Trans: Bui!!!
—————————————————————————————————
Lễ đăng cơ— theo góc nhìn của Sophien— khá nhàm chán. Cô đã mong chờ một cuộc tấn công như một vụ nổ lớn hoặc một cơn mưa những ma pháp mạnh mẽ. Bất cứ thứ gì cũng được.
Tuy nhiên, không có thứ gì như thế xảy ra cả.
Bước vào buồng của hoàn đế, cô cứ nghĩ rằng nó sẽ thấm mùi của xác chết hoặc người bệnh, nhưng bất ngờ thay nó lại rất sạch sẽ và thơm.
Tuy nhiên, vì cô đang rảnh rỗi, cô quay lại văn phòng và lấy ra một bộ cờ vua. Tự chơi với bản thân, một nhân viên cấp cao và các bộ trưởng mang một số tài liệu đến chỗ cô.
Cô không phản ứng chút gì cả. Cô cứ tự chơi cờ cho đến khi tất cả đã quay về.
“Ta đã nhìn thấy tác giả của bài tập mà ngươi cho ta hôm trước. Xem chừng hắn biết về ta.”
“Liệu có ai mà không biết về người, thưa Bệ Hạ?” Keiron trả lời.
Đương nhiên, chẳng có ai trong lục địa này mà không biết đến Sophien. Tuy nhiên, đó không phải là ý cô muốn nói.
“Cái tôi của hắn không hề bị lung lay ngay cả trước hoàng gia.”
Sophien nhìn thẳng vào mắt của Deculien, nhưng cô không thể lí giải được cảm xúc đằng sau ánh mắt đấy.
Thật khôi hài làm sao.
“Vậy ư?”
“Hắn ta khá kỳ cục đấy. Cảm giác như thể ta đang nhìn chằm chằm vào một bản thân mình khác vậy.”
Hắn có một linh hồn cứng rắn và chắc chắn không ắn ta là thể loại mà sẽ không bao giờ lung lay, ngay cả khi có con dao dí kề ngay họng, là một bằng chứn rằng hắn ta thực sự nằm ngoài cái thế giớ hạn hẹp này.
“Người đã hoàn thành bài tập về nhà chưa ạ?” Keiron thay đổi chủ đề.
“Ta đã làm rồi. Nó khá thú vị đấy, và ta đã ngay lập tức hiểu được tại sao ngươi lại đưa nó cho ta. Cả một ngày— Không, một buổi mà ta dành ra để giải nó cảm giác khá là mới mẻ.”
Sophien bị mắc vào câu chuyện của Keiron, nhưng cô vẫn tiếp tục.
“Ta muốn gỡ bỏ giới hạn của ‘Marik’, Keiron.”
“…”
Keiron cúi đầu trong im lặng.
‘Marik’ là cái tên của mỏ đá mana nằm phía tây bắc của đế quốc, nhưng lối vào của nó hiện đang bị hạn chế bởi chỗ đó tràn ngập ma thuật đen và tần xuất ngày càng tăng sự xuất hiện của lũ quỷ.
“Một khi nó được mở ra, đầu tiên chỉ có mạo hiểm giả và pháp sư từ Tháp với hộ tống của họ được phép vào.”
“…”
“Ta không cần lời khuyên gì cả. Ta đã quá mệt mỏi với việc nghe cái lũ ngu dốt mà không làm gì hơn là ngồi sau cái bàn của bọn chúng thôi.”
Keiron không trả lời.
Nhìn vào bàn cờ vua, Sophien hỏi. “Kreto đang làm cái gì đấy?”
“… Cậu ta đang khóc lóc.”
“Khóc lóc?”
“Vâng, ngài ấy vừa mới giải quyết xong cùng bài kiểm tra với của Bệ Hạ. Thần không hiểu rõ vấn đề của ngài ấy là gì.”
Sophien cười
“Tên ngốc đó… Ah, Keiron, ngươi không biết đáp án của bài kiểm tra đấy, phải không?”
“Không ạ.”
Chỉ khi đó cô mới nhìn anh ta. Vị hoàng đế cười một cach nghịch ngợm.
“Ta sẽ không tiết lộ cho ngươi biết đâu, nhưng không phải là đùa đâu khi ta nói rằng ta đã rất bất ngờ đó. Ngươi dang tò mò, có phải hông?”
“… Không sao ạ. Thần thực sự không hề.”
“Ngươi nói rằng ngươi không tò mò, nhưng lông mày của ngươi đang động đậy kìa. Ngươi không lừa được mắt của ta đâu. Ngươi đang tò mò về nó.”
Keiron ngậm miệng lại
Ngay khoảnh khắc sau đó, bầu không khí đột ngột thay đổi. Sophien ngước mắt lên một cách sắc bén như thể cô dang chuẩn bị nuốt chửng anh ta vậy. “Đừng có hòng lừa dối trước mặt ta một lần nữa. Ta không quan tâm mặc cho đó là ngươi. Ta sẽ không chịu đựng bất kỳ ai làm ta cáu lên.”
Áp lực kinh hoàng của hoàng đế đè nặng lên vai anh ta, khiến anh phải cúi đầu xuống.
“… Cho phép thần xin lỗi, thưa Bệ Hạ.”
“Đủ rồi. Lại đây chơi một ván cờ ngay. Ta chán việc chơi một mình rồi. Ta cần có một đối thủ bất kể dù đó là đàn áp một phía đi chăng nữa.”
*****
Trên một ngọi núi cô lập giữa Hadekain.
Ganesha ngồi trên một hòn đá và nhìn về phía Lia, Leo, và Carlos, ba đứa trẻ đến từ quần đảo.
“… Một số người trong lục địa này được sinh ra với ‘năng khiếu ma thuật’. Hầu hết các mạo hiểm giả có chứng chỉ đều thế.”
Cô đang trong quá trình dạy bọn chúng, nhưng chỉ 1 đứa học trò đang tập trung với đôi mắt mở to, Leo thì đang nhìn về phía một con động vật ở phía đằng xa, còn Carlos sắp ngủ gật đến nơi.
“Ví dụ như.”
Ganesha nhặt lên một cành cây dài và khô để đánh thức nhóc ta dậy.
“Xem này.”
Booong—
Cô ấy vung nó một cách nhẹ nhàng một góc độ sao cho rìa yếu đang rũ xuống của nó chạm đất.
Tuuuk—
————!
Một tiếng động rung cả mặt đất lan tỏa qua chỗ của họ khi một vụ nổ xảy ra, đẩy một luồng sóng xung kích quét qua cả khu vực.
“Trời!”
“Oh.”
Đến lúc đó Leo và Carlos mới tập trung lại.
“Mấy nhóc nghĩ thế nào?”
Một chỗ đất trũng xuống có thể được nhìn thấy tại vị trí mà Ganesha chạm vào.
Lia đang choáng váng.
“Tuyệt thật đấy, Ganesha…”
“Không có gì đáng ngưỡng mộ đâu, chị có thể có thể dùng cành cây nhẹ này như một phần của cơ thể. Sức mạnh của cây gậy này hiện taaji bằng với nắm đấm của chị.”
Một sự cân bằng giữa [Thành thạo] và [Titanium].
Miễn là nó không mang sự sống, bất cứ vật nào trong tay cô ấy đều mang cùng tính chất với cơ thể cô. “Nhưng chiến đấu tay không thú vị hơn việc dùng thứ này nhiều.Kiểu gì thì kiểu, hầu như đều là chị thắng… Dù sao đi nữa! Pháp sư gọi cái này là ‘ma thuật hài hòa’, còn kỵ sĩ gọi nó là ‘kiếm thuật’, nhưng chị nào biết ma thuật hay kiếm thuật gì đâu chứ?”
“Vậy… Em cũng có thể làm được như thế chứ?” Leo hỏi. Cậu ta là một đứa nhóc đáng yêu với tóc xanh dương, cao tầm 140cm.
Ganesha toe toét cười. “Nhóc sẽ sớm tìm ta câu trả lời bắt đầu từ bây giờ.”
“L-làm cách nào vậy?”
Cậu ồn ào quá đấy. Nhảy dựng lên làm casigif thế?” Carlos, người có vóc dáng tương tự, vả phát sau đầu Leo.
“Aagh!” Leo hét lên trong khi lườm Carlos với đôi mắt ướt.
“Im lặng nào! Không phải mấy đứa đến lục địa này để thay đổi hay sao?” Ganesha mắng bọn chúng. Lia cũng đứng dậy và tách hai đứa ra.
Thở dốc, Leo cố nguôi cơn giận đi với một cái thở dài.
“Để có thể mở khóa tài năng ma thuật của mấy đứa, mấy đứa cần phải chú tâm vào luyện tập hơn là nói xuông đấy. Mọi người, đi theo chị nào.”
Ganesha đi sâu vào ngọn núi trước khi biến mất như một ảo ảnh, chỉ để lại dấu chân đằng sau.
Cả ba đứa nhóc chớp chớp mắt trong bối rối. Khoảnh khắc ấy, tiếng kèn thổi sương của Leo cất lên.
“… Cậu có thấy đói không, Lia?”
“Cậu là đồ ngốc, nên lúc nào cậu cũng đói đấy.”
Carlos xoi mói lời phàn nàn của Leo, người sau đó nổi xung lên. “Tớ đâu có!”
“Không, nó hoàn toàn đúng.”
“… Thôi nói mấy điều kỳ cục lại và theo tớ.” Lia hòa giải họ. Leo lên tiếng.
“Carlos gây sự trước. Cậu ấy cũng vừa đánh tớ xong.”
“Chỉ là cậu đang tỏ ra ngốc ngếch thôi.”
“Khi nào? Khi nào chứ?”
“Hi nhào~ Hi nhào hứ~”
“Dừng bắt trước tớ lại ngay.”
Không thể chịu đựng nổi nữa, Lia hét lên trong khi kéo tai của hai thằng có thể coi là em trai.
“Nếu hai đứa còn đánh nhau nữa, quên về đồ ăn vặt đi. Tớ thậm chí sẽ không cho cả hai đồ ăn nữa. Đừng hòng mong được gì từ tớ.”
“…”
“…”
Cả hai đứa ngậm chặt miệng lại, nhưng ánh mắt cả hai vẫn trách móc nhau. Lia thở dài lớn, chấp nhận rằng cô không thể làm gì thêm được nữa.
Cô đâu phải là bảo mẫu.
“Đây là lí do vì sao mình muốn đi một mình.”
Sau khi trấn tĩnh lại hai đứa trẻ, cô ngay lập tức chạy theo dấu vết của Ganesha.
“Ah, Lia, tớ xin lỗi mà! Xin lỗi! Đợi đã!”
“Lia! Đi cùng nhau đi mà! Yulia!”
Hai đứa trẻ, người đã hiểu ra độ nghiêm trọng của vấn đề một cách chậm trễ, nhanh chóng đuổi theo Yulia.”
*****
Biệt thự của Yukline, tòa nhà tách biệt.
Giữ xà ngang bằng một tay, tôi nhấc thân mình lên.
Trong 30 phút.
Boom—
Ngay khi tiếp đất, tôi bắt đầu ngay giai đoạn thứ hai của buổi tập.
[Sách Võ Công của Ertrand, Trung Cấp]
Tôi bước lên một bước với nắm đấm tay đưa ra, thực hiện động tác chân sắc sảo, y như trong cuốc sách của Ertrand. Một động tác dẻo dai mà không ngắt quãng.
Sau đó, sau khi tập thể lực một lúc, tôi cầm lấy cây gậy.
Tôi đã cố học cách dùng nó như một món vũ khí.
Đương nhiên, tôi sẽ không đập ai bằng nó đâu trừ khi ko còn sự lựa chọn nào khác. Tôi từng không hề muốn làm điều đó, nhưng những trường hợp bất khả kháng luôn có thể xảy ra.
“…”
Sau khi hoàn thành bài tập với cây gậy, tôi kiểm tra lại đám [Hắc Tuyết Diện Thạch] trong két của tôi. [Độ thông hiểu: 4%]
Tôi đã liên tục dùng [Thông hiểu] lên nó, nhưng tôi vẫn chưa thể sử dụng được nó.
Tôi tiêu thêm 1k mana vào đám Hắc Tuyết Diện Thạch rồi đi tắm.
Cộc cộc—
Roy gõ cửa vào đúng lúc.
Tôi mặc quần áo vào và ra ngoài.
“Roy.”
“Dạ vâng.”
“Ta nghe rằng mẹ của một người hầu đang ốm.”
“… Vâng ạ, là mẹ của Ruri”
Tôi đã nghe thấy câu truyện của họ ở trong tòa nhà chính. Tôi không biết họ muốn tôi nghe trộm họ hay không, nhưng nó nghe cũng khá thật thà.
Tôi viết ra một tấm séc và đưa cho Roy.
“Bảo cô ấy hãy chăm sóc bà ấy. Ngoài ra, nếu chuyện nào giống thế này xảy ra một lần nữa trong tương lai, cứ thoải mái giúp đỡ họ. Ta sẽ trả phí cho ngươi sau.”
Tôi định đảm bảo không chỉ mỗi phúc lợi cơ bản của những người hầu của tôi. Roy dương như bị bất ngờ, nhưng hắn ta gật đầu và nhận tấm séc một cách tinh tế.
“Tôi hiểu rồi ạ. Tôi cũng đã chuẩn bị xe rồi.”
“Làm tốt lắm.”
Tôi bước vào cỗ xe ngay lập tức.
Công việc của tôi hôm nay ở Tháp liên quan đến bảo vệ luận án. Tôi nhìn qua tài liệu liên quan đến nó ở ghế sau.
“Đánh giá à…”
Tôi chỉ việc có mặt tại chỗ thôi.
Tôi lấy ra cuố tiểu thuyết của Sylvia từ lần trước và đọc nó cho đến khi đến điểm đến. Đã một khoảng thời gian kể từ lần trước tôi đến đây, xét việc cái chết của hoàng đế đã đóng cửa cả Tháp và Học viện.
“Chúng ta đã đến nơi rồi ạ.”
“Cứ thoải mái nghỉ ngơi đi.”
“Cảm ơn ngài ạ!”
Tôi bướcc ra khỏi cỗ xe, đi vào tòa nhà, và ngay lập tức leo lên thang máy đến tầng 7, nơi buổi bảo vệ luận án sẽ diễn ra.
Ding—
Khi cánh cửa mở ra, Relin, người đang đứng gần thang máy, tiếp cận tôi trước. “Ôi chà, haha. Anh đã đến rồi, Trưởng Giáo Sư.”
Tôi đáp lại lời chào của anh ta với một cái gật đầu. Tôi không cảm thấy vui vẻ mấy khi nhìn thấy hắn ta, tất cả bởi những hành động và động cơ không trong sáng của hắn dạo gần đây.
Hắn thậm chói còn nghĩ đến việc chuyển ‘Louina’ sang thay vị trí của tôi nếu có cơ hội.
“Chúng ta đi chứ?”
“Được.”
Đi theo Relin, tôi bước vào sảnh, nơi được chia làm 3 khu vực.
Ghế ngồi của những vị Giáo Sư người sẽ đánh giá các bài luận văn.
Bục nơi những pháp sư sẽ trình bày và hiện thực hóa luận án của mình.
Khán đài ở phía sau đó.
Tôi ngồi vào một chiếc ghế dành cho các giáo sư. Bởi vì tôi là Trưởng Giáo Sư, tôi được trao cho chỗ ngồi tốt nhất.
“Cậu có đang để ý riêng đến bất kỳ ai không, Giáo Sư Relin?”
“Ahaha~ Không hẳn đâu. Hahaha~”
Relin đã cười được một lúc rồi.
Tôi nhìn vào danh sách hắn đưa. Có tổng cộng 23 người sẽ được đánh giá ngày hôm nay.
“Anh có mang giấy tờ của họ theo không?”
“Ồ, có lẽ nào, anh chưa đọc chúng à?”
“Tôi có cần phải đọc chúng từ trước à? Chỉ đọc ngay bây giờ là tôi sẽ hiểu hết chúng ngay mà.” Tôi không hề nói dối hay nói quá. Đó là lý do tôi đã luyện tập ma thuật ngày hôm nay.
“Hahahahaha, đương nhiên rồi! Anh là Trưởng Giáo Sư Deculein, thiên tài trong việc thông dịch kỹ thuật mà…”
Relin bắt một trợ lý giáo sư mang đám luận văn ra. “Của anh đây.”
Tôi lướt qua đống giấy tờ.
Không ai trong danh sách này được tôi dạy cả, vì vậy tôi có ý định chỉ thông cảm với nhận xét của những giáo sư… Nhưng…
“…”
Một luận án lọt vào tầm mắt tôi. Không, nó làm tôi phải nhíu mày.
[Cấp Solda, Drent: Pháp Thuật Nguyên Tố và Chuỗi các phép Biểu Hiện Khác Nhau Căn Cứ theo Môi Trường]
Phép thuật có tính cách khác nhau. Vì vậy, dù là cugf một phép, chúng biểu hiện khác nhau tùy từng người sử dụng.
Việc này còn được biết đến với tên gọi ‘ethos’, thứ lưu lại như dấu vân tay của người sử dụng. Điểm riêng biệt trong tính cách không chỉ hiện hữu trong phép thuật mà còn trong các nghi thức và mạch được khắc vào với một ‘vết luận án’.
Đương nhiên, rất khó để phân biệt dấu vân tay với con mắt trần.
May mắn thay, tôi có [Thông hiểu] và [Tầm nhìn].
Tuy nhiên, tờ giấy này không chỉ có mỗi một dấu vân tay mập mờ không thôi.
Tôi đã nhìn thấy ý tưởng trong một tờ giấy ở đâu đó. Chuẩn xác hơn là, tôi nhìn vào yêu cầu tôi giao cho lớp của tôi.
Tôi rất chắc chắn.
Ý tưởng này thuộc về Epherene.
Đương nhiên, tôi không biết làm cách nào mà chuyện này xảy ra.
Nếu là Deculein nguyên bản, hắn sẽ không đọc đến bài làm của Epherene, và Epherene sẽ sống mà khpong hề biết rằng công sức của cô đã bị ăn cắp.
Hoặc, nếu bất công hơn, cô sẽ bị gọi là một tên trộm.
Thằng nhóc này, Drent, khả năng cao là đã ngắm đến kẽ hở này.
… Tôi nên làm gì đây?
Tôi quyết định thu thập thông tin trước. “Cậu nói cậu tên là Drent hả?”
Tôi đọc luận văn của cậu ta một cách kỹ lưỡng với [Thông hiểu]
Đây là đạo văn. Deculein đã từng làm một điều tương tự, nhưng tôi không phải hắn. Hơn hét, tôi không thích chút nào việc bọn chúng dám chạm vào bài ‘của lớp tôi’.
“Để xem nào…”
Vì thế, tôi nghĩ đến những câu hỏi mà chỉ chủ nhân gốc của ý tưởng này mới có thể trả lời một cách đầy đủ.
*****
“Chúng tôi sẽ sớm bắt đầu buổi bảo vệ luận án, Xin mọi người hãy về chỗ ngồi.”
Epherene tham dự vào buổi bảo vệ. Cô ấy không cần thiết phải có mặt, nhưng cô muốn xem quá trình đó nó như thế nào. Julia cũng mới mời cô ấy tới cùng nữa.
“Oa, căn phòng này rộng thật đấy~”
“Tớ biết chứ.”
Sảnh bảo vệ luận án khá rộng lớn, và có khá nhiều người ở đấy, nhưng một người có mái tóc vàng ở hàng ghế đầu tiên thu hút sự chú ý của cô ấy nhất.
Sylvia.
“… Cậu ấy cũng có mặt ở đây.”
“Ai cơ?”
“Kia kìa.”
Sylvia đang yên nặng ngồi học.
“Ồ, Sylvia … học cả ở đây luôn á? Tuyệt thật. Thực sự tuyệt thật.”
Deculein xuất hiện đúng giờ, nhận một tờ luận văn từ Giáo Sư Relin ngay khi anh vừa mới ngồi xuống hàng ghế đầu. Sylvia gập cuốn sách lại và nhìn vè phía ngài ấy.
Epherene ngiêng đầu.
“Xin hãy giữ trật tự. Đầu tiên, pháp sư năm 3 hạng Solda, Drent.”
Mắt của Julia sáng lên, còn Epherene thì nhếch mép lên.
“… Cậu mừng đến thế cơ à?”
“Hả? M-mừng á? Cậu đang nói cái gì vậy? Mình chỉ đang mong anh ấy may mắn chỉ vì anh ấy là một người đàn anh tốt thôi.”
Drent đứng lên trên bục, sau đó đưa ra một bài giới thiệu sơ qua về luận án của anh ấy và ngay lập tức tiết lộ ra ma thuật của mình.
“… Chỉ với một chút chỉnh sửa nhỏ, ngay cả phép [Hỏa cầu] cũng có thể sử dụng được dưới biển. [Giữ lửa]”
Epherene nghiêng đầu cố theo dõi tiến độ, nhưng cô ấy chỉ có thể nghe được tiếng bởi vị trí không tốt.
Bầu không khí xem chừng cũng không tệ lắm.
“Thầy nghe rằng cậu đã thay đổi chủ đề giữa chừng trong khi viết luận án này. Vậy ra đây là lí do.” Giáo sư Letran lên tiếng. Ông ta cười một cách lặng lẽ trong khi ca ngợi Drent, người gật đầu và trông như đang cố gắng kiềm lại nụ cười của mình.
“Cảm ơn thầy.”
“Cậu đã có ý định là sẽ theo giáo sư nào chưa?”
“Chưa ạ, nhưng em sẽ rất lấy làm vinh dự khi được phục vụ bất kỳ ai trong số mọi người.”
“Cậu định khiến các giáo sư cạnh tranh với nhau à? Thằng nhóc trơ tráo này nữa.”
Những giáo sư khác cũng thêm vào những lời ấm áp. Julia lắc vai Epherene trong khi vỗ tay như một con hải cẩu.
“Chắc mọi việc tiến triển khá tốt rồi nhỉ~”
“Chắc thế?”
Tuy nhiên Epherene cảm thấy không hài lòng.
Cô từng cảm thấy không chắc chắn lắm, nhưng sau khi nghe anh ta nói, cô nhận ra đề tài luận án của anh ta hơi giống so với bài làm của cô.
‘Đây chỉ là một sự trùng hợp thôi, phải không?’
“Uhh, đó là Deculein thì phải.” Biểu cảm của Julia đơ lại. Epherene cũng bắt đầu tập trung lại.
“Cấp Solda, Drent.” Trưởng Giáo sư Deculein gọi đến người bảo vệ luận án.
“Vâng!”
“Ý tưởng luận văn này là của cậu hả?”
Deculein hỏi một câu hỏi đơn giản, và Drent gật đầu không một chút trần chừ.
“Vâng.”
Ngài ấy lườm Drent một cách im lặng, ánh mắt tràn ngập trong một khí tức khác thường. Chúng nặng và lạnh lùng như chì vậy.
“Tôi sẽ hỏi lại một lần nữa. Cậu tự phát triển luận án này với ý tưởng của riêng cậu mà không bàn luận hay tham khảo ai khác có phải không?”
“Vâng, em chắc chắn về điều đó.”
Drent trả lời một cách tràn trề năng lượng, hiểu nhầm lời của Deculein với một lời ca ngợi.
“Cậu muốn nghe lời đánh giá của tôi không?”
“Có ạ!”
Khoảnh khắc ấy, Epherene cảm thấy cơn lạnh trèo dọc lên sống lưng. Drent đang cười thầm trong lòng.
‘Không quan trọng việc thầy tán dương tôi đến thế nào đâu, Deculein. Tôi sẽ không chịu đặt mình dưới sự kiểm soát của thầy đâu. Đương nhiên, tôi biết là thầy đang tuyệt vọng bởi thầy chỉ có một trợ lý giáo sư, nhưng những yêu cầu để trở thành một tên nô lệ cho thầy—’
“Tốt. Tôi sẽ bắt đầu đặt ra câu hỏi ngay bây giờ.” Một tờ luận văn ở trên tay của Deculein.
“Drent, cậu miêu tả rằng ma thuật của cậu có thể luôn vững vàng và nói về sự thay đổi của ma thuật nguyên tố dựa theo thiên nhiên và địa hình. Nếu vậy…”
Ngài ấy sau đó tạo ra một kỹ thuật sử dụng mana, cấu trúc của nó không bình thường. Vòng tròn ma thuật của nó thậm chí còn không phải là hình tròn. Nó là hình oval.
“Xét việc đúng 13,7% của kỹ thuật này đã bị hư hại, dựa trên bản chất nào mà nó trở lên sứt mẻ thế này?”
“Cái gì? À… Nó…”
“13,7%. Cậu không biết gì về số liệu này à?”
“…”
“Cậu không biết à? Nếu cậu không biết, làm thế nào mà cậu có thể hiện thực hóa một kỹ thuật rụng rời như thế được? Đưa ra cho tôi thứ gì đó đi. Ngay cả một phỏng đoán cũng được.”
13,7%. Một kỹ thuật rụng rời. Phỏng đoán.
Drent đã cảm thấy bản thân bị hủy diệt bởi những đòn tấn công xoán não dường như vô tận của Deculein rồi, nhưng ngài ấy mới chỉ bắt đầu. Đó mới chỉ là một câu hỏi trong chuỗi các câu hỏi của nó.
Ngày đầu đi làm mà đã bỏ bê công việc thế này? Ng ta dành 10 ngày ra hộc máu chị đây tốn 6 tiếng, khiếp Lễ khâm niệm, bắt đầu.