The World's Strongest Rearguard Labyrinth Country's Novice Seeker

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Level Eater

(Đang ra)

Level Eater

亜掛千夜

Đây là câu chuyện về hai thiếu niên bình thường.

3 34

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

5 55

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

274 6931

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

13 116

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

(Đang ra)

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

六つ花えいこ

Câu chuyện tình yêu bi hài và cảm lạnh giữa hai hồi quy giả, bất chấp cái vòng lặp lẳng nhẳng tưởng chừng như vô tận ấy, và sự thật ẩn sau cái chết của hai người họ là gì?

4 10

Vol 2 (LN) - Chương 5.7 Phần VII: Cổng vào.

Phần VII: Cổng vào.

Việc gì quan trọng phải làm trước, chúng tôi gọi Đội khuân vác đến và khiêng những gì có trong Rương Đen đi. Chúng tôi đứng đợi Đội khuân vác mà Falma đã gọi một lúc. Người đến là một chàng trai trạc tuổi tôi, vẻ ngoài khá thân thiện. Có thể anh ấy là người Nhật nữa cũng nên. Anh ta trông hệt như những người chuyển phát ở Trái Đất – dù cho đây là trang phục mặc khi được đầu thai hay là tự mua đi chăng nữa. Nhưng nếu nghĩ đến việc tôi vẫn còn giữ bộ đồ mình mặc lúc đầu thai, thì chuyện này cũng chẳng lạ lùng lắm. Và mọi người có vẻ đều giữ kỹ trang phục mình mặc kiếp trước. 

“Xin chào, mọi người khỏe chứ? Tôi là thợ khuân vác của công ty Golden Cat. Tôi nhận được yêu cầu mang những vật phẩm không cần thiết ra khỏi rương cho anh Arihito Atobe. Phải không ạ?”

“Vâng, đúng là tôi.”

“Tôi có nghe nói về anh. Lần trước quả thật kinh ngạc quá. Tôi ở đây làm việc cho những tân binh. Mà chưa thấy một con orc nào to lớn thế,” chàng trai nói. Hiển nhiên công ty Golden Cat này chịu trách nhiệm khuân con Juggernaut đi. Việc có thể khuân cả núi quái vật như vậy đồng nghĩa bọn họ phải là những khuân vác viên chuyên nghiệp.

“Vậy hẳn anh đã lấy hết những thứ có giá trị mình muốn giữ rồi, đúng chứ? Đây là tất cả vật phẩm anh muốn bán sao?” anh ta hỏi.

“Không, thực ra tôi muốn ủng hộ cho tân binh các trang bị. Bán chúng không đáng tiền mấy, và khi nghĩ về khả năng một tân binh có thể làm mất trang bị khi bị đánh bại…”

“Vâng… Tôi hiểu ý anh. Mê cung Quốc có nhược điểm riêng của nó. Tôi không thể nói rằng làm thợ khuân vác là an toàn tuyệt đối, nhưng chúng tôi có kỹ năng chuyên dụng, tôi tự tin đi thực hiện nhiệm vụ ngay cả khi có nguy hiểm tồn tại.”

“Ấn tượng đấy… Công ty Golden Cat có mở ở Quận Bảy không vậy?”

“Whoa, anh sẽ chuyển lên Quận Bảy sao?! Chúc mừng! Có chứ, Golden Cat cũng có trụ sở ở Quận Bảy, nhưng tất nhiên những người phụ trách ở đó cấp cao hơn tôi rồi.”

Tôi nói với anh ta rằng mình mong tiếp tục được dùng dịch vụ của họ, và nhận được tấm danh thiếp. Tên anh chàng đó là Naomasa Sakai – danh thiếp còn có cả tên anh ta viết bằng chữ kanji.

“Được rồi, vậy chúng tôi sẽ bắt đầu dọn dẹp. Chúng tôi sẽ xử lý những đồng tiền lỗi và lấy đó khấu trừ làm phí khuân vác. Anh có muốn vận chuyển luôn chỗ đồ đến ngân hàng không?” Sakai hỏi.

“Có chứ,” tôi đáp. Anh ta liền chỉnh lại mũ đội đầu và nhẹ bước xuống cầu thang. Theo sau là ba người nữa, có thể là đồng nghiệp.

“Anh Atobe, anh cũng sẽ mang Cion theo chứ?” Falma hỏi. 

“Ờ, cô chắc chứ? Nó đã giúp chúng tôi rất nhiều, nhưng nó làm việc bảo vệ cô và gia đình rất cừ nữa…”

Falma cười, bước lại gần Eyck và Plum. Hai đứa trẻ trong lúc đợi chúng tôi đã ngủ thiếp đi. Falma nhẹ xoa đầu chúng.

“Mọi người thường nói, phải để cho con trẻ khám phá thế giới mà không có sự che chở của mình. Astarte mạnh đến vậy là vì đã cùng thám hiểm với chồng tôi. Tôi cũng muốn Cion được như thế… Nhưng nếu việc đó quá khó khăn, thì như anh nói đấy, tôi sẽ chọn để nó ở lại với gia đình mình,” Falma đáp.

“…Tôi cũng nghĩ đó là một lựa chọn tốt, nhưng Cion đã giúp đội tôi rất nhiều. Nếu được, tôi muốn nó thám hiểm cùng đội,” tôi nói.

“Cảm ơn anh, Ha – ha… Cả Cion cũng vui kìa. Nó không thường vẫy đuôi như thế đâu.”

“Gâu!” Cion ngồi đó, đuôi vung vẩy rối rít. Tôi nhìn qua Igarashi xem cô sẽ có biểu cảm gì, và cô đã hoàn toàn tan chảy trước Cion.

“Awww, nó đáng yêu quá… Em muốn được vuốt ve nó quá! Cion, mày quấn Atobe thật đấy… Tao phải làm sao để mày cũng yêu tao như thế đây?” cô cưng nựng.

“…Tôi thích mấy con thú bông hơn là thú thật,” Elitia nói.

“Cô vừa nói gì cơ Ellie?” Igarashi hỏi.

“Ơ… Kh-không có gì! Mà giờ chúng ta làm gì đây Arihito? Đội vẫn còn chút thời gian cho đến lúc Seraphina phải quay về Đội Cứu hộ.”

Seraphina cần quay về trước giờ ăn tối, nhưng chúng tôi vẫn còn kha khá thời gian. Chúng tôi có thể làm gì với chừng đó thời gian nhỉ…? Dù sao thì chắc cũng tầm giờ trưa rồi, tôi quyết định đội sẽ đi ăn chút gì đó.

“Urgh…”

Bỗng nhiên, chúng tôi nghe tiếng bụng đói vang lên, liền nhìn lẫn nhau. Tôi định rủ Seraphina cùng đi ăn khi biết âm thanh khá to vừa rồi phát ra từ dạ dày cô. Nhận ra mình không thể giả vờ được nữa, cô liền lấy tay nhấn bụng. Giáp ngực của cô khá dày, nhưng không che được phần bụng, tôi có thể thấy quần áo cô mặc bên trong. Giáp này có vẻ được thiết kế với thuộc tính nhẹ, nhưng tôi cá là nó vẫn rất nặng cho xem.

“…Ng-người mang giáp nặng thường tiêu hao nhiều ca lo… Tôi thường phải ăn ít nhất 5 bữa một ngày. Tôi không mang theo bữa trưa lần này, nên…,” cô nói.

“Cô thường làm đồ ăn mang theo sao?” Igarashi hỏi.

“Mm… Không, nhưng tôi thường tự nấu. Tôi nấu ít nhất hai bữa cho mình mỗi ngày. Căn hộ tôi ở có phòng bếp khá đẹp,” Seraphina đáp. Cô đã trò chuyện thoải mái hơn nhiều so với trước; có lẽ bầu không khí trang nghiêm chỉ có khi cô làm việc thôi. 

“Tôi nói là nấu ăn, nhưng thực ra là cắt mấy miếng đồ chiên, cho thêm chút rau củ rồi xông khói thịt với chúng thôi. Nếu có thêm chút phô mai thì tuyệt.”

“Ôii, nghe ngon đấy. Tôi thích raclette lắm, nhưng không mê mấy loại phô mai nặng mùi đâu,” Igarashi nói.

“Tôi nghe nói vài người có thể làm đồ ăn Nhật. Tôi muốn khi nào được thử nó…nhưng cá là nấu ăn như thế khá tốn thời gian đấy,” Suzuna thêm. Cô có vẻ khá thích đồ Nhật. Tôi thì thế nào cũng được, nhưng lại bắt đầu thèm những món béo như đồ ăn vặt khi hồi tưởng lại những set đồ ăn với tạng bò và burger kẹp thịt mình đã rất quen trước đây.

“Ờm, chúng ta tận hưởng bữa ăn cuối này ở Quận Tám được chứ? Anh rất mong chờ ngày mai chuyển đến Quận Bảy, nên hôm nay chúng ta sẽ nói lời tạm biệt cho đã,” tôi nói.

“Ừ… Chúng ta cần đảm bảo là không còn gì vướng bận ở đây. Nói lời tạm biệt với những người đã giúp mình cũng sẽ thật tuyệt,” Elitia hưởng ứng. Cô đã sớm nghĩ thông suốt cho hành trình tới Quận Năm. Không biết cô đã bắt đầu việc chuyển từ quận này sang quận khác thế nào nhỉ. Tôi biết mình đang dần thấy nhớ phố phường Quận Tám này, dẫu từ khi tôi đầu thai còn chưa được một tuần.

“Ờ, ừm… Tôi không có ý gì làm kiêu đâu. Chúng ta đi đâu không quan trọng, bởi chúng ta luôn có nhau mà. Nên sẽ không đơn độc như thế… Ừm, trời ơi, tôi đang nói gì thế này…?” Igarashi kêu lên.

“Cô nói đúng. Đội sẽ luôn cùng nhau dù chúng ta đi bất cứ đâu. Chúng ta sẽ không bao giờ đơn độc,” Suzuna vui vẻ nói. Misaki không làm gì ngốc nghếch cả, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Hai cô gái này, trông có vẻ như hai thái cực đối lập, lại hòa hợp vô cùng, vì họ thấu hiểu được suy nghĩ người kia. 

“…Tôi đã học hỏi được nhiều từ mối quan hệ sâu sắc của đội anh. Tôi tin anh Atobe sẽ không có mối quan hệ quá thân mật với bất cứ một thành viên nào, để duy trì sự hài hòa trong đội,” Seraphina tinh ý.

“Ha – ha, cô biết không Seraphina, giọng đanh như binh sĩ này hợp với cô hơn đấy,” Misaki nói.

“Đồng ý. Cảm giác nếu như quá thả lỏng bản thân, tôi sẽ không thể là chính mình những khi cần thiết được,” Seraphina đáp. Một Seraphina với cái bụng kêu đói có lẽ là Seraphina khác nhất mà tôi từng thấy… Nhưng cô không thường thể hiện điều đó ra; và việc này thật sự là chuyện hiếm có.

“Cảm giác như cô đã thực sự là đội viên của đội vậy,” Igarashi nói.

“Đúng rồi nhỉ? Nhưng sự chênh lệch cấp độ lớn lắm, cô ấy còn là Cứu hộ viên của Nghiệp hội nữa,” Misaki đáp.

“Không có quá nhiều chênh lệch giữa những Nhà thám hiểm và Cứu hộ viên đâu. Cô có thể ứng tuyển nếu cấp độ đủ cao, và có thể rời Đội Cứu hộ miễn là báo trước cho họ một tháng. Tôi đã ở Đội Cứu hộ chừng hai năm rồi, nhưng việc này khá là hiếm. Thường thì quân số cũng khá đông,” Seraphina nói, khơi cho tôi hứng thú muốn biết nhiều hơn về tổ chức của Đội Cứu hộ. Để xem trong bữa trưa cô ấy sẽ kể tôi nghe những gì.

Đội tới một quán ăn ở trấn, mỗi người gọi món mình thích. Elitia và tôi đều gọi “Gun Fish” bỏ lò; tất nhiên đây là loại quái vật cả một đội cấp 3 còn khó bắt được. Nó có một cái sừng dạng ống trên đầu, nó dùng sừng này để phun ra đạn nước. Thịt con quái mềm, màu trắng và có vị khá thanh đạm. Ở Quận Bảy có một con quái vật cấp cao tên là Cannon Fish, được coi là sát thủ với những hậu vệ… May là tôi có được thông tin này. Igarashi có lẽ đã sớm thèm phô mai từ cuộc đối thoại lúc trước, bởi cô gọi ngay món pasta với sốt phô mai làm từ sữa Marsh Ox, Seraphina cũng gọi món đó. Misaki, Suzuna và Theresia cùng chia nhau đĩa paella hải sản. Một nhân viên phục vụ cắt ra cho Cion cái đùi Sweet Bird để nó dễ ăn hơn.

Đây đều là những thức ăn chế biến từ quái vật chúng tôi chưa chạm mặt bao giờ, có lẽ bởi chúng được săn ở một trong ba mê cung Quận Tám đội chưa đặt chân tới. Hầu hết các Nhà thám hiểm chỉ khám phá một hoặc hai mê cung, dẫu là thế, họ có thể dành ngày này qua ngày khác thám hiểm và sẽ chẳng bao giờ đi được tới đích của mê cung đó. Luật của Nghiệp hội là cho phép bất cứ đội nào đứng đầu được chuyển quận, thay vì để mọi Nhà thám hiểm miệt mài khám phá trong mỗi mê cung.

Theo như Seraphina, một khi đã lên quận cao hơn, bạn có thể yêu cầu thông tin về mê cung ở quận thấp hơn. Nhưng tất nhiên, việc giao dịch thông tin là một nguồn thu quan trọng với Nghiệp hội, nên giá không hề rẻ.

“Nghiệp hội có kho lưu dữ liệu ở những quận đánh số lẻ. Anh có thể yêu cầu thủ thư tìm thông tin cho, và họ sẽ tìm kiếm giúp anh. Khi có thời gian tôi thường dùng cách đó,” Seraphina nói.

“Nó giống như một thư viện à? Tôi không thích chỗ đó lắm vì phải giữ yên lặng suốt buổi, nhưng Suzu có thể dành hànggg giờ ở đó,” Misaki nói.

“Tôi thích đọc sách và thường tới thư viện trường,” Suzuna thêm. Tôi không ghét sách, nên muốn đến thăm nơi đó ít nhất một lần khi đặt chân đến Quận Bảy. Càng nghe Seraphina kể, tôi càng hứng thú hơn.

“Hi vọng anh thấy thông tin này hữu ích, anh Atobe,” Seraphina nói.

“Vâng, tôi rất chờ mong được đến Quận Bảy đây. Ôi, tiện đây, cô đang ở cấp 11 – đồng nghĩa Quận Bốn sẽ có độ khó phù hợp với cô nhỉ?” tôi hỏi.

“Vâng. Anh đang cao hơn hai cấp so với ngưỡng trung bình cho Quận Tám. Cô Elitia đã tiến đến Quận Năm. Nhà thám hiểm ở đó thường ở cấp 8 hoặc 9,” Seraphina đáp.

“Tôi cảm thấy sức mạnh khi cô giương khiên lên, như thể không đòn nào có thể xuyên qua được ấy, Seraphina. Cấp 11… Nếu vươn lên tới mức đó, chúng ta sẽ có một đội rất tuyệt đấy,” Igarashi cảm khái.

Tôi thấy việc có thể tìm cách giúp Theresia trở lại thành người và giải cứu bạn của Elitia đã đủ tuyệt rồi. Sau đấy, chúng tôi có thể sống một cuộc đời giản đơn. Ngân quỹ đội có lẽ đã đủ để sống trong vòng vài năm mà không cần đi thám hiểm. Không cần làm việc – đó là ước mơ của tôi trước khi đầu thai, nhưng nếu dừng thám hiểm, sao chúng tôi còn có thể cứu người như đã cứu Georg và đội anh ta đây. Có lẽ vừa vươn lên hạng đầu vừa cố gắng tận dụng cơ hội giúp đỡ người khác là tốt nhất. Nếu không có đủ sức mạnh cần thiết, chính đội có lẽ sẽ tiêu tùng theo những người chúng tôi cố giải cứu mất. Trở nên mạnh hơn, tôi không muốn đánh mất ý định ban đầu đó.

“Ờm, nếu chúng tôi muốn theo kịp cô… Thực ra đội vẫn còn vé Cứu hộ. Liệu cô sẽ chiến đấu cùng chúng tôi một dịp nào đó chứ?” tôi hỏi.

“A-Atobe… Chúng ta chỉ vừa mới gặp cô ấy. Anh có nghĩ mình đang lo xa quá không?”

“Kh-không sao mà… Đó là một lời khen tuyệt vời với một chiến binh, được ngỏ lời kè vai sát cánh cùng. Tôi rất mong chờ ngày chúng ta hội ngộ, anh Atobe, mọi người nữa,” Seraphina nói. Chắc tôi điên rồi mới nghĩ cô có thể sẽ gia nhập đội mình, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra viễn cảnh cô tham chiến và hoạt động như quân tiên phong cho đội. Mà nếu cô không làm thế, thì tôi cũng có ý định đạt tới cấp của cô, phát triển bản thân lớn mạnh.

Sau đó, tôi tới báo cáo cho Louisa về việc mở Rương Đen thứ hai. Cô đã cùng chúng tôi ăn tối, và cả đội trở về với căn hộ của mình. Louisa sẽ chuyển tới Quận Bảy cùng chúng tôi, với tư cách là viên chức phụ trách hồ sơ. Nhưng cô có vẻ lưỡng lự khi ở lại qua đêm với đội, nên cuối cùng đã không ghé lại nghỉ ở đây. Mọi người cũng cần đóng gói hành lý nữa. 

Chúng tôi trở về nhà tìm Madoka, vốn đã nhận dạng trang bị đội nhận được từ rương. Tôi đã hi vọng mình có thể nâng cấp chút gì đó, nhưng không có món nào tốt hơn cái hiện tại cả, đồng nghĩa tôi không cần thay thứ gì hết. Bù lại đội nhận được vô số linh thạch tốt. Ba trong số đó là loại mới – nhiệt thạch, lệ thạch và bạo thạch – cho chúng tôi nhiều lựa chọn hơn với những thuộc tính bổ sung.

“Em nghe nhiều người nói họ chuẩn bị cả trang bị dự phòng cũng như trang bị dùng linh thạch khác nhau cho những mê cung khác nhau mà họ vào,” Madoka nói.

“A, ý hay đấy. Chúng ta có thể giữ món này trong kho chứa. Có thêm kệ chứa đồ và sắp xếp mọi thứ cũng không tồi. Madoka, em có thể nâng cấp lại kho chứa được không? Anh sẽ đưa em kinh phí, không cần vội đâu; việc này để sau khi chúng ta tới Quận Bảy cũng được,” tôi đáp.

“V-vâng, cảm ơn đã tin tưởng giao em nhiệm vụ quan trọng này.” Cô trông rất cảm kích, nhưng nó nên là điều ngược lại mới đúng. Bởi nếu cô làm việc này, sẽ là một sự hỗ trợ rất lớn với đội. Tôi quyết định sẽ đóng vai trò như một nhà đầu tư cho cô, để cô có thể thử những gì mình muốn.

Đứng gần đó lắng nghe đối thoại của chúng tôi là Melissa, cô có vẻ ghen tị đôi chút.

“…Mong em cũng sẽ sớm được việc. Tính tới giờ em chưa làm gì nhiều hết,” cô nói.

“Không đúng… Chỉ là vì kỹ năng của Misaki đột nhiên hữu dụng đến bất ngờ, nên chúng ta mới chưa có cơ hội kiểm chứng đội viên,” tôi giải thích.

“A, nhưng cô thấy đấy, tôi chỉ là cô gái nhỏ yếu đuối. Tôi, như kiểu, rất nhanh kiệt sức sau chuỗi ngày thám hiểm liên tục ấy,” Misaki than.

“Ừ… Việc đó đúng mệt thật. Chúng ta nên nghiêm túc suy nghĩ về nó, bắt đầu một quỹ đạo mới để không bị bòn rút sức quá,” tôi nói.

“Vậy em có thể gia nhập. Giải phẫu viên có kỹ năng chỉ có thể dùng khi thám hiểm. Em muốn dùng lại lần nữa.” Giọng Melissa vẫn đều đều và vô cảm như mọi ngày, nhưng tôi có thể thấy được động lực ngời sáng trong mắt cô. Có lẽ cô ấy đã phải dồn nén nhiều khi bị bỏ lại phía sau.

Rikerton và Falma, cảm ơn đã tin tưởng tôi và gửi gắm thành viên gia đình mọi người. Tôi hứa họ sẽ trở về nhà an toàn. Đây sẽ là hành trình dài, nhưng mong mọi người đừng lo gì hết.

“Sao thế Atobe?” Anh im lìm đến khủng khiếp ấy,” Igarashi nói.

“Không có gì. Khi đến Quận Bảy, anh đang nghĩ sẽ viết một bức thư cho tất cả những người đã giúp đỡ mình.”

“Tuyệt, vậy chúng ta có thể cùng viết thư. Nhưng em chắc chắn là họ vẫn sẽ giúp anh ngay cả khi anh đã chuyển quận thôi,” Igarashi nói.

“Ừ, anh biết chứ… Xin lỗi nhé, tự dưng anh nhạy cảm quá. Anh còn không biết mình đang nói gì nữa; chúa ơi anh lớn rồi cơ mà.”

Igarashi lắng nghe, không hề buông lời trêu chọc tôi. Cách cô nhìn tôi với đôi mắt ấy không thể khiến tôi ngừng việc lảm nhảm vô nghĩa.

“Nếu anh thấy cô đơn, anh có thể ngủ chung giường với Theresia. Hay Suzu!” Misaki đề nghị.

“Ờ… Ờm… Em rất vui nếu chung phòng với Arihito. Đến mức này rồi đã không chung phòng sẽ kỳ lạ lắm,” Suzuna nói.

“…Hửm? Nếu cô chung phòng với anh ấy, cô sẽ không…làm gì với Arihito đâu, đúng không? Anh ấy là đàn ông; không biết hai người đã đủ hiểu nhau đến mức chung một giường chưa nhỉ…” Có cảm giác như Elitia đang ngụ ý về chuyện gì đó đen tối. Việc này càng khiến tôi không muốn chứng thực lại lời Suzuna vừa nói. Không phải tôi muốn chung giường với ai cả, nhưng tôi cũng không thể nói mình sẽ không bao giờ làm thế được… Như thường lệ, khi tôi đấu tranh tư tưởng, Theresia lại quay sang nhìn tôi chăm chú.

“……”

“…Ý-ý anh là, mọi người tắm chung cũng không phải hiếm, nhưng chung giường thì hơi…,” tôi lắp bắp.

“……”

Nỗ lực hợp lý hóa lại chuyện này của tôi tan thành mây khói trước sự im lặng đầy phán xét của cô, và hình như hôm nay cũng không ai muốn cứu nguy cho tôi cả.

“Hôm nay là ngày cuối chúng ta ở căn hộ này… Mọi người nên nhớ lại việc đó,” Igarashi nói.

“Arihito sẽ gặp rắc rối nếu nếu chúng ta cố ngăn họ tắm chung. Nên chúng ta cứ đợi đến lượt mình đi,” Elitia đề nghị.

“Ch-chuyện gì với mọi người vậy? …Giờ Theresia là thợ kỳ lưng chính thức cho Arihito sao? Hay chúng ta bốc thăm chọn người tiếp theo đi?” Misaki nói.

“Ờm… Nếu tôi hay Melissa thắng thì sao? Chúng tôi tắm chung với anh ấy có thực sự ổn không vậy?” Madoka hỏi.

“…Hửm? Xin lỗi, tôi không tập trung lắm,” Melissa nói, nghe mọi người nhắc tên mới phản hồi lại. Cô ấy không để ý tới câu chuyện, mà hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình. Trông cô không phải người dễ ngượng ngùng, nhưng không biết… Nghĩ vậy có khiếm nhã không nhỉ?

“…Có chắc em sẽ ổn khi tắm chung với người già như anh không? Theresia, vậy đừng để bị sốc nhiệt nữa nhé?” 

“Anh chưa đến tuổi bị gọi là ông già đâu,” Misaki nói.

“Đúng… Chênh lệch 10 tuổi vẫn chấp nhận được,” Suzuna đồng ý.

“…Tôi lo cho Suzuna. Chúng ta nên để mắt tới cô ấy. Đúng không Kyouka?” Elitia nói.

“Hừm… Mà nếu Atobe có làm gì thì chắc anh ấy cũng không nhớ đâu, nên khó mà đổ lỗi cho anh ấy được.” Cả tôi cũng có chút lo lắng cho Suzuna và sự đãng trí gần đây của cô. Nhưng khi chiến đấu cô vẫn hết sức tập trung, nên chúng tôi chưa cần lo về việc này lắm.

“Arihito, anh nên tắm trước đi,” Suzuna nói.

“Đ-được… Anh sẽ xong nhanh thôi, vì mọi người cũng phải vào mà.” Theresia đứng dậy khỏi ghế, đi đến phòng tắm. Cô có vẻ sợ tôi sẽ đổi ý, vì giữa chừng cô quay đầu lại chứng thực xem tôi có đang đi theo mình hay không. Tôi không thể để cô đợi lâu, nên khách khí cười với mọi người một cái rồi đi thay đồ.

Sáng sớm hôm sau, đội chuẩn bị xong xuôi, nói lời tạm biệt với Millais và những nhân viên đã phục vụ tận tình cho đội ở dinh thự Lady Ollerus, dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn. Những hầu gái của dinh thự xếp thành hàng trước khuôn viên, tiễn chúng tôi đi. Vài người trong số đó còn bật khóc. Họ thực sự vui mừng cho việc leo hạng ngoạn mục của chúng tôi sao? Hay chỉ diễn đây?

“Hi vọng anh sẽ có dịp thăm dinh thự lần nữa,” chúng tôi sẽ luôn ở đây chào đón,” Millais nói.

“Vâng, thi thoảng đội sẽ ghé qua. Cảm ơn cô vì mọi thứ, Millais,” tôi đáp, bắt tay cô, hứa hẹn sẽ còn trở lại.

Chúng tôi định rời đi thì Georg và đội đi tới. Có lẽ họ vừa mới xuất viện.

“Arihito… Đã đi rồi sao?” Georg hỏi, cạnh anh ấy là Jake, Mihail, Tyler và cả Sophie, cô gái trước đây bị Vine Puppteer khống chế.

“Vâng. Nhưng tôi rất vui vì chúng ta có thể nói lời tạm biệt với nhau. Tôi có nhờ Đội khuân vác mang trang bị đến cho anh. Anh nên kiểm tra lại xem nó đưa đến căn hộ chưa nhé,” tôi nói.

“Anh còn làm việc đó cho chúng tôi sao… Cảm ơn nhé. Chúng tôi đã nợ anh một mạng. Sophie tỉnh lại hôm qua, và cô ấy liên tục nhắc về việc mình sẽ nói lời cảm ơn anh thế nào…,” Georg tiếp.

Cô gái yếu đuối với đôi mắt vô hồn tôi từng thấy trên giường bệnh đã biến mất. Cả mái tóc bạc trắng cũng dần trở về với màu ban đầu. Không ngờ việc phục hồi lại có ảnh hưởng như thế. Đó là màu nâu hạt dẻ ấm áp, tôi đã hiểu tại sao cô lại thu hút được những đội viên nam của Polaris rồi. Cô ấy xinh đẹp và cho thấy một vẻ thư thái đến lạ kỳ. Cô bước đến chỗ tôi, hơi căng thẳng khi thốt ra thành lời.

“…Cảm ơn anh. Nếu anh và cô gái á nhân không có ở đó, tôi sẽ…,” cô nói. Cô ấy còn nhớ tôi cùng Theresia đã tiến vào chiến đấu trong thế giới tiềm thức của cô. Tôi không nghĩ nói cô khách sáo rồi ở đây sẽ hợp tình. Tôi nghĩ xem nên làm gì, rồi quyết định bắt tay cô như tôi đã làm với Millais.

“Mừng vì cô đã khá hơn. Chắc rằng cô sẽ còn đối mặt với khó khăn, nhưng mong chúng tôi có thể giúp đỡ phần nào. Đừng bỏ cuộc nhé,” tôi đáp.

“Vâng… Chúng tôi định sẽ trở lại thám hiểm sau kỳ nghỉ ngắn hạn. Đội tôi xuống hạng rồi, nên cần tìm vài nơi nhỏ hơn để ở thôi. Giờ đội phải trở lại làm việc.”

“Buồn thật, nhưng mọi người đã từng là đội hạng nhất ở Quận Tám này. Trước đây Georg từng rất bi quan, nhưng anh ấy đã ổn định trở lại rồi,” tôi nói. Kính Georg đã được sửa lại, vết cắt trên trán cũng lành hẳn. Anh ấy mất máu chút ít, nhưng vết thương đã dần khép ngay khi anh uống thuốc vào, giúp thương thế hồi phục hoàn toàn chỉ trong thời gian ngắn.

“Tôi có hơi lo Named Monster sẽ xuất hiện lần nữa, nhưng chúng tôi không muốn bỏ cuộc. Đội chọn tên Polaris với mục đích hướng đến ngôi sao sáng nhất ở Mê cung Quốc này. Nhưng đội sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp mọi người đâu,” Georg nói.

“Không đúng; đâu ai biết tương lai sẽ thế nào,” tôi đáp.

“…Tôi thường nghĩ nhân viên công sở của Nhật đều là những nô lệ bán mặt cho công ty, nhưng hóa ra không phải. Anh giống một samurai hơn. Mà tôi luôn ngưỡng mộ samurai và các ninja.” Anh ấy vươn ra ngỏ ý bắt tay. Lúc đó Georg mới trông thấy thanh katana, với Murakumo là hiện thân, trên lưng tôi. Georg liền huýt sáo tán thưởng. “Chà, anh thật sự là ninja này. Điều này đã lí giải cho tất cả.”

“Có khi đáng ra tôi phải viết chức nghiệp đó lên. Tôi khá tốt ở khoản này đấy chứ,” tôi nói, khuôn miệng Georg hé lên nụ cười trước trò đùa của tôi. Anh ấy bắt tay tôi thật chặt, rồi Polaris tránh đường cho chúng tôi đi.

“Arihito, anh không nghĩ đội anh cần một cái tên sao? Nếu có cái tên hay, danh tiếng sẽ dễ lan xa hơn.”

“Chúng tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó. Chúng ta sẽ còn gặp lại,” tôi đáp. Đội rời dinh thự sau khi đã nói lời tạm biệt. Chúng tôi bước xuống phố, nhưng Millais và Polaris vẫn còn đứng đó, dõi theo đội đến khi cánh cổng khuất khỏi tầm nhìn của tôi.

Trước mặt đội là bức tường thành nằm ở phía tây của Quận Tám, nơi ngăn cách với Quận Bảy. Chúng tôi phải đi qua được đây để vào được Quận Bảy. Đội đã thấy vài Nhà thám hiểm từ Quận Bảy trở về Quận Tám, nhưng quanh cổng giao thông không nhiều lắm. Đội hoàn thành quá trình chứng thực thăng quận, rồi đứng đợi trước một cánh cổng sắt lớn tới nỗi tôi phải ngửa cổ lên để thấy điểm dừng. Cửa mở ra hai hướng, và đội tiến vào hành lang của Quận Bảy.

Ngay lúc đó tôi thấy cô gái ấy – người tôi đã từng gặp. Cô chính là người dẫn chúng tôi qua hầm khi được tái sinh và lần đầu đặt chân tới Mê cung Quốc này.

“Ôi, thật bất ngờ quá!” cô nói với tôi. “Anh được chứng nhận lên Quận Bảy nhanh quá. Anh còn nhận được chứng nhận của Mê cung Quốc cho thành tích thăng tiến nhanh nhất nữa.” Bên dưới chiếc mũ đội là mái tóc tím được tết thành hai bím. Cô vẫn mặc áo và váy giống lần trước, nhưng lần này thêm cả chiếc áo khoác ngoài. Có lẽ áo khoác này là đồng phục của những người quản lý cổng vào, bởi tôi thấy một người phụ nữ ở cổng vào cũng mặc cái này.

“Cô làm việc ở đây sao?” tôi hỏi.

“Vâng. Ồ, nhưng đừng nghĩ tôi hay càu nhàu nhé. Tôi cũng có chút tiếng tăm thôi. Thực ra tôi yêu cầu được làm việc ở đây khi nghe tin anh thăng quận,” cô nói. Cô nhìn cả đội, cười nhẹ rồi mới lấy bảng tin của tôi và làm vài việc trên đó. Khi cô làm xong, dòng Đã thông qua Lối vào Quận Bảy hiện lên trên bảng tin. Hình như nó có chỗ trống hiển thị thêm nhiều quyền cấp nữa khi bạn nhận được chấp thuận qua cổng. 

“Nhưng anh nên biết là, Quận Tám chỉ dành cho tân binh – nó như vòng huấn luyện với quy mô cả quận,” cô tiếp. “Anh đạt hạng nhất ở Quận Tám không đồng nghĩa anh có thể làm việc dễ dàng ở Quận B – Ôi trời ơi. Tôi dọa anh mất rồi, mà anh đã bứt phá về thứ hạng nữa này. Đây là tổng điểm kỷ lục đấy.”

“Hiện giờ tôi đứng ở hạng 294. Có bao nhiêu Nhà thám hiểm ở Quận Bảy thế?” tôi hỏi.

“10,000. Xếp thứ 294 trên tổng 10,000 nghĩa là anh đang đứng ở top đầu rồi. Anh sẽ được dùng căn hộ không khác lắm so với căn anh có ở Quận Tám.”

May quá. Tôi đã quen với sự sang trọng ở dinh thự Lady Ollerus; nếu chúng tôi phải sống trong những căn hộ tồi tàn hơn thì sẽ thật là một điều chỉnh gây sốc.

“Ờm… Tôi mong chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn, nhưng chúng tôi chỉ có thể mở cổng lâu chừng này thôi,” cô nói.

“À vâng. Vậy chúng tôi đi đây…”

“Nên vậy. Còn giờ, phần này chỉ là thủ tục thôi…” Một nụ cười thần bí nở trên môi cô, cô vừa vươn tay ra như một hướng dẫn viên mở lối, vừa nói, “Chào mừng những tân binh đến với cuộc sống thật sự ở Mê cung Quốc.”