Maus: Chương này là do mình t dịch. Bổ sung: tâm trạng t đang tốt vl với cả có chuyện cần thông báo nên đăng thôi :V (Nhắc nhẹ: khi nào mà muốn thông báo thì khả năng cao sẽ đăng chương mới.)
Chương sau thì xin kiếu, t bận làm mô hình con Maus Itasensha rồi
----------
Sau khi trở về dinh thự, tôi bắt đầu nghiêm túc hành động để bảo vệ mấy đứa trẻ từ khu ổ chuột.
Đầu tiên, tôi triệu tập một hầu gái và chỉ thị cô tắm cho cả hai, cùng lúc đó thì bản thân viết một lá thư cho chủ nhân để được phép thuê họ.
Tôi đưa lý do cho chuyện này là họ có thể trở thành tư liệu giảng dạy để giúp giáo dục tiểu thư Sophia cách hiểu bản chất con người. Điều này nghe có vẻ khủng khiếp nhưng nếu không có sự cho phép, dù thế nào đi chăng nữa ta cũng sẽ không thể giữ họ ở lại đây.
Khi viết xong bức thư, người hầu gái với hai đứa trẻ đã trở lại văn phòng của tôi.
“Cyril, tôi đã tắm rửa cho bọn trẻ như cậu đã nói rồi. Ban đầu tôi không thể nói vì hai đứa thật sự rất dơ dáy nhưng chúng đúng là những viên ngọc thô.”
Đằng sau người hầu gái, hai anh em đang hiếu kỳ xem xét xung quanh. Quần áo họ đang mặc có lẽ được đem đến từ con của một trong những người hầu.
Dù không thể hoàn toàn dấu đi sự giáo dục nghèo nàn thể hiện qua vẻ ngoài, cả hai đều có tiềm năng tỏa sáng nếu được mài dũa.
“Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Tôi đã nói với đầu bếp chuẩn bị chút bánh kẹo, cô nên xuống đó và nghỉ ngơi một lúc đi.”
“Cậu có chắc không? Đúng như mong đợi từ cậu, Cyril. Hãy để tôi biết nếu cậu có bao giờ khó ngủ, tôi sẽ rất vui khi bầu bạn với cậu vào ban đêm đó.”
“...Vì là bánh nướng nên có lẽ cô hãy rời đi trước khi chúng nguội.”
Tôi lờ đi trò chọc ghẹo của người hầu gái và tống cô ra khỏi phòng.
Vì tôi đã qua giai đoạn học việc và chính thức trở thành quản gia riêng của tiểu thư, tôi hiện đang ở thứ hạng cao nhất trong số các người hầu nơi đây. Tuy nhiên, vì thân thể vẫn chỉ là của một đứa trẻ mười hai tuổi, tôi luôn phải đối phó với những cấp dưới ngạo mạn lớn tuổi hơn.
Do vậy, trong khi những mệnh lệnh chính thức của tôi có thể được chấp thuận nghiêm túc và kinh cẩn, họ vẫn đối xử với tôi như một đứa trẻ ở các khía cạnh khác.
Những điều họ đã làm ở một mức tương tự với những gì người hầu gái kia đã nói với tôi lúc nãy.
Nhưng đặt chuyện đó qua một bên- tôi đứng dậy và di chuyển ra phía trước hai anh em.
“Tôi là Cyril, mười hai tuổi, còn hai người?”
“Em là Roy. Mười một tuổi.”
“Em là Emma, mười tuổi.”
Dù có chút ngượng nghịu, cả hai đều trả lời mà không nhìn đi chỗ khác. Trong khi coi bộ có chút lo lắng về tình hình, không giống như hai người họ có tính cách nhút nhát.
“Vậy thì Roy, Emma, đây là bài học đầu tiên của cả hai, ‘Tôi tên là Cyril. Tôi mười hai tuổi.’ Giờ hãy thử nhắc lại lời giới thiệu bản thân của hai người xem nào.”
“C-cái gì?”
Đôi mắt của Roy đã quay tròn lúng túng. Tuy nhiên, Emma bắt đầu lẩm bẩm với bản thân trước khi nói khẽ, “T-tôi tên là Emma. Umm... tôi mười tuổi.” trong lời giới thiệu lại.
“Em có thể nói nó chính xác, thật tuyệt.”
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Emma.
Đôi mắt cô bé mở to một thoáng trước khi nheo mắt vui mừng. Roy thì ghen tị nhìn vào cảnh tượng đó trước khi nhăn mặt, cố gắng nhớ lại những câu đó.
“Roy, câu ấy là ‘Tôi tên là Roy. Tôi mười một tuổi.’”
“Oh, vâng. T-tôi... đợi đã, không phải ‘tôi’ là từ mà con gái sử dụng sao?”
“Khi được dùng với ngôn ngữ lịch sự, nó sẽ thành một từ không chỉ được dùng riêng bởi nữ giới.”
“E-em hiểu rồi. Vậy thì... T-tôi tên là Roy. Tôi mười một tuổi?”
“Tại sao lại chuyển thành câu hỏi ở cuối vậy? Lần tới, hãy thử nói một cách tự tin lên, rốt cuộc thì đó cũng là sự thật cơ mà.”
Tôi nói vậy và rồi có chút mạnh mẽ xoa đầu Roy. Giống như Emma, đôi mắt cậu mở to ngạc nhiên trước khi nheo lại vui thích.
Cả hai đều khát khao tình cảm.
Xem lại hoàn cảnh của họ, không có gì bất hợp lý với cách hai người đã bị tách khỏi cha mẹ ở độ tuổi này cả.
Tuy nhiên chính bậc cha mẹ đó lại sẵn sàng bán một trong hai đi.
Nhưng đâu đó sâu thẳm trong trái tim, có lẽ họ vẫn đang cố phủ nhận thực tại ấy hay thậm chí còn bắt đầu ước được gặp lại cha mẹ.
Hiện tôi đã thề sẽ bảo vệ họ dưới danh nghĩa của tiểu thư, tôi sẽ cần phải loại bỏ những cảm xúc này của cả hai.
“Được rồi, tôi sẽ không quan tâm đến cách ăn nói của hai người nữa, thế nên hãy kể cho tôi về dark guild.”
Biểu cảm lo âu hiện lên trên khuôn mặt họ. Hẳn là cả hai vẫn kinh sợ cái ý tưởng bản thân có thể bị đưa trở lại. Nghĩ vậy, tôi đặt tay lên đầu hai đứa đểể cam đoan cho chúng rằng mọi chuyện vẫn ổn.
“Đừng lo lắng, tôi đã hứa sẽ bảo vệ hai đứa nhân danh tiểu thư rồi, nhưng để làm được điều đó, tôi cần phải hiểu được tình huống cái đã.”
Hiện tại, nhà Rosenberg đang sở hữu một đứa trẻ bị bán đi như món hàng chạy trốn.
Dù mô tả đó có thô đi chăng nữa thì nó vẫn là sự thật.
Nếu cứ để tình hình như bây giờ, ta sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của dark guild.
Tôi không nghĩ chúng sẽ đi xa đến mức đặt tay đến tiểu thư nhưng ngay cả mấy tên đó cũng có luật của bản thân. Nếu một quý tộc quyết định phá vỡ ý muốn của chúng thì nhất định lũ đó sẽ trả đũa lại sau.
Để ngăn ngừa một tình huống như vậy xảy ra, có vài điều tôi cần phải làm.
-Sau ngày hôm đó, tôi đi tới thăm khu ổ chuột.
Dưới bầu trời nhá nhem tối, một đứa trẻ ăn mặc như quản gia đang một mình bước qua khu ổ chuột. Không ngạc nhiên gì khi tôi nhanh chóng bị tiếp bởi một tên côn đồ.
“Này nhóc, không giống như nhóc là người ở quanh đây. Nhóc lạc à? Nếu giao lại những đồ có giá trị của mình ra thì ta sẽ đưa nhóc đến một nơi nào đó an toàn.”
“Xin thứ lỗi, nhưng toàn bộ những thứ tôi đang mang theo thực ra đều thuộc quyền sở hữu của nhà Rosenberg. Tôi không có bất cứ thứ gì có thể tự ý giao đi cả.”
“Cái gì? Đừng có mà lừa ta nhóc con, ngươi chỉ nên đi và chơi với mấy cái đồ nhồi bông của mình mà thôi!”
Tên côn đồ sau đó đưa tay ra để tóm lấy tôi.
Làm chệch hướng nó với mu bàn tay, tôi ngáng chân tên đó khi lướt qua và ném hắn ta xuống đất. Cẩn thận để không làm hắn bị thương, tôi chắc chắn đã triệt tiêu động lượng trong chốc lát trước khi va chạm.
Đôi mắt hắn nhắm lại trong đau đớn của vụ va chạm nhưng ở khoảnh khắc tiếp theo, dường như đã nhận thức được điều gì đã xảy ra, tên đó đứng dậy với ánh mắt giận dữ.
“Nhóc con, có vẻ như ngươi muốn thấy đau đớn tột cùng đây.”
“-Khi bị ném đi, ta đã mong rằng ngươi sẽ hiểu đây không phải một tình huống thông thường và lui lại, nhưng mà… ta đoán là đành phải chấp nhận thôi.”
Dù tôi đã học những kỹ thuật tự vệ để bảo vệ tiểu thư và ma thuật đã được tinh luyện bởi ký ức tiền kiếp, cơ thể của tôi vẫn là của một đứa trẻ mười hai tuổi.
Không cẩn thận có thể làm nguy hiểm đến tính mạng. Thế nên, tôi sẽ không dễ dãi với hắn ta và đặt mình vào nguy hiểm nữa. Tôi sẽ kết thúc chuyện này ngay bây giờ.
Tôi nhẹ nhàng hạ thấp trọng tâm của mình và sử dụng ma thuật để tăng cường khả năng thể chất.
“-Dừng lại!”
Nhưng một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên. Cùng lúc, một gã to con xuất hiện từ bóng tối của một con hẻm. Sự có mặt của gã mang đến một phản ứng trông thấy từ tên côn đồ nên hắn ta dứt khoát là người có dính líu đến bóng tối của thế giới này.
“T-thưa ngài, đây không phải lỗi của tôi. Đứa trẻ này thực sự đang rất là hỗn xược, ngài xem kìa!”
“Câm mồm. Có phải mày đã quên những luật lệ của khu ỏ chuột rồi hả? Giờ thì biến đi trước khi tao nổi giận.”
“V-vâng!”
Tên côn đồ cụp đuôi bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng của hắn ta dần biến mất, tôi quay sang gã to con.
“…Tôi nói cảm ơn thì liệu có hợp không đây?”
“Đừng hiểu lầm. Những người như nhóc quanh quẩn nơi đây luôn mang lại rắc rối. Ta chỉ muốn ngăn ngừa điều đó. Nhóc thật chướng mắt quá, về nhà đi.”
“Tôi hiểu hoàn cảnh của anh nhưng thật không may, tôi đang có chuyện với dark guild.”
“…dark guild? Một đứa trẻ như nhóc cần gì ở chúng? Nhóc thậm chí có biết chúng là ai không?”
Hắn phát ra sự khát máu dữ dội để hăm dọa tôi.
Một đứa trẻ thông thường—không, ngay cả một người đã hoàn toàn trưởng thành cũng sẽ run sợ dưới áp lực này, suy nghĩ đó nảy ra trong đầu tôi khi cân nhắc câu trả lời của bản thân.
Từ hành động cùng với sát ý, hắn ta có lẽ là một thành viên của chúng, thêm nữa là một kẻ có vị trí đáng kể.
Nghĩ vậy, điều dễ dàng nhất với tôi là đưa chuyện về đứa trẻ bị bán đi. Tuy nhiên, nếu như có thể thì tôi muốn xác nhận sức mạnh của tổ chức bọn chúng trước đã.
Vậy tôi có nên đưa tên của Roy và Emma ra đây không?
Hay là-
“Tôi là quản gia của nhà Rosenberg. Điều đó có làm sáng tỏ mọi chuyện thêm chút nào không?”
Tên đó nheo mắt trước câu trả lời của tôi. Một tia sáng lóe lên trong mắt hắn ta như đã hiểu chuyện. Hắn đã biết lý do tại sao tôi lại ở đây.
-Nói cách khác, dark guild không chỉ biết những đứa trẻ bỏ trốn đã được đặt dưới sự bảo hộ của một quý tộc, chúng còn biết cả nhà Rosenberg đã che chở cho họ và phát tán thông tin ấy chỉ trong một ngày.
Nhân tiện, không giống như hắn ta hoài nghi chút nào khi tôi giới thiệu bản thân là một quản gia. Dường như hắn đã được kể cho một đứa trẻ hầu cận có thể sẽ sớm liên lạc.
Ngay cả những người hầu lành nghề cũng khó mà điều tra, liên lạc và báo cáo ngay lập tức. Điều này là bởi tâm lý sợ hãi kèm theo việc bào chữa về sự thất bại trong những hành động của người đó.
Tuy nhiên, giống như người chịu trách nhiệm cho trường hợp này đã chính xác truyền đạt lại rằng đứa trẻ họ đang đuổi theo đã bị đưa đi bởi một đứa nhóc ăn mặc giống quản gia.
…Đây là sức mạnh của dark guild, tổ chức bỉ ổi tôi đã biết từ trò chơi.
Chúng muốn đánh dấu trên Roy và Emma để giữ chúng trong tầm với. Khi xét đến sự an toàn của tiểu thư và tôi, có lẽ tốt hơn là chỉ việc cắt chuyện với họ nhưng tôi đã chuẩn vị vài kế hoạnh dự phòng.
Đó là những gì tôi nghĩ khi bắt đầu lập tức xem lại hướng hành động hiện tại của bản thân.
“Tôi ở đây để nói chuyện. Anh có thể giới thiệu với tôi vài người tôi có thể thảo luận về chuyện này không?”
“…Ta không nghĩ có giá trị gì khi mà đàm phán với một đứa trẻ như nhóc. Không phải vị tiểu thư đó đã bảo vệ cô nhóc của bọn ta sao? Nếu thực sự muốn giải quyết vấn đề này qua đối thoại, cô nhóc ấy nên tự mình đến đây.”
“Tiểu thư là một người bận rộn nên thay vào đó mấy người có thể đến dinh thự không? Ah, nhưng quá nhiều người có thể làm cô ấy ngạc nhiện, vậy nên nếu có thể thì hãy chỉ cử một đại diện thôi.”
Tôi không bao giờ có thể để tiểu thư đến một nơi nguy hiểm như này- không quan trọng họ có khăng khăng thế nào, đây là điều tôi sẽ không bao giờ cho phép, sẽ mãi như vậy.
Do đó, tôi đảm bảo đã thiết lập vị trí này bằng cách đưa ra yêu cầu tương tự cho bên kia.
“…Tch, nhóc đúng là một đứa nhóc lanh lợi phải không? Tuy nhiên, kỹ năng đàm phán của nhóc là hợp pháp… Được rồi, ta sẽ đưa nhóc tới guild master. Ta sẽ không thể đảm bảo được mạng sống của nhóc đâu, hiểu chưa?”
“Oh? Có phải anh thường đảm bảo mạng sống của những người khác không? Nếu thật vậy thì anh đúng là một người tử tế hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài gợi ra đấy.”
“Geez, giờ hành động đáng yêu chẳng có ích gì đâu nhóc. Ổn rồi, thế nên chỉ việc im miệng và đi theo sau ta thôi.”
Hắn ta là người đã khơi mà chủ đề đó đầu tiên- nhưng tôi cũng không non nớt đến mức sẽ đưa ra điều đó nên tôi làm theo yêu cầu của hắn ta. Cuối cùng, chúng tôi đi đến một quán bar nhỏ.
Từ đó, chúng tôi đi qua một cánh cửa ẩn ở trong cùng. Thứ tôi đi vào là một căn phòng vũng chắc coi bộ không phù hợp với khu ổ chuột nhưng có một bầu không khí mờ ám thích hợp cho nơi ẩn náu của dark guild.
Trên một chiếc sofa sang trọng, một người đàn ông lực lưỡng đeo quá thể phụ kiện có một người phụ nữ quyến rũ đang phục vụ cho hắn, đứng cạnh họ là một người đàn ông trông có vẻ lịch thiệp chỉ với một con mắt.
Chỉ việc tiến thêm một bước nữa, hương thơm vừa nhẹ nhàng còn ngọt ngào làm kích thích mũi tôi.
Đây là… hương. Khứu giác nói với tôi rằng đây là thứ gây lên tác dụng làm kích thích nhẹ.
Không nên có tác dụng phụ hay hậu quả nặng nề nào khi tiếp xúc với thứ này. Họ có lẽ đã phối hợp thứ này với những kỹ năng của người phụ nữ kia làm lay động tâm trí đối phương để thực hiện cuộc đàm phán theo chiều hướng có lợi.
Nhân tiện, tôi đến đây vào buổi tối với lý do tương tự.
Hoàng hôn, hay còn được biết đến như ‘chạng vạng’ là khi tinh thần của con người ta có khuynh hướng dễ bị tổn thương nhất. Sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào với những người biết về nó nhưng điều này sẽ mang đến một chút lợi thế tinh thần với lại những người không biết.
…Thật không may, có vẻ như ít nhất thì họ đã biết về điều này.
“Oh? Đó thật sự là một đứa trẻ kìa. Ta là guild master, Vô danh.”
Người đàn ông lực lưỡng nhe nanh ra cười với tôi.
“Thật là lịch sự ngoài mong đợi. Tôi tên là Cyril và tôi phục vụ cho tiểu thư nhà Rosenberg.”
“Ta đã nghe rồi. Ngồi đi.”
Tôi nhẹ nhàng tuân theo và ngồi xuống chiếc sofa đối diện nhưng thay vì nhìn vào cái gã lực lưỡng, tôi đưa mắt về phía người đàn ông trông có vẻ lịch thiệp đằng sau hắn ta.
Gã vô danh thống trị dark guild chính là cái tên một mắt ở phía sau. Gã cơ bắp chỉ là người thế thân và vệ sĩ. Hắn là cánh tay phải của tên Vô danh.
Trong thiết lập của trò chơi, Vô danh là một cựu quý tộc đã bị tước bỏ vị trí của mình sau khi bị cáo buộc.
Hắn ta đã nhận được những chỉ thị từ một cô con gái phản diện điên cuồng để hãm hại Alicia nhưng cuối cùng đã phản bội cô và báo cáo sự thật lên cho hoàng tử.
Đó là đòn quyết định khiến chúng tôi bị xử tử.
Tuy nhiên, hắn chỉ phản bội Sophia vì cô đang lạm dụng quyền lực của mình để đặt bẫy nữ chính- một cô gái quý tộc bậc thấp.
Vì hắn ta đã bị cáo buộc bởi một quý tộc cấp cao cho một tội lỗi mà bản thân không phạm phải, hắn là một quý ông trộm thù địch với những kẻ vung vẩy quyền lực của chúng một cách vô lý.
Nói cách khác, hắn ta sẽ không trở thành một kẻ thù nếu ta không lạm dụng những điều qua vị trí của bản thân. Để phá vỡ kết cục bị hành hình, cần phải giải quyết vấn đề chúng tôi cưỡng ép lấy đi Emma từ chúng.
“Chẳng còn gì để nói cả. Chúng tôi đang bảo vệ một cô gái chạy trốn từ mấy người.”
“Oh? Liệu nhóc có đưa trả lại cô nhóc đấy nếu ta lịch sự yêu cầu không?”
“Không. Xin thứ lỗi nhưng mà tiểu thư đã hứa sẽ chăm sóc cô ấy nên chuyện đó là không thể.”
“Vậy nhóc đang nói với chúng ta từ bỏ nhóc ấy?”
“Sai rồi. Làm ơn đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý định quấy rầy chuyện buôn người của mấy người. Giờ thì, theo hiểu biết hiện tại của tôi thì Emma hiện đang là vật sở hữu của mấy người, có đúng chứ?”
Dù không được công nhận bởi luật quốc gia. Buôn bán nô lệ là chuyện phổ biến trong thế giới ngầm. Tiểu thư sẽ không chấp thuận chuyện này nhưng đây là thực tại bạn không thể dễ dàng thoát khỏi.
Tình huống này là một trong những ví dụ như vậy.
Gia đình Emma sẽ không thể sống sót mà không bán đi cô.
Giả sử điều đó là thật như thế, vậy thì chỉ vì buôn người có tồn tại mà phần còn lại của gia đình cô có thể tránh khỏi bị phá hủy.
Chà… nó vẫn là một chủ đề tối tăm nên không phải thứ có thể được dễ dàng chấp thuận.
Nhưng không chấp thuận cũng chẳng sao. Thứ quan trong không phải là cái gì đúng hay sai về tình huống này mà là thực tế ta không thể cưỡng ép lấy đi thứ chúng đã mua theo luật của chúng.
“Vậy thì sao? Có phải nhóc đang nói nhóc sẽ mua cô nhóc đó à?”
“Không. Quý tộc không tham gia vào buôn bán nô lệ. Tôi chỉ ở đây để thỉnh cầu mấy người đưa cho chúng tôi quyền sở hữu Emma như một món quà, đổi lại một món tiền như lời cảm ơn.”
“…Haha, điều đó chỉ là ngụy biện mà thôi. Chuyện đó có khác gì với việc chỉ mua cô nhóc ấy đâu chứ?”
“Có phải dark guild thực sự quan trọng đến mấy tiểu tiết như vậy à?”
Khi tôi thực sự thừa nhận đó là điều tương tự, tên thế thân khịt mũi.
“Thế giới này là thứ sẽ tận dụng bất kỳ điểm yếu nào bị phô ra. Ta hiểu rõ điều đó nhưng cũng hiểu ý định của nhóc là không muốn gây ra bất kỳ xích mích nào với bọn ta. Vậy thì ta hãy bắt đầu đàm phán thôi, giá bọn ta để cô nhóc đi là ba mươi đồng vàng.”
Những đứa trẻ khu ổ chuột không thực sự đáng giá như vậy.
Cha mẹ Emma có lẽ đã chỉ nhận được thậm chí còn ít hơn một đồng vàng.
“Cái gì, có phải nhóc định kêu ca về giá cả à? Cô nhóc là đứa con gái ta mua nên ta có quyền quyết định bán đi với giá bao nhiêu.”
“Đừng lo, tôi không có phản đối chút nào cả.”
Tôi lôi một chiếc túi da cũ ra và đặt nó lên bàn.
Tên thế thân của Vô danh sau đó tóm lấy và đổ thứ ở trong ra, xác nhận đủ ba mươi đồng vàng trước khi nguyền rủa, “tên nhóc đáng sợ.”
“Nhóc có nói mình là một hầu cận của nhà Rosenberg ư? Nhóc định sẽ làm gì với cặp anh em đó?”
“Chuyện đó có thật sự quan trọng một khi mấy người đã từ bỏ quyền sở hữu rồi không?”
“Đúng vậy. Bọn ta cũng có những luật lệ. Bọn ta mua và bán người vì chuyện đó cần thiết cho khu ổ chuột. Nếu nhóc muốn anh em đó cho một mục đích vô nhân đạo thì bọn ta sẽ không để chúng đi.”
“…có phải đó là, tư tưởng của Vô danh?”
Tôi đưa mắt lại nhìn chính tên Vô danh, không phải gã thế thân. Hắn ta vẫn vô cảm còn tên thế thân thì gật đầu.
Nhếch khóe miệng lên, tôi lẩm bẩm, “Tôi hiểu rồi, không tồi.”
“Cái gì?”
“Chúng tôi dự tính sẽ nuôi nấng họ để phục vụ cho nhà Rosenberg. Với tư cách là những người tùy tùng sẽ không bao giờ phản bội tiểu thư.”
“…Ta hiểu rồi, chuyện đó không có vấn đề gì cả. Vậy thì cuộc giao dịch đã được hoàn thành. Chúng ta sẽ từ bỏ chuyện đòi quyền sở hữu của cô nhóc đó. Cứ làm gì với nhóc ấy tùy thích.”
“Rồi, vậy tôi sẽ làm vậy.”
Giờ, khi mà cuộc đám phán đó đã kết thúc, tôi đứng dậy.
Không cần đến hợp đồng nào cả, hay là tôi có nên nói chúng tôi không thể làm một cái? Toàn bộ chuyện này chỉ để đặt sang một bên bất kỳ nỗi oán giận nào có thể vun đắp lên từ hành động của chúng tôi. Không có đứa trẻ nào chính thức bị bán đi ở đây cả.
Nếu họ cố điều khiển chúng tôi qua vũ lực, chúng tôi sẽ chỉ việc trả đũa lại. Nghĩ vậy khi sắp rời đi nhưng tên thế thân đã cản lại khi tôi quay lưng đi.
“Chờ đã. Cha mẹ cô bé đó vẫn còn mắc nợ chúng ta.”
“Thật à? Không phải ba mươi đồng vàng tôi trả trước đấy bao gồm cả chuyện đó sao?”
“Huh? Nhóc đang nói cái gì vậy? Số tiền đó chỉ là giá gốc để buông bỏ quyền sở hữu của nhóc ấy thôi.”
“Mấy người thực sự nghĩ rằng tôi không biết về những kế hoạch của mấy người sao?”
“…và những thứ đó là gì?”
Vô danh không phản hồi. Biểu cảm của tên thế thân cũng chẳng thay đổi. Tuy nhiên, người phụ nữ phục vụ cho tên thế thân giật mình phản ứng lại. Cô ta biết vê thứ mà tôi sắp nói đến.
Mánh khóe rẻ tiền mà chúng dùng để lay động tâm trí tôi đã phản tác dụng.
“Tôi không hỏi hai anh em về tình cảnh của họ vì tôi lo cho họ, mà là để để chắc rằng hai người đó đáp ứng kỳ vọng của bản thân để kế hoạch của mình khả thi.”
Emma và Roy hiện chỉ có ác ý đến cha mẹ của họ.
Tuy nhiên, nếu họ lớn hơn và được biết rằng có những hoàn cảnh không thể tránh khỏi sau những hành vi của cha mẹ mình và cả gia đình sẽ không thể sống sót nếu không làm vậy thì họ có thể lấy lại được những tình cảm của mình cho cha mẹ.
Cha mẹ họ sau đó sẽ trở thành cái cớ để tiếp cận nhà Hầu tước Rosenberg.
-thế nên trước khi điều ấy xảy ra, trước hết tôi sẽ cho thấm nhuần tư tưởng rằng họ là những hầu cân.
Đó là một kế hoạch mơ hồ phụ thuộc nặng vào các yếu tố giả định, một kế hoạnh không hứa hẹn có thể hoạt động nhưng nếu làm được, nó sẽ trở thành một quân bài quyền lực cho họ sử dụng. Đấy là lý do tôi sẽ nghiền nát điều đó ngay tại đây.
“Tôi đã nói với mấy người rằng tôi sẽ biến họ thành những hầu cận trung thành, sẽ không bao giờ phản bội lại tiểu thư. Tôi đã nghĩ mấy người có thể nhận thức được điều mình muốn nói qua chuyện đó- hay là tôi đã đánh giá mấy người quá cao rồi?”
Có phải hắn ta thực sự không hiểu hay là chỉ đang đáng giá thấp tôi vì tôi là một đứa trẻ? Không quan tâm đến cái sự kém cỏi mà hắn ta thể hiện ra, tôi hướng một cái nhìn lạnh lùng về phía hắn.
“T-tên nhóc khốn kiếp…”
Tên thế thân toát ra sát khí nhưng Vô danh đã túm lấy vai trước khi hắn đứng dậy. Điều đó có lẽ là ý định của riêng hắn ta.
Thấy vậy, tên thế thân thở ra và ngồi lại xuống chiếc ghế dài.
“Được rồi, chúng ta sẽ chấp nhận thỏa thuận như hiện tại.”
“Cảm ơn. Tôi hy vọng có thể tiếp tục một mối quan hệ lâu dài và có lợi cùng với mấy người.”
Tôi cúi đầu lịch sự và yên lặng rời khỏi nơi đó.
◆ ◆ ◆
“…Thật là một tên nhóc hỗn xược.”
“Thật ư? Tôi lại nghĩ rằng nhóc ấy khá là đáng yêu đấy.”
Sau khi nhìn Cyril rời đi. Tên thế thân của Vô danh- Quincy thở dài trong khi Irene cười vào hắn ta.
Nhưng mà bản thân Vô danh lại đang làm một gương mặt bối rối.
“Guild master, có chuyện gì không ổn sao? Tôi nghĩ là chúng ta đã làm khá tốt rồi chứ? Nếu chuyện này suôn sẻ, ta sẽ có một mối quan hệ với một Hầu tước.”
“…Ừ, đúng thế. Tuy nhiên, hiện kế hoạch của chúng ta đã thay đổi.”
Khi hắn nghe được rằng một cô con gái quý tộc bảo vệ vài đứa trẻ đến từ khu ổ chuột, Vô danh đã lập lên một kế hoạch. Hắn sẽ dùng cha mẹ của hai đứa trẻ như những cánh cổng để thu lấy thông tin về Hầu tước.
Có thể là đã bị cha mẹ bán đi nhưng chúng vẫn là con của họ. Hắn nghĩ rằng nếu có thể thành công thao túng cảm xúc hai đứa nhỏ thì chúng có thể bắt đầu tìm kiếm lại tình cảm của mình.
Tất nhiên, hắn không biết liệu quý tộc có thuê anh em đó hay không cũng như biết liệu chúng sẽ thực sự thấy cảm thương cho bậc cha mẹ sẵn sàng bán lấy chúng không. Tỉ lệ thành công của kế hoạch này chưa bao giờ cao cả.
Tuy vậy, hắn vẫn nghĩ rằng cũng bõ công thử khi xét đến những lợi ích nhận về nếu nó hoạt động.
Thế nhưng-
“Đứa nhóc đó, nó đã nhìn thấu chúng ta.”
“Thật ư? Không phải nhóc ấy chỉ đang lừa gạt thôi sao?”
“Không, ngươi sai rồi. Hãy nhớ lại cái cách khi mà ngươi đòi ba mươi đồng vàng, nhóc ấy đã lôi ra cái túi da đó như thể đang đợi lời đề nghị đó ngay từ đầu có đúng không?”
“…ừm, đúng vậy.”
Cô nhóc thật ra ban đầu đã bị bán đi với giá chưa đến một đồng vàng. Thậm chí nếu họ không biết giá gốc của cô bé, chẳng ai sẽ nghĩ nhóc ấy đáng giá ba mươi đồng vàng.
Chuẩn bị nhiều túi với những khoản nhỏ hơn vẫn sẽ hợp lý những cũng vẫn cần dự đoán ở vài mức độ cho điều đó.
“Nghĩ lại thì, nhóc ấy cũng nói rằng mong số tiền giáo dịch có thể đủ để trả cho khoản nợ của cha mẹ tụi nhóc. Đó là một lời sẽ không phát ra trừ khi nhóc ấy biết chúng ta sẽ chứa chấp họ dưới quyền mình.
“-Nếu điều đó là đúng… vậy kế hoạch thất bại rồi sao?”
Quincy méo mặt lại tiếc nuối.
“Không… có lẽ vẫn chưa hoàn toàn đâu.”
Sau khi Cyril giải thích rằng mình biết mọi thứ, cậu tiếp tục nhắc nhở họ rằng mình sẽ biến Emma thành một hầu cận trung thành, sẽ không bao giờ nghĩ đến chuỵện phản bội.
Điều đầu tiên nghĩ đến là cậu sẽ bí mật loại bỏ cha mẹ cô nhưng thay vì bỏ rơi họ, cậu lại ngụ ý khoản nợ của họ nên được bao hàm với số tiền bản thân cung cấp.
Két luận rút ra từ đó rất đơn giản. Cyril đang nói dark guild bảo vệ gia đình Emma để họ sẽ không bị ai lợi dụng.
Không có lợi ích thực sự nào mà Cyril thu được từ mối quan hệ với họ. Tuy nhiên, nếu họ che chở cho cha mẹ cô nhóc, dark guild sẽ có một mối quan hệ nhất định bên trong nhà Rosenberg.
“Cái gì? Có phải tên nhóc đó thực sự nghĩ mình khôn ngoan chỉ với thế này thôi sao? Ta chỉ cần phá vỡ kết quả của giao dịch và đó sẽ là cái kết cho nhóc ấy.”
“Nếu tên nhóc đó chỉ là một đứa trẻ thông thường thì mới có chuyện đơn giản như thế.”
Vô danh nhớ lại lần tương tác với cậu và giễu cợt.
Cyril- người luôn nói chuyện với tông giọng lịch sự suốt cuộc đàm phán… với một đôi mắt trống rỗng. Điều đó như thể cậu có thể nhìn thấu mọi thứ, đến mức mà ngay cả Vô danh cũng cảm thấy áp lực.
Vô danh chưa bao giờ thấy một đứa trẻ với đôi mắt kiểu đó trước đây- không, nhóc ấy là độc nhất ngay cả trong những tên người lớn quỷ quyệt mà hắn gặp trong suốt thới gian có tư cách là một quý tộc của mình. Cậu nhóc có tên Cyril là một con quái vật khoác trên mình lớp da của một đứa trẻ.
“Ngài đang nói về cái gì vậy?”
“Chỉ như là nhóc ấy nói thôi. DDứa nhóc đó sẽ tạo ra những đồng minh không bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội. Ngay cả khi ta cố dùng đến cha mẹ tụi nhóc, tên nhóc đó đã tin chắc bản thân có thể giáo dục cho cô bé ấy giữ vững được lòng trung thành.”
“Huh? Vậy, không phải chuyện đó nghĩa là chúng ta chẳng việc gì phải cưu mang cha mẹ mấy đứa nhóc nữa ư?”
“…đúng như thế.”
Vô danh bắt đầu nhếch khoé miệng lên trong khi đồng tình.
Nếu nhóc ấy đã chắc rằng họ sẽ không được dùng đến thì không cần lo về cha mẹ tụi nhóc chút nào cả. Sẽ ổn thôi khi chỉ việc ngừng dây dưa đến và để họ trong nợ nần.
Dù có như thế, vẫn có một lý do về việc tại sao Cyril chỉ bảo Vô danh bảo vệ họ.
“Ngay cả khi biết được bóng tối của đất nước này, nhóc ấy vẫn coi trọng lòng thương cảm. Vì không sợ làm vấy bẩn tay mình, tên nhóc đó không cần phải nuôi nấng mấy đứa trẻ ấy vì khoản nợ họ có thể đưa ra… Ta đã thực sự bắt đầu thích đứa nhóc này rồi đó.”
Do từng bị cáo buộc một tội lỗi mà mình không dính vào, Vô danh ghét những quý tộc cao cấp. Dù ông sẽ nắm bắt bất kỳ cơ hội nào để tiêu diệt những tên quý tộc kiêu ngạo, nhóc quản gia đó và chủ nhân cậu phục vụ có vẻ là một ngoại lệ.
“Chuyện này nhất định sẽ trở thành một mối quan hệ lâu dài đây.”
Nghĩ về những khoảng thời gian vui vẻ sắp tới, nụ cười của Vô danh ngày càng trở nên rộng hơn.
----------
Bản dịch hoàn thành vào: 23/8
Thời gian dự kiến ra chương tiếp theo: Hỏi SHERIDAN
Maus: nghe đến từ sự thật thì t lại cảm thấy là lạ, có lẽ là có gì đó ngang trái, thôi cứ để cái này làm đánh dấu đi :V Maus: Thằng này khá, làm t cứ tưởng thế nào :V Ghi chú của một con chuột 188 tấn: Khi đang dịch đến giữa chỗ này thì t chẳng hiểu nổi gì cả, đến đây thì mới ngộ ra hết. Về sau ngộ nhỡ có mấy cái âm mưu abcxyz mà thấy có vẻ là t nghĩ sai, dịch sai thì cứ thoải mái cmt xuống dưới để t sửa chứ nhầm là toang đấy. Thân ái :V Maus: T xin rút lại câu ở cái ghi chú trước, nói thẳng ra thì não t quá tải rồi :V Maus: T xin rút lại câu ở cái ghi chú trước, nói thẳng ra thì não t quá tải rồi :V