Tiếng xào xạc phát ra từ bụi cỏ. Tôi căng mắt nhìn nhưng không thể thấy được ai đang ẩn nấp trong bóng tối. Thế nhưng cảm giác căng thẳng, hồi hộp trong tôi vẫn dâng lên không ngừng.
Tôi biết cảm giác này. Những lúc đứng trước mũi kiếm của điện hạ, tôi thường phải đối mặt với nó.
…Có lẽ chính là khoảnh khắc này rồi.
Tôi vận sức, lao nhanh tới và khống chế cánh tay của điện hạ. Chính ngài ấy đã dạy tôi kỹ thuật này và giờ là lúc để thực hành. Phải khen tôi đấy. Động tác mượt hơn rất nhiều so với lúc luyện tập.
Nhờ thế - lưỡi kiếm sắc bén đã đâm vào bụng tôi.
Đau. Rất đau. Cả cơ thể tôi nóng bừng như thiêu đốt, nhưng đồng thời cũng lạnh như băng hàn. Sức lực trút khỏi cơ thể tôi trong khoảnh khắc, khiến tôi phải quỳ gối xuống.
Haha… Quả nhiên không phải cứ nói chết là chết ngay được.
Điện hạ Zafield nhìn tôi, trong một thoáng không thể nói được gì. Ngay sau đó, ngài ấy hét lớn.
“Rút lui đi! Công việc kết thúc!”
Đối diện với điện hạ, người đã quỳ xuống đối diện với tôi, tôi cười.
“Thôi nào… ngài sẽ làm bẩn trang phục của mình mất.”
“Le, Lelouche…?”
Đám sát thủ rút lui sau câu nói của điện hạ, để lại trên mặt đất là thanh kiếm ngắn thân thuộc của tôi.
Hà, ra là vậy à…
“Ngài… định gài tôi cho cái chết của ngài à…?”
“Cố gắng lên, Lelouche. Ai đó! Ai đó mau tới đây!”
“Trả lời tôi, Zafield Louis Lapisenta!”
Với lời nói giận giữ của tôi, điện hạ đã chịu chú ý. Tôi liền nắm lấy cổ áo của ngài ấy.
“Ngài bị ngu à! Chỉ có cái loại ngu ngốc mới vứt bỏ mạng sống như thế- Các vị thần, không, chính tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ngài về chuyện đó!”
“Lelouche…”
“Tôi không cần biết ngài dàn dựng như thế nào hay ngài có lừa dối tôi bao nhiêu lần! Nếu đã quan sát bấy lâu, tại sao ngài lại không biết bản thân quan trọng với điện hạ Sazajill như thế nào hả?”
Ngài ấy lắc đầu.
Có thủng lỗ tai chỗ nào chưa hả cái tên đần này…
Bây giờ mà chối bỏ thực tại, thứ đã diễn ra rồi thì chẳng thể thay đổi được gì đâu.
“Ta, ta không dạy cô động tác đó, để cô làm những việc này…”
“Nhưng tôi thì không nghĩ như ngài…”
Mà, cũng không quan trọng nữa. Mặc dù điện hạ đần hơn tôi nghĩ, nhưng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
“Điện hạ, ngài là người bạn quan trọng của tôi. Vì ngài vẫn luôn âm thầm quan sát nên tôi mới có thể là chính mình. Vì thế mà tôi đã làm nhiều chuyện ngu ngốc.”
Tôi biết chứ. Cái cầu thang đó, sự kiện khởi đầu cho mọi thứ. Tôi biết lúc đó không chỉ có điện hạ Sazajill, mà Zafield cũng ở đó. Ngài ấy sẽ can thiệp ngay nếu chuyện trở nên nguy hiểm.
Những lúc luyện tập cũng vậy, tôi sẽ ngay lập tức bị nhắc nhở nếu bất cẩn một chút.
Rồi cả sự kiện ném bùn ngày hôm đó. Điện hạ bằng cách nào đó đã thuyết phục ban giám hiệu để cho tôi viết bản tường trình và kiểm điểm thay vì báo cáo về gia đình.
Ngài vẫn luôn dõi theo tôi…
“Tôi hạnh phúc lắm.”
Biết rõ như thế, tôi từ từ đứng dậy. Nếu bây giờ gục ngã ở đây, tôi sẽ lại được điện hạ lo lắng cho.
Có thể tôi không đủ sức lực để giữ hình tượng đẹp đẽ nữa, nhưng… mong ngài ngay lúc này hãy dõi theo những bước chân cuối cùng của tôi.
“Tôi, phải đi…”
“Vết thương đó mà đi đâu-”
“Đừng theo tôi!”
Cơn đau làm đầu óc tôi không đủ tỉnh táo, thành ra phí sức để hét lên. Tầm nhìn của tôi tối sầm lại, cả người run run không đứng vững. Mỗi bước đi, vết thương lại nhói lên thật điếng.
“Tôi, không có dự định dành những lời cuối cùng cho ngài. Hãy ở đây mà chờ người khác tới mắng ngài thay cho tôi.”
-Chưa thể kết thúc ở đây được!
Tôi vẫn còn chuyện cần phải nói với Sazanjill, và cả Lumiere nữa.
Lấy bức tường làm điểm tựa, tôi nhích từng bước một, tay che vết thương đang rỉ máu. Cảm giác như hội trường cách xa hàng dặm.
“Ah, cuối cùng ta vẫn không thắng được Lelouche.”
Điện hạ Zafield vẫn quỳ ở đó, không còn đi theo nữa.
Âm nhạc du dương từ hội trường lúc này, với tôi lại ồn ào đến khó chịu.
Từng bước chân là từng mảng đỏ nhuộm lấy bộ váy nặng nề, càng làm tôi đốt phắt nó đi hơn. Hàng chục lớp diềm xếp vừa nặng vừa lùng nhùng đến khó chịu. Đôi gót giày quá mỏng càng làm bước chân của tôi không vững vàng.
Nếu không phải vì chuyện này, tôi đã đến đây với những bộ trang phục dễ vận động của mình rồi… Nhưng giờ có than phiền thì ông thần cũng không thể hóa phép ra ngay trước mắt được.
Sau một lúc, cuối cùng tôi cũng đã tới hành lang. Tôi bước vào trong bằng cửa sau, nơi có đường dẫn để tới hội trường. Trong thời gian của bữa tiệc sẽ có nhiều người đi dạo quanh trường, nguy cơ tôi sẽ bị linh canh bắt gặp. May mắn là chuyện đó đã không xảy ra. Nếu gây ra náo động ở đây, tôi sẽ không thể hoàn thành công việc cuối cùng mất.
Thành công được bước đó, nhưng điểm đến của tôi vẫn còn xa lắm. Thông thường chỉ cần đi bộ ít phút là tới rồi. Chỉ tại bộ váy này! Thậm chí tôi đã chuẩn bị một bộ đúng ý rồi, mắc gì tôi lại mặc cái thứ của nợ này vậy tôi ơi!
Tất cả là lại điện hạ Sazanjill hết! Cả điện hạ Zafield!
Khó chịu quá đi mất!
…Không còn chút sức lực nào, tôi gục xuống sàn. Mặt sàn lạnh lẽo nhưng lại dễ chịu, làm tôi chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc ở đây.
Ha ha, cái kết gì mà lãng xẹt thật. Vậy mà cái miệng này lại dám lớn tiếng với ông thần cơ đấy.
“…Ai đó, giúp tôi…”
“Hết cách với cô.”
Giọng nói đó như thể nguồn suối mát lành chảy vào sức lực đang khô tàn của tôi. Chỉ trong khoảnh khắc, tầm nhìn của tôi bỗng trở nên thật rõ ràng, cơ thể thì nhẹ như bâng.
Tôi đứng phắt dậy, nhưng vết thương đau điếng nhắc nhở tôi về thực tại.
Những thứ níu tôi lại đã biến đi đâu mất, chỉ còn trên người là một bộ váy lụa màu đỏ mận, dịu dàng ôm lấy cả cơ thể. Bộ váy không có những chi tiết thừa, giúp tôi dễ dàng vận động. Đôi giày gót nhỏ cũng đã được thay bằng một đôi vừa vặn hơn, dễ đi hơn. Và cả mái tóc đã không được chăm chút bấy lâu cũng có cảm giác mượt mà.
“…Nói vậy thôi, hóa ra lại thành thật à.”
Tôi bất giác nở nụ cười. Chỉ có một người có khả năng làm được như thế thôi. Rõ ràng ông nói ban phép màu xuống dưới trần thế là bị kỉ luật, thế mà vẫn làm… Ngốc thật mà.
“…Cái ông này, chẳng phù hợp làm thần tí nào.”
Nhưng lúc này, tôi đã đi đến bước gần cuối cùng. Bây giờ không còn quan trọng là thái tử phi hay con gái công tước. Nếu bỏ cuộc, tôi không chỉ trở thành kẻ thủ của giới phụ nữ, mà còn phụ chính bản thân.
Với động lực như thế, tôi tiếp tục bước đi.