ Vệ.” Ariadne nhìn xuống vai mình, vén hết tóc lên, để lộ cần cổ trắng ngọc, điều đó thực sự làm tôi phân tâm.
Mình là kiểu người lớn quái quỷ gì thế, sao lại có ý nghĩ đó với một nữ sinh trung học…? Nhưng chúng tôi không làm gì sai trái cả. Tôi cần rũ bỏ những ý nghĩ đen tối đó ra, tập trung nào.
“Tôi có kỹ năng cung cấp ma thuật. Nếu tôi dùng nó phục hồi ma thuật của anh, lượng ma thuật tôi phục hồi lại khi anh dùng Hỗ trợ nạp sẽ tăng. Anh và tôi có thể tạo một vòng lặp chỉ với kỹ năng phục hồi.”
“Hay thật… Nếu cô có thể cung cấp lượng ma thuật mình phục hồi cho cả đội, chúng tôi sẽ có thể chiến đấu với sức lực mạnh nhất.”
“Không may là, tôi chỉ có thể cung cấp ma thuật cho người lập khế ước với mình, tức là chỉ có a…anh…”
“Ồ… Xin lỗi, khi tôi định dùng Hỗ trợ nạp, đừng nên nói nữa sẽ tốt hơn.”
“…Điều đó không cần thiết. Nữ Tu cảm nhận mạnh mẽ về mọi thứ. Tôi sẽ giảm sự mẫn cảm xuống.”
Ariadne sẽ thường yêu cầu Suzuna dùng Ngoại cảm để có thể cảnh báo chúng tôi… Cô ấy là một thực thể bảo hộ chúng tôi, nó không trái với lẽ thường, nhưng tôi vẫn thấy biết ơn. Tuy vậy, tôi vẫn chưa thể biết đêm đó việc dùng cơ thể Suzuna để tăng Mức độ tin tưởng của Ariadne sẽ dẫn tới việc gì.