11
“Lecan. Chúng ta không thể để Eda tiếp tục dùng <Hồi Phục> được nữa.”
“Tôi hiểu. Chẳng có cách nào để biết trước thời điểm <Thanh Tẩy> sẽ phát động.”
“Đúng. Với con bé thì có là phép nào thì cũng vậy. Với các ma thuật khác thì không, nhưng những trường hợp kiểu này thực ra lại rất phổ biến với <Hồi Phục>.”
“Hồ.”
“Với những người dân nghèo thì <Thanh Tẩy> và <Hồi Phục> gần như chẳng có gì khác nhau. Tuy nhiên, nếu như những ca bệnh mà <Hồi Phục> không thể chữa được lại có thể hồi phục trở lại, sớm muộn rồi cũng có người để ý tới chuyện ấy mà thôi.”
“Cô nói phải. Tôi cứ phân vân liệu đó có phải lý do dẫn tới việc Eda tốt nghiệp hay không. Xin cảm ơn cô.”
“Có gì đâu. Vả lại, quả thật là tôi chẳng còn gì để dạy cho Eda nữa rồi. Thiên phú của con bé ấy cao tới mức có thể được gọi là một thiên tài. Mà thiên tài thì đâu có đi theo con đường mà người khác để lại.”
Lecan gật đầu. Eda rất hiếm khi nghe lời người khác. Mà vào những trường hợp hiếm có ấy, con bé lại hiểu lời nói của đối phương theo cách rất quái lạ và chạy ngoặt sang một nẻo mà chẳng ai ngờ. Trong khi chẳng hề nhận ra con đường được người ta chỉ ở ngay bên cạnh.
“Nhưng con bé lại rất phù hợp với vai trò hồi phục trong tổ đội thám hiểm hầm ngục.”
“Không. Tôi không có ý định dạy dỗ con bé theo hướng chuyên hồi phục hay gì hết.”
“Hơ? Thật sao?”
“Tôi sẽ chăm lo cho Eda cho tới hết năm nay. Sau đó con bé sẽ phải tự chọn lấy con đường mình đi. Kế hoạch hiện giờ là dạy cho con bé cách thám hiểm hầm ngục.”
“Cho tới hết năm nay à.”
“Con bé không thể tự thân vận động nếu chỉ có thể sử dụng phép hồi phục. Trong thời gian nửa năm này, tôi muốn rèn luyện con bé tới mức có thể tự chọn lấy cách mình sẽ sống trong tương lai.”
“Nếu thế thì càng thêm lý do để ngăn cấm việc con bé dùng ma thuật. Anh phải ngăn không cho con bé dùng <Thanh Tẩy>. Chẳng có điện thờ hay quý tộc nào có gan dùng vũ lực để tước đi thành viên trong một tổ đội mạo hiểm giả đã đặt chân tới tầng sâu của hầm ngục, nhưng nếu không phải vậy thì…”
Lecan gật đầu trong yên lặng. Norma đã phải tận mắt chứng kiến một ví dụ ngoài đời thực-mẹ của cô. Nếu không được thế lực nào đó chống lưng, một người sở hữu <Thanh Tẩy> chắc chắn sẽ không được đám điện thờ lẫn quý tộc để cho yên thân.
“Nhưng mà Lecan này.”
“Hửm?”
“Nếu như anh định để cho Eda tự lập, thế thì tìm kiếm một gia tộc quý tộc nào đó phù hợp để bảo vệ con bé cũng không hẳn là một ý tồi đâu.”
“Gì cơ?”
“Eda hoàn toàn không phù hợp với công việc trị liệu sư.”
“Hồ?”
“Một trị liệu sư cần phải có thể vô tâm tới một mức độ nhất định.”
“Vô tâm?”
“Phải. Như tôi chẳng hạn, tôi cần phải đủ vô tâm thì mới có thể coi người bệnh của mình như những đối tượng nghiên cứu, hoặc là để từ chối những người không thể chi trả cho chi phí chữa trị.”
“Vậy những trị liệu sư không chữa cho người nghèo không thể trả tiền sẽ được coi là tốt sao?”
“Tôi không bảo anh phải trở nên quá quan trọng đồng tiền. Quan trọng nhất là anh phải vạch ra được một giới hạn nhất định. Bằng không, anh sẽ cứ thế dùng <Hồi Phục> để chữa bệnh cho tới lúc sức cùng lực kiệt, dùng bằng hết những thứ thuốc đắt tiền, khiến cho bệnh xá của mình chẳng thể nào tiếp tục hoạt động, và rồi người chết đói lại chính là anh.”
“A, vậy sao. Ý của cô là thế.”
“Và có những rung động thương cảm với người bệnh sẽ khiến anh không thể đưa ra những chuẩn đoán và phương pháp chữa trị chính xác, lại càng khiến cho anh không thể nào hiểu sâu hơn về các loại bệnh tật.”
“Đã hiểu(Yale).”
“Có một số cá nhân tự do sở hữu phép <Hồi Phục> cao cấp không thuộc về hoàng gia, điện thờ hay bất cứ quý tộc nào, nhưng họ là những người đã bỏ ra rất nhiều thời gian xoay xở xây dựng được một môi trường phù hợp để có thể tiếp tục nghiên cứu và nuôi sống bản thân mình. Mà Eda thì không có điều kiện để hướng theo con đường ấy.”
“Đúng là không.”
“Và cùng với lý do trên nên con bé cũng không phù hợp với công việc trị liệu sư tại các điện thờ.”
“Vì con bé quá đa cảm?”
“Phải. Vì vậy nên các lệnh cấm khó mà có tác dụng với con bé, chắc chắn rồi sẽ đến lúc con bé hành động trái với mệnh lệnh từ các tư tế cho xem. Tôi có thể thấy viễn cảnh ấy rõ mồn một.”
Lecan cũng thấy vậy.
“Kể cả nếu bỏ qua vấn đề trên, bệnh xá của điện thờ là nơi tràn ngập những người có hoàn cảnh đau lòng tới mức khó tả thành lời. Chỉ những ai có đức tin vô cùng lớn hay những người đầu óc hơi có vấn đề mới có thể chịu đựng được môi trường ấy.”
Họ không thể gửi Eda tới một nơi như vậy.
“Nhưng một gia tộc quý tộc sẽ có đủ khả năng để chăm lo, giữ cho con bé không rơi vào tình cảnh trên.”
Lecan cau mày. Anh không tưởng tượng nổi có ngày mình lại được nghe những lời này phát ra từ miệng Norma.
“Tôi cũng không dám chắc chắn hoàn toàn, nhưng theo một lời đồn mà tôi nghe được, gia đình của một người sở hữu <Thanh Tẩy> nọ đã được sống một cuộc đời êm ấm dưới sự bảo hộ của một quý tộc nào đó, người này thậm chí còn có thể được thăm gia đình mình nếu muốn. Và nếu như người sở hữu <Thanh Tẩy> trên xuất thân từ một gia đình nghèo khó, gia đình của cá nhân trên sẽ được đảm bảo một cuộc sống sung túc.”
Norma quả là một học giả từ trong ra ngoài. Cô thậm chí còn có thể đưa ra một phân tích như trên, mặc cho những gì bản thân mình đã phải trải qua. Lecan nghĩ.
Biểu cảm trên mặt Jinga có phần phức tạp.
Cũng phải thôi.
Người đàn ông này vẫn còn ở đây là vì ông đã hoàn toàn từ bỏ ý định báo cáo thông tin về Eda. Ông ta thậm chí còn đã từ bỏ cả việc quay trở lại với chúa tể của mình.
Ấy thế mà, hiện giờ Norma lại đưa ra hướng tìm kiếm sự bảo hộ từ một gia tộc quý tộc cho tương lai sau này của Eda. Có lẽ Jinga rất muốn đề xuất gia tộc của chúa tể mà ông từng phụng sự, nhưng lại khó mà nói ra thành lời. Hẳn là trong lòng ông ta đang thấy rất xung đột.
Lecan cũng chẳng quá quan tâm chuyện ấy. Kiểu gì thì kiểu, anh không hề có ý định gửi gắm Eda ở chỗ chủ nhân của Jinga.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại