The World's Strongest Rearguard Labyrinth Country's Novice Seeker

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

18 38

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

320 15392

Nguyệt Thần

(Đang ra)

Nguyệt Thần

Toshiki Inoue

"Nguyệt Thần" được xuất bản vào ngày 6 tháng 11 năm 2015

12 390

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6972

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 23

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 91

Vol 1(LN) - PROLOGUE: Xếp hàng chuyển sinh

PROLOGUE: Xếp hàng chuyển sinh

Tôi bỗng thấy mình đang đứng trong một đường hầm dài, dưới ánh đèn mập mờ, giữa một hàng dài với đủ loại người: từ đàn ông tới phụ nữ, từ già tới trẻ. Tôi vốn đang cố chợp mắt trên chuyến xe qua đêm của công ty tới một khu trượt tuyết. Nhưng tôi không hề nhớ rằng mình đã xuống xe, nên khi thấy nơi xa lạ trước mặt mình, ừm, tôi thấy hơi khó chịu. 

Đâu đó giữa dòng người, thỉnh thoảng lại có ai đó thốt lên, “Thật sao?” hay “Vậy hãy cho tôi đầu thai luôn đi!” Ở đằng xa, có một người phụ nữ đang giải đáp các câu hỏi và hướng dẫn mọi người. Có vẻ như cô ấy đã quen với công việc này, cô điều khiển hàng người trơn tru như một dây chuyền sản xuất trong nhà máy. 

Vậy nghĩa là chiếc xe buýt đã gặp tai nạn sao...? Tất cả những người ở đây... đều đã chết ư? 

Phía cuối hàng người sẽ là thiên đường ư? Tôi chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm khi biết những chuyện như kiếp sau thực sự tồn tại, rằng cái chết không phải điểm kết thúc. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện chết đi, bởi vẫn còn rất nhiều điều tôi muốn làm. 

Nhưng cũng có lẽ đường hầm này sẽ dẫn tới địa ngục, tôi cũng không nên thả lỏng quá. 

Có thể tôi chỉ đang nằm mơ mà thôi; chắc tôi đã nghĩ ngợi quá nhiều về những chuyện như này rồi cũng nên. Vả lại, tôi cũng không thấy người đồng nghiệp đi cùng chuyến với mình đâu nữa. Anh ấy nói rằng mình sắp kết hôn. Nếu anh ta không có ở đây, thì những thứ như “báo hiệu cái chết” này cũng chẳng hề tồn tại. Tôi mừng vì điều đó, nhưng nếu xe buýt gặp nạn ở vùng núi tuyết, đội giải cứu phải mất rất lâu mới tới được. Hy vọng anh ta không bị bỏng lạnh hay gì hết. 

Ở đây chắc phải có đồng nghiệp cùng công ty, đi cùng chuyến xe với tôi. Tôi cố thoát ra khỏi hàng để quan sát xung quanh, nhưng đôi chân nặng trĩu không thể di chuyển. Cơ thể tôi chỉ có thể tiến lên phía trước. Tôi cũng chẳng thể nhìn thấy gì, huống hồ là nhận mặt người khác. 

Chẳng phải... chẳng phải đó là Igarashi sao? Cô ấy cũng chết rồi sao...? 

Bạn có thể gọi cô ấy là kẻ thù không đội trời chung với tôi. Cô ấy là quản lý cấp trên của tôi. Hình như tôi vừa thấy bóng dáng cô trong hàng. Hẳn là cô ấy rồi, người phụ nữ có mái tóc dài, óng ả ánh sắc nâu.

Ở tuổi hai mươi lăm, cô ấy trẻ hơn tôi đến bốn tuổi, nhưng đã toát lên khí chất của một nữ doanh nhân ngạo mạn. Vài đồng nghiệp khác của tôi cũng bị nét cá tính của cô làm cho say đắm, nhưng đối với tôi, Igarashi chỉ là người cấp trên. Phải nhấn mạnh rằng cô ấy là cấp trên.

Thế nhưng, có vẻ như cô cũng chẳng thể thoát khỏi tình cảnh này. Cũng như tôi, cô ấy chỉ có thể lặng lẽ tiến về phía trước. Tuy vậy, sự hiện diện của Igarashi vẫn phần nào khiến tôi áp lực. Đứng phía sau cô cũng chẳng khiến tôi bớt căng thẳng là bao. 

Phía trước tôi còn có một thiếu nữ trẻ tuổi khác, tầm tuổi nữ sinh trung học. Trong khi tôi mải nghĩ ngợi, cô bé đã tiến về phía người quản lý, đưa tay nhận một thứ gì đó. Đoạn, người quản lý chỉ tay về luồng sáng phía trước, và cô bé cứ thế bước đi. Trước khi lên xe, tôi đã thoáng nhìn thấy cô bé. Tóc cô đen tuyền, đến mức gần như mất hút vào màn đêm đen trước mắt. Cô bé mang nét đẹp truyền thống của người Nhật Bản, cô có một người bạn khá nữ tính, và- Trời, giờ không phải lúc để nghĩ tới chuyện đó.

Trong hàng người phía trước, tôi thấy một người phụ nữ ăn mặc như nhân vật trò chơi giả tưởng. Mái tóc nhuộm tím, để buông xõa ngang vai tự nhiên. Quần áo tương đối giản dị, một chiếc áo tay lửng đi kèm với chiếc váy tương đối kỳ lạ. Quần soóc giả váy à? Nhưng có lẽ dài hơn một chút. Dù sao thì đó cũng không phải thứ dễ bắt gặp ở Nhật Bản. Chiếc mũ cô đang đội trên đầu khá giống mũ nồi, nhưng có thêm phần chóp đặc biệt. Sự kết hợp ấy khiến tôi liên tưởng đến những nhà ảo thuật.

Người quản lý vẫn tiếp tục phát cho mọi người trong hàng một vật gì đó, rồi dẫn họ đi về phía trước. Trông cô ta rất điềm tĩnh, đôi mắt còn mang vẻ hiền dịu, nhưng giọng nói lại dõng dạc đầy năng lượng. Cô ta tạo cho tôi một ấn tượng tốt.

“Người tiếp theo, xin mời. Đây, hãy cầm lấy thứ này,” Cô ta nói, “Hãy đi thẳng về phía trước, việc đầu tiên bạn cần làm là đến Nghiệp hội để chọn Chức nghiệp. Không được đi đường vòng.”

“Nghiệp hội? Khoan đã, đường đó dẫn đến chỗ nào?” Tôi hỏi. 

“Phía trước là Mê cung quốc, nơi linh hồn của các bạn được thu lại để đầu thai. Nhưng tôi e là bạn không thể chọn nơi đầu thai đâu.” Cô ta gọn ghẽ đáp. Dù còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng có vẻ như tôi sẽ không nhận được thêm bất cứ câu trả lời nào nữa, nên tôi đành ngậm miệng. Cuối cùng, cô ta nói, “Bạn sẽ bắt đầu cuộc sống mới với vai trò là Nhà thám hiểm của Mê cung quốc. Ngoài thời gian làm việc ở đây, thì tôi sống ở thị trấn phía trước, biết đâu chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại.”

Vậy là phía trước không có thượng đế hay thiên thần. Cô ta nói như thể tôi có năng lực đặc biệt gì vậy, nhưng chắc tôi phải đợi mới biết được. Tôi liền đưa tay đón lấy thứ cô ta đưa – đó không hẳn là một tờ giấy, hình dáng giống một chiếc thẻ cứng nhưng được làm từ da. Sau đó, tôi từ từ tiến về phía ánh sáng trước mặt.