Sau bữa tối, trên chiếc giường êm ái ở nhà của người khác, tôi híp mắt lại.
Hôm nay thật sự rất mệt. Dù gì cũng là lần đầu tôi giới thiệu ai đó nhiệt tình đến vậy – Và nói thật nhé, tôi không nghĩ mình hợp với việc này đâu.
“Ngày mai cô vẫn tiếp tục sao?”
“Ôi chà, ông vừa mới đọc suy nghĩ của tôi đó hả?”
“Gì thì gì chứ ta cũng là thần mà.”
“Phư phư, thì, đúng vậy đó.”
Ở thế giới bồng bềnh của những giấc mơ, tôi khẽ cúi đầu trước bạch thần.
“Có vẻ cha mẹ tôi được phía nhà thờ lo rồi nhỉ. Nói thật chứ, tôi không biết cảm ơn ông thế nào cho đủ nữa. Cảm ơn nhé.”
“...Vậy mà cô không để bản thân tận hưởng một chút được sao?”
Đối diện với câu nói bất ngờ, tôi chỉ biết ngước mặt lên. Ông ấy đang có một biểu cảm khó xử lắm.
...Còn về câu hỏi trước thì tôi không chắc mình hiểu được.
“Trước đó tôi có nói là mình sẽ vui vẻ mỗi ngày mà?”
“Nhưng chẳng phải cô nói bản thân không giỏi giới thiệu ai đó sao?”
“Trừ việc đó ra, tìm kiếm nhiều điều mới mẻ và trải nhiệm những thứ đầu tiên trong suốt những ngày qua cũng được xem là hạnh phúc rồi.”
“...Bao gồm cả việc xông vào phòng em trai với một cây rìu trên tay luôn hả?”
“Trước giờ tôi có làm vậy đâu! Tại tay tôi không thể dừng lại được mà!”
“Không phải chỉ đơn giản là do nó nặng à?!”
Vị thần nói vặn lại, sau đó thả vai xuống, buông một tiếng thở dài. Có hơi thô lỗ khi làm vậy à. Tôi phồng má lên một chút. Vị thần đứng bên cạnh nhìn tôi.
“…Em trai của cô ấy, cô muốn làm những điều ấy cho nó đúng không?”
“Tôi sẽ làm gì đó với cha mẹ tôi. Nhưng ngay lúc này, giúp em ấy có thể sống tự lập không có mất mát gì cả. Hơn nữa, từ khi biết gia đình có khả năng sẽ sụp đổ sau này, tôi luôn nghĩ là em ấy nên có một con đường để tự đi.”
Và tôi cũng chọn quý tộc làm thầy của em ấy. Mối quan hệ giữ quý tộc với nhau thì cũng là chuyện dễ hiểu.
“-Vì ông ta trước đây từng là con nhà Alban nên nếu giờ cô gặp gia chủ thì khi đến trường hợp khẩn cấp sẽ giống như có một cái bảo hiểm?”
“Đúng vậy đó. Nếu em ấy bị bán đi theo cách nào thì cũng phải được chăn ấm đệm êm. Ít nhất cũng là người hầu trong nhà Alban… Hừm, ông lại đọc sũy nghĩ của tôi nữa à? Vô duyên ghê.”
“Không phải thế-?!”
Tôi cố ý phàn nàn làm ông ấy phải cuốn lên lần nữa.
Hay ha, chọc ông ấy vui ghê luôn á.
Một lần nữa, vị thần thở dài.
“Thôi được… ta hiểu… Có vẻ ta phải lo cho cô rồi.”
“Ấy, tôi có làm gì không phải sao?”
Khi tôi nghiêng đầu, ông ấy trừng mắt nhìn tôi.
…Có vẻ cuộc trò chuyện phải kết thúc ở đây rồi.
“Vậy chúc cô ngủ ngon.”
“Ừm, chúc ngủ ngon.”
Ôi chao.
Dạo gần đây tôi có cảm giác như ông ấy hơi khó tính.
Mặt khác thì cũng tốt khi tôi đã thấy thoải mái hơn khi ở cạnh ông ta.
Ngày mai, chiến dịch Push sale sẽ lại tiếp tục!
Sáng sớm hôm sau.
…Có vẻ Tiểu thư Lumiere vẫn còn ngủ, vậy chắc mình không được nghe cổ nêu cảm nhận về mấy quyển sách rồi. Mà, cô ấy cũng đọc đến tận lúc mờ sáng rồi. Tốt lắm.
Sau đó tôi đi đến xưởng với Rufus. Thầy (dự kiến) của em ấy chăm chăm nhìn vào giữa chúng tôi với một vẻ mặt chán nản.
“Này nhóc, cho ta xem.”
“Hả?!”
“Không phải là “hả”, cho ta xem cái bức tranh ấy. Nhóc đã đủ lớn rồi. Mắc gì phải núp sau chị mình mãi thế?”
Điều chính đáng mà.
Sẽ tốt hơn nếu người hỏi câu đó là người làm. Tôi đưa bức trang cho Rufus. Sau đó em ấy đưa lại cho thầy (dự kiến) bằng hai tay của mình.
“Làm ơn đi ạ!”
“Hừm…”
Thầy (dự kiến) của em ấy vẫn chẳng thân thiện gì hơn, nhìn qua bức tranh trong khi đưa tay lên vuốt ve bộ râu. Rufus thỏ thẻ vào tai tôi “Như em nghĩ, không thể nào được…”
“…Nhóc, muốn vào học lúc nào?”
“Hả?”
“Không phải “hả”, nếu nhóc không bỏ cái thái độ cậu chủ nhỏ đi thì không thể sinh tồn trong cái thế giới này đâu. Tất nhiên nếu nhóc muốn tiếp tục vậy thì cứ nắm tay chị mình rồi về nhà. Hãy chọn điều làm bản thân mình thấy hạnh phúc.”
“N, nhưng mà, thật sự ổn chứ…?”
“Sửa lại cái thói trả lời kiểu ngu ngốc đó lại mau! Nếu nhóc được bảo cái gì thì câu trả lời ta muốn nghe là “Vâng!”, ta không chấp nhận câu trả lời nào khác, hiểu chưa?”
“V, vâng!”
“Lần nữa!”
“Vâng!”
Đáp lại Rufus, thầy (chính thức) khịt mũi.
Khi tôi vuốt ngực nhẹ nhõm, thầy bảo hỏi tôi.
“Nhưng này, vậy có ổn không? Vị trí của cô với sự sắp xếp này.”
Ôi chao.
Ông ấy vẫn quyết định nhận Rufus dù biết em ấy là người thừa kế của nhà Elcage? Xem ra thầy này xịn hơn tôi tưởng nhiều.
Đương nhiên, tôi sẽ đáp lại điều đó với phép lịch sự tối đa.
“Được chứ. Em ấy giờ ở dưới quyền của ông rồi. Hãy tự nhiên sai em ấy từ giờ trở đi.”
“Thôi cúi đầu đi.”
“Thô lỗ thế.”
Khi về lại trạng thái bình thường, thầy thở dài.
“Ha, chăm sóc là một chuyện. Nhưng tới khi nhóc nó thành hot seller rồi thì ta không hứa chắc là sẽ trả lại cho cô đâu đó.”
Sau đó thầy đẩy lưng Rufus. Khi vừa vào trong, tôi hỏi một câu cuối cùng.
“Nè! Sao hôm nay ông lại quyết định xem tranh của em ấy vậy?”
“Hử?”
Thầy ấy gãi đầu trong khó xử. Dù vậy, thầy vẫn trả lời.
“…Tối qua ta nằm mơ. Một ông nào đó trông giống ông thần bảo tôi làm vậy. Ây, chết tiệt… làm như ta có thể thoát được sau khi thấy cái chuyện đó vậy. Ngay cả một vị thần cũng đứng về phía thằng bé – điên thật mà.”
Mơ...? Thần...?
Lời nói ông ấy từ tối qua hiện lên trong tâm trí.
“Có vẻ ta phải lo cho cô rồi.”
Bất giác, tôi bật cười.
“Phư phư, rất vinh dự.”
“Ta không có nói cô!”
Thầy ấy quay lưng đi.
Tôi vẫy tay với Rufus đang liếc về phía này.
“Chúc em may mắn nhé!”
“Dạ! Cảm ơn chị!”
Đối diện với em ấy, người đang cố tiến đến ước mơ của mình, tôi đã có thể tiễn em ấy đi bằng một nụ cười.
Chỉ còn 64 ngày nữa thôi.
...Vì vậy, tôi phải chắc rằng đây là lời tạm biệt của chúng tôi ở kiếp này.
Khóc đến cạn khô giọt lệ này là việc dễ dàng với một quý cô. Để hạ gục những kẻ khác.
Còn lại một mình, tôi nhấc đôi giày cao gót, bước đi với một nụ cười trên môi.
Chị chơi ác chiếc thế :v