18
Ngày hôm sau, Lecan nói những thứ mà anh và thứ trưởng điện thờ đã bàn với nhau cho Norma ngay khi anh tới bệnh xá.
“Giờ tôi mới biết chuyện ấy. Mà nhắc mới nhớ, dạo gần đây đúng là tôi cũng nghe người ta bàn tán một vài tin đồn lạ.”
“Hồ.”
“Gần đây cũng có rất nhiều bệnh nhân từ những nơi rất xa đột nhiên tìm tới bệnh xá này.”
“Hửm?”
“Tôi cũng nhận được yêu cầu thăm bệnh ở những nơi xa không kém. Hầu hết đều là ở nơi mà những người giàu có sinh sống.”
“Xem ra có lý do nên cô mới không vui khi công việc phát đạt thế này.”
“Đúng là thế. Bởi vì một vài bệnh nhân trên đều đang được chữa trị bởi một trị liệu sư nào đó. Không, do tôi không để ý, chứ có lẽ chúng ta đã cướp mất kha khá bệnh nhân của các trị liệu sư trong khu vực rồi.”
“Bệnh nhân có quyền tự chọn người chữa cho mình.”
“Lecan. Anh có biết trong thị trấn này có bao nhiêu bệnh xá đang hoạt động không?”
“Chịu.”
“Nếu như ta bỏ qua điện thờ, tổng cộng có tám chỗ. Mỗi nơi đều được điều hành bởi từ một tới hai trị liệu sư là cùng. Tất cả đều ở quy mô rất nhỏ. Họ đều là những người sở hữu <Hồi Phục> không lọt được vào mắt xanh của các quý tộc.”
“Vậy ấy à.”
“Nào, theo anh thì thị trấn này cần tổng cộng bao nhiêu trị liệu sư.”
“Tôi chịu.”
“Tôi tin là phải có 20 người có thể làm việc như chúng ta mới có thể đáp ứng nhu cầu của thị trấn này.”
“Hồ.”
“Nhưng tôi cho rằng người ta nên tìm tới bệnh xá để khám chữa bệnh nhiều hơn nữa. Nhất là những đứa trẻ sơ sinh. Nếu như tính cả chúng, vậy thì ta sẽ cần tới 50 bệnh xá. Đó mới chỉ là ước lượng, nhưng tôi tin số lượng ấy là cần thiết.”
“Hình như thế hơi bị nhiều.”
“Nếu như các bệnh xá có thể được mở ra rộng rãi để tiếp cận với người dân tốt hơn, cả về thể chất lẫn tinh thần, từ đó khiến họ tìm tới hỏi ý kiến của trị liệu sư khi bị ốm đau, lượng người bệnh của cả thị trấn sẽ giảm xuống trông thấy.”
“Vậy à. Tôi hiểu ý cô rồi.”
“Nếu như nơi này trở thành bệnh xá duy nhất còn hoạt động trong thị trấn, nói thật là chúng tôi chẳng thể nào mà xử lý được toàn bộ những bệnh nhân kéo đến, kể cả khi được anh và Eda hỗ trợ, và chẳng cần phải nói trường hợp không có hai người. Tôi sẽ chẳng còn chút thời gian nào để nghiên cứu hay thưởng thức trà như trước. Làm ơn đừng để tôi lâm vào tình cảnh ấy.”
Lecan chợt nhận ra một việc.
Thứ trưởng điện thờ nói với anh về việc Bazrig đi nói xấu điện thờ.
Trong những người nghe được những lời nói xấu trên, một số sẽ dần trở nên thù địch với Norma. Tệ hơn, thậm chí một số còn có thể tin rằng cô ấy đang cướp đi bát cơm của họ.
Lecan không chắc những trị liệu sư bị cướp mất bệnh nhân liệu có giở trò gì đó nguy hiểm hay không, nhưng chắc chắn ý xấu sẽ dần dần được tích tụ. Rồi sẽ tới một ngày những ý xấu trên hợp thành một khối và nuốt chửng Norma.
Việc trên sẽ xảy đến dưới dạng bạo lực đơn thuần, hoặc việc gì đó còn ác độc và đáng sợ hơn hẳn. Kiểu gì thì kiểu, Lecan chẳng thể nào mà xoay xở xử lý được toàn bộ những việc ấy.
“Nhưng mạng lưới thông tin của điện thờ đúng là kinh thật. Chúng ta mới bắt đầu được có hai ngày thôi mà. Cũng may mà họ đã báo cho chúng ta. Lecan, nhớ phải cảm ơn họ đi đấy.”
“Rõ rồi. Giờ thì sao.”
“Đến lúc dừng dịch vụ <Hồi Phục> của anh thôi. Nhưng chúng ta vẫn còn bốn cuộc thăm bệnh vào ngày mai, và cả bốn đều là những trường hợp không thể nào từ chối, hãy lấy đây là lần cuối. Tôi sẽ nói với những người yêu cầu <Hồi Phục> rằng những người lúc trước đã rời khỏi thị trấn này rồi. Và tôi cũng sẽ nói rằng những người lúc trước không có ý định tiếp tục công việc chữa trị, nhưng kể từ giờ phép <Hồi Phục> của họ sẽ có giá một đồng vàng.”
“Gấp 20 lần lúc trước à.”
“Không. Chi phí năm đồng bạc mà họ phải trả cho phép <Hồi Phục> của anh và Eda thực sự đang quá là rẻ. Tới mức mà nhiều người đang hiểu nhầm rằng tôi đang dùng giá tiền trên để cướp bệnh nhân của họ.”
“Vậy à. Thế ngày mai sẽ là lần cuối.”
“Cả anh và Eda đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi chẳng thể nào mà cảm ơn hai người cho hết. Đã thế tôi còn có được rất nhiều dữ liệu có giá trị nữa chứ. À này. Nếu có thắc mắc gì cần được giải đáp, anh cứ thoải mái ghé qua nhé.”
“Đây cũng vậy, thời gian học tập từ cô đúng là rất đáng giá. Những thứ được cô dạy chắc chắn sẽ rất hữu dụng.”
Thời điểm những thứ họ học được ở đây sẽ cứu mạng Lecan và Eda, hoặc thậm chí là người khác chắc chắn sẽ xảy đến trong tương lai. Nhưng trên hết, chúng chắc chắn sẽ giúp anh giết kẻ địch hiệu quả hơn.
Lecan tò mò liệu cô học giả đây có biết những gì mà anh đang toan tính hay không.
19
Ngày hôm sau, Lecan đi thăm bệnh cùng Norma. Tuy chỉ có bốn nơi, nhưng chúng đều nằm ở những địa điểm cách xa nhau, thành ra họ phải tốn kha khá thời gian để di chuyển từ nơi này sang nơi khác.
Cả bốn đều muốn yêu cầu tiếp tục được trị liệu bằng <Hồi Phục>. Tuy nhiên, Norma từ chối họ và nói rằng sẽ không còn lần sau, và kể cả nếu có, chi phí họ phải trả sẽ lên tới một đồng vàng. Tất cả đều tỏ vẻ khó chịu khi cô ấy nói vậy. Nhưng không sao hết.
Họ quay về bệnh xá, và Lecan được học thêm nhiều cách để sử dụng <Hồi Phục> từ Norma.
Khi họ đã xong và Lecan đang chuẩn bị đi về, Norma trông có vẻ lưỡng lự khi cô muốn nói gì đó với anh.
“Lecan này. Về Zepus ấy.”
“Hửm?”
Trong thoáng chốc, Lecan ngẫm nghĩ, Zepus? Ai cơ?
Zepus là cháu trai của Prado Goncourt, anh họ của Norma.
Và cũng chính là người đã đầu lìa khỏi cổ dưới tay Lecan vào vài ngày trước.
“Cá nhân tôi chẳng có ký ức nào đẹp về anh ta. Nhưng mà.”
Gương mặt Norma trở nên buồn rầu trong khi cô nói.
“Anh ta đúng là rất yêu thương ông mình, ông Prado, theo cách của riêng mình. Anh ta rất quan tâm tới ông Prado, lo cho ông ấy hết mình.”
Thế cũng đâu có nghĩa là hắn ta được quyền bắt cóc Eda và cố biến con bé thành nô lệ.
Ấy nhưng Lecan không hề có ý định phản bác lại cảm giác muốn bào chữa phần nào cho Zepus của Norma.
“Tôi hiểu rồi.”
Cả Norma và Jinga đều ra tiễn Lecan khi anh rời khỏi bệnh xá.
Sau đó, anh tìm tới nhà Shira và đã có thể phát động <Lôi Kích> xung quanh cơ thể mình.
Anh được bảo việc còn lại là mài dũa ma thuật này trong thực chiến và tìm tòi để sử dụng nó theo cách của riêng mình.
Ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa, Lecan liên tục tới chỗ cô nhi viện.
Sau ngày thứ hai, cơ thể Lecan chẳng còn một chút sức lực nào.
Và thứ trưởng điện thờ cho anh một đòn kết liễu bằng cách nói với đám trẻ rằng đây là ngày cuối cùng mà Lecan tới đây, nên cả đám đều gào khóc bấu lấy anh.
Xém chút nữa thì anh đã hứa rằng sẽ quay trở lại, xém tí nữa.
Và thế là chín ngày phục vụ cộng đồng của anh đã kết thúc, cuối cùng cũng kết thúc.
Vào ngày hôm sau, anh dành cả ngày để ngủ, chỉ trừ những lúc dùng bữa.
Rồi ngày kế tiếp, Arios nói với Lecan.
“Cô Eda đã học được ba thế phòng thủ. Tuy cô ấy vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được chúng, nhưng kể từ giờ, cô ấy có thể tiếp tục trau dồi kỹ năng trong thực chiến.”
Trưa hôm ấy, Shira bảo rằng.
“Eda đã có thể sử dụng phép <Ngủ> rất tốt rồi. Nếu như con bé có thể làm chủ hoàn toàn được ma thuật này, cách thức để sử dụng nó sẽ trở nên rất linh hoạt. Việc bây giờ chỉ còn luyện tập ngoài thực địa mà thôi.”
Ngày hôm sau, họ đi mua sắm và nghỉ ngơi, và rồi vào ngày 20 của tháng thứ năm, Lecan, Eda và Arios khởi hành tới Hầm ngục Ninae. Với Shira dặn dò rằng họ phải về muộn nhất là vào ngày 30 của tháng thứ sáu.
[Tập 14 – Vị đệ tử không mời mà tới] Hết / Kế tiếp [Tập 15 – Nữ kỵ sĩ Heles]
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại