6
Dường như nhìn cảnh mắt Lecan hõm xuống và trống rỗng làm bà thương hại, Shira an ủi anh bằng một lời cảm ơn.
“Cậu vất vả quá rồi.”
“Ừm.”
“Mà này, cô trị liệu sư Norma đã báo cho ta rằng cậu và Eda có thể ghé qua chỗ cô ấy lúc nào cũng được.”
Với mẩu thông tin ấy, sinh lực dần ánh trở lại trong mắt Lecan.
Với Lecan, cơ hội để cải thiện năng lực của anh là một chuyện đáng mừng.
“Vậy sao. Eda nói rằng con bé sẽ dọn dẹp và sắp xếp lại căn nhà trong hôm nay và ngày mai.”
“Hừmm. Thế thì hai người có thể bắt đầu kể từ ngày kia.”
“Nếu như Eda chấp thuận khi tôi tới gặp con bé vào ngày kia, chúng tôi sẽ tới thẳng chỗ Norma.”
“Vậy là cậu không có việc gì vào ngày mai nhỉ.”
“Ừm.”
“Thế thì hãy tận dụng khoảng thời gian đó để luyện tập ma thuật.”
“Rất vui lòng.”
Lecan liền trở nên vui vẻ.
7
Lecan và Nike gặp mặt vào buổi sáng, họ tiến tới phía tây nam ngay sau khi đi khỏi cổng tây.
“Được rồi. Chỗ này này ổn đấy. Giờ thì.”
Nike lấy ra một cây đũa phép.
Một viên đá quý được đính trên đầu cây đũa phép. Nó dài hơn cây đũa bà ấy thường dùng, nhưng ngắn hơn cây của giáo sĩ Cassis.
“Ta chỉ làm mẫu một lần duy nhất thôi. Xem cho kỹ để mà khắc ghi mọi thứ vào trong đầu cậu.”
Nike chuyển sang tư thế chĩa cây đũa phép về phía trước trong khi nhắm mắt lại.
Ma lực chầm chậm được hội tụ về trung tâm cơ thể bà ấy.
Hẳn là Nike đã cố tình làm chậm quá trình ấy lại để Lecan có thể hiểu rõ.
Ma lực được bà ấy hội tụ về đan điền bắt đầu xoay vòng. Vòng xoáy ấy dần trở nên cuồn cuộn.
Dòng ma lực của bà cứ vậy chảy đi, không hề do dự hay trì trệ dù chỉ một chút.
Với Lecan, dòng chảy dịu dàng và êm ái ấy trông vô cùng quyến rũ.
Ma lực bắt đầu chảy tới tay phải bà ấy, tụ hội vào trong cây đũa phép. Lượng ma lực được hội tụ vẫn tiếp tục chuyển động, chúng tuần hoàn liên tục cùng với dòng ma lực dần được đổ vào.
Số ma lực liên tục được chuyển vào trong cây đũa phép dần dần được hòa trộn và nén lại.
“<Hỏa Phi (Gailvey)>!”
Tên ma thuật được cương quyết niệm lên, viên đá quý trên cây đũa đột nhiên tỏa sáng chói lóa, rồi hàng ngàn mũi tên bằng lửa hiện ra, hừng hực phóng lên trời. Chúng ngoặt xuống khi đã bay tới đỉnh, và rồi đổ ầm xuống mặt đất, mang theo sức hủy diệt kinh hoàng.
Mặt đất bị khoét đi với một tiếng nổ rền trời, thổi một đám bụi mịt mù lên tít trên cao.
Sau khi mọi thứ đã lắng xuống, cảnh quan lúc trước đã bị thay thế bằng một khu vực bị đục lõm xuống cùng vô số những khúc cây gãy nát. Ma thuật vừa rồi bao phủ cả một vùng rộng lớn. Mức độ tàn phá của nó lớn tới mức có thể thừa sức quét sạch cả một quân đoàn bộ binh.
“Trông qua thì sức mạnh của nó vô cùng kinh khủng. Ấy nhưng sức xuyên phá của từng mũi tên lại không hề lớn mặc cho lượng ma lực khổng lồ mà ma thuật này tiêu thụ. Nó chẳng thể nào hạ gục một kẻ địch có trang bị tốt. Tuy nhiên, ma thuật này có hiệu quả rất cao khi dùng để hủy diệt đám tép riu có số lượng lớn, nên chỉ cần bắn ra một phát ma thuật này là cục diện của cuộc chiến có thể thay đổi hoàn toàn nếu như sử dụng đúng cách.”
Nike tiếp tục giải thích sau khi uống một viên thuốc hồi phục ma lực.
“Thông thường, người ta cần phải vẽ một vòng tròn ma thuật, thu gom ma lực từ nhiều pháp sư vào trong vòng tròn ấy, và dùng một viên đá ma thuật cỡ lớn để phát động ma thuật này. Tới cả thần chú của nó cũng khá là phiền phức. Nhưng cậu thì khác.”
Bà ta đưa cây đũa cho Lecan.
“Có lẽ cậu đã đủ khả năng bắn nó mà chẳng cần tới vòng tròn ma thuật hay thần chú.”
Lecan đưa cây đũa phép lên trước trán bằng tay phải và nhắm mắt lại.
Cảm nhận nó.
Anh để ma lực chảy qua ấn đường và để nó cộng hưởng với viên đá quý trên cây đũa. Cảm giác như ma lực của anh sẽ bị hút cạn nếu như lơ là. Phải một lúc sau, Lecan mới có thể xoay xở cho cây đũa thích ứng với ma lực của mình.
Lecan từ tốn hội tụ ma lực về vùng bụng.
Và sau khi đã tích tụ đủ ma lực, anh khiến nó xoáy tròn. Một vòng xoáy từ ma lực đã hội tụ. Anh ngưng tụ dòng ma lực đang chảy trong cơ thể thành một khối lớn.
Giờ mới tới phần khó.
Nếu để ma lực chảy đi như cái cách mà Nike vừa thản nhiên làm mẫu, độ khó sẽ tỉ lệ thuận với lượng ma lực chảy đi. Lecan tin rằng vòng tròn ma thuật và đá ma thuật được sử dụng để bù vào lượng ma lực khổng lồ bị hao hụt trong quá trình này.
Khi ấy, Lecan được trải nghiệm điều bất ngờ đầu tiên.
Ngay khi anh tưởng mình đã hội tụ toàn bộ ma lực của mình về đan điền, khối ma lực được ngưng tụ vẫn tiếp tục yêu cầu anh luân chuyển thêm nhiều ma lực hơn nữa.
Lecan nghe theo yêu cầu ấy và đổ thêm ma lực về đó trong ngỡ ngàng.
Mặc cho mọi bộ phận trên cơ thể anh đều lúng túng trước hiện tượng kỳ dị này, chúng vẫn tạo thêm ma lực đúng như anh muốn.
Anh chưa từng nghĩ mình có thể kiểm soát lượng ma lực lớn tới mức này trong một lần thử.
Đương nhiên, việc này nằm ngoài khả năng của Lecan. Cây đũa phép là thứ đang chỉ dẫn anh.
Và khi anh để ma lực chảy qua tay phải để đi vào cây đũa, anh được trải nhiệm điều bất ngờ thứ hai. Việc mà anh tưởng sẽ vô cùng khó khăn lại được hoàn thành một cách dễ dàng tới lạ.
Đây là lần đầu tiên Lecan được thấy sự hữu dụng của đũa phép trong việc sử dụng ma thuật.
Trong khi hội tụ toàn bộ ma lực có trong cơ thể, khiến chúng xoáy tròn và ngưng tụ thành một khối, anh cũng đồng thời chuyển phần ma lực đã được ngưng tụ tới cây đũa phép thông qua tay phải của mình, và cùng lúc ấy điều khiển để ma lực trong cây đũa tiếp tục tuần hoàn. Sức chứa của cây đũa phép lớn tới mức có thể thoải mái chứa toàn bộ lượng ma lực khổng lồ của Lecan.
Ma thuật đã sắp sửa được hoàn tất.
Lecan nhớ lại thật rõ cảnh tượng mà Shira vừa cho anh thấy.
Cái cảnh tượng hàng trăm, không, hàng nghìn mũi <Hỏa Tiễn> hiện ra từ viên đá quý đính trên đầu cây đũa phép.
Và cảnh tượng chỗ <Hỏa Tiễn> ấy chuyến hướng đột ngột, vạch ra một đường vòng cung và dội thẳng xuống mặt đất.
Tới đây.
Tới đây.
Khoảnh khắc ấy là lúc ma lực của anh đã hoàn toàn được hội tụ, ngay trước giai đoạn phát động.
Và thời điểm bùng nổ cuối cùng cũng tới.
“<Hỏa Phi>!”
Một đợt phun trào ầm ầm phóng ra, hung hãn tới mức anh tưởng nó sẽ phá nát cây đũa phép. Ấy nhưng, anh vẫn nắm quyền kiểm soát toàn bộ những mũi tên rực cháy đang đùng đùng phi lên chỉ với cây đũa ấy.”
(Nào! Ngoặt đi!)
Tuân theo mệnh lệnh Lecan vừa đưa ra trong đầu, toàn bộ số Hỏa Tiễn lập tức chuyển hướng trong không trung.
Địa ngục giáng xuống mặt đất.
Với những luồng sáng chói lòa, cùng tiếng nổ rền vang.
Lecan, người đang bị lớp lớp đất bụi phủ lên khắp người, cảm thấy mình sắp mất đi ý thức.
Anh nhanh chóng nốc một viên Potion Lam Lớn được lấy ra từ trong <Kho Chứa>.
Viên potion ấy cho thấy kết quả rõ rệt, hồi lại bể ma lực gần như đã cạn sạch của anh.
“Xem nào, có lẽ là đạt điểm trung bình. Tuy là có phần hơi cưỡng ép quá. Và đó chính là dạng cao hơn của <Hỏa Tiễn>, một ma thuật cao cấp của loại Quang Nhiệt, <Hỏa Phi>.”
Sau đó, họ dùng bữa trưa.
Dù trời đang giữa trưa, cả hai vẫn nấu đồ ăn trên bếp lửa trại. Tuy trời không lạnh, nhưng hơi ấm từ bếp lửa lại dễ chịu làm sao.
Nike rủ rỉ như thể đang nói một mình trong khi húp phần súp của bà ấy.
“Cậu biết không, trong quá khứ đã từng có một cậu bé sở hữu tài năng ma thuật thiên bẩm. Số phận đưa đẩy thế nào mà tình cờ thay, ta lại trở thành người chăm sóc, và đồng thời là người dạy ma thuật cho cậu bé ấy.”
Lecan hờ hững lắng nghe trong khi nhai món thịt ướp muối đã được hâm nóng.
“Cậu nhóc ấy dần trưởng thành và thậm chí trở thành một pháp sư có khả năng tự mình sử dụng <Hỏa Phi> để hủy diệt toàn bộ đội quân của kẻ địch.”
Thì ra tên pháp sư mà Nike kể cho anh vào lần trước là một đệ tử của bà ta.
“Nhưng rồi cậu nhóc ấy lại biến thành một kẻ chỉ biết dùng vũ lực để đoạt lấy mọi thứ. Những quý tộc từng là đồng minh cứ dần uất ức, dẫn tới cái chết bi thảm của cậu ta.”
Nike dùng <Chuyển> để ném một khúc củi ở rìa ngoài vào trong đống lửa. Những đốm lửa tóe ra cùng tiếng kêu lạch tạch.
“Mặc cho một kẻ có trở nên mạnh tới mức nào, chỉ cần một lời nguyền, một liều độc hay một sự phản bội là đủ để khiến sinh mệnh của người đó chấm dứt. Con người ta là như vậy.”
Lecan nhìn sang Nike. Bà ấy đang đăm đăm nhìn vào đống lửa.
“Ta sẽ không yêu cầu cậu phải học cách hòa mình vào thế giới của con người.”
Nike nhìn thẳng vào Lecan.
“Hãy trở nên mạnh hơn. Mạnh hơn bất cứ ai. Mạnh hơn bất cứ thứ gì. Trở nên mạnh mẽ nhưng không phải để chà đạp lên thế giới, mà là để thế giới này không thể chà đạp cậu. Đạt được sức mạnh vượt qua giới hạn nơi chân trời phía trước.
Phía sau chân trời xa xa kia là thứ gì.
Anh sẽ được chứng kiến thắng cảnh nào khi đạt được tầm cao ấy.
Mình muốn thấy nó, Lecan nghĩ vậy.
“Cậu đã có thể phát động ma thuật cao cấp. Đây là cấp độ cần tới vô số pháp sư hoàng gia để sử dụng khi chiến tranh lên tới đỉnh điểm. Cùng với sự hỗ trợ của vòng tròn ma thuật. Nhưng gần đây ta không còn thấy người ta dùng nó nữa, xem ra ma thuật này đã lỗi thời rồi.”
“Nếu ma thuật này được phát động bởi nhiều người cùng số lượng lớn đá ma thuật, sức hủy diệt của nó có tăng lên không.”
“Không. Sau cùng thì nó vẫn chỉ là <Hỏa Tiễn> mà thôi. Tùy theo pháp sư bắn ra mà mỗi mũi tên sẽ chỉ có sức sát thương ở mức cố định. Nếu như nó được bắn ra bởi một nhóm pháp sư, sức mạnh của từng mũi tên sẽ được lấy theo mức trung bình của cả nhóm. Cùng với vòng tròn ma thuật và đá số ma thuật thêm vào, nó sẽ có tầm bắn xa hơn cùng số lượng tên được bắn đi nhiều hơn. <Hỏa Phi> của cậu có tầm bắn xa ngoài mức tưởng tượng trong khi chỉ được phát động bởi một người, và mỗi mũi tên đều có sức công phá rất lớn. Ấn tượng lắm. Nhưng lượng ma lực tiêu thụ vẫn cần được cải thiện thêm.”
Sau đó, Nike dạy phép <Lôi Kích (Gwinbarr)> cho Lecan. Tuy Lecan chưa thể phát động nó, nhưng có vẻ như rồi anh sẽ làm được.
<Lôi Kích> cùng với <Hỏa Thương> là hai ma thuật đại diện của loại Quang Nhiệt. Ma thuật loại này có thể phóng đi theo đường thẳng như <Hỏa Thương>, hoặc cũng có thể bắn tỏa ra khu vực xung quanh dưới dạng các tia điện của <Lôi Kích>, gây sát thương cho cả người lẫn ma thú ở quanh, một ma thuật rất linh động.
Lecan tự hỏi với ma thuật như vậy, liệu anh có còn cần tới <Hỏa Phi> nữa hay không.
“Ta cho cậu cây đũa kia đó.”
“Cây đũa phép này có vẻ tốt.”
“Ta mà dùng hết sức là nó sẽ bị hỏng ngay. Ta vốn đã định đem cho ai đó từ lâu rồi.”
“Tôi không ngờ đũa phép lại hữu dụng tới vậy.”
“Nghe đây, cậu nhớ phải tiếp tục luyện tập ma thuật mà không dùng đũa phép đấy, rõ chưa. Dùng đũa phép có thân dày và được đính đá quý khi sử dụng ma thuật có sức sát thương cao. Dùng đũa phép thân mảnh khi sử dụng ma thuật cần tới sự chính xác. Ta tin là cậu sẽ học được rất nhiều từ ma thuật của Norma.”
“Đáng mong chờ đấy. À, phải rồi, phép <Hỏa Ngục (Gelvan)> là loại gì?”
“<Hỏa Ngục>? À, cái đó ấy à. Nó là <Hỏa Thương>.”
“Hả? Nhìn chúng có giống nhau đâu.”
“Ma thuật đó là một phát <Hỏa Thương> được dồn ma lực tới mức bão hòa và làm nó phát nổ. Tốc độ phát động lẫn tốc độ bắn đi đều rất chậm. Nhưng nhờ độ màu mè, nó rất hữu dụng khi dùng để làm bất ngờ kẻ địch.”
“Chung chung quá.”
“Không không. Gây bất ngờ và hành động ngoài dự kiến là những chiến thuật rất quan trọng khi chiến đấu theo nhóm. Nó còn có thể ảnh hưởng tới cả ma thú loại vượn và sói nữa. Và nó còn có thể trở thành một ma thuật chết chóc nếu được một pháp sư tài năng sử dụng.”
“Còn vòng tròn ma thuật nữa, tại sao người ta phải dùng nó.”
“Vòng tròn ma thuật là bộ phận điều khiển có thể bị loại bỏ của trang bị khuếch đại ma lực được thiết kế dành riêng cho một nhóm ma thuật nhất định. Nói cách khác, nó chính là một đũa phép chuyên biệt cho một ma thuật. Đũa phép có thể dùng bởi một người, nhưng vòng tròn ma thuật cần tới hai người trở lên. Một ma thuật kiểu nghi lễ sẽ tận dụng điểm có ích trên của vòng tròn ma thuật. Thông thường, người ta sẽ loại bỏ đũa phép trong khi đang điều khiển một vòng tròn ma thuật vì nó có thể ảnh hưởng tới khả năng kiểm soát và gây phát nổ.”
“Tôi có thể dùng nó không?”
“Hừmm. Nếu cậu muốn, ta có thể dạy cho cậu một vòng tròn ma thuật, nhưng với cậu, ta không chắc là nó có thể giúp ích được gì hay không.”
Sau đó, cả hai quay trở về Vouka.
Nike chỉ đường tới nhà của Norma.
Sau khi xác nhận vị trí của nơi đó, Lecan không vào thăm mà chia tay với Nike và về thẳng quán trọ.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
驟火 - Sậu Hoả - Những mũi tên bằng lửa đột ngột phi đi khoảng cách giữa hai đầu lông mày, khu vực trên vùng sống mũi