“Cô lì như tiền chì hai mặt vậy đó?!”
“… Điện hạ, không phải người đang thô lỗ quá sao?”
Tôi đã có một buổi sáng thật tuyệt vời, và đùng cái mất tiêu luôn.
Ngày nào cũng như ngày nấy, Điện hạ Sazanjill sẽ chặn lại, hỏi xem có điều gì làm tôi phiền muộn…
…Tôi chẳng hề nhận ra ngài ấy thiếu tinh tế đến vậy.
Hơn nữa, ngài xem xét cũng không hề kĩ càng. Dắt tiểu thư Lumiere đi chung cơ.
…Còn về cô tiểu thư kia thì đang đe dọa tôi bằng ánh mắt của cô.
Ở tình thế này, cái danh hiệu công tước chẳng khác nào đấm vào mặt tôi, vì tôi không thể lờ đi thái tử được.
“…Ngài không cần bận tâm về tôi đâu. Nhờ ngài, tôi đã tận hưởng trọn những khoảnh khắc của cuộc đời mình.”
“Trông cô chẳng có chỗ mô nào giống-!?”
“Ngài là ai mà được nói như vậy-!?”
Tôi vội bật lại, nhưng sau đó nhanh chóng ngậm miệng. Những đã muộn mất rồi. Điện hạ bị choáng bởi sự tức giận trong câu nói của tôi.
Ây da, bữa nay xem chừng cũng rắc rối đây…
Bên cạnh đó, tôi nghĩ thế này cũng không tốt cho Điện hạ…
“Vậy à, ừm, đúng vậy, cô…”
Nhưng Điện hạ ơi? Phải chăng bây giờ ngài cũng nên nhận ra chứ? Rằng tôi đang buồn vì những lời ra tiếng vào ở kia?
Hay là ngài vẫn không nhận ra phản ứng của mình ảnh hưởng đến xung quanh như thế nào?
Ngài không nên kém đến độ không thể nhận ra được vậy đâu.
…À thì, theo như tôi nhớ đến hiện tại thì ngài ấy vẫn chưa lần nào hành xử đúng mực với một vị hôn phu.
Thành ra tôi đã ngây thơ rồi.
Và, nếu ngài ấy nhìn tôi với đôi mắt cún con đó thì tôi không còn cách nào khác ngoài dịu dàng cả.
“…Cơ mà, giờ tôi đang gặp chút chuyện.”
“Sao?! Có gì hả? Cô nói ta nghe được mà! Ta sẽ giúp hai tay hai chân luôn!”
Gần quá, gần quá rồi…
Làm ơn đừng bất ngờ sáp lại gần như thế.
Đó, cả Lumiere cũng đang kéo tay ngài lại kìa.
Thôi, miễn là ngài ấy thấy tốt hơn thì tôi sẽ dựa vào ngài ấy với nụ cười nở trên môi.
“Nếu ngài giới thiệu cho tôi một người quen chuyện vườn tược thì tôi sẽ đánh giá rất cao đó.”
“…Vườn… tược?”
“Gần đây nhà tôi bắt đầu làm vườn. Dù đã cố học rồi nhưng vài món không chịu nảy mầm. Nên là tôi sẽ đánh giá cao nếu ngài giới thiệu một chuyên gia đến.”
“…Nhưng, nhà cô có người làm vườn mà?”
“À thì, tất nhiên. Nhưng việc của anh ta là chăm sóc hoa trong vườn thôi. So với cuốc một mảnh ruộng bằng chỗ đất cằn cõi thì khác nhau lắm.”
“Từ từ, cô đang thử làm vườn rau à?”
"À đâu- tôi muốn làm 1 chỗ trồng cây thôi. Tôi muốn gia đình mình tự cung tự cấp để có cái trao đổi với người dân trong lãnh thổ!"
"Công tước của một vương quốc mà lại làm cái trò gì vậy hả!?"
Tôi xin lỗi, thưa Điện hạ.
Nhưng ngài phải biết là gia đình tôi, gia tộc Elcage sẽ cống hiến tất cả mọi thứ của họ khi đã dồn toàn tâm toàn ý vào một việc nào đó.
Mặc dù mục đích thực sự của tôi là để gia đình mình có thể tự lo khi sau này có sụp đổ đi chăng nữa. Tuy nhiên, đó chỉ là bí mật giữa tôi và ông thần thôi.
Khi tôi nhíu mày và lên tiếng "Ngài không tìm được sao?"
Điện hạ cau mày "Gununu...". Sau đó khi nhìn sang Lumiere, "Nếu ta nhớ không nhầm thì quê mẹ em có một người tên là Baron Aljerk nhỉ."
"P, phải!?"
Nào, Lumiere...
Ừ thì đúng là chuyện tự nhiên tới, nhưng bỗng dưng lại cao giọng trước Điện hạ như thế... có hơi thô thiển. Sau giờ học, tôi phải phạt cô ấy nữa rồi.
Đánh mắt về phía tôi, mặt Lumiere cứng lại. Nhưng Điện hạ lại chẳng hề để ý mà tiếp tục giải thích.
“Lãnh thổ dưới quyền của Baron Aljerk phát triển mạnh ở mảng nông nghiệp, và chính nam tước đã tự mình nghiên cứu. Em có thể gửi lời đến ông ấy nhờ giúp không? Sử dụng tên ta cũng được."
Theo đề nghị đó, Lumiere hết nhìn qua tôi lại nhìn qua Điện hạ.
Tôi bỗng chốc nhếch mép...
"—Thông minh nhỉ..."
Cuối cùng, Lumiere đã không thể từ chối yêu cầu của Điện hạ.
Phư phư.
Có thể đưa ra phán đoán quý’s tộc’s như vậy, tôi thấy có chút hạnh phúc.
Và sau đó thì cuộc trò chuyện giữa chúng tôi nhanh chóng truyền đi khắp khuôn viên trường.
"Ta nghe rồi. Cô hẳn đã mệt với luyện kiếm nên giờ đang muốn phát triển một món khác. "
Trong giờ nghỉ trưa, khi tôi đến chỗ Zafield để tập, ngài đã nói với tôi như thế.
"Vậy giờ, cô có định bỏ không?"
"Tại sao phải làm vậy?"
Hơn nữa, ngài hỏi tôi có bỏ không. Không đời nào luôn. Tôi dừng vung kiếm và phủ nhận.
"Tôi đâu có thấy mệt gì đâu? Tôi vẫn tiếp tục làm chủ quỹ đạo của thanh kiếm này đến khi được mới thôi."
"Cho bằng được à... Cô nghĩ khoảng bao lâu?"
"... Ít nhất là cho đến bữa tiệc khiêu vũ."
Ơ hay, tôi có thực sự thấy mệt không?
Hơn nữa, tôi cũng suýt trượt chân rồi.
Tuy nhiên, việc này không nên trở thành 1 vấn đề.
Khi tôi vung kiếm và trả lời một cách mông lung như thế, tay tôi bỗng không thể cảm nhận được gì nữa.
—Hả?
Trước khi nhận ra, thanh kiếm của tôi và bao kiếm của Điện hạ Zafield đã va vào nhau. Dù chỉ ở mức độ này nhưng tôi không thể chống lại được cảm giác tê liệt. Nói thật, chỉ giữ thanh kiếm thôi cũng đã khó lắm rồi.
Tôi có thể làm chủ được trong 50 ngày không...?
Tôi bỗng thấy chán nản.
Không để tâm đến khuôn mặt nhăn nhó của tôi, Điện hạ Zafield tiếp tục.
"... Bữa tiệc khiêu vũ, không phải là tháng sau sao? Lúc đó có chuyện gì à?”
Tôi không trả lời.
Đúng hơn là tôi không thể, nhưng giả định của ngài ấy đã đúng.
Tôi sẽ chết vào ngày hôm đó.
Nhất định, người đã xuống tay với tôi là Điện hạ Sazanjill. Thật tâm mà nói, tôi muốn kể với ngài ấy về việc bị cáo buộc ám sát của Điện hạ. Nhưng tất nhiên, trong tay tôi giờ một bằng chứng cũng chẳng có.
“Chỉ có lời dự báo của ông ta" -
—Đúng vậy, không có cách nào để tôi có thể nói ra.
Cho dù người nói với tôi có là thần thánh phương nào thì cũng không quan trọng. Ngài ấy chắc chắn sẽ gọi bác sĩ vì nghĩ rằng tôi đã đập đầu ở chỗ nào đó.
Vì vậy mà tôi chỉ có một con đường để đi, mỉm cười và nói dối.
Tiếp đó - nụ cười của một quý cô cao quý.
Như dự đoán, Điện hạ Zafield hiểu rằng tôi sẽ không nói.
"Thôi được. Tuy nhiên, không phải có gì đó quan trọng hơn mà cô nên tập trung sao? Có vẻ trong kì nghỉ cuối, anh ấy đã đi đến một cửa hàng quần áo đó."
"Anh trai của ngài sao...?"
Tôi đáp lại bằng một câu hỏi... Nhưng thực sự không cần thiết phải làm vậy.
Có 1 truyền thống lâu đời cho những quý ông tặng váy cho người yêu của họ trước khi cùng nhau tham dự một bữa tiệc sắp tới.
Ít nhất cũng phải 1 tháng để đặt hàng một bộ váy ưng ý. Trang phục càng phức tạp, càng mất nhiều thời gian thì lại càng tốt. Trong khi tôi vẫn đang miệt mài làm vườn với cha mẹ mình, vị hôn phu của tôi lại đi tặng một chiếc váy cho một người phụ nữ khác.
...Tất nhiên, tôi không hề nhận được bất kỳ lời mời nào hết.
Tôi đã đoán được điều đó rồi. Nhưng tôi vẫn cúi gằm mặt xuống bởi cảm giác bị công khai ghe lạnh thế này. Sau đó, Điện hạ tra kiếm lại vào bao, nhẹ nhàng cầm tay tôi.
"... Nếu Lelouche thấy được thì cô có muốn tôi tặng váy không?"
"Sao cơ?"
Hàm ý sau những lời nói đó—
—Không tốt, một chút cũng không.
Mặc dù hoàn cảnh của tôi vô lí đi nữa, tôi vẫn là vị hôn thê của Điện hạ Sazanjill. Dù hôn phu có hành động vô lí, không có nghĩa là tôi cũng nên làm vậy.
Tôi cố gạt đi như một trò đùa, nhưng trước khi có thể, Zafield nói.
"Giờ này, sao chúng ta không xem qua loại mà anh trai tôi đặt hàng xem? Anh ta đã đặt từ một cửa hàng mà gia đình hoàng gia không thường đến. Đây có lẽ là lần đầu tiên họ nhận được một yêu cầu như vậy. Do đó, hẳn chiếc váy có lẽ vẫn đang được may tạm thôi."
"Cái đó... mặc dù vậy..."
"Như vậy cũng giúp cô chuẩn bị cho mình. Cô không muốn một chiếc váy đẹp hơn họ sao?"
Điện hạ Zafield nâng khóe miệng lên, ra hiệu, "Đó là chuyện của phụ nữ".
"Nếu cô đồng ý cuối tuần này đi cùng tôi, tôi sẽ không chỉ dạy cô cách vung kiếm mà còn cách chặn. Sao nào?"
"...Ôi chao, phải chăng là vì nỗ lực vụng về của tôi trong việc làm chệch hướng cuộc tấn công của của ngài vừa nãy?"
"Ít nhất cô cũng không làm rơi thanh kiếm của mình. Nên giờ sẽ tốt hơn nếu tôi dạy cô cách tránh và làm chệch hướng đường kiếm. Bên cạnh đó thì, nhờ vậy mà tôi có lí do chạm vào Lelouche đó.”
"Dừng dừng, cái gì cơ?!"
Nụ cười dễ thương của anh ấy mang đầy vui tươi ấy, làm tôi ngạc nhiên...
...Tôi đã bị cuốn vào tốc độ của ngài ấy mất rồi.
Có vẻ ngài ấy định 1 tên trúng 2 đích đây mà. Mà, tôi cũng muốn lên đồ cho xịn xò cho tới khi xong hết chứ. Nên là, điều quan trọng là phải nghiên cứu "kẻ thù".
"Ngài sẽ đi cùng tôi chứ?"
"Tất nhiên, hãy để Zafield này phục vụ, cũng như là hộ tống của Quý cô Lelouche."
Điện hạ Zafield tinh nghịch quỳ gối và hôn vào mu bàn tay tôi khi vẫn đang cầm một thanh kiếm.
Dừng cái hành động giống như một vị hoàng tử tử tế này đi đã...
Dù vậy, Điện Zafield ngẩng đầu lên và nở một nụ cười táo bạo với tôi – Không thể không cười được mà.