Trans: Bui!!!
—————————————————————————————————
Lệnh cuối cùng của Deculein là 'chờ đợi' kể từ tháng Giêng.
Có hàng trăm người cung cấp thông tin vào thời điểm đó. Họ có trụ sở tại Oklan, thế giới ngầm và các khu vực mờ ám khác.
Ren là một trong những trụ cột chính của tổ chức.
Tuy nhiên, các mệnh lệnh của Deculein đã bị cắt đi từ lúc nào đó, khiến bọn họ không có sự hướng dẫn hoặc hỗ trợ nào cả.
Không có tiền - yếu tố tập hợp họ lại-, số lượng của họ giảm từ ba chữ số xuống còn hai chữ số trong một tháng. Một tháng sau đó, chỉ còn lại hai người trong số họ.
Bọn họ mỗi người đi đến những nơi khác nhau.
Ren và Enen không còn nơi nào khác để đi.
Cặp đôi vẫn ở lại trong cái hang động bẩn thỉu đó, chờ đợi sự trở lại của ông chủ.
Tất nhiên, lý do tài chính ảnh hưởng đến quyết định của họ. Vì số lượng thành viên đã giảm, họ nghĩ rằng khoản tiền đền bù được hứa hẹn cũng sẽ tăng lên đáng kể ...
Ren và Enen rửa sạch đi bụi bẩn trên người và mặc những bộ vest mà Deculein mua trực tiếp từ một tiệm may. Đó là những loại vải chất lượng cao đầu tiên mà họ cảm thấy sượt qua da của mình.
Sau đó, họ cắt tỉa tóc tại tiệm salon.
Việc làm đẹp được chứng minh là cách ngụy trang tốt nhất cho họ.
Ren và Enen bước vào dinh thự Yukline với tư cách là những con người hoàn toàn khác.
Deculein giới thiệu họ là 'những người hầu trực tiếp mới của mình.' Đồng thời, nhà kho được xây dựng trên mảnh đất rộng lớn của ngài ấy đã được sửa sang lại gọn gàng thành nơi ở riêng.
“… Huh."
Enen, người nhỏ tuổi hơn trong hai người, nhìn căn biệt thự với ánh mắt ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên trong đời cô được sống trong một ngôi nhà sạch sẽ, đầy màu sắc và tươi mới như vậy.
"Mình còn có thể nuôi một con chó ở đây."
"Trời ơi, ngôi biệt thự này còn có sân trước và sân sau ư."
Một nơi như vậy thực sự tồn tại trên lục địa ư?
"... Em lẽ ra đã không nên làm như vậy." Ren khiển trách Enen, nhưng cô ấy không trả lời.
Má cô ấy bị anh ta tát vẫn còn sưng tấy.
"Có đau không?"
"Sao không được chứ?"
"... Dẫu vậy, em không nên nói những điều như vậy. Ít nhất là trước mặt ông chủ."
Mặc dù không được trả lương trong sáu tháng, họ vẫn kiên trì thực hiện các mệnh lệnh mà ngài ấy đã đưa ra.
Không có gì ăn thì ăn chuột, họ tự làm hết mọi việc vì không có tiền thuê người.
"Anh còn tin tưởng ông chủ không?" Enen hỏi.
Ren lắc đầu.
"Không."
Deculein đã thể hiện lòng thương xót với Louina, người không phải là một quý tộc thực sự.
Tuy nhiên, anh vẫn chưa quên được khuôn mặt mà Deculein thể hiện khi cựu Trưởng gia tộc Yukline qua đời.
Ngay lúc đó, ngài ấy chắc chắn đã rất ... vui mừng.
Khuôn mặt ngài ấy nhăn lại với vẻ ngây ngất không chịu được nổi, biểu hiện một biểu cảm khiến Ren không thể xác định được ngài ấy ấy đang cười hay đang khóc nữa.
"Anh vẫn đang cảnh giác với ngài ấy. Chúng ta không bao giờ biết liệu ngài ấy có loại bỏ chúng ta sau khi sử dụng hay không."
Gã ta là một người chấp nhận cái chết của cha mình là một niềm hạnh phúc, một sự tồn tại nguy hiểm thiếu đi chiếc chìa khóa ngăn cách con người với ác quỷ.
"Tuy nhiên, ông chủ không thù địch với tộc của chúng ta. Và ông ấy đã giữ lời hứa của mình." Enen đáp.
Ren nuốt khan khi nhìn vào chiếc túi trên tay mình.
Deculein đã trả gấp đôi số tiền mà ngài ấy đã hứa với họ.
Anh ta hiện đang giữ khoảng 5 triệu Elnes. Đây là lần đầu tiên trong 21 năm cuộc đời mình anh ta sở hữu một lượng tiền mặt lớn như vậy.
“… Hãy giữ lại 10.000 Elnes." Enen nói. "Sau đó chúng ta hãy giao phần còn lại cho gia đình của chúng ta."
"Chúng mình có cần đến tận 10.000 Elnes không?"
"Sao? Chúng ta đã làm việc chăm chỉ trong bảy năm rồi đấy. Chúng ta cũng nên được thưởng chứ. Chỉ mười nghìn thôi. Em không muốn nhiều hơn cả thế nữa đâu."
Ren cắn môi, cân nhắc về điều đó, rồi gật đầu.
"… Được rồi."
Gia đình của Ren và Enen rất lớn. Dù không cùng huyết thống nhưng họ đều là một gia đình. Sự tồn tại của họ là lý do khiến họ đã không từ bỏ sợi chỉ hy vọng cuối cùng được gọi là 'Deculein.'
Không quan trọng kể cả hi vọng đó đã bị thối rữa hay đã bị ông trời vứt bỏ đi. Ngay cả khi tương lai của họ trông có vẻ ảm đạm, họ vẫn cố vươn và giữ lấy sợi chỉ đó, tất cả là cho...
"Hãy làm điều đó."
Huyết Tráp.
*****
[Xin chào, xin chào ~
Maho đây! Sự xuất hiện của bức thư này có làm ngài ngạc nhiên không? Ngay cả khi nó không hề, hãy vẫn đọc nó đến cuối nhé!
Vào thời điểm viết lá thư này, tôi đã đến Yuran an toàn, nhờ có ngài cả!
Mỗi ngày thức dậy của tôi từ đó đến nay đều bình yên và tĩnh lặng, nhưng đôi khi, tôi lại lại nhớ về quá khứ khiến lòng tôi chùng xuống.
Nếu lúc đó không có ngài, thưa giáo sư, tôi đã biến thành tro bụi rồi.
Ồ! Tro bụi! Ặc! Tôi cảm thấy sợ hãi chỉ bởi nghĩ về nó rồi— Thành tro bụi nghĩa là tôi sẽ không thể viết thư, nói chuyện và ăn đồ ngọt nữa!
Một lần nữa, cảm ơn ngài rất nhiều!
Ồ! Tôi đã nghe từ Charlotte. Ngài nói đây là một thỏa thuận phải không?
Một thỏa thuận ... Nếu ngài đặt nó như vậy, toàn bộ việc này cảm thấy lạnh lùng hơn rất nhiều, nhưng tôi chắc chắn cảm thấy trái tim ấm áp của ngài! Tôi tin rằng ngài không giúp tôi chỉ vì những gì ngài có thể đạt được từ tôi. Dù gì chăng nữa, nếu tôi có thể giúp được gì cho ngài một ngày nào đó, thì tôi sẽ cố gắng hết sức để phục vụ ngài!
Để chuẩn bị cho ngày hôm đó, tôi đã bắt đầu học kiếm thuật và học ma thuật. Mặc dù tôi vẫn còn yếu, tôi không muốn tiếp tục là gánh nặng nữa~
Để chuyện đó qua một bên, lần trước, ngài đã nói tôi không cần phải diễn nữa, đúng không? Tôi không kể hết cho ngài được rằng tôi đã ngạc nhiên đến thế nào khi nghe điều đó đấy. Tôi đã rất, rất ngạc nhiên! Thật đấy!
Nhưng ngài biết không, cảm xúc của tôi không hề giả tạo. Xin ngài, chỉ cần biết thế thôi.
Cuối cùng thì…
À, đúng rồi. Lần này, có một dự án lớn ở Công quốc Yuren đấy. Nó xoay quanh việc phát triển khu vực, và tôi nghĩ nó rất có triển vọng đấy.
Dù gì chính tôi cũng là người lên kế hoạch cho nó mà.
Nếu ngài muốn, ngài có thể đầu tư vào nó đấy. Nếu ngài nghĩ nó không có tiềm năng, hãy cứ bơ đề xuất của tôi đí nhé~ Thực sự không phải tôi đề xuất việc đầu tư là bởi bọn tôi thiếu tiền đâu nhé!
Ồ! Charlotte đang đây rồi!
Tôi bắt đầu viết lúc hai giờ sáng, nhưng đã bảy giờ rồi. Còn nhiều điều nữa tôi muốn nói với ngài, nhưng tôi sẽ phải rút ngắn lá thư này lại thôi.
Xin hãy trả lời nhé~ Tôi sẽ gửi cho ngài một lá thư khác vào lần sau~
Từ: Công chúa Maho của Yuren
Kính gửi: Trưởng Giáo sư Deculein, vị cứu tinh của tôi]
Ngồi trong phòng làm việc, tôi đọc lá thư của Maho. Nó được viết theo cách giống như cách cô ấy nói.
Nó rất dễ thương, không giống như 'công việc' hiện tại của tôi.
"Làm sao một bức thư có thể náo nhiệt thế này được chứ?"
Tôi mỉm cười và cất nó vào ngăn kéo.
Sau đó tôi lấy ra cuốn sổ cái mà Ren đưa cho tôi.
Mặt tôi đanh lại.
[Khai thác lãnh thổ của Leviron]
[Chi tiết về việc chuyển tiền của gia đình Belard]
Deculein đang vạch ra những điểm yếu của đủ các loại quý tộc. Hắn ta cũng đã ra lệnh thực hiện hàng chục hành động xấu xa.
Chính hắn ta là người đã đẩy Oklan vào cảnh nghèo đói. Hắn định mua mảnh đất đó với giá rẻ.
Tôi không biết vì lý do gì, nhưng lý do của nó có lẽ đủ lớn để kích hoạt [Người đàn ông của sự giàu có].
Tôi vẫn không chắc Deculein trong quá khứ đã làm gì thêm ngoài những chuyện này. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được rằng tên khốn đó đã ném bao nhiêu tiền vào trong bóng tối.
Giống như Ren và Enen, tôi không chắc liệu mình có nên xem mối quan hệ của chúng tôi là một sự trợ giúp đắc lực hay độc hại cần được loại bỏ ngay lập tức nữa.
Bây giờ tôi đã ở trong cơ thể của hắn ta, tôi không thể chỉ che đậy, che giấu nó, hoặc bỏ qua nó đi được. Những hạt giống đã gieo đó một ngày nào đó sẽ nảy mầm theo ý muốn. Vì vậy...
"... Mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng những gì hắn ta để lại nhỉ."
Vặn đi cái nghiệp của Deculein theo hướng có lợi cho nhiệm vụ chính là điều tốt nhất tôi có thể làm.
Cốc cốc—
"Thưa chủ nhân. Julie đã đến ạ." Roy nói sau cánh cửa.
Cơ thể tôi bất giác cử động khi nghe những lời đó. Tôi đã ở ngay trước cửa trước khi tôi định thần lại.
Tôi xoay nắm cửa và kéo nó ra.
Julie mặc áo giáp ở bên kia ngưỡng cửa. Mái tóc trắng gọn gàng của cô ấy không được buộc lại, tạo ra những thác làm từ bột tuyết đổ xuống phía sau cô ấy.
"... Dạo này anh có ổn không?" Môi của Julie run lên khi cô ấy ngượng nghịu cố gắng mỉm cười.
Tôi cười khẽ.
"Mời vào."
"Không. Tôi không thể—"
“Anh bảo cứ vào đi.”
“… Được rồi.”
Julie cố gắng đi vào, nhưng tôi đã chặn cô ấy ngay lập tức.
“…?”
"Anh đổi ý rồi. Chúng ta hãy nói chuyện bên ngoài."
Tôi nhận ra đã quá muộn rằng bản thân mình cũng cần phải dừng những cảm giác như vậy.
Julie chỉ gật đầu.
"Ổn thôi."
"Việc gì mang em tới đây?"
"Tôi đã được giao một nhiệm vụ."
"Một nhiệm vụ?"
"Đúng..."
Julie chà hai tay vào nhau, vặn vẹo tại chỗ.
"Đó là ... anh thấy đấy, tôi đã có một cơ hội bất ngờ để trở thành nhà đào tạo hiệp sĩ của hoàng đế, có phải không?"
"Đúng vậy. Bệ hạ đã giao nhiệm vụ cho em sao?"
"Vâng. Ngài ấy nói rằng Hoàng tử Kreto muốn có chữ ký của anh ... nếu có thể."
Julie đưa cho tôi một cuốn sách. Khi nhìn thấy tấm bìa, mặt tôi thoáng chốc đỏ bừng.
Các bài viết của Deculein cũ. Thật đáng xấu hổ.
“Anh không thể làm điều này được."
"Ồ, vậy à?"
“…”
Julie chấp nhận câu trả lời của tôi quá dễ dàng khi tôi nhìn lên và xuống cuốn sách.
Tôi cảm thấy tiếc cho Deculein của quá khứ, nhưng sử dụng giấy của nó làm nhiên liệu đốt lửa sẽ ít lãng phí hơn nhiều so với việc đưa các bài viết của hắn lên đó.
Hắn hẳn biết lý do tại sao. Hắn cố tình vặn vẹo các lý thuyết trong đó để làm cho nó nghe phức tạp và khó hơn trước khi xuất bản.
"Xin hãy cho hoàng tử biết rằng anh sẽ sớm đưa ra một bản sửa đổi. Anh sẽ đưa cho người một bản sao của nó sau khi nó ra mắt. Tất nhiên, kèm theo chữ ký của anh."
"... Được rồi. Cảm ơn."
Julie đưa ra một kiểu chào của kỵ sĩ. Cô đặt tay phải lên phía trước vai trái và uốn cơ thể một góc.
"Vậy thì, tôi sẽ đi đây."
Cô ấy bỏ đi mà không nói gì nhiều. Tôi cũng không gọi cho cô ấy lại.
Tuy nhiên, giữa lúc cô đang rời đi, đôi chân của cô ngừng di chuyển, khiến mái tóc trắng của cô xõa ra. Cô ấy dường như đang cân nhắc về điều gì đó ngoài tầm nhận thức của tôi.
"Ừm ..." Cô lầm bầm. Không lâu sau, cô ấy quay sang tôi.
"… Anh có muốn chơi cờ không?" Cô ngại ngùng hỏi. Cả hai má cô đỏ bừng.
Tôi đã có thể biết chuyện gì đã xảy ra giữa cô ấy và hoàng đế.
“Được thôi.”
Dù sao thì tôi cũng cần phải luyện tập.
Tôi đã đọc một vài cuốn sách về cờ vua và đã xem nhiều ghi chép của các bậc thầy, nhưng không có cách luyện tập nào tốt hơn là áp dụng những gì tôi học được vào thực tế.
"Theo anh."
Tôi dẫn cô ấy đến một chỗ ngồi trong khu vườn của biệt thự dưới bóng cây. Julie ngồi trên ghế, nhìn và chớp mắt với tôi trong bối rối.
Cô ấy mong đợi một bàn cờ. Tuy nhiên, thay vì lấy một cái, tôi đã tạo ra nó bằng cách lấy đá từ mặt đất lên và trang trí gọn gàng bằng lá và hoa.
Tôi đặt hết tâm huyết của mình vào đó.
"Whoa. Tuyệt thật đấy."
Cách cô ấy nhìn nó trong sự ngưỡng mộ trẻ con thật dễ thương.
"Hãy bắt đầu nào."
"Vâng."
Cô đặt tay lên đầu gối và hít thở sâu.
"Tôi sẽ bắt đầu."
Tạch—!
Julie di chuyển một quân cờ với vẻ mặt cương quyết không cần thiết.
"Chiếu tướng."
Bị đánh bại trong 15 phút.
Tôi chỉ tiêu tốn có 300 mana.
“… Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Cô nhìn quanh bàn cờ, trong mắt cô là một sự xen lẫn giữa kinh ngạc và bối rối. Cô không biết làm thế nào mà tình hình đã ra như thế này.
"Nhìn này. Đáng lẽ em không nên chuyển quân tượng của mình ra đây. Còn quá sớm để làm điều đó."
Tôi vui lòng chỉ dạy cho cô ấy.
Julie gật đầu, có vẻ như bị thuyết phục rằng mình đã mắc sai lầm.
"Tôi hiểu rồi. Thật là ấn tượng. Đó là một nước đi mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng được. Dù sao thì, nếu tôi đang không quá thô lỗ, hãy thêm một trận nữa ..."
"Được thôi.”
"Cảm ơn!"
Một trận đấu trở thành hai trận đấu, và hai trận đấu trở thành ba trận đấu.
Julie đã thách thức tôi bốn lần liên tiếp, nhưng cô ấy đã bị đánh bại trước khi cô ấy có thể đe dọa được đến tôi.
“Em thực sự rất tệ trong trò này."
"... Tôi xin lôi."
"Hãy tiếp tục thể hiện khía cạnh đáng thất vọng này của em mọi lúc. Chúng ta sẽ dễ dàng tách rời nhau hơn theo cách đó đấy." Tôi nói đùa, khiến mắt Julie mở to khi cô ấy nhìn tôi chằm chằm. Cô ấy bĩu môi, làm cho tôi cảm thấy lời nói của mình đã làm cô ấy buồn hơn.
"Vậy à ... Nhưng trong Kỵ sĩ Đoàn của tôi, tôi xếp hạng trong số ba người đứng đầu đấy..."
"Xem chừng em cũng có tài năng. Dù sao thì hãy kết thúc ở đây thôi. Anh và em đều có công việc cả.”
“Được rồi!”
Tôi đứng dậy trong khi cô ấy đáp lại một cách đầy sức sống trước lời khen của tôi.
"Em có thể lấy bàn cờ này và các quân cờ. Hãy chơi tốt hơn khi nhớ về thất bại hôm nay."
"Ồ, chà. Cảm ơn!" Julie mỉm cười trả lời. Cô ấy dường như thích những món quà mang giá trị tình cảm hơn là những món quà chỉ mang giá trị vật chất.
*****
Epherene ngủ trên chiếc ghế trường kỉ trong phòng câu lạc bộ của họ.
"Hè hè..."
Cô liếm môi và cười ngọt ngào, một hương thơm ngào ngạt xâm nhập vào lỗ mũi và vị thịt choáng ngợp lan tỏa khắp khoang miệng.
"Roahawk, tên khốn ... lại đây ... hehe ... đồ mập mạp......"
Cô ấy tung người và ngã xuống khỏi ghế trong hạnh phúc.
"... Ự!"
Xương cụt của cô rơi xuống trước tiên trên sàn đá cẩm thạch. Cơn đau truyền khắp cơ thể khi cô đứng lên.
"Phù. Thật đáng xấu hổ mà." Cô ấy thở dài. Do sự sụp đổ của ký túc xá thứ ba từ sự cố ba ngày trước, cô ấy buộc phải ở trong phòng câu lạc bộ một thời gian vì cô ấy không có nơi để ở.
Cô ấy đã cuồng loạn cho đến ngày hôm qua. Các ghi chú của cô ấy được để trong túi của cô ấy, đó là một sự nhẹ nhõm vì nó đã ở bên cô ấy khi sự việc xảy ra, nhưng cô ấy gần như đã đánh mất tất cả các bức thư của cha cô ấy.
May mắn thay, cô thấy chúng không hề hấn gì, nhờ đám phép thuật được phủ lên chúng.
“Ahhhh—” Epherene ngáp và đi vào phòng tắm.
Sau khi tạt nước vào mặt, cô quay trở lại phòng câu lạc bộ và mở vở ra để học bài vì kỳ thi sắp đến. Tuy nhiên, trước khi cô có thể, cánh cửa bật mở.
"lfi! Nhìn này!"
Không chỉ Julia mà cả Ferit, Rondo, và những thành viên khác của câu lạc bộ cũng bước vào.
"Gì vậy?"
"Nhìn này!"
Họ trải một bức tranh lớn trên bàn làm việc.
Đó là một bức ảnh thẳng đứng chụp ký túc xá thứ ba, thứ đã bị sập sạch. Tất cả các đống đổ nát xung quanh nó đã được loại bỏ.
"Tôi không thích việc họ tấn công nó trước, cậu biết không? Nhưng dù sao thì, hãy nhìn này! Những vết đen ở đây."
Julia lấy một cây bút ra và nối các điểm trên khu vức, tạo thành một công thức ma thuật.
Cô ấy truyền mana vào nó giống như cách cô ấy làm với bất kỳ công thức nào khác, khiến phép thuật hiển hiện.
Một câu hiện ra trước mặt họ.
[Hãy chờ đợi sự trả đũa đến từ Tro tàn. Sẽ đến lúc điểm yếu của các người bị khai thác.]
"Nhìn đi! Đó không phải là tuyên chiến sao?"
"... Không đời nào."
Nó có một chút rùng rợn, nhưng nó có một chút khó xảy ra.
Cho dù Tro tàn có mạnh đến đâu, chúng cũng không dám tấn công Tháp Viện Hoàng Gia.
“Ý cậu là sao khi cậu bảo không đời nào?! Nhìn đây này. Ngay cả cấu trúc công thức của nó cũng khác hoàn toàn với những gì chúng ta học ở Tháp!”
“…”
Đó là sự thật. Nó đã sử dụng một công thức xoắn ốc bất thường, lệch khỏi tiêu chuẩn. Từ những gì cô ấy nghe được, lũ Tro tàn thường sử dụng nó.
"Không phải chúng ta nên nói cho các giáo sư biết sao?"
"Tôi cũng nghĩ vậy ... nhưng liệu họ có tin chúng ta không?"
"Chúng ta vẫn phải nói với họ! Nếu chúng ta không làm vậy, sẽ có nhiều dân thường chết hơn! Những kẻ hèn nhát đó. Mình thậm chí không biết tại sao chúng ta lại là những người bị tấn công, xét việc lũ quý tộc có lỗi nhiều hơn."
Epherene hiểu tình cảnh của Julia. Chỉ dựa vào thái độ của các giáo sư của họ, cô nhanh chóng nhận ra rằng bọn chúng sẽ không thay đổi trừ khi họ động tay vào.
"Được rồi. Ít nhất chúng ta hãy nói với họ. Đó không phải là một việc xấu, phải không?"
*****
"Đi ra! Dừng những chuyện nhảm nhí lại đi. Tôi đã có quá nhiều việc đang xảy ra rồi! Hãy biến khỏi đây trước khi tôi cho câu lạc bộ của các người một hình phạt!"
Rầm-!
Relin đóng sầm cửa lại, luồng gió do nó tạo ra làm rối tung áo choàng và tóc của họ. Julia nghiến răng.
"Vị giáo sư béo đó, trời ạ..."
"Thấy chưa? Tớ đã nói gì nào? Chúng ta phải tự mình làm điều đó. Tớ nghĩ những ngày này tớ đã phát triển về ma thuật rất nhiều rồi đấy, cậu biết không? Vì vậy ,—"
"Không, lfi. Vẫn còn một người. Giáo sư ‘đó’."
Từ Ciare đến Relin, tất cả các giáo sư hạng trung đều đóng cửa với họ, nhưng họ biết rằng họ vẫn còn một lựa chọn nữa.
Họ nhìn nhau và nuốt nước bọt ừng ực.
[Trưởng Giáo sư Deculein]
... Tay cô ướt đẫm mồ hôi. Chỉ nhìn bảng tên trên cửa phòng ngài ấy thôi cũng khiến cô thở và tim đập nhanh hơn.
"Phù..." Epherene hít một hơi thật sâu. Phía sau cô, các thành viên CRMC hò reo cổ vũ. Cô ấy— Không, cùng nhau, họ gõ cửa.
Cốc cốc-
Cánh cửa mở ra. Lúc đầu, cô nghĩ Deculein đã mở nó, ra nhưng nó tự mở ra. Như thể nó chỉ đóng hờ ngay từ đầu.
"Huh...?"
Qua khe hở, Epherene đẩy đầu vào.
Một người phụ nữ với mái tóc ngắn đang lục tung văn phòng của Deculein ce.
Epherene hét lên. "Ai vậy?!"
"Ahhh! Em xin lỗi! Em chưa làm gì cả!"
Người phụ nữ loạng choạng khi hét lên. Cô ấy giật mình đến nỗi nước mắt bắt đầu trào ra khi cô ấy nhìn họ.
“… Cái gì?” Tuy nhiên, cô sớm cau mày.
“Mấy đứa là ai—"
Thịch—!
Ngay sau đó, một cuốn sách phép rơi ra từ ngăn kéo đập vào đầu cô.
“Au!” Cô rên rit chăm sóc chỗ bị sưng trên da đầu. Cơn đau của cô nhanh chóng chuyển thành cơn tức giận mà người phụ nữ đó biểu hiện qua việc la lên, mắt cô ta mở to trong khi lông mày nhíu lại.
“Chết tiệt mà!”
Quá ngạc nhiên, Epherene và các thành viên câu lạc bộ của cô ấy lùi lại.
"Cô là ai?! Đừng lại gần đây, nếu không tôi sẽ báo cáo côi!"
"Ý của nhóc là gì?! Tôi là em gái của chủ nhân văn phòng này!"
“… Cái gì? Em gái?"
"Đúng vậy đấy! Mấy đứa làm tôi sợ chết đi được! Câu hỏi thực sự ở đây là, mấy đứa là ai?! Lại đây!"
Epherene vội vàng cúi đầu xuống khi Yeriel tỏ vẻ muốn đập họ.
"Ồ, ừm ... Em xin lỗi. Cửa đang để mở."
"Quên đi. Tôi là tiền bối hơn cô nhiều tuổi, được chưa? Cô đến đây làm gì? Không, trước đó, cô tên gì?"
Yeriel chỉ vào Epherene, xoa đầu như thể vẫn còn đau.
“Ờ…”
"Trả lời nhanh lên. Đừng làm phiền tôi. Cái này vẫn còn đau thật. Nhanh lên trước khi tôi đòi bồi thường thiệt hại!"
“... Tên em là Epherene."
“... Cái gì?"
Ngay lúc đó, mặt Yeriel đanh lại.
"Epherene Luna?"
"Vâng."
“…”
Cô ấy dường như chìm đắm trong suy nghĩ trong giây lát. Đến khi định thần lại, cô đã quên đi cơn tức giận của mình.
"Tôi là Yeriel. Các người đến đây làm gì?"
"Hả? Ồ. Đó là..."
Tại thời điểm đó...
Đinh—!
Phía bên ngoài cánh cửa mở, họ nghe thấy tiếng thang máy đến nơi. Yeriel vội vàng đóng cửa văn phòng.
"Trốn đi!"
"Hả? Tại sao? Sao anh lại trốn? Cô nói mình là em gái của ngài ấy mà."
"Không, ý tôi là, tôi đã bí mật đến đây mà không nói cho anh ấy biết! Trời ạ! Sao anh ấy về sớm vậy?"
Yeriel thâm nhập vào văn phòng để tìm ra sự thật đằng sau những tin đồn lan truyền về việc Deculein bắt cóc Louina.
Không quan trọng việc cô đã nghĩ bao nhiêu về điều đó. Nếu Louina mất tích, không có nghi phạm chính đáng nào khác ngoài Deculein. Ngay cả khi cô không muốn nghi ngờ anh ta, cô không có lựa chọn nào khác ngoài nghi ngờ anh.
Nó thực sự khó tưởng tượng, nhưng nếu thực sự là Deculein đã làm điều đó, cô ấy sẽ phải nghĩ ra một biện pháp đối phó ...
"Ừm, chúng ta có thể rời đi ..."
"Đừng nói nữa và trốn đi chứ!"
Yeriel trốn dưới bàn của Deculein. Không gian bên dưới khá rộng và hơi khó bị lọt vào.
Theo gương của cô ấy, các thành viên CRMC mỗi người tìm một nơi để trốn.
Thề ghét bọn giáo sư này vl, từ đầu đến cuối chỉ ăn hại, đến đoạn kết còn phản bội nữa chứ. Hỏi chấm em? Truyền nhân Chí Phèo à?