Mọi cơn đau bỗng rời khỏi cơ thể tôi, chỉ để lại cảm giác nhẹ tênh. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cơ thể mình thật nhẹ nhàng đến vậy.
Nhìn dưới chân, tôi thấy Điện hạ đang nén lại nước mắt, ôm lấy những gì còn sót lại của “Lelouche Elcage”. Lumiere đứng giữa đám đông, tiếng khóc nức nở như trẻ con của cô vang vọng.
Hừm… Trông thảm hại hơn mình nghĩ.
Máu loan khắp nơi, bộ váy mới vì vậy mà không tránh khỏi bị vấy bẩn.
…Vậy là thất bại sao?
“Nè, ông thần. Tôi thua cược rồi à?”
“Cô nói gì vậy? …Ta thấy đủ rồi, một cái kết đẹp đến vậy mà.”
“Vậy sao? Nhưng, lớp trang điểm của tôi trôi hết rồi—”
“—Lelouche.”
Lần đầu tiên, ông ấy gọi tên tôi.
Tôi nhìn lại, thoáng thấy vẻ đau buồn hiện trên khuôn mặt ông, trước khi nói chuyện với tôi như thường lệ.
“Nhưng mà cô chơi không đẹp nhé!? Cô đã kể câu chuyện của ta cho một người còn sống!”
“Vậy hả? Tôi chỉ biến quá khứ của Vô danh thành một câu chuyện tiếp thêm dũng khí, hy vọng và cảm hứng cho những người ở thời hiện tại thôi mà.”
“Ta không thích! Ngượng chết đi được!”
Sau một hồi làm ầm lên, ông thần quay đi và khoanh tay lại.
“…Như đã nói, ta không thích. Vả lại, cô ấy không phải người yêu của ta.”
“Ồ, ra là tình đơn phương à? Nghe đau đớn thật ha.”
“Để ta yên đi—!”
Phư phư…
Còn được trêu chọc ông ấy thế này, vậy cũng vui rồi.
“Nè, ông thần. Mình khiêu vũ đi!”
“Hả!?”
Tôi kéo tay ông thần ra giữa sảnh. Dĩ nhiên, với sự ra đi của một tiểu thư ngay trước sảnh chính, không ai có thể chơi nhạc vào lúc này cả.
Bình thường tôi không để bụng chuyện xung quanh đâu, nhưng ở đây ồn ào thật…
Mà có sao đâu.
Ánh sáng ấp áp, lấp lánh từ những ngọn đèn pha lê chiếu lên vẻ đẹp tô thắm của những đóa hoa trang trí trong phòng. Tất cả những thứ đó chỉ là điểm tô cho bức tranh đóng khung tráng lệ ở trung tâm sảnh—
—Hay là mời ông ấy chiêm ngưỡng những bức họa của Andre Oscar nhỉ?
“N-Nhưng, ta không giỏi khiêu vũ!?”
“Hóa ra cũng có những việc mà thần linh cũng bất lực. Không sao đâu, cứ xoay vòng là được.”
Với lại cũng chẳng có ai nhìn.
Tôi nắm lấy tay ông thần và bắt đầu xoay.
Phư phư, không cần phải lo lắng về việc va vào ai khác.
Hơn nữa, khiêu vũ mà bay lượn trên không trung thế này vui thật!
“Nè, ông và họa sĩ Andre có quan hệ gì thế?”
“Hả? Cậu ta là đàn em của ta, luôn ngưỡng mộ ta hồi còn đi học. Ngay cả sau sự cố đó, cậu ấy vẫn giữ mối quan hệ đó và thường xuyên tặng ta đủ thứ quà.”
“Phư phư, nói cho tôi nghe có được không vậy?”
Ừ thì tôi cũng không thể nói với ai được nữa rồi, nhưng chẳng phải có những chủ đề không nên nói với một con người bình thường như tôi sao?
Khi tôi tiếp tục trêu chọc ông về điều đó, vị thần hờn dỗi và nói, ‘Ta không thèm nói chuyện với cô nữa!’
Vẻ mặt đó của ông ấy dễ thương đến mức tôi không nhịn được cười.
Sau đó, cũng chính vị thần vừa nói sẽ không nói chuyện với tôi cất tiếng hỏi.
“…Bỏ qua đi, không phải cô còn những thứ cần biết sao?”
“Ví dụ như?”
“Thì, tương lai của nhị hoàng tử chứ gì! Đại hoàng tử sẽ cho cậu ta một trận sau chuyện này. Rồi sau khi bị đánh, cậu ta sẽ nói, ‘Quả thật, cú đấm của Lelouche là đau nhất.’”
“Ông làm như tôi quan tâm ấy!”
“Thật luôn—!?”
Làm một bóng ma thật tuyệt. Dù tôi có xoay bao nhiêu vòng cũng không thấy chóng mặt, thậm chí cũng không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Cảm giác như thể tôi đã trở lại thế giới trong mơ, nơi tôi từng uống trà với ông thần.
Có lẽ không được nghe cũng có phần đáng tiếc.
Nhưng bây giờ có biết trước được tương lai của họ, tôi cũng không thể quay lại nữa rồi.
Vì vậy, tôi nói ngắn gọn và mỉm cười.
“Ừm, không quan trọng! Đối với tôi, đó chỉ là những chuyện tầm phào thôi.”
“…Ta đoán cô sẽ nói vậy.”
Vì, sau cùng tôi là Lelouche Elcage mà.
Dù đang khóc hay đang cười, đang được giáo dục như thế nào, hay đang sống trong hoàn cảnh gì đi nữa—tôi có thể trở thành ai khác ngoài chính mình đây.
Tôi đã quá mệt mỏi với những việc riêng rồi. Ít nhất vào lúc này, hãy để tôi được nuông chiều bản thân. Và, điều duy nhất tôi có thể làm là tin tưởng vào phía trước.
Thế nên tôi chỉ có thể làm tất cả những điều sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi thôi.
“Nè, ông thần.”
“Hửm…?”
“Về vụ cá cược đó…”
Tôi không thể dừng bước chân, cũng không thể buông tay ông thần ra. Dù ông ấy đã hứa sẽ thực hiện điều ước của tôi, tôi vẫn ngập ngừng không dám nói ra. Tôi tự hỏi ông ấy sẽ có biểu cảm gì…
“Giờ còn ngại ngùng thì có ích gì? Ta đã quen với những hành vi thái quá của cô rồi.”
Vừa xoay vòng, vị thần mỉm cười với một khuôn mặt dịu dàng lạ thường.
Với một con người tội lỗi như vậy – tôi muốn dành điều ước ích kỷ nhất gửi đến ông.
“—Được thôi, tôi muốn chúng ta yêu nhau.”
“Được, để ta sắp xếp cho chúng ta yêu—Ê khoan!?”
Á à, gáy sớm ăn gì— Làm gì mà qua mặt được tôi. Và ông nghĩ tôi sẽ dừng ở đây sao?
Tôi mỉm cười, tấn công tới tấp.
“Tôi nói là, tôi muốn có được ông. Vậy thì kiếp sau mình yêu nhau ha? Mà, nếu có chia tay trước khi cưới thì cũng đành chịu thôi. Cay đắng cũng là một gia vị của tình yêu mà, phải không?”
“Không không không! Cô nói gì vậy? Cô cũng trở thành thần à?”
Quả nhiên ông ấy không muốn tiếp tục—nhưng tôi không cho phép đâu. Ông nghĩ ai là người dắt ông từ nãy đến giờ kia chứ?
“Không được sao? Theo những gì tôi nghe được, công việc của một vị thần có vẻ còn phiền phức hơn cả một nữ hoàng, vậy hay là ông đầu thai thành người đi? Dù sao thì ông cũng không hợp làm thần đâu. Thấy sao? Quá hoàn hảo chứ gì.”
“Không đúng! Đồng ý là có những lúc tui có nghĩ bản thân không phù hợp! Nhưng còn chuyện yêu tui thì—”
“Ôi chao, đổi cả xưng hô luôn? Nhưng mà nghe dễ thương… Hợp với ông lắm! Bình thường ông nói chuyện giữ kẽ, tôi luôn muốn biết ông thực sự là người như thế nào!”
“Ta vốn là một vị thần mà!”
Chân miễng cưỡng khiêu vũ cũng tôi, thế mà cái miệng ông thần vẫn không quên hoạt động.
Phư phư, “vốn là thần” à?
Những chi tiết nhỏ nhặt đó lại khiến tôi hạnh phúc vô cùng, mặc dù chính ông có thể không nhận ra điều đó. Dù sao đi nữa, bước chân của ông đã trở nên lộn xộn.
“Ugh, đủ rồi! Đến cuối cùng, cô vẫn chỉ làm những gì mình thích! Cô là loại nữ phản diện gì vậy!?”
“Phư phư, tôi lấy làm vinh hạnh.”
“Ta cũng nói không biết bao nhiêu lần rồi là ta không có khen cô!”
Vị thần thở hổn hển rồi thở dài. Quả nhiên là tôi cũng nên tha cho ổng thôi.
Sau đó, ông gãi đầu một cách cường điệu rồi liếc nhìn tôi.
“…Cô sẽ không hối hận chứ?”
“Hối hận về điều gì?”
“Nếu ta gặp lại cô sau khi tái sinh, cô sẽ không nói những câu như, ‘Ô, ông đến thật à? Tôi chỉ nói đùa thôi mà.’”
“Ông bắt chước giọng giỏi thật đó. Chà, dù đó là một ý tưởng tuyệt vời, nhưng ông không phải lo. Mà, nếu để con gái chờ lâu thì sẽ bị phàn nàn đó.”
Nếu dự định yêu nhau, tốt hơn hết là khi cả hai còn trẻ. Mặc dù tình yêu của người trưởng thành nghe cũng là một ý kiến hay, nhưng tôi còn không có nổi nửa giây kinh nghiệm yêu đương. Vì vậy, tôi muốn bắt đầu từ những điều cơ bản nhất.
Vả lại, tôi đã dành cả tính mạng này để cược, sao có thể để phí vậy được.
Khi tôi dùng tay che đi nụ cười của mình, vị thần gật đầu sau khi lại thở dài một tiếng.
“Haizz… Được rồi, ta hiểu rồi.”
Rồi, ông nói trong khi giả vờ suy tư.
“Ta còn nhiều việc phải lo lắm nên sẽ không thể gặp cô ngay sau khi đầu thai. Nhưng… ta sẽ đến tìm cô sớm nhất có thể. Vì vậy, cô có thể đợi ta được không?”
“…Như vậy có thật sự ổn không?”
“Cái gì…?”
“Ông có thật sự yêu tôi không?”
…Ý tôi là, tính cách của tôi không dễ chịu cho lắm.
Thành thật mà nói, ngay cả khi được tái sinh, tôi không nghĩ rằng mình có thể trở thành một người trong sáng và chính trực.
Khi tôi lo lắng hỏi ông, vị thần trông vui vẻ lạ thường.
Ông cười gượng, đôi mắt đã hơi ngấn lệ.
“Ta sẽ thực hiện điều ước của cô—chẳng phải ta đã hứa với cô rồi sao? Vả lại… thôi, không có gì. Vậy, hẹn ngày gặp lại.”
“Hả? Ở bên nhau bao lâu rồi mà ông vẫn dám giữ bí mật với tôi sao? Tôi tưởng chúng ta thân thiết lắm!”
“Lâu như vậy là nhờ ai bày đầu!? Nhưng vấn đề này, cho dù có thân đến đâu thì vẫn không nói được!”
“Huu… Buồn quá đi, tui sắp khóc ùi…”
Khi tôi giả vờ khóc, vị thần đưa tay về phía tôi. Mặc dù ngón tay ông trắng và thon dài, chúng lại có những đốt xương rắn rỏi. Tôi ngập ngừng, không biết phải làm gì, rồi lại để vị thần đã nắm lấy tay.
“Dù gì cũng đã tới bước này rồi, ta phải đi sớm thôi. Vì cô mà ta trở nên bận rộn.”
“…Tôi không phải là người kiên nhẫn đâu, ông nghe rõ chưa?”
“Được rồi, được rồi, ta sẽ cố hết sức…”
Sau đó, chúng tôi bay lên cao, xuyên qua trần nhà. Điện hạ và những người khác đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt. Tiền gần hơn tới bầu trời đầy sao sáng hơn thường ngày, tôi không thể nhìn thấy mặt đất bên dưới.
Tôi ngước lên.
“Nè, ông thần.”
“Hửm?”
“Tên thật của ông là gì?”
“Chà, là ‘Vô danh’?”
“Ê~…”
“…Được rồi, để ta nói—”
Cho đến những phút cuối cùng, tôi và ông ấy đã nói với nhau rất nhiều điều.
Bởi, cho đến khi người ta xong việc và tới đón tôi, đành phải xa nhau một thời gian.
Vậy nên, tạm biệt—
—những người tôi yêu thương, những người đã dõi theo tôi…
…Nhờ có mọi người, tôi đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ.
Vì vậy, cho đến ngày chúng ta gặp lại, xin gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến mọi người.