4
“Lecan. Chúng ta quay lại chủ đề chính được chưa?”
Chuyện quái quỷ gì thế này.
Eda đang yêu cầu Lecan quay trở lại chủ đề chính của cuộc trò chuyện.
Eda, bậc thầy trong việc lơ đễnh.
Lecan chìm sâu vào im lặng do sốc cú sốc khổng lồ trong khi Eda tiếp tục câu chuyện.
“Và rồi, sau cùng thì, ông Kanner nói rằng phản đối truất quyền thừa kế của anh Zepus là sai lầm, rằng đúng ra người em trai mới là người thừa kế, và ông ấy phải chịu trách nhiệm vì đã không thể dạy dỗ anh Zepus, sau đó, Lecan chém, ừm…”
“Đầu anh ta à.”
Eda gật một cái.
Norma nhắm mắt lại và trầm tư một lúc.
“Mỗi khi nói chuyện với tôi, anh Zepus đều tỏ ra rất lịch thiệp, nhưng tôi luôn luôn cảm thấy từng lời nói của anh ta đều ẩn chứa chút khinh bỉ. Có lẽ đây chính là lý do sao.”
Không một ai đáp lời cô ấy. Nó trở thành một câu hỏi tu từ.
“Lúc mới nghe tới cái chết của Zepus, tôi đã sốc tới mức chút nữa thì lịm đi, nhưng sau khi nói mấy thứ chuyện với Lecan về các kỵ sĩ, tôi đã có thể dần bình tĩnh lại, lạ quá nhỉ.”
Norma đột nhiên đứng dậy và cúi xuống trước Lecan và Eda.
“Xin hai người hãy tha thứ cho tôi. Vì tôi mà cả hai mới lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy. Và thủ phạm lại là gia tộc của mẹ tôi chứ không ai khác. Tôi hiểu chỉ xin lỗi đơn thuần sẽ chẳng thể giải quyết được gì, nhưng xin hai người có thể rộng lòng tha thứ cho tôi.”
“Ơ không, không không. Làm gì phải lỗi của chị Norma. Bọn em phải xin lỗi vì đã lấy mạng anh họ của chị mới đúng.”
“Bọn tôi đang mang nợ cô. Cô chưa từng làm gì để mà phải cúi mình xin lỗi. Nếu có thể, bọn tôi muốn được học tập dưới trướng cô.”
“Tôi mới là người phải xin cả hai tiếp tục ấy chứ. Thực ra, tình hình đang chuyển biến theo hướng có phần phức tạp.”
Jinga đứng dậy và rời khỏi phòng. Có vẻ như ông ta phải đi giải quyết đám đông ồn ào đang chen lấn lẫn nhau tại phòng chờ và lối vào bệnh xá.
“Phức tạp?”
“À thì, hai người còn nhớ cái lần cả hai chữa trị cho một vài bệnh nhân ở đây không? Vụ việc ấy đã nhận được nhiều chú ý tới không tưởng, khiến cho lượng bệnh nhân khổng lồ đồng loạt kéo đến đây để được khám chữa bệnh, và còn chưa kể tới những yêu cầu thăm bệnh tại nhà.”
“Hồ.”
“Tức là các ca bệnh khẩn cấp và những người bị thương tìm tới đây càng ngày càng nhiều ấy ạ?”
“Không. Các ca khẩn cấp không phải trường hợp có thể cứ thế mà tăng vọt, và chẳng có ai lại tìm tới bệnh xá chỉ vì một vết thương nhỏ hay bị ốm nhẹ. Hầu hết các ca bệnh đều không tới mức khẩn cấp. Và em cũng không phải lo về việc bệnh nhân tìm tới càng ngày càng nhiều đâu. Chúng ta chỉ cần phải tiếp nhận và chữa trị trong thời gian mở cửa mà thôi. Vấn đề nằm ở những yêu cầu thăm bệnh tại nhà.”
“Chuyện ấy thì có vấn đề gì ạ?”
“Số lượng yêu cầu thăm bệnh tại nhà gửi tới chỗ chị đã tăng lên chóng mặt, chúng tới từ những bệnh nhân từng chỉ yêu cầu thăm bệnh một hoặc hai lần trước đó, và cả những người chưa từng gửi yêu cầu tới bệnh xá này bao giờ. Tất cả đều là từ người mắc bệnh nan y.”
“Vậy sao. Tôi hiểu rồi.”
“Em vẫn chưa hiểu gì hết.”
“Nói theo cách dễ hiểu thì, những bệnh nhân không biến chuyển ngay lập tức sau những lần chị thăm bệnh và những người đã tìm tới chỗ của trị liệu sư khác nhưng vẫn không thể khỏi bệnh đột nhiên mời chị tới khám cho họ.”
“Hừm. Nhưng chữa cho họ liệu có sao không?”
“Ơ? Chữa cho những người muốn được khỏi bệnh thì có gì sai?”
“Đúng như anh lo ngại đấy Lecan. Nếu chúng ta chấp nhận, những yêu cầu thăm bệnh sẽ càng ngày càng chồng chất, cản trở hoạt động của bệnh xá này. Bởi vậy, tôi đã quyết định tính phí năm đồng bạc cho mỗi phép <Hồi Phục> được Eda sử dụng.”
“Vậy sao.”
“Hớ? Đắt quá. Đắt quá đi mất.”
“Eda này. Năm đồng bạc vẫn chưa là gì so với giá trị mà phép <Hồi Phục> của hai người mang lại đâu. Vả lại, năm đồng bạc cho mỗi lần dùng phép là số tiền tối thiểu mà điện thờ ở đây yêu cầu, tính phí thấp hơn số tiền ấy sẽ dẫn tới rất nhiều rắc rối.”
“Tôi nghe nói chi phí cho phép <Hồi Phục> của trị liệu sư rẻ hơn mà.”
“Việc ấy chỉ áp dụng với những trị liệu sư chỉ có thể sử dụng phép <Hồi Phục> có cấp độ rất yếu mà thôi.”
“Tôi sẽ tuân theo quyết định của cô.”
“Thế, thế thì em cũng sẽ nghe theo.”
“Cảm ơn hai người.”
“Tuy nhiên, cô sẽ là người nhận hai trong số năm đồng bạc này.”
“Hả. Không không, tôi không làm thế được đâu.”
“Rõ ràng bọn tôi đang học cách sử dụng phép <Hồi Phục> từ cô, sử dụng nó trực tiếp lên cơ thể bệnh nhân cũng giống như được huấn luyện thực chiến. Không đời nào phần thưởng lại chỉ thuộc về phía người học.”
“Vậy à. Nếu đã thế thì tôi rất vui lòng được nhận số tiền ấy. Mà này, Lecan. Cho phép Eda thoải mái sử dụng <Hồi Phục> có sao không?”
“Bảo con bé này không được dùng <Hồi Phục> cũng giống như bảo con bé không được đồng cảm với người khác, một việc bất khả thi. Vì vậy, chúng ta nên cho phép con bé dùng ma thuật trong khi được giám sát.”
“Vậy à. Được rồi. Thế thì chúng ta cần phải dạy cho Eda cách phân định rõ ràng giữa <Hồi Phục> và <Thanh Tẩy>.”
“Phải.”
“Eda.”
“Vâng?”
“Em đã từng thử niệm ra phép <Thanh Tẩy> bao giờ chưa?”
“E-em chưa ssu.”
“Được rồi, thế thì hãy thử nào. Lấy đũa phép của em ra và niệm phép <Thanh Tẩy> đi.”
“Vâng ạ.”
Eda lấy đũa phép ra và quay sang Lecan.
“Lecan. Cúi xuống nào.”
“Hử?”
Lecan cúi người xuống, Eda liền chĩa cây đũa phép vào mắt trái của anh. Cô bé tập trung tinh thần và niệm tên phép thật rõ ràng.
“<Thanh Tẩy>.”
Một khối ánh sáng nhỏ có màu xanh lam hiện lên trên đũa phép của cô và dần dần phóng to ra không ngừng trước khi phủ lấy toàn bộ đầu Lecan.”
“Ồ. Phép <Thanh Tẩy> này lớn thật đấy.”
Cảm giác bình yên tới không tưởng ập tới tâm trí Lecan.
Như thể anh đang được đắm mình trong một loại dầu thơm nào đó chứ không phải là ánh sáng. Thứ dầu ấy thấm sâu vào bên trong cơ thể anh. Ánh sáng dịu dàng kia từ tốn vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, rửa trôi đi những thứ khó chịu và cả những vật thể gây ảnh hưởng xấu tới các chức năng hoạt động của cơ thể. Và rồi, một nguồn năng lượng bí ẩn và cảm giác sung sướng chợt trào ra từ sâu bên trong anh.”
Kể cả sau khi ánh sáng nhiệm màu kia đã biếm mất, cảm giác mà nó lưu lại vẫn còn dỗ dành từng phần bên trong Lecan thêm một lúc.
“Tuyệt vời. Tôi không ngờ là nó sẽ tới mức độ này. Giờ thì tôi cũng phần nào hiểu được tại sao người ta lại nghiện <Thanh Tẩy> tới mức ấy rồi.”
“Không không, Lecan à. Tôi tin chắc là anh không thể nào đem cảm giác vừa rồi ra so sánh với cảm giác của những người tuổi đã cao đâu. Và cả cảm xúc dâng trào trong họ khi nhận được <Thanh Tẩy> cũng thế.”
“Hừm.”
“Lecan này, em xin lỗi nhé.”
“Hử?”
“Em không chữa được mắt trái của anh.”
“Vết thương này không chữa được đâu. Tôi cần phải kiếm được một viên <Thuốc Thần> nếu muốn nó lành trở lại, ít nhất thì đó là những gì mà Shira đã nói.”
“Lecan. Để tôi xem qua nào.”
Norma bọc ma lực quanh đũa phép của mình và bắt đầu kiểm tra mắt trái Lecan.
“Không có một chút dấu hiệu thương tổn hay khác thường nào. Cơ thể anh đã hoàn toàn chấp nhận việc không có mắt trái là bình thường.”
“Là do hiện tượng <Ghi Đè> à?”
"Tôi nghĩ với trường hợp của anh thì khác. Nhưng tôi cũng không thể hiểu được tại sao phép <Thanh Tẩy> vừa rồi lại không thể chữa lành mắt trái của anh. Eda, lần này hãy thử dùng <Hồi Phục>. Chị tin là em đã nắm được đặc điểm phép <Thanh Tẩy> rồi, nên hãy cố đừng để phép <Hồi Phục> lần này biến thành <Thành Tẩy>.”
“Em sẽ cố.”
Eda cẩn thận hội tụ ma lực.
“<Hồi Phục>.”
Một khối ánh sáng màu lục bọc lấy đầu Lecan.
Cảm giác ấm áp dễ chịu nhẹ nhàng thấm vào trong anh.
“Đúng là nó chẳng lành lại chút nào.”
“Thưa cô Norma. Chúng ta đã quá giờ mở cửa được một lúc rồi ạ.”
“A, chết dở. Lecan. Eda. Mau tới phòng chữa trị thôi.”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại