1
“Về rồi đó à.”
“Ừm.”
“Aaa! Bà Shira. Cháu chờ bà mãi.”
“Dạo này cháu khỏe không Eda.”
“Uhohohoh”
“Cả cậu nữa Jerico, lâu rồi mới gặp. Xem này, tớ mua đủ các loại quả khô cho cậu rồi đấy.”
“Hohhoo~”
Nói mới nhớ, Eda không được gặp Shira ở dạng này bao lâu rồi nhỉ, Lecan nghĩ vậy, nhưng anh chẳng thể nào nhớ ra.
“Ta chuẩn bị pha trà đây. Hai người muốn dùng không.”
“Cháu thích trà bà Shira pha lắm, ngon ơi là ngon.”
“Eda.”
“Un?”
“Cô thay đổi cách nói chuyện à?”
“Ừm. Em thấy mình không phải dồn ép bản thân nữa rồi.”
“Dồn ép?”
“Như là, em không phải cố nói chuyện như một mạo hiểm giả ấy.”
--Thì ra kiểu nói chuyện kỳ lạ lúc trước là do cố tình.
--Chả hiểu sao con bé lại nghĩ như thế mới giống một mạo hiểm giả.
Trà Shira pha rất ngon.
Hương thơm đậm đà thổi bay cơn mệt mỏi trong ta.
“Xem ra ổn thỏa rồi đấy nhỉ.”
“Bà cũng biết chuyện ấy sao, bà Shira?”
Lecan và Eda tới thẳng căn nhà này ngay sau khi rời khỏi điện thờ.
Ấy vậy mà dường như Shira đã nắm rõ mọi chuyện xảy ra ở điện thờ rồi.
“Chỉ là. Việc không ép cháu nữa thực ra là một chiêu trò đó.”
“Đúng rồi ạ. Thứ trưởng điện nói không ép chứ chẳng nói gì về việc có mời cháu thêm lần nữa hay không.”
Nghe Eda nói vậy làm Lecan có chút choáng ngợp.
Nhận ra việc đó chứng tỏ rằng con bé hiểu rõ ý đồ của những câu nói ấy.
“Lecan, cậu ứng xử rất xuất sắc. Làm tốt lắm.”
“Ừm.”
“Nhưng mà phá hủy tượng thần Zorgus là một ý tồi.”
“Ừm.”
“Cũng vì thế nên cậu mới phải đi làm tình nguyện. Trong chín ngày nữa chứ.”
“Ừm.”
“Cái tên ngớ ngẩn này.”
“...”
“Bà Shira ơi, người ta không được trả công khi làm việc ở trại trẻ mồ côi sao?”
“Ở trường hợp này của Lecan thì không. Vì đây chỉ là giúp đỡ chứ không phải làm việc để lấy tiền công. Nhờ việc góp sức lực để làm việc công ích tại cô nhi viện, người ta sẽ xem nó như là biểu tượng cho sự tôn trọng của cậu ta hướng tới điện thờ.”
“Vậy ạ. À mà, chị Nike đâu rồi ạ?”
“Nike phải rời khỏi trị trấn một thời gian để thực hiện vài việc mà ta cần con bé giúp rồi.”
“Shira. Có một chuyện tôi không hiểu.”
“Là gì.”
“Tôi và Eda có nhất thiết phải tới điện thờ không? Chúng ta chỉ cần bảo họ rằng tôi là một Kẻ Chinh Phục Hầm Ngục, và cả Nike lẫn Shira sẽ rời bỏ thị trấn này nếu như tôi và Eda phải rời đi, chẳng phải như thế sẽ giải quyết được mọi thứ luôn à?”
“Lecan.”
“Ừ? Sao thế Eda.”
“Chị Nike có bảo là chị ấy cũng sẽ rời khỏi thị trấn cùng chúng ta. Nhưng bà Shira có nói vậy bao giờ đâu. Thứ trưởng điện thờ có nhắc tới chuyện ấy, nhưng mà bà Shira đã bao giờ tự mình nói với chúng ta đâu.”
“Cô kia.”
“Un?”
“Sao tự nhiên cô thông minh thế.”
“Eda à. Bởi vì người thông báo tình hình của ta cho thứ trưởng điện thờ là Nike đó. Lecan, không làm vậy được đâu.”
“Sao lại không.”
“Vì cách ấy không thể ngăn cản giáo sĩ Cassis. Làm vậy thì chẳng khác nào thô bạo chặn đứng ông ta trên đường chèo kéo người sở hữu <Hồi Phục> mà ông ta vừa tìm thấy. Và nếu chuyện ấy xả ra, ông ta sẽ mò mẫm quanh cậu và Eda để tìm ra điểm yếu, gây sự, và làm phiền cả hai ngay khi có bất cứ cơ hội nào. Cậu rất ghét và cũng chẳng giỏi xử lý những chiêu trò ấy, đúng không?”
“Tôi ghét và cũng không giỏi đối phó những thứ ấy.”
“Cách của cậu sẽ để lại một đống thứ rắc rối, và như vậy thì phiền phức vô cùng. Thế nên, trực tiếp đối đầu và chọc tức để khiến ông ta sơ hở tiết lộ tội lỗi của mình ra, rồi sau đó mới tấn công chính là cách tốt nhất.”
“Vậy là bà biết để tôi đi sẽ chọc giận hắn ta, và làm hắn ta để hở tội trạng của mình ra.”
“Đương nhiên rồi. Cậu là kiểu người chẳng thèm quan tâm tới mấy vấn đề danh đức của giáo sĩ, trong khi Cassis là người không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai thiếu tôn trọng với ông ta. Chắc hẳn ông ta coi mạo hiểm giả không hơn gì rác rưởi. Cũng chính vì thế nên cậu mới chọc tức ông ta ngay từ lúc tới, phải không?”
“Vậy là bà đã và trưởng điện thờ đã bàn bạc từ trước.”
“Cậu biết không, mặc dù rất tài giỏi, nhưng mụ ta lười biếng kinh khủng. Nhưng lần này là cơ hội hoàn hảo để tống con chuột què vào lồng, nên bà ta mới đồng ý hợp tác. Ấy chứ, mặc dù làm rất nhiều việc sai trái, nhưng giáo sĩ Cassis đã có nhiều đóng góp không nhỏ cho điện thờ và có mối quan hệ rất rộng. Dọn dẹp mớ hỗn độn phía sau chẳng dễ dàng gì đâu.”
“Shira.”
“Có chuyện gì?”
“Có một ma thuật tên là <Viễn Thanh> thuộc loại nhận thức phải không.”
“Ồ, đúng thế.”
“Người dùng có thể nghe tiếng từ nơi xa tới mức nào?”
“Thông thường thì ma thuật ấy chỉ đủ để nghe lén căn phòng bên cạnh. Nhưng nếu như cậu đứng ở nơi sa mạc không có lấy một bóng người, cậu có thể dùng nó để nghe được tiếng nói từ nơi cách đó vài ngàn bước.”
“Giả sử pháp sư giỏi nhất trong lịch sử là người sử dụng, người đó có thể nghe được các cuộc nói chuyện ở điện thờ từ nơi này không?”
“Nếu như pháp sư đó nắm rõ cấu trúc và vị trí của điện thờ, có lẽ là sẽ được.”
“Vậy sao. Mà này, theo bà thì giáo sĩ Cassis có bị lưu đày không.”
“Sao lại làm chuyện nguy hiểm như thế được. Cậu phải giữ thứ đó nằm trong tầm kiểm soát của mình chứ.”
“Vậy là ông ta sẽ bị giam cầm trong điện thờ tới cuối đời à.”
“Gần như là vậy.”
“Phải rồi. Tôi muốn nhờ bà một chuyện.”
“Hee?”
“Tôi đã có thể bắn ra số lượng lớn <Hỏa Tiễn (Veyart)> trong cùng một lúc.”
“Ta thấy rồi.”
“Hả?”
“Lâu lắm rồi ta mới thấy ai làm gì ngớ ngẩn tới mức ấy. Cậu định thử bắn sao trên trời à?”
“Nhưng tôi không thể nào bắn ra theo đúng ý mình. Tôi không thể tưởng tượng ra hình tượng của nó. Xin hãy dạy cho tôi cách sử dụng nó.”
“Hừmm. Chuyện đó à. Chà, cũng được thôi. Rồi ta sẽ dạy cho cậu. Nhưng trước hết, chúng ta phải bàn về những việc mà cả hai cần làm kể từ bây giờ.”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại