Trans: Bui!!!
————————————————————————————————————————
Julie và Kỵ sĩ Đoàn của cô ấy đến hiện trường vụ việc, cách điểm dừng thứ tư không quá xa. Nó chỉ còn cách Bercht đến chưa đầy một giờ.
“… Trong cuộc tấn công đầu tiên, Giáo sư Deculein đã cố gắng đảm bảo an toàn cho đoàn tàu và giải cứu những người sống sót cùng với Ngài Veron." Một nhân viên từ Cục An ninh giải thích tình hình.
"Nhưng toàn bộ đoàn tàu đã rơi xuống từ vách đá trong cuộc tấn công thứ hai, và Ngài Veron được cho là đã rơi xuống cùng nó. Tuy nhiên, toa tàu giáo sư Deculein đã ở trong kỳ diệu thay lại không rơi.”
"Tôi hiểu rồi.”
Chi tiết của viên cảnh sát cho phép họ hiểu những gì đã xảy ra một cách chính xác. Anh ta cũng cho họ xem một bản sao bức ảnh của Roen.
"Thật không may, nơi này quá hẻo lánh nên chỉ có nhân chứng từ những người trực tiếp liên quan. Cô đã xem bài báo chưa?"
"Rồi.”
Julie đã đọc nó và nhìn thấy bức ảnh Deculein bình tĩnh ngồi bên trong một đoàn tàu lơ lửng giữa không trung.
"Có lẽ Trưởng Giáo sư đã khuất phục được bọn chúng. Về cơ bản, ông ta không khác gì một đội quân một người cả. Haha." Viên sĩ quan nói thêm với một nụ cười tự mãn, nhưng các hiệp sĩ không cười chút nào. Cảm nhận được bầu không khí, anh ấy lấy lại bình tĩnh trong khi tiếp tục.
"Dựa trên những bằng chứng mà chúng tôi có, có vẻ như hai người họ đã cố gắng xử lý tình huống, và Kỵ sĩ Veron dã gặp tai nạn trong đợt tấn công thứ hai.”
“Cảm ơn anh.”
"Không có gì.”
Julie lịch sự cúi chào và nhìn xung quanh.
Vùng đất trắng xóa vô tận, trải dài đến tận chân trời. Chỉ cần nhìn thấy nó thôi cũng đủ để gửi tâm trí cô về một ký ức xa xăm nào đó. Rockfell ngồi trên đường ray và lầm bầm như đang thở dài.
“… Tên ngốc đó. Anh ta sống siêng năng, chỉ để kết thúc cuộc đời mình chỉ vì làm một người hộ tống."
Julie không thể nghe thấy anh ta. Tai cô tê dại và trống rỗng.
Cô nghĩ rằng cô đã quen với việc mất đồng nghiệp, nhưng cô không ngừng nhớ về mạng sống khốn khổ đã ra đi đấy.
Là một kẻ không có tên tuổi gì, anh ta đã vươn lên từ dưới đáy từ khi còn trẻ và theo đuổi ước mơ một cách không ngừng nghỉ, và sau vô vàn lỗ lực, cuối cùng anh ta cũng đã thấy được thành quả.
Julie hỏi viên sĩ quan. "Anh ấy có để lại gì không?"
"Thật không may, không.”
"Vậy thì, kẻ đứng sau vụ tấn công …”
"Điều đó vẫn chưa được tìm ra. Ngay từ đầu, không ai phải chịu trách nhiệm cho bất cứ điều gì xảy ra trong suốt hành trình của một người đang đi đến Bercht. Nạn nhân duy nhất của vụ việc là Ngài Veron, điều này khiến cấp trên khó quyết định có điều tra hay không...”
Đó là một mối quan tâm dễ hiểu. Julie gật đầu.
—Em gái bé bỏng của chụy ơi~
Cô nghe thấy một giọng nói lọt vào tai mình, nhưng cô không thể tìm thấy ai gọi mình. Bị bất ngờ, Julie lấy ví từ trong túi ra, bất ngờ tìm thấy bên trong nó là một viên bi pha lê.
Julie vội vàng rời khỏi vị trí của mình. "C-cái gì đây?!"
—Chị đã nghe về vụ tai nạn rồi. Đó là lý do chị quyết định gọi cho em~
“Chị cho viên bi vào ví của em từ lúc nào vậy chứ?”
—Đương nhiên là vào lúc em không nhận ra rồi. Kekeke~
Josephine cười rộn rã.
—Bỏ qua chuyện đấy, chị nghe là một thành viên trong đoàn của em bị tấn công phải không? Em có tò mò về đầu đuôi câu truyện hông?
“… Ý chị là chị biết rõ mọi chuyện hả?”
—Đương nhiên rồi. Chụy là nữ hoàng của giới thượng lưu mà. Rất nhiều người ngoài đó sẽ sẵn sàng dâng lên cho chị bất cứ thứ gì nếu chị yêu cầu đó.
Josephine thực sự có rất nhiều mối quan hệ, điều đó có nghĩa là cô ấy có thể thu thập nhiều thông tin về bất kỳ chủ đề nào khi cô ấy cần. Cô có thể nhúng tay vào và tiếp thu hầu hết mọi tin đồn trong giới thượng lưu nếu cô muốn.
“…”
—Em có muốn chị nói cho em biết những gì chị biết không?
Julie nghi ngờ chị cô, như chị ấy không hề có vấn đề nào ngoài mặt cả. Ngược lại, danh tiếng của Josephine thậm chí còn đẹp đẽ hơn bất cứ ai trong thế giới này.
"Nếu nó là việc bất hợp pháp—"
“Không có chuyện đó đâu, vì vậy tốt nhất em nên chú ý vào. Trước hết, gia tộc pháp sư của Vương quốc Reok rất có thể đứng sau vụ tấn công. Tại hội nghị 15 năm trước, hai Gia trưởng phía họ đã bị giết, và chị đoán là họ muốn trả thù, nhưng không thực sự nhắm riêng vào Deculein. Họ đang nhắm đến bất kỳ Gia trưởng nào trong Đế quốc, và nó đã xảy ra khi anh ta là người bị mắc vào cái bẫy đó. Như em có thể đã biết, thế giới của chúng ta đã có khá nhiều tin đồn về nó.
“…”
Julie không nói nên lời. Điều đó có nghĩa là Veron đã bị hạ gục một cách mù quáng và chỉ đơn giản là dính đạn lạc.
—Nhưng Dù chị có suy nghĩ nhiều về nó đến đâu, vẫn có điều gì đó khiến chị cảm thấy kỳ lạ. Roen là người yêu cầu Veron hộ tống đoàn tàu đó.
“… Roen ư?"
—Chuẩn rồi. Galak có rất nhiều tay sai, và trong số đó có em trai của Rot. Rot là một doanh nhân và là một liên kết của chị.
Galak. Roen. Rot.
Julie cau mày trước những cái tên. Cô không biết ai trong số họ.
—Em không biết họ là ai à? Julie, ít nhất em cũng nên biết tên của…
Julie nhìn các hiệp sĩ xung quanh mình khi chị gái cô tiếp tục, nhận thấy họ lảng vảng xung quanh đường ray với khuôn mặt nhăn nhó.
—Galak. Hắn là em trai ruột của Glitheon.
“…”
Julie mở to mắt.
—Chị chắc rằng em biết về Glitheon, và thành thật mà nói, chị không ngạc nhiên khi em không biết về Galak. Ngoài công khai, đã hơn 30 năm kể từ khi họ cắt đứt mối quan hệ, nhưng họ không thể đánh lừa mắt chị đâu. Chị không biết liệu họ có thực sự đấu đá nhau khi đó hay không, nhưng chị chắc chắn rằng họ đang giúp đỡ lẫn nhau ngay bây giờ. Chị không chắc về Glitheon, nhưng chắc chắn Galak không ngại dùng những hành động bẩn thỉu đâu.”
"Glitheon liên quan gì tới đợt công kích này?"
—Chị vẫn không biết. Chị tự hỏi vì lý do quái gì Galak lại yêu cầu Veron tự mình làm người hộ tống trên chuyến tàu đó. Điều đó làm phiền chị. Dù sao, đó là tất cả những gì chị đã nghe được.
“…”
—Em biết giá cho việc này, phải không? Thi thoảng em nên mời chị một bữa.
“… Được ạ.”
—Tốt. Chị đi đây.
Josephine cắt đứt kết nối.
“Giltheon..”
Julie nghĩ về Trưởng gia tộc Iliade. Cô biết rõ về danh tiếng xấu của ông ta thông qua Zeit.
Nhưng đã mười năm kể từ khi ông ta cải chính, khiến cho tình huống này gần như là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nhưng…
"Chuyện gì đã xảy ra ở đó vậy ...?" Julie nhìn xuống vách đá, khiến đá vụn lăn xuống khi cô dùng gót đẩy nó. Ở phía dưới là phần cuối của một khe núi phủ đầy sương mù.
Xác của đồng nghiệp của cô ấy ở dưới đó.
*****
Tiết học tuần thứ năm về [Hiểu biết về Đặc tính Nguyên Tố] hiển nhiên bị hủy bởi sự cố ở Bercht, vậy nên thay vào đó tôi cho họ bài về nhà.
— Viết luận văn về một phép thuật nguyên tố thuần túy.
Tôi khá chắc rằng một số trong số họ ghét làm việc này, vậy nên tôi đưa ra một điều lệ là họ không cần phải làm nếu không muốn. Thay vào đó, tôi sẽ chỉ trừ vào điểm số của họ.
Sau đó, tôi hào hứng chuẩn bị bài kiểm tra ở trong căn biệt thự. Lần này, đây là tác phẩm gốc của tôi.
Đương nhiên, chúng vẫn được lấy ý tưởng từ những bài kiểm tra trước, nhưng hướng giải quyết và đáp án của chúng là hoàn toàn khác.
Tôi cũng cống hiến hết mình cho ma thuật, nhờ đó, tôi đã thành công trong việc áp dụng kỹ thuật [Điều khiển lửa cơ bản] vào [Psychokinesis tân thủ]. Kết quả là, 'Điều khiển lửa từ xa' đã có thể được sử dụng. Mục tiêu tiếp theo của tôi là [Điều khiển đất cơ bản].
Sau khoảng một tuần luân phiên giữa luyện tập, diễn tập và nghiên cứu, cuối cùng cũng ngày này cũng đến.
“…”
Tôi không thể không cảm thấy kinh ngạc khi sử dụng Tầm Nhìn để xem xét các câu hỏi mà tôi đặt ra.
“…Thật đáng kinh ngạc.”
Một luồng khí vàng vương vấn xung quanh tờ đề kiểm tra, gây ra bởi hiệu ứng của khả năng [Người đàn ông của sự giàu có].
Tổng cộng có 8 đề mục.
Số 1 và số 2 tập trung vào lý thuyết, trong khi phần còn lại chủ yếu tập trung vào ứng dụng và áp dụng trong thực tế.
Trong số đó, mức độ khó của số 7 và số 8 ít nhất là trên mức độ dành cho một debutant. Họ sẽ đúng nếu họ nghĩ các số từ 1 đến 6 gần như chỉ là các hàm một biến và các hàm số.
Nếu họ siêng năng cố gắng giải quyết chúng, họ sẽ có thể hiểu và đi đến kết luận đúng.
Với tư cách là một người thí sinh hay một pháp sư, những cái nhìn mà họ có được từ thử thách những vấn đề khó sẽ thúc đẩy sự phát triển của họ hơn nữa.
Khi tôi bước ra khỏi tòa nhà riêng với tâm trạng vui vẻ, tôi gặp Roy trên đường đến tòa nhà chính.
"Thưa ngài. Đây là kết quả của cuộc đấu giá."
Roy lấy ra một tờ giấy và đưa cho tôi. Đó là hóa đơn kèm với sự phân tích cho kết quả của cuộc đấu giá [Bình hoa của Bậc thầy Chế tác đến từ miền Đông] và tiền đặt cọc thanh toán.
“Nó đã được bán với giá thực sự cao nhỉ?”
Giá cuối cùng không dưới 21 triệu. Tất nhiên, nó sẽ chỉ đạt 13-15 triệu Elnes sau khi trừ phí hoa hồng, thuế và các khoản phí khác, nhưng nó nhiều hơn gấp đôi những gì tôi mong đợi.
"Vâng. Chúng ta đã yêu cầu Tháp phân tích các thành phần của cánh hoa, và chúng ta đã nhận được kết quả tốt. Những cánh hoa rất hữu hiệu cho việc phục hồi mệt mỏi và có tác dụng có lợi cho làn da. Nhờ đó, phần lớn phụ nữ quý tộc đã tham gia đấu giá."
"Ta hiểu ý của ngươi rồi. Thu nhập của chúng ta từ nó đủ để tài trợ cho ngân sách của dinh thự, phải không?"
“Phải ạ.”
"Ngươi có nghe gì từ Yeriel không?"
"Vâng.”
Tôi đã tiêu khoảng 9 triệu tại Bercht, nhưng em ấy đã không gọi cho tôi trong một tuần. Có phải em ấy tha cho tôi ko?
"Vận chuyển hàng đây! Ngài có một kiện hàng, thưa Bá tước Yukline!" Một tiếng hét vang lên từ cổng trước của ngôi biệt thự. "Tôi đến từ Bercht!"
Người đàn ông đang hét lên được bao phủ bởi một luồng hào quang khá trang trọng. Nhìn kỹ vào anh ta, tôi nhận thấy anh ta có một ID mạo hiểm giả quanh cổ.
"Vui lòng ký tên trước ạ!"
“… Mạo hiểm giả cũng giao hàng à? ”Tôi hỏi trong khi tiến lại gần để ký.
"Haha. Chúng tôi làm bất cứ điều gì miễn là được trả tiền. Tôi sẽ đi ngay."
Chiếc hộp anh ta để lại khá nặng. Tim tôi đập rộn lên, hoàn toàn không phù hợp với lòng tự cao của tôi.
“Roy, hãy đi nghỉ ngơi đi.”
“Cảm ơn ngài ạ.”
Tôi quay lại phòng tôi trong tòa nhà chính, xử sự như không có gì to tát cả, và xác nhận mật khẩu sinh trắc trên chiếc két ma thuật. Trong khi chiếc hộp mở ra, tôi nghĩ về nhiều thứ.
Mới chỉ có một tuần thôi. Lão già đấy không làm nó một cách nửa vời đấy chứ? Hay là máu của Deculein quá lởm?
Mặc dù mang trong lòng những lo lắng đó, tôi không khỏi bị quyến rũ khoảnh khắc mà kiện hàng làm lộ ra hoàn toàn thứ được gói trong nó.
———[Gậy Yukline của Rockelock]———
♦ Chi tiết:
—Một chiếc gậy tạo bởi bậc thầy chế tác Rockelock, dâng cho gia tộc Yukline.
—Dành riêng cho Deculein von Grahan Yukline.
♦ Danh mục: Trang bị ⊃ Gậy phép
♦ Hiệu ứng đặc biệt:
— Tích trữ tối đa [500] mana.
— Chiếc gậy hoạt đọng như một mạch hỗ trợ, tăng cường hiệu quả ma pháp của người sử dụng một cách tự nhiên.
♦ Đặc tính vật phẩm:
——[Thiết Mộc]——
♦ Chi tiết:
— Tăng khả năng của người dùng lên khả năng và đặ tính liên quan đến gỗ tự nhiên.
— Cây gậy được làm từ gỗ chất lượng cao nhất, cho nó sức bền vật lý và gia cố cực lớn.
————————————
————[ Tự học ]————
♦Chi tiết:
— Cây gậy học hỏi, thông hiểu, và giải mã ma thuật được dùng bởi người sử dụng để giúp họ dùng và tạo phép đó hiệu quả hơn.
—————————————————
——[Vật phẩm mang tính thẩm mĩ]——
♦ Chi tiết:
— Thiết kế đẹp đẽ của vật phẩm còn được nâng tầm thêm nữa nhờ khả năng đổi màu để phối với trang phục của người dùng.
————————————
———[Máu Yukline]———
♦ Chi tiết:
— Khả năng của cây gậy vượt trội trong việc diệt trừ quỷ.
—————————————
Vẻ đẹp và khả năng của nó ngang bằng với cả một tạo tác, và đấy là còn chưa xét đến ‘đặc tính vật phẩm’ nữa.
Rockelock lấy đặc tính của gia tộc tôi từ thời xa xưa. May thay, ông chỉ lấy đặc tính tốt và lọc ra những cái xấu.
“Thứ này chỉ giá 9 triệu ư…”
Tôi mới được đại giảm giá à?
Tôi táy máy với cây gậy, cảm giác như hồi mới mua một con smartphone khi tôi mới chỉ là đứa trẻ ấy.
“Hmm…”
Thật là trẻ con khi thấy hưng phấn chỉ bởi một cây gậy, và lớp học tiếp theo của tôi sẽ bắt đầu sau 3 ngày nữa. Tôi phải chuẩn bị cho bài giảng của mình.
Tất nhiên, hình thức của nó đã được thiết lập sẵn rồi, và tôi đã đề xuất bằng văn bản để mượn một phòng học cho tiết học cuối cùng trước kỳ thi giữa kỳ, được gọi là [Huấn luyện chiến đấu ma thuật kết hợp].
*****
Thứ tư, bài giảng cuối cùng trước kỳ thi giữa kỳ.
Epherene xuất hiện trên tầng 5 của tháp. Lớp học hôm nay sẽ không được tổ chức ở Lớp A trên tầng 3 mà là ‘Tầng cuối.’
"Chúng ta sẽ còn phải làm gì nữa đây...”
Chỉ có ba phòng học trên tầng 5. Cô ấy nắm tay nắm cửa của một trong số họ và vặn nó.
“…”
Thứ chào đón cô ấy khiến cô ấy há hốc mồm.
Trước cô là một khu vực rộng đến nỗi cô không thể nhìn thấy tận cùng của nó. Nó có trần nhà hình bán cầu, sân khấu hình chữ nhật ở trung tâm và thậm chí cả ghế khán giả ở hai bên. Nó trông giống như một sân vận động.
Các pháp sư đã tập trung trong đó và đang gây ra một sự náo động.
“A, Ifi!” Thành viên của CRMC, trong đó có Julia và Ferit, tiếp cận cô. Một nhóm những thường dân tập trung một cách tự nhiên xung quang Epherene, trong khi đó đối lập với cô là Sylvia.
Lũ quý tộc tập trung quanh Sylvia, người đã có mặt ở Bercht, một nơi mang ý nghĩa hết sức to lớn. Epherene liếc nhìn về phía Sylvia, trong khi Sylvia không thèm để tâm tới Epherene.
Đúng 3 giờ, Deculein xuất hiện ở cổng vào khiến những lời bàn tán ồn ào lập tức lắng xuống.
Anh vẫn tự tin và quý phái như mọi khi, nhưng lần này anh cầm một cây gậy trông sang trọng quá mức.
Anh ấy vừa đến Bercht. Anh ta đã mua nó ở đó à?
“Xin chào mừng.” Deculein bước tới trung tâm sân khấu, nơi anh tiếp tục nói trong khi nhìn xuống các pháp sư. “Buổi học hôm nay là về luyện tập đấu pháp thuật.”
Tham dự vào việc đấu pháp thuật là một điều không thể tránh khỏi đối với pháp sư. Ngay cả khi họ cố tránh né nó, họ cuối cùng cũng sẽ thất bại. Những debutant trở lên lo lắng.
"Ngoài ra…”
Tách—
Khi Deculein búng tay, tấm màn che ở mép sân vận động được vén lên.
“Hở?”
“G-gì thế?”
Sau nó là một đám đông hàng trăm người, làm ngạc nhiên cả Epherene và bạn cùng lớp của cô.
“Đây là buổi tập mở.”
Những pháp sư ngạc nhiên nhìn xung quanh và sớm gây ra một vụ náo loạn, nhưng họ im lặng lại khi nghe Deculein nói một cách vững chắc về tiến trình của tiết học và mục tiêu.
“Các cô cậu có thể sử dụng bất cứ ma thuật nào để đấu lẫn nhau, nhưng phải sử dụng ít nhất 3 nguyên tố thuần. Không quan trọng nếu cô cậu thắng hay thua. Tôi sẽ chỉ tập trung vào trận đấu, ghi lại những ưu nhược điểm trong khi quan sát. Tôi mong là các cô cậu sẽ phát triển hơn nữa với nền tảng tôi đã cung cấp. Giáo sư Relin.”
“Vâng.”
Relin xuất hiện, một giáo sư từ Khoa Nghiên cứu Hỗ trợ Học tập. Anh ta vẫy tay, thích thú với sự chú ý từ các pháp sư và khán giả.
"Giáo sư Relin sẽ điều tiết các trận chiến để tránh các tình huống nguy hiểm đến tính mạng hoặc thiệt hại, loại bỏ nhu cầu hạn chế bản thân của các cô cậu."
"Hahaha. Mọi người, cứ tin vào tôi—"
"Chúng ta sẽ bắt đầu lớp học ngay bây giờ. Người đầu tiên, Yurojan."
“… Vâng, vâng!"
Ngơ ngác, Yurojan giơ tay và leo lên sân vận động.
"Chọn một đối thủ đi. Cậu có thể chọn bất kỳ ai ở đây."
“Uh…”
Ban đầu, anh ta do dự nhưng ngay sau đó đã chọn một trong những người bạn của mình: một người đàn ông tên là Loton. Họ sớm đứng đối mặt với nhau.
"Các cậu có 3 phút. Bắt đầu."
Theo lời của Deculein, họ trao đổi ma thuật một cách vụng về vào ban đầu.
Ngọn lửa của Yurojan lan mỏng ra như một tấm màn và bao trùm Loton, người ngay lập tức can thiệp vào đường đi của nó bằng cách sử dụng mana.
Schwiiiiiiiii-!
Sự dập tắt của ngọn lửa đã làm xuất hiện hơi nước, thứ mà Loton sau đó đông cứng và phóng ra như những mũi nhọn kim loại về phía Yurojan.
Choang—!
Yurojan tự vệ bằng tường bảo hộ.
“…”
Sau cuộc đụng độ đầu tiên, sự lúng túng của họ đã biến mất, cho phép họ trở nên nghiêm túc.
Họ liên tục hiện thực hóa, phá hủy và phong thủ chống lại ma thuật của nhau, nhưng cuộc đọ sức của họ thậm chí không kéo dài một phút.
"Kukh!"
Một tiếng rên rỉ đánh dấu sự kết thúc của cuộc chiến. Pháp sư hết mana đầu tiên là Loton.
"Yurojan thắng, nhưng hãy nhớ rằng, điểm số của các cậu phụ thuộc vào quá trình của trận chiến chứ không phải kết quả của nó.”
Deculein ghi chép trong khi theo dõi các trận đấu. Không, nói chính xác hơn, chiếc bút máy của anh ấy đang di chuyển và tự ghi chép.
"Tiếp theo, Beck."
Beck, người mà Epherene nghĩ là một quý tộc cực kỳ độc ác, nhếch mép và chọn Ferit. Ferit sợ hãi leo lên sân đấu.
"Bắt đầu."
Cả hai bắn ra ma thuật nguyên tố thuần túy, nhưng sự khác biệt về cấp độ của họ là rất rõ ràng. Phép thuật hỗ trợ của Ferit thậm chí không thể chặn phép thuật hủy diệt của Beck trong 30 giây.
"Beck thắng. Tiếp theo, Rondo."
Các trận đấu diễn ra từng phút một.
Trong khi tập trung vào các trận chiến của các pháp sư debutant, Epherene bị cuốn vào một ý tưởng xoay quanh những lời nói của Deculein, điều này khiến cô ấy liên tục bận tâm.
'Chọn một đối thủ đi. Cô cậu có thể chọn bất kỳ ai ở đây.’
Các cuộc chiến giữa các pháp sư diễn ra gay cấn, khiến các luồng điện sấm sét xuyên qua sân vận động và mặt đất rung chuyển và run rẩy. Gạch bay lên, và kim loại bốc lên từ ngọn lửa. Ngay cả Epherene cũng không khỏi ngạc nhiên trước phép [Luồng điện từ trường] được tạo ra bằng cách kết hợp gió và dòng điện.
Việc xem các trận đấu đã đánh thức những ham muốn ẩn sâu trong tâm trí cô.
"Tiếp theo, Epherene."
Cuối cùng, tên được gọi đến, cô ấy đi đến sân vận động một mình mà không chọn bất kỳ ai.
Al các pháp sư đang nhìn cô một cách kỳ lạ, nhưng cô không để ý đến họ.
"Thật sự có thể chọn bất kỳ ai sao?"
"Đúng.”
Epherene nhìn xuống một lúc. Cô ấy có một câu trả lời chắc chắn từ điều này.
'Mình có thể chọn bất cứ ai.’
'Bất kỳ ai.'
“Đừng tốn thời gian quá, Epherene.”
Deculein gây áp lực với cô, nhưng có thứ gì đó chặn tai cô và khiến bên trong cô cảm thấy ấm áp. Cô cảm thấy như thể mana đang chảy trong mạch máu của mình.
Epherene từ từ ngẩng đầu lên.
“Tôi…”
Cô giơ ngón tay ra, để lộ ra những vết sẹo và chai sần, bằng chứng cho sự chăm chỉ của cô. Sơm sau đó, đầu ngón tay chỉ về phía mục tiêu của nó.
"Trưởng Giáo sư Deculein."
Mục tiêu cuối cùng của cô là đánh bại anh ta bằng chính khả năng của mình. Đương nhiên, cô biết mình vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Tuy nhiên, cô muốn xác định sự cách biệt giữa họ ngay tại đây, ngay bây giờ, bằng cách chân thành cạnh tranh với anh ta.
Cô không quan tâm liệu mình có còn quá sớm để thách thức anh hay không. Cô không quan tâm liệu cuộc chiến của họ có dẫn đến thất bại của cô hay không.
'Mình chỉ không muốn bỏ lỡ cơ hội này.’
Mọi người trong sân vận động nhìn cô ấy như thể cô ấy đã phát điên.
Ngay cả Epherene trong giây lát cũng nghĩ như vậy.
"C-cái gì ?! Con điên này! Này cô! Xuống khỏi đó ngay!" Giáo sư Relin vừa chạy đến vừa la hét, nhưng Epherene không hạ cánh tay hay ánh mắt của cô ấy xuống.
Đương nhiên, Deculein không tránh mắt cô.
“Tôi…” Epherene nhớ lại mùa đông bốn tháng trước, nhớ lại cảm xúc khi cô mới gặp anh ấy. “…Tôi chọn Giáo sư."
Khi thốt ra những lời đó, cô đã thấy rõ điều đó.
Một nụ cười mờ nhạt nhưng méo mó nở trên môi Deculein.
————————————————————————————————————————
Kết thúc đợt dội bom.
Để xem PJ này có sống được không.
trans: À thế à. Trans: Tự làm tự khen luôn ạ Trans; Ai mà gáy câu này ra là tôi ko bao giờ tin đâu