The Villainous Daughter’s Butler ~I Raised Her to be Very Cute~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 1 - Chương 1: Lựa chọn của một quản gia 1

Ngày sau khi tham dự bữa tiệc.

Tôi được triệu tập bởi ngài hầu tước, người đứng đầu của nhà Rosenberg.

Dù từng có cơ hội nói chuyện với ông trong quá khứ, đây lại là lần đầu tôi được gọi đến văn phòng ông.

Xét về vấn đề thời gian, việc của ông với tôi phải có liên quan tới bữa tiệc. Tự hỏi rằng ông sẽ nói điều gì, tôi bước vào căn phòng một cách căng thẳng.

Một căn phòng làm việc phù hợp với người đứng đầu nhà hầu tước- nơi đây dường như được tạo nên với những kỳ vọng mà một vị khách sẽ nghĩ đến.

Nhiều bức tranh được tạo ra bởi các họa sĩ nổi tiếng cùng nhiều cổ vật được tụ họp lại tại đây. Trong khi những giá sách xếp thành hàng vào bức tường được lấp đầy bởi những cuốn sách vẫn được cân nhắc về chuyện phổ cập đến ngày nay.

Ở phía sau một căn phòng như vậy, ngồi sau cái bàn trông có vẻ ngột ngạt, hầu tước tiếp tục lướt chiếc bút của ông qua tập tài liệu dù có liếc nhìn qua hướng tôi.

Tất nhiên, như là người hầu cận, tôi không có động thái nào làm gián đoạn ông và một lúc sau khi tôi quyết định làm theo quan điểm đó, ông đột nhiên đặt chiếc bút xuống.

“Hmm... cậu không cố gọi ta sao.”

“Là do tôi đã biết rằng ngài đã nhận ra tôi, thưa chủ nhân.”

Nếu như ông không chú ý đến tôi và vẫn chọn tiếp tục công việc dù như thế, vây thì tài liệu ông đang xử lý quan trọng hơn cuộc gặp mặt này. Nếu tôi thậm chí còn không thể hiểu điều đó và quấy rầy ông, tôi sẽ không có đủ tư cách như một người hầu cận.

“Đúng, đó là lỗi mà đa số những người mới mắc phải ít nhất một lần. Vậy cậu đã hiểu ở điều đó ở độ tuổi của cậu? Như mong đợi từ người nhận được sự thừa nhận của Cedric ngay từ lúc sáu tuổi.

Cedric là cha tôi và cũng là quản gia riêng của hầu tước. Khi tôi vượt qua được bài kiểm tra nghiêm ngặt mà ông đặt cho, ông đã gửi tiến cử để tôi trở thành người tập sự với tư cách là hầu cận của tiểu thư Sophia.

Dù kết quả tôi đưa ra là có thể chấp nhận được thì từ góc nhìn bên ngoài, yêu cầu của cha chỉ có thể được xem như là vô lý. Dù như vậy, ngài hầu tước vẫn chấp nhận lời đề xuất của ông.

Hoặc có thể là, đó chỉ là sự tin tưởng mà họ dành cho người kia.

“Cậu nên biết lý do mà ta gọi cậu ở đây. Ngày hôm qua, cậu đã được giao trọng trách quan trọng là trở thành người hộ tống của Sophia. Khi biết rằng con trai mình được chọn cho vị trí đó, Cedric thực sự đã rất tự hào về cậu đó.”

“Cảm ơn ngài, nhưng mà... Tôi không thể nhận được lời khen đó. Tôi đã không thể làm tròn nghĩa vụ được giao cho tôi.”

“Có phải đây là lý do Sophia giữa chừng phải rời khỏi buổi tiệc không?”

“Vâng.”

Hôm qua, tiểu thư Sophia không có sa chân vào bóng tối. Ngược lại- ít nhất thì ngoài mặt, cô đã trở lại với chính bản thân như là con gái của một hầu tước.

Tuy nhiên, tôi đã bị bệnh và cuối cùng chúng tôi phải sớm trở về nhà.

Tôi đã nói với cô rằng tôi cảm thấy không ổn, nhưng tôi lại không biết nguyên nhân.

Dù chúng tôi đã rời đi sau khi hoàn thành những lời chào thiết yếu, rời khỏi ngay giữa bữa tiệc sinh nhật của hoàng tử vẫn là một sự vô cùng thiếu tôn trọng. Hành động của tôi đã bôi nhọ thanh danh của tiểu thư.

“Không cần lo lắng về chuyện đó đâu. Có rất nhiều những đứa trẻ không ở lại đến cuối cùng hoặc sớm rời đi, thế nên sẽ không ai lưu tâm đến việc Sophia trở về đâu.”

“...Như vậy sao ạ?”

Nghe được rằng những điều bản thân làm không làm ô nhục đến cô, tôi thấy những làn sóng nhẹ nhõm đang vỗ qua tôi.

“Ngược lại, có lẽ đúng ra là nên rời khỏi nơi đó sớm. Điệu nhảy đó thu hút quá nhiều sự chú ý từ những người xung quanh.”

“Dù ngài ấy có giấu danh tính đi chăng nữa, rốt cuộc thì bạn nhảy của tiểu thư cũng là nhị hoàng tử.”

 “Oh, cậu biết cậu ta là ai ư? Dù điều đó không phải là lý do. Chỉ một vài người ở đó có thể nhận thấy được danh tính thật sự của cậu ta.”

“Vậy thì thứ gì đã thu hút sự chú ý ạ?”

“Tất nhiên là là hình tượng con gái ta nhảy dễ thương đến mức nào rồi.”

‘Ngài ấy là một bậc phụ huynh vô cùng yêu thương con cái’- là điều tôi lập tức nghĩ đến, nhưng tôi tuyệt đối giữ điều đó lại với bản thân. Chuyện đó có lẽ không phải là phóng đại và bây giờ những đề nghị hôn ước lũ lượt ùa tới cho tiểu thư Sophia đã tăng lên.

Nếu chúng tôi không rời khỏi khi đó, có thể sẽ có một kẻ xấc láo không giỏi ăn nói đưa chủ đề ấy lên với cô.

“Tôi rất nhẹ nhõm khi nghe rằng hành đông của bảnh thân không trở thành nguồn gốc cho sự xấu hổ cho tiểu thư hay ngài, chủ nhân. Tuy vậy, đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà tôi thậm chí còn không biết mãi cho đến khi thành tích được lập nên. Tôi không có lời bào chữa nào cho những gì bản thân đã làm cả.”

Nhận thấy hành động của bạn không gây ra bất kỳ phiền phức nào và hành động khi không biết hậu quả là hai tình huống hoàn toàn khác nhau, thậm chí ngay cả khi cuối cùng mọi việc đã được giải quyết. Điều tôi đã làm là cái sau, thế nên không có gì để mà tán thưởng cả.

“...Đôi khi, ta tự hỏi liệu cậu có thật sự là một đứa trẻ hay không.”

“Tôi đã vứt đi sự ngây thơ của tuổi trẻ vào giây phút tôi trở thành quản gia tập sự của tiểu thư rồi ạ.”

Trong hầu hết các trường hợp, trở thành một đứa trẻ lại là một đặc ân.

Tuy nhiên, một quản gia chính thức không phải một vai trò mà người ta có thể đảm nhận với tâm trí kiểu đó. Và giờ, khi tôi đã đạt được điều ấy, tôi không có ý định say sưa trong chiến thắng ở độ tuổi của tôi.

Nếu tôi từng làm vậy, tôi chắc chắn hầu tước sẽ đưa tôi ra khỏi vị trí này.

“...Ta hiểu rồi. Vậy ra đây là lý do con gái ta tin tưởng cậu nhiều vậy.”

“Tiểu thư Sophia đã nói như vậy sao?”

“Chuyện đó là hiển nhiên thậm chí nếu con bé không nói vậy. Con gái ta tin tưởng cậu hơn bất cứ ai.”

“Những lời như vậy thật là- “

Hầu tước đưa tay lên để ngừng tôi lại trước khi tiếp tục.

“Ta không quan tâm. Hơn nữa, ta đã gọi cậu đến đây vì có điều mà ta muốn hỏi cậu. Đâu là lý do thật sự về việc tại sao con gái ta lại sớm rời khỏi?”

“Chuyện đó là...”

‘Đó là vì tiểu thư đã sắp sa vào bóng tối khi mà cô ấy nhìn tôi nhảy cùng nữ chính của trò chơi.’ -Không đời nào tôi có thể nói điều gì như vậy.

“Ta đã nghe nói rằng sau khi nhảy với nhị hoàng tử, cậu ta có làm gì với con bé à?”

“Không. Tiểu thư đã trở về sớm do tôi đã hành xử không chuẩn mực như người hộ tống của cô, điều đã mang đến cho cô đau đớn.”

“’Hành xử không chuẩn mực’, cậu nói gì cơ? Có phải cậu đang nói về việc sau khi cậu để Sophia lại cho nhị hoàng tử, cậu đã nhảy với con gái của nhà tử tước Lindberg?”

“...Ngài biết về chuyện đó sao ạ?”

Dù ông có nói với tôi muốn hỏi vài điều, nhưng mà ông dường như đã biết mọi thứ.

Tôi cảm thấy như ông đang cố có được câu trả lời nào đó từ tôi.

Có lẽ tôi chỉ nghĩ quá lên về chuyện này. Tuy nhiên, nếu biết rằng tiểu thư trở nên ghen tị sau khi cô nhìn tôi nhảy với nữ chính, tôi có lẽ sẽ không thể ở bên cô nữa.

“Tiểu thư Sophia và nhị hoàng tử nhìn rất đẹp đôi đến nỗi mà tôi nghĩ họ có thể tận hưởng khoảng thời gian riêng tư nếu tôi để họ lại, nhưng mà... tôi đoán là bản thân không thích hợp với tư cách là người hộ tống của cô.”

“...Ta hiểu rồi, vậy cậu đang nói tất cả chỉ là do cậu không thấu được ý nghĩ của con gái ta?”

“Vâng, rốt cuộc thì tiểu thư rất tài giỏi.”

Thay vì cô trở nên ghen tuông, tôi đã biến cuộc trò chuyện với cô trở nên thất vọng với chuyện bản thân bỏ bê nghĩa vụ như là một người hộ tống của cô. Thứ mà chính xác theo một chiều hướng nào đó.

“Ta có đôi chút thất vọng như là một người cha... hay ta nên nói đó là một câu trả lời hoàn hảo cho một người hầu?”

“Xin thứ lỗi?”

“Không có gì, ta chỉ đang tự nói với bản thân thôi. Quan trọng hơn, cậu có ý kiến gì về nhị hoàng tử?”

Cậu đã bị quyến rũ bởi vẻ đẹp của tiểu thư Sophia thế nào và giống như- có lẽ không phải câu trả lời mà ông đang tìm kiếm. Ông muốn biết liệu cậu có phù hợp làm đối tác của cô hay không.

Nghĩa là-

“Chủ nhân, có phải ngài đang nghĩ về việc cho tiểu thư đính ước với nhị hoàng tử?”

“Lúc này ta vẫn chưa biết. Đó là lý do ta sẽ lấy ý kiến của cậu như một nhân tố trước khi đưa ra quyết định.”

“Không phải điều đó là quá lớn cho một người hầu cận như tôi sao?”

“Đừng lo về chuyện đó, đây chỉ là một trong những khía cạnh mà ta đang xem xét thôi.”

Lối thoát của tôi đã bị chặn.

Giống như hầu tước đã nói, ý kiến của tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến kết quả, nhưng thật sự thì tôi vẫn phải bày tỏ ý kiến của bản thân.

Có khả năng câu trả lời của tôi có thể ảnh hưởng đến tiểu thư trong tương lai, tôi không muốn nói điều gì mà sẽ làm cô khóc. Tuy nhiên, cùng vào đó, nhị hoàng tử là người mà cô rất yêu thương đến đến nỗi cô trong trò chơi đã trở nên điên cuồng.

Vì tôi không biết tương lai sẽ thế nào, tôi sẽ cố không nói bất kỳ lời nhận xét bất cẩn nào.

“Ngay bây giờ ngài ấy vẫn trưởng thành của một đứa trẻ cùng tuổi, nhưng cuối cùng, tôi nghĩ cậu sẽ lớn lên thành một con người tốt đẹp.”

“Nói cách khác, cậu đang nói cậu ta thích hợp để làm hôn phu của Sophia?”

“Chuyện đó...”

Tôi ngắt lời ở đó và nuốt nước bọt. Những lời tiếp theo của tôi sẽ định đoạt tương lai. Chắc chắn là nó sẽ như vậy.

Nhưng tôi là quản gia riêng của tiểu thư Sophia. Công việc của tôi là chắc chắn phải làm cho cô hạnh phúc. Cho nên, câu trả lời của tôi cho câu hỏi này đã rõ ràng kể từ lúc bắt đầu.

Đặt sức mạnh của mình vào bụng, tôi nhìn thẳng vào mắt của hầu tước.

“-về chuyện đó, tôi nghĩ rằng tốt hơn nên xác định ý muốn của tiểu thư.”

“Oh? Ta đang nói về một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng cậu lại đang nói ta vẫn nên lấy ý kiến của con gái ta để xem xét?”

“Dù tôi chỉ là một người tập sự, tôi vẫn là quản gia riêng của tiểu thư Sophia. Ưu tiên của tôi luôn là hạnh phúc cô ấy.”

Nếu điều đó không dẫn đến niềm vui của tiểu thư, thì cuộc hôn nhân này có lợi hay bất lợi cho nhà hầu tước cũng không liên quan. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận lấy sự khó chịu của ông trước câu trả lời của tôi, nhưng rồi ông đột nhiên phá lên cười.

“Haha... Ta hiểu rồi, vậy trước tiên ta nên hỏi ý kiến của con gái ta.”

“...Không phải tôi đã nói điều gì lạ sao ạ?”

“Không, rốt cuộc thì đó không phải là một câu trả lời thú vị, nhưng mà... cậu đã qua rồi.”

“...Tôi đã qua rồi?”

Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra.

Thậm chí trước khi tôi kịp hỏi, ngài hầu tước đã lại mở miệng.

“Hôm nay, ngay giây phút này, ta thăng chức cho cậu từ quản gia tập sự lên thành một quản gia chính thức.”

“-Tôi rất biết ơn khi nhận vinh dự này.”

Dù có chút ngạc nhiên, tôi đã quyết tâm từ lâu rồi. Xua những sự ngờ vực vào một góc tâm trí, tôi ngay lập tức cảm ơn ông như một hầu cận.

“Như một học sinh, ta muốn cho cậu đi theo Sophia khi con bé vào trung học. Dù vậy, vì cậu đã là người dạy con bé cho đến tận bây giờ, ta không thực sự nghĩ câu cần một một sự giáo dục chính thức...”

“Không, sự lo lắng như vậy thật vô dụng. Nếu tôi có thể phục vụ bên cạnh tiểu thư, tôi không quan tâm việc trở thành một học sinh. Rốt cuộc thì tôi cũng là quản gia riêng của cô.”

Tôi trả lời với niềm kiêu hãnh bấy giờ khi vị trí của tôi chính thức được công nhận.

Cùng lúc, tôi quyết tâm khi nghĩ về tương lai. Ba năm tiếp theo ở trung học sẽ là một thời gian quan trọng cho tiểu thư.

Ít nhất thì bây giờ, tôi hiện đã lấy mất vị trí của hoàng tử.

Tôi sẽ không chối bỏ sự thật, cũng sẽ không nói điều đó không làm tôi hạnh phúc một chút. Tuy nhiên, tôi chỉ là một quản gia, đôi mắt của tôi sẽ không tránh khỏi thực tế rằng tiểu thư là con gái của một hầu tước.

Lựa chọn mà tiểu thư sẽ đưa ra sau cùng là một ẩn số với tôi, nhưng hiển nhiên rằng mọi thứ sẽ chỉ trở nên rắc rối hơn nữa một khi nữ chính tham gia.

Dù vậy, may mắn thay, nữ chính là một quý tộc hạng thấp.

Trường học ở thủ đô thực sự là dạy từ bậc tiểu học, nhưng chỉ một số ít tham dự ở đó vì đa số các con em quý tộc thường được dạy bởi gia sư riêng.

Điều này đặc biệt đúng cho quý tộc bậc thấp. Có rất nhiều trường hợp gia sư dạy cho họ tất cả những môn học từ tiểu học đến trung học. Với họ, chỉ tham dự cao trung vì họ đã lọc hết tất cả những khía cạnh đáng ô nhục ở độ tuổi đó.

Giống như trong trò chơi, Alicia sẽ không vào học viện cho đến cao trung vì những lý do tương tự.

Có một quang cảnh nơi mà cô muốn tham gia trung học trong hy vọng gặp lại người đã cứu cô, nhưng được cha cô thuyết phục để nghĩ lại mong muốn đó rồi bỏ cuộc.

Cho nên, tôi có một khoảng thời gian hoãn ba năm cho đến khi mọi chuyện trở nên phức tạp. Tôi muốn làm dịu tình hình hiện tại trước khi đó... hi vọng là vậy.

Trong một thời gian sau, tôi đã hết mực rèn cặp tiểu thư cho bài kiểm tra đầu vào.

Mục đích của bài kiểm tra là để phân loại chúng tôi theo năng lực. Những quý tộc được giáo dục kể từ khi còn nhỏ hiếm khi trượt.

Nhưng với tư cách là con gái của một hầu tước, tiểu thư Sophia chỉ qua thôi là không đủ. Rất cần thiết để cô có thể đạt được một lớp học phù hợp với địa vị của mình.

Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng sau khi tôi nhìn thấy nội dung của các kỳ thi trước...

Nội dung của kỳ thi viết bao hàm các vấn đề có thể được giải quyết bởi bất kỳ đứa trẻ nào cùng tuổi, đến cả các câu hỏi thậm chí có thể gây rắc rối cho một học sinh cao trung.

Nếu điểm trung bình của bạn đạt đến ngưỡng tám mươi điểm, dường như bạn sẽ được chọn cho lớp ưu tú.

Tuy nhiên, ngay cả khi chúng có là vấn đề mà học sinh cao trung cũng gặp rắc rối, tiểu thư có thể giải quyết chúng dễ dàng với tình trạng của cô hiện tại. Không chỉ là điểm số phù hợp với vị thế của cô, cô có lẽ còn có thể giành được vị trí học sinh giỏi nhất.

Tôi đã phần nào lo lắng về tâm lý hiện thời của tiểu thư- nhưng cô lại khỏe mạnh đáng ngạc nhiên. Không có dù là một nét mặt cái mà bản thân cô đã đưa ra trong suốt bữa tiệc.

Ít nhất thì đó là cách mà bây giờ điều đó xảy ra...

Sau đó, ngày thi đén mà không có bất kỳ vấn đề nào.

Trường học được đặt ở thủ đô cách xa lãnh thổ của nhà Rosenberg. Cả tiểu thư và tôi đã di chuyển đến một căn nhà thứ hai trước còn giờ thì đang rời khỏi đó để đến trường bằng xe ngựa.

Sớm thôi, chúng tôi sẽ vào khuôn viên trường được đặt ở một góc thành phố và rồi rời khỏi xe ngựa khi đến gần tòa nhà của trường. Trên tường, có những tấm áp phích về việc làm bài kiểm tra phân hạng.

“Thưa tiểu thư, tôi sẽ đi và xem vị trí nơi làm bài kiểm tra, vậy nên làm ơn hãy đợi đây một chút.”

“Oh, tôi không thể đi với cậu ư?”

‘Không phải sẽ có một chút rắc rối với tôi ư?’ – Cô nói vậy, nhưng tôi có thể thấy sự tò mò ánh lên trong mắt cô. Sự thích thú của cô đã tăng vọt vì đây là lần đầu tiên cô đến nơi này.

“Nếu như ngài muốn vậy, tiểu thư- là điều tôi muốn nói, nhưng xin vui lòng hãy đợi đây bởi vì nó khá nguy hiểm.”

“Được rồi...”

Khẽ cười trước cái bĩu môi của tiểu thư, tôi để cô lại cho người hầu gái đến cùng chúng tôi trong khi nói, “tôi sẽ để tiểu thư lại cho cô.” và rồi bước vào đám đông phía trước tòa nhà trường.

Những học sinh không hoàn toàn chỉ bao gồm mỗi quý tộc, còn có cả những thường dân ở đây. Không có gì đảm bảo rằng họ sẽ không có ác cảm với quý tộc, thế nên tôi không thể để tiểu thư đi vào giữa đám đông như này được.

Trong khi quan sát khu vực dành cho mấy thành phần nguy hiểm, ai đó đột nhiên va vào tôi.

 “T-Tôi xin lỗi, cậu có sao không?”

Tôi truyền sức mạnh ma thuật của bản thân vào trạng thái cảnh báo, nhưng va vào tôi chỉ là một người hầu gái. Hơn nữa, cô thậm chí còn xin lỗi ngay sau đó trong hoảng loạn. Tôi không cảm thấy bất kỳ thái độ thù thù địch nào từ cô cả.

Sau đó cô lặp đi lặp lại lời xin lỗi rồi trước khi bước đi, cô nói rằng tiểu thư mà cô phục vụ đang đợi. Trong khi nghĩ mối lo vô căn cứ của cô có phần đáng ngờ, tôi thử nghe lỏm cuộc trò chuyện mà không hướng mắt về phía cô.

“Cảm ơn vì ngài đã chờ đợi. Thưa tiểu thư, dường như bài thi viết của ngài sẽ diễn ra ở phòng học tại tầng một.”

“Ta hiểu rồi, cảm ơn vì đã kiểm tra.”

“Những lời của ngài thật lãng phí với tôi. Quan trọng hơn, ngài có chắc rằng liệu sẽ ổn khi mà nhập học vào trung học mà không có sự đồng ý của cha ngài không, thưa tiểu thư?”

“Thành thực thì, ta có chút lo lắng về chuyện đó, nhưng mà có vài điều mà ta cần phải làm ở đây mà chỉ là ta không thể từ bỏ được.”

Thứ tôi nghe về cuộc trò chuyện của họ không có vẻ gì là không thông thường. Nghe có vẻ như đây là lần đầu tiểu thư đây được đưa đến một nơi với một lượng người không rõ, và giờ họ có chút khó khăn.

Tiểu thư đây có lẽ là một quý tộc bậc thấp nếu như mà cô nhập học vào trung học mà không có sự đồng ý của cha mẹ. Dẫu vậy, tôi thích thái độ kiên quyết mà dường như cô có.

Có lẽ, cô thậm chí có thể trở thành một trong những người bạn của tiểu thư Sophia- tôi cảm thấy bản thân tình cờ nở nụ cười khi tôi nghĩ đến cuộc sống học đường chói sáng của tiểu thư.

----------

SHERIDAN: Nhắc nhẹ là truyện t dịch thì không có vụ t đọc trước để tránh mất cảm hứng dịch

Thời gian dự kiến ra chương tiếp theo: 28/6

Mai t thi hóa r mà giờ vẫn phải edit cái chương này, ai dạy kèm t đê

Đây là chương cho việc len top nổi bật (dù chỉ một lúc) nhưng mà t vui lắm, lần đầu được lọt top cảm giác tự hào vl, lịch ra chương sẽ có thể thay đổi tùy vào điểm thi của t (thấp thì có mà delay nhá :V)

SHERIDAN: đơn giản là vì sợ bị giật chồng thôi mà :)) SHERIDAN: t mất người yêu cũng đau lấm đấy nhá... mà t còn chưa biết được cảm giác đó vì t đâu có người yêu :(( SHERIDAN: đấy là game thôi, nghĩ đến thực tại đi!!! SHERIDAN: nghe từ may mắn có vẻ không may mắn cho lắm... SHERIDAN: chuyện sẽ cứ như thế nếu như m không nhắc đến , còn giờ thì dù không đọc trước nhưng t đã đoán được điều xảy ra rồi đấy :)) SHERIDAN: bàn về tiệc cưới ấy mà :)) SHERIDAN: đơn giản là vì sợ bị giật chồng thôi mà :)) SHERIDAN: t mất người yêu cũng đau lấm đấy nhá... mà t còn chưa biết được cảm giác đó vì t đâu có người yêu :(( SHERIDAN; t đoán ‘tiểu thư’ là Alicia đấy, đoán sai tuần sau t đăng 2 chương :V