Sau khi đối chiếu lại 1 số chỗ thì tôi nhận ra Eng nhiều chỗ dịch rất bay và khác so với raw, nhiều đoạn còn bị lược bớt. Mà tôi cũng chẳng đủ trình để dịch raw nên tiếp tục đồng hành với Eng thôi :))
________________
Giờ nghỉ trưa, ở một góc sân nơi câu lạc bộ kiếm thuật đang rèn luyện, tôi mặc vào bộ đồ thể dục và luyện tập dưới sự giám sát của Điện hạ Zafield.
“Cảm ơn ngài. Tôi vẫn không thể chống lại điện hạ. Có vẻ tôi vẫn còn một đoạn đường dài nữa.”
“Vậy, một buổi học tự vệ sẽ tốt cho cô hơn. Này, sao cô không ngưng tập kiếm thuật và học phần đó đi? Ta thấy cái đó có lợi hơn đó.”
Cảm ơn ngài đã đề xuất, nhưng…
Ừ thì lời nói rất hợp tình hợp lí, nhưng lao vào tôi trong khi nói những lời đó thì bản thân Điện hạ cũng ít có ác.
Đến hôm nay là tôi đã làm bài luyện tập thụ động được mười ngày. Bữa nay tôi cũng bị đánh ngã một cách mĩ lệ, còn đồng phục thì dính đầy bùn đất.
“…Vậy, có thể chống lại được sát thủ bằng những đòn tự vệ không?”
Tôi nhanh chóng đứng dậy và phủi bùn đất dính trên váy. Vẻ mặt vui vẻ thường thấy của ngài ấy trở nên khó xử.
“Ừm, với một tiểu thư thì ta không mong chờ gì ở trường hợp đó. Nếu có thì cô chỉ việc chạy thôi.”
“Không thể được. Sẽ tốt hơn nếu tôi có thể bắt được hắn. Còn nếu không, chí ít kẻ phải bỏ chạy là tên sát thủ chứ không phải tôi.”
Tôi không thường mặc đồng phục nên thế này cũng không thành vấn đề. Nói thế chứ tôi cũng không biết để nó bẩn thế này có ổn không.
Sau khi được Điện hạ nhắc nhở, tôi bắt đầu mặc thêm quần dài dưới váy. Việc này sẽ nhanh hơn so với thay hẳn ra. Ở vương quốc Lapisenta này chẳng đào đâu ra được một cô nào mặc quần dài, thành ra tôi không thể cởi váy ra được. Mà, tôi vẫn mua một cái mới dù biết là mình sẽ không mặc thường xuyên…
…Tôi chưa lần nào phải bận tâm về chuyện tiền bạc cho đến khi đó. Tuy nhiên, tôi cũng bắt đầu có chút lo lắng.
Trong lúc tâm trí đang mãi bâng quơ về chuyện đó, Điện hạ dang cánh tay vạm vỡ ra và nắm chặt lấy tay tôi.
Đau, đau một cách khủng khiếp.
“Đ, đau!”
“Cánh tay mỏng manh này, cô có thể bảo vệ được ai?”
“Sao chứ…?”
Tôi nhăn mặt nhìn Điện hạ. Ngài ấy không cười, cũng chẳng giận. Đôi mày khẽ nhăn lại, đôi mắt màu xanh sapphire sâu hơn lúc thường thấy.
Chẳng biết tại sao mà tôi không còn cảm thấy con gió này dễ chịu nữa.
“Tôi vẫn là ứng cử viên cho vị trí thái tử phi. Là mục tiêu của sự đố kị và phẫn uất, đó đã là chuyện thường ngày.”
“Ta sẽ tin nếu ta không biết cô khôn ngoan đến mức nào. Nếu mục đích của tôi mà bỏ trốn cùng ai đó thì đó sẽ là trường hợp tệ nhất. Phải chăng cô đang nghĩ, nếu chỉ có mỗi cô chết thì sẽ chẳng có chuyện gì nữa hết? Phải chăng đó cũng là lí do mà cô muốn tìm cách ‘đẩy lùi’ đối phương trong tình huống nguy cấp?”
Thật sắc sảo…
Chắc hẳn tôi đã lơ là trước thái độ thoải mái của ngài ấy và không để ý đến lời nói của mình.
…Nếu ngài ấy đã đoán được đến mức này, rất khó để tôi có thể giữ bình tĩnh.
Nếu vậy thì chỉ việc thừa nhận thôi.
Tôi phủi đi những lọn tóc bám trên vai và nâng khóe miệng lên.
“Tôi chỉ muốn bảo vệ hôn phu yêu quý của mình mọi lúc mà thôi.”
“Thật ngu xuẩn!”
Đâu nhất thiết phải hét lớn như thế.
Mọi người đang nhìn về phía này rồi…
Còn nữa, buông tôi ra đi.
Chẳng mảy may bận tâm gì đến mọi thứ xung quanh, Zafield Điện hạ nắm lấy vai tôi.
“Cô đang đùa phải không? Anh ta đã phản bội cô – không phải, anh ta đang đang phản bội cô. Cô biết mà, đúng không? Hắn đang có kế hoạch để phá vỡ hôn ước với cô ở bữa tiệc sắp tới. Cô muốn bỏ cái mạng của mình vì một người như thế hay sao?”
“Thưa Điện hạ, Ngài gọi anh trai mình là “hắn” còn tôi là “cô”, như vậy chẳng phải rất thô lỗ sao?”
Tôi không mang theo quạt, nên chỉ còn cách lấy tay che miệng. Nhưng dù tôi đã làm dáng rất chuẩn chỉ, tôi vẫn không nhận được lời xin lỗi hay mỉa mai nào từ Điện hạ.
Ngài ấy càng siết chặt tôi hơn.
“Ta thích Lelouche.”
“…Tôi cũng mong có thể hòa hợp được với em chồng sau này.”
“Cô thừa biết đó không phải là chuyện ta muốn nói.”
Tất nhiên. Như vừa nãy đã được khen tôi không hề ngu ngốc.
Nhưng chính vì lẽ đó, tôi duyên dáng nghiên đầu.
“Tôi không hiểu. Tôi chỉ đang nói những gì phải nói với tư cách là hôn thê của Sazanjill Điện hạ mà thôi.”
Điện hạ buông tay ra và quay đi chỗ khác. Ngài ấy rèn luyện nhiều hơn so với Điện hạ Sazanjill, và cũng cao ngang với Điện hạ. Nhưng chẳng biết tại sao, ngài ấy lại trông thật nhỏ nhoi.
Phải chăng là vì tuổi tác?
“…Cô đã làm rất tốt.”
“Ể?”
“Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ dạy cô cách đối mặt với tình huống. Chủ yếu là né đòn thôi. Sát thủ thường sẽ ra tay chỉ trong một đòn. Ta nghĩ nếu có thể né được những vết thương chí mạng, cơ hội của cô sẽ mở ra.”
Sau đó, tiếng chuông chuẩn bị cho giờ học vang lên.
Mặc dù đã ngã khá nhiều lần nhưng tôi vẫn không thấy đau. Chỉ có phần cánh tay và vai chỗ ngài ấy nắm vào bị sưng lên. Trên cánh tay tôi vẫn còn hằn lại dấu tay đỏ chót.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Ở đây Zafield gọi Sazanjill là "aitsu" và Lelouche là "omae". Cách gọi này nặng hơn bình thường Zafield hay gọi là "aniue" và "kimi"