Trans: Bui!!!
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Tầm nhìn của con chim ưng khá giới hạn, khiến việc hiểu hết câu truyện là bất khả thi. Tuy nhiên, theo những gì Sylvia thấy, tên kỵ sĩ đã cố ám sát Deculein trước, ép anh ta phải phản công để tự vệ, khiến cho tên kỵ sĩ bị rơi xuống vực và dẫn đến cái chết của hắn.
Không, Deculein chắc chắn đã cố cứu tên kỵ sĩ, nghĩa là hắn tự nguyện chết…
… Qua ma thuật của mình, Sylvia chứng kiến mọi thứ như thể cô đã ở ngay đấy. Ngay cả cuộc trò chuyện của họ cũng được truyền thẳng tới tai cô.
Với đôi mắt nhắm lại, cô thấy Deculein đứng lẻ loi trên vách núi. Việc anh ta chưa ngã xuống đã là một phép màu rồi, nhưng hội nghị chuẩn bị diễn ra sau 6 tiếng nữa.
Cô ghĩ rằng anh ta sẽ cần tới một phép màu khác để đến Bercht kịp thời.
Deculein ngước nhìn lên bầu trời, dường như nhìn thẳng về phía con chim ưng, làm cho cô giật mình đến mức phải gọi nó quay trở lại. Đằng nào cũng sẽ là bất khả thi để quan sát thêm nếu cơn bão tuyết trở lên tệ hơn. Nó cũng có thể làm con chim ưng bị thương, một việc mà cô muốn tránh hết sức có thể.
Đây là tạo vật đầu tiên của cô, vì vậy cô muốn giữ nó một thời gian dài. Kể cả nếu mana trong viên mana cạn, cô cũng định sẽ sạc lại nó thay vì thay thế nó.
“Quay lại đây.” Sylvia mở mắt sau khi đưa ra mệnh lệnh, đưa tầm nhìn quay trở lại với cảnh vật của Bercht.
“Ồ, không phải quý cô Sylvia đấy ư?”
Hô—
Trong khi thở dài và quay mặt lại, cô thấy bản thân đang mặt đối mặt với đám người đến từ vương quốc mà Syrio nhắc đến.
“Vậy ra là cô ở đây~ Tôi đã rất mong chờ được gặp mặt cô .”
“Thật là một vinh dự khi được gặp cô trực tiếp thế này, Ma Thuật Sư Tân Binh Của Năm.”
“Xin chào, tôi đến từ gia tộc ‘Judra’ thuộc vương quốc Reok”
“…”
Sylvia cảm thấy nặng nề trước phản ứng kỳ lạ của họ.
*****
Trên đường ray cao tốc, nhân viên thường trực nghiêm chào nhân viên cấp cao chính phủ.
“Thật lấy làm vinh hạnh, thưa Phó Giám Đốc.”
Phó Giám đốc Cục Bảo An Đế Quốc, ‘Lilia Primienne’.
Tình cờ thay, cô đang cắm trại ở rãy núi phía Bắc khi cô nghe tin về vụ tai nạn và đã ngay tức tốc được phái đến hiện trường dưới danh nghĩa Phó Chỉ huy về An ninh Trật tự.
“Một cuộc tấn công bất ngờ đã xảy ra, kéo sau đó là một vụ nổ hả?”
“Vâng, đây là việc thường xuyên xảy ra trên hành trình hướng đến Bercht. Phần thưởng cho việc này còn lớn hơn gấp 10 lần so với việc ám sát ở giữa Bercht. VIệc này chẳng có gì đặc biệt cả.” Người nhân viên xem chừng là đứng đầu trả lời.
Primienne liếc xuống phía vực. “Vậy con số thương vong thì sao?”
“Chưa có trường hợp nào được xác nhận cả, nhưng Giáo sư Deculein và kỵ sĩ Veron hiện đang mất tích. Anh ta có lời khai nhân chứng chi tiết hơn…”
Primienne nhìn về phía người nhân viên đang chỉ tới, nhận ra một người đàn ông với bộ ria mép vàng và Allen, người dường như đang ngủ trên đường ray.
“Đúng vậy, người pháp sư và kỵ sĩ đã cứu tôi, nhưng đến khi tôi tỉnh dậy, đoàn tàu đã rơi xuống rồi. Có lẽ người kỵ sĩ đó đã gây ra đợt tấn công thứ hai…”
Người đàn ông với ria mép đang nói chuyện với người khác khi Primenne tiếp cận, chỉ vào cái camera đang treo trên cổ anh ta.
“Có ổn không khi tôi kiểm tra cái đó?”
“Hả? Vâng, nhưng đây là nguồn kiếm cơm của tôi—”
“Tôi sẽ trả nó lại ngay thôi.”
“Ồ, vậy được thôi.”
Người đàn ông lấy ra cuộn phim từ chiếc camera ngay tức khắc. Trong khi nhìn vài tấm hình, Premienne càng lúc càng cảm thấy không có lời nào diễn tả được.
“… Hở?”
Cô nhếch mép.
Đoạn phim ma thuật lưu giữ 1-2 giây trước và sau khi được chụp, như một đoạn phim vậy.
Trong tấm ảnh, đoàn tàu đang trôi nổi trên không. Cô suy luận ra nguyên nhân là từ Deculein, xét đến việc cô biết rõ đó là phép gì.
Psychokinesis.
Anh ta ngưng đoàn tàu bằng nó một cách hờ hững. Thậm chí có thể thấy anh vẫn đang đọc một cuốn sách.
Anh ta trông thản nhiên như chỉ đang giữ một cây bút chì.
Premienne, người đang nhìn tấm hình, đột nhiên nhận được thứ gì đó từ ‘người nào đó’ ở ‘đâu đó’.
Một tín hiệu ma thuật chọc nhẹ lưng cô, làm cô phải đứng yên và giải mã nó.
[Kỵ sĩ Veron chết rồi.]
[Hắn cố giết Deculein, có vẻ như đó là một mệnh lệnh.]
[Trưởng Giáo sư vẫn còn sống.]
“… Hmmm.”
Primienne thở dài nhẹ. Cô biết Veron.
Dù gì họ cũng đến từ cùng một bộ tộc: ‘Huyết Tráp’.
Dù gã hơi có vấn đề thần kinh, gã cũng là một người khá đáng ngưỡng mộ. Cái chết của gã làm cô cảm thấy chút cay đắng… nhưng đồng thời cô cũng thấy yên tâm.
Gã như một quả bom nổ chậm vậy, cũng như Rock Hark. Cô chắc chắn hắn sẽ gây rắc rối một ngày nào đó.
“Cô nghĩ gì về tấm hình? Tôi biết tôi là người đã chụp nó, nhưng cả tôi cũng ko thể phủ nhận đó là một cảnh tượng tuyệt vời. Tôi là một nhà phân tích ma thuật, nhưng cả tôi cũng không dám đánh giá tầm cỡ của Giáo sư Deculein—”
“Thế là đủ rồi.”
Primienne trả tấm ảnh lại cho anh ta.
“… Ôi, ôi trời! Có ma!”
Một nhân viên hét lên, khiến cô nhìn ra hướng của anh ta. Cô ngay lập tức xác nhận danh tính của hình bóng mới xuất hiện đó dù anh ta chỉ mới trèo lên đường ray.
Trưởng Giáo sư Deculein.
Không ai thấy anh ấy tiến đến cả. Một thoáng trước, không ai thấy anh ấy ở đâu cả. Lúc sau, anh đã đứng một mình ngay cạnh họ rồi.
Không nói lấy một lời nào, anh ta nhìn xuống vực thẳm mà anh ta vừa mới trèo lên trong khi nghĩ về giới hạn của bản thân. Psychokinesis có thể giết bất cứ ai, nhưng nó không thể vượt qua được khả năng chịu đựng của một tên kỵ sĩ. Ngoài ra, không có mana, anh sẽ trở nên bất lực.
Ma thuật của anh không thể vượt qua được một chuyên gia sinh ra với tài năng và sự rèn luyện tập trung cao độ.
Anh cảm nhận được một bức tường rõ ràng chặn đứng bước tiến của anh.
Một cảm giác thất vọng trồi lên.
Nếu không nhờ sự giúp đỡ vô danh đó, có lẽ chính anh mới là người đã nằm xuống dưới đáy vực kia rồi…
“Trưởng Giáo sư.” Primienne tiếp cận anh. “Trợ lý Giáo sư của anh đang ở đằng kia. Cậu ta đã an toàn rồi.”
Deculein nhìn thấy Allen đang nằm trên đường ray.
“Đó là tất cả à?”
“Đúng vậy.”
Anh ngừng một lúc trước khi hỏi. “Mấy giờ rồi?”
“Bây giờ là 3:30,” Primienne trả lời trong khi có suy nghĩ không cần thiết: cô thấy mặt hắn đẹp trai ra phết.
“… còn 6 tiếng nữa.”
Anh cân nhắc khả năng tham dự hội nghị kịp giờ, thứ đang ngày càng trông bất khả thi. Nếu anh trèo vách núi mà không dùng đến tàu hỏa với sức bền thấp của anh cũng tốn ít nhất cả ngày.
“Xin lỗi, nhưng cho phép tôi bỏ qua phần lễ nghi, thưa Trưởng Giáo sư. Chuyện gì đã xảy ra với hộ vệ đã ở cùng với ngài?”
“… Anh ta ngắm gà khỏa thân rồi.”
“Là bởi cuộc tấn công à?”
Anh lưỡng lự một lúc rồi gật đầu.
“Tôi hiểu rồi. Thưa Giáo sư, liệu bằng cách nào đó, ngài có thể bẻ thẳng đường ray này không?”
Deculein nghiêng đầu trước lời nói của cô và nhìn xuống Primienne, tỏa ra sự kiêu ngạo đặc trưng của quý’s tộc. Cứ như thể hắn đang nhìn một kẻ hạ cấp vậy. Cô cảm thấy cơn nóng giận nổi lên trong người trong chốc lát, nhưng cô cố áp nó xuống.
“Nếu ngài có thể sửa nó, tôi sẽ gọi một chuyến tàu đến bằng quyền hạn bản thân.”
Nếu hắn ta có thể sửa đường ray trước khi cơn bãn tuyết trở lên tồi tệ hơn, cô sẽ có thể gọi một con tàu dự bị để nó tiếp tục hoạt động, tăng khả năng hắn có thể đến Bercht trước khi hội nghị diễn ra.
‘Việc này sẽ có lợi cho ngài đấy, thưa Giáo sư, vì vậy tại sao ngài lại nhìn tôi với ánh mắt đó vậy? Ngài làm tôi muốn bứt nó ra đấy …’
“Nó sẽ nhanh và tốt hơn là đi bộ—”
“Không.”
Primienne ngậm miệng lại và tặc lưỡi. ‘Có vẻ mình được sinh ra với tài năng làm người ta khó chịu nhỉ?’
“… Tránh ra.”
Lý do thực sự sau quyết định đó, thực ra, là bởi sự kiệt sức của ảnh. Anh không còn chút năng lượng dư thừa nào cho ma thuật nữa cả.
Cô nhầm tưởng sự việc vì bên ngoài anh ta trông hoàn hảo mà ko nhận ra, bên trong anh ta là sự mệt mỏi.
“… Được thôi.”
Primienne cúi nhẹ đầu, rồi rời xa khỏi Deculein và kéo lấy một nhân viên.
“Vì cậu đang không có gì để làm, hãy dọn dẹp đường ray trước khi nó bị ngập thêm dưới tuyết đi.”
“Vâng, đương nhiên ạ.”
“… Thêm một việc nữa. Đây là đường ray duy nhất tiến đến Bercht à?”
“Không, tuy hơi xa, nhưng có một đường bộ và đường thủy phía bên kia núi nữa ạ.”
“Hmm…?” Primienne cảm thấy thứ gì đó lạ trong khi đang nói chuyện với người nhân viên, khiến cô quay đầu lại nhìn.
Đã không còn ai ở đó.
Deculein đã biến mất từ lúc nào không hay.
“Đó là ‘gia tốc’ à?”
Anh ta chắc đã nghĩ sẽ nhanh hơn khi chạy thẳng lên đấy dùng ma pháp hỗ trợ hơn là sửa đường ray.
Gió khá là mạnh ở khu vực này, và cũng không phải là bất khả thi để mượn sức mạnh của nguyên tố…
“Gã đó có bao nhiêu mana vậy cơ chứ?”
Năng lực của anh vượt qua sức tưởng tượng của cô. Anh thậm chí còn mạnh hơn những gì báo cáo về anh ta viết, nếu coi việc anh ngưng cả đoàn tàu rơi xuống vực bằng cách dùng psychokinesis, đẳy lùi cả tá kỵ sĩ, đánh bại Veron, trèo lên vách núi một cách an toàn mà vẫn còn đủ mana dư ra mà dùng phép ‘gia tốc’, một phép cao cấp, lên bản thân.
Chả lẽ trữ lượng mana của anh nhiều cỡ đại dương à?
Primienne tặc lưỡi.
“Eungh…” Trợ lý Giáo sư Allen rên rỉ sau khi cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Primienne tiếp cận anh ấy và nhìn trống rỗng. “Tên anh là gì?”
“Hả? Ô, tôi á… à…”
“Giáo sư của anh đi rồi.”
“…” Không còn có thể nói lời nào nữa, dòng lệ khẽ trào trên đôi mi của Allen.
Primienne nhăn mặt. “Ổng chưa xuống Hoàng Tuyền đâu. Ông ấy đi trước đến hội nghị Bercht rồi. Vậy, tên của cậu?”
“À, vâng! Phù. Tên tôi là Allen.”
Primienne đánh vần tên cậu ta kỹ lưỡng rồi cho cậu ta xem bản ghi chép. “Tôi viết thế đúng chưa?”
Allen gật đầu. “Vâng.”
“Tuổi tác?”
“Tôi 24 tuổi. Cho tôi xin phép. Tôi Là trợ lý của ngài ấy. Tôi cần theo sau ngài ấy ngay…”
“Đằng nào cậu cũng chậm rồi. Cứ ngồi đợi đến chuyến tàu sau đi.”
*****
Thời gian hiện tại là 9:30 tối.
Hội nghị Bercht sẽ bắt đầu vào 9:53, thời điểm mà những trưởng lão cho là thời điểm những ngôi sao thẳng hàng. Việc đó cho mọi người thêm 23 phút nữa trước khi bị coi là trễ giờ.
Sylvia đi xuống ngõ 4 đường phố của Bercht.
“…”
Đường phố nơi đây phức tạp như lời đồn đã miêu tả. Đường đi được chia làm hai. Glitheon và những trưởng gia tộc khác đi trên đoạn bên phải, còn những trợ lý đi bên trái.
”Sylvia, đời sống học đường ở Tháp Viện của cô như thế nào?”
“Chúng ta nên có một cuộc gặp mặt của riêng chúng ta. Đó cũng sẽ là một trải nghiệm tốt đấy.”
Lũ quý tộc đi cùng cô thường xuyên trò chuyện với cô.
Cô trả lời ngắn gọn. “Ừ.”
Như là ánh đèn thu hút lũ thiêu thân, cô thu hút mọi người bâu quanh mình. Mọi người hành sử một cách khó chịu xung quanh cô như vậy chỉ vì cô rất có tài năng đối với một pháp sư.
“À đúng rồi, trưởng gia tộc Yukline vẫn còn chưa đến.”
Tai của Sylvia vểnh lên. Đó là Penha Villion, trợ lý từ Vương quốc Ma pháp.
“Không thể nào, nếu gia tộc Yukline bị loại bỏ… Đây sẽ là một vấn đề lớn đấy.”
“Vấn đề lớn ư? Tôi đã đoán trước việc này phần nào rồi. Khả năng của trưởng gia tộc đời này khá thiếu thốn nếu so sánh với đời trước, và hắn đã ngừng có thêm thành tích từ ba năm trước rồi. Có cả tin đồn rằng tài năng của hắn chẳng có gì đặc biệt cả.”
Lần này là Jayron nói, trợ lý từ gia tộc Riwaynde của Đế quốc.
Sylvia muốn nói ra suy nghĩ bản thân, nhưng rồi chọn im lặng.
Những kẻ hạng trung sẽ luôn ghen tị những thiên tài, và đây là bằng chứng khá rõ ràng. Thay vào đó, những thiên tài sẽ luôn công nhận lẫn nhau. Tài năng của Deculein chỉ hơi kém hơn so với cô thôi. Lũ thường dân không nên xem thường khả năng của anh ấy.
“Ồ, dến nơi rồi.”
Họ cuối cùng cũng đến được trước cổng của Sảnh Trưởng Lão, một điện thờ nguy nga. Nó được xây trên đỉnh ngọn núi bị cắt ngọn, như thể có một tên khổng lồ cổ đại từng sống ở đây.
Creeaaak—
Cánh cửa mở ra khi họ tiến đến, như thể nó đã đợi chờ họ vậy. Bồn chồn, 19 người trợ lý lần lượt bước vào.
Nó quá rộng lớn đến nỗi 40 người cũng không thể đủ để lấp đầy chỗ này. Kể cả đến 400 người cũng có thể tập trung tại đây một cách thoải mái và tham dự cuộc gặp. Xung quanh một cái bàn tròn rộng lớn, 19 trưởng gia tộc đã an tọa từ trước.
Chỉ có duy nhất một ghế trống — gia trưởng của Yukline.
Sylvie đứng cạnh Glitheon, người mỉm cười ngay khi thấy cô. Những tên trợ lý đã làm phiền cô cũng đứng bên cạnh ghế của gia tộc họ.
Đinh— đinh— đinh— đinh— đinh—
5 tiếng động rung chuyển báo hiệu thời gian.
9 giờ 50 tối.
Chỉ còn 3 phút nữa.
Sylvia cảm thấy đắng cay phần nào.Như dự trước, nó đã không thành công. Anh ấy đã không lên đỉnh núi kịp thời.
“Trước khi chúng ta bắt đầu hội nghị…”
Một giọng lớn rung chuyển căn phòng một cách bắt ngờ. Mana cô đọng và âm vang của ngời đó làm cho tim của Sylvie thắt lại.
“Tôi muốn trước tiên được gửi sự cảm kích sâu nặng nhất đến tất cả mọi người đã đáp lại lời triệu tập của chúng tôi.”
Người đứng đầu, Dzekdan.
Ông là ứng cử viên có khả năng cao nhất để trở thành Đại Pháp Sư, một huyền thoại đã chọn rời bỏ cái thế giới hạn hẹp này.
Ông đang ngồi trên vị trí Đại Trưởng Lão, một quyền lực tồn tại độc lập trong buổi hội nghị, người mà chỗ ngồi được bao phủ trong bóng tối.
Dzekda không thể nhìn thấy các trưởng gia tộc, và những trưởng gia tộc cũng không thể nhìn thấy ông.
Sylvia cảm thấy một áp lực nặng nề khi nhìn ông ấy.
‘Liệu mình có thể thách thức được một người nào đó cỡ ông ấy nêu mình đạt đến trình độ đó không?’
… Đó là một việc đáng để thử.
“Tôi sẽ bắt đầu điểm danh.”
Giọng của Dzekdan vang vọng trong phòng. Như âm thanh hào hùng của trống xung trận và sấm chớp, nó lan tia điện dọc khắp người cô.
”Glitheon của gia tộc Iliade.”
“Tôi, Glitheon, Trưởng gia tộc Iliade, xin lấy làm vinh dự được đáp lại lời triệu tập của Bercht,” Glitheon nói một cách dễ dàng, làm cho Sylvia cảm thấy hãnh diễn về tinh thần của bố cô.
“Betan của gia tộc Beorad.”
“Tôi, Betan, Trưởng đời thứ 6 của gia tộc Beorad, xin cúi đầu trước Đại Trưởng Lão.”
Dzekdan gọi một số gia tộc. Judra, Riwaynde, Villion, và những gia tộc khác. Và tất cả họ đều đáp lại lời gọi đúng theo hình thức cùng với tư cách cá nhân trong gia tộc của họ.
Tuy nhiên, đến một thời điểm…
“Deculein của gia tộc Yukline.”
Khi Dezkdan gọi đến tên anh ấy, Sảnh Trưởng Lão rơi vào im lặng.
“Deculein vẫn chưa có mặt ở đây à?” Dzekdan nói từ trong bóng tối.
Mọi người nuốt nước bọt mà không trả lời. Một nỗi căng thẳng vô hình đang dần dâng lên trong tiềm thức họ.
Sự loại bỏ gia tộc Yukline.
Dday hoàn toàn là việc không ngờ tới, nhưng mặt khác, đây là tiến triển mà họ rất mong đợi.
Những gia tộc khác đã luôn mong đợi nó, nhưng vì danh tiếng pháp sư của hắn, họ không thể đem mong ước của mình ra thực hiện được.
Sự sụp đổ của Deculein là điều mà hầu hết mọi người ở đây đều mong muốn.
“Gia trưởng của Yukline, Deculein, dường như vẫn chưa có mặt. Nếu anh ta chưa có mặt sau lần điểm danh thứ 3, sự vắng mặt của anh ấy sẽ được coi là không chấp nhận lời triệu tập.”
Phẩm giá trang trọng của Dzekdan như đè nặng xuống buổi thảo luận.
Ihelm, trưởng gia tộc Riwaynde, mỉm cười trong bí mật. Hắn ta từng một thời là bạn thân của Deculein, nhưng giờ họ chẳng khác gì đối thủ cả.
“Vậy thì, gia tộc Yukline sẽ bị loại bỏ khỏi 12 gia tộc pháp sư truyền thống.”
Giọng nói ma thuật của ông nghe thật tàn nhẫn, làm cả cuộc hội nghị run rẩy. Sylvia nhìn lên cái đồng hồ to được gắn trên traafn Sảnh Trưởng Lão.
Phút thứ năm mươi ba đã trôi qua.
“Deculein của gia tộc Yukline.”
Kể từ lễ khánh thành của Bercht, gia tộc Yukline chưa bao giờ bị loại bỏ khỏi danh sách 12 gia tộc cả. Từ đây, nếu anh ta thất bại trong việc trả lời lời triệu gọi sau khi đã được nhắc tên lần thứ 3, gia tộc anh ấy sẽ bị loại khỏi cuộc hội nghị sau 200 năm.
Chỉ một vài sai sót cũng có thể làm bẽ mặt một gia tộc đến thế.
“Deculein của gia tộc Yukline.”
Sylvie nhìn xung quanh. Một số người nín lại nụ cười của họ, còn một số thể hiện hẳn ra ngoài miệng. Cha cô vẫn không có biểu cảm gì.
Không ai trong số họ trông lo lắng cả.
Sylvie nghĩ rằng việc này đã đủ chứng tỏ việc Deculein đã sống một cuộc đời không đoàng hoàng. Cô cảm thấy tiếc cho hắn.
“Deculein…”
Khoảnh khắc lần nhắc tên thứ 3 được thốt ra.
Screeeeeeeech…
Âm thanh của đá bị làm kéo trầy một cách thô bạo vang vọng. Sylvia bất ngờ nhìn về phía lối vào.
Cửa chính phòng hội nghị khẽ mở, cơn bão tuyết tràn vào qua khe hở.
“…”
Dzekdan dừng lại.
Ánh mắt của mọi người hướng đến lối vào và, với cơ thể phủ đầy tuyết, anh ta tiến vào, gần như thể đang làm một pha xuất diện đầy hào nhoáng.
Bộ đồ của anh ta tơi tả và tóc rối bời. Trông anh như thể một con quái vật mới sống dậy từ địa ngục vậy.
Hình tượng thiếu chăm chút mà anh đang trưng ra khác hoàn toàn với hình tượng gọn gàng thường ngày.
Sylvia vô thức siết chặt nắm tay.
Chắc chắn rằng trông anh hiện tại ko hề hoành tráng, nhưng hào quang mà anh tỏa ra vẫn thực sự ấn tượng. Không ai dám hé ra một lời ngoại trừ việc nhìn chằm chằm vào anh.
“Deculein, là anh đấy hả?” Dezkdan hỏi.
Deculein nhìn xung quanh trong yên lặng, rồi đôi mắt xanh dương hướng đến và nhìn chằm chằm về phía bàn hội nghị.
Nụ cười của những người hân hoan bởi sự vắng mặt của ảnh nhanh chóng biến mất, và những kẻ mong đợi vào sự loại bỏ của ảnh lảng tránh ánh mắt ấy.
“Deculeein, ta yêu cầu câu trả lời của anh.” Dzekdan lên tiếng lần nữa.
Đã khá là muộn, nhưng Deculein vẫn chau chuốt lại quần áo. Anh sửa lại bộ đồ tàn tạ của mình và phủi mái tóc bám đầy tuyết của mình gọn gàng lại.
Cứ thế, anh ta trở lại hình dáng thường ngày một cách dễ dàng.
“… Đúng.” Anh nói “Là tôi, Deculein.”
Anh rảo bước vào phòng hội nghị . Sự ngạo mạn đi theo từng bước chân, niềm kiêu hãnh của anh như bao trùm lấy cả sảnh .
“… Von Grahan Yukline.”
Ánh nhìn của cả bàn hội nghị dõi theo anh ấy.
Chỉ có Glitheon cúi đàu cười lặng lẽ.
“Trưởng gia tộc Yukline đã có mặt.”
Anh không hề cúi đầu. Không, anh thậm chí còn không trả lời lời gọi. Anh chỉ đơn giản là đến thôi.
Một tư cách ngạo mạn cực độ, xứng với sự tồn tại của anh ấy.
Một vài gia trưởng nhăn miệng hoặc tặc lưỡi trong bất bình, trong khi một số trợ lý trẻ tuổi há hốc mồm một cách vô thức như thể bị thôi miên ngoại hình và tính cách của anh ấy.
“Tôi xin lỗi vì đã không đến đúng giờ. Khá là tốn thời gian cho việc trấn tĩnh lại bản thân sau sự cố”
“Anh vẫn chưa muộn đâu. Ngồi xuống đi.”
Anh ta bước đến vị trí chính đáng của mình, dành riêng cho gia tộc của anh. Khoảnh khắc ấy, Sylvie thất ngỡ ngàng trước cảnh tượng diễn ra.
Bàn hội nghị này chắc chắn không có hệ thống thứ cấp giữa các thành viên.
Tuy nhiên, ngay từ khoảnh khắc anh ấy xuất hiện, như thể trọng tâm từ tất cả nghiêng hết về phía anh.
“Tuy nhiên, bởi vì trợ lý của anh chưa xuất hiện, quyền được phát biểu của anh sẽ bị giới hạn xuống còn ba lần kể từ giữa cuộc hội nghị cho đến lúc bế mạc.”
Anh nhìn về phía người nào đó ko dám nhìn anh, ánh mắt anh tràn đầy sự bực tức như thể nhìn vào lý do cho sự cố mới xảy ra.
“… Tôi chấp nhận với điều đó.” Deculein nghiêng đầu.
Anh thậm chí không thể nói thêm được điều gì nữa. Mana của anh đã bị cạn kiệt, và hành trình điên rồ ban nãy đã tiêu tốn đi lượng năng lượng đã cạn kiệt đấy thêm nữa.
Anh đã vượt quá cái giới hạn của [Thiết nhân] từ lâu rồi.
Lý do duy nhất anh còn giữ được tỉnh táo là bởi [tính cách] độc nhất của anh ấy.
“Bình tĩnh lại cái, Deculein.”
Mọi người trong phòng hội nghị vội vã hiểu nhầm không khí nặng nề đấy. Kể cả Ihelm, người luôn đưa ra nhận xét mang tính khiêu khích mỗi lầ họ gặp mặt, cũng phải yên lặng chỉnh lại tư thế.
Tuy nhiên, pháp sư mạnh nhất lục địa là gia tộc Yukline. Bất kể tầng lớp trên bàn tán gì về anh, không có lý do gì để nghi ngờ rằng anh đứng trên hàng đầu.
“Giờ thì 12 gia tộc truyền thống và 8 gia tộc mới đã hội tụ về đây, chúng ta hãy bắt đầu hội nghị Bercht.”
Cuộc họp diễn ra trong sự im lặng đó.
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Chào các bạn, mình sẽ là trans mới của bộ này.
Nhân dịp thầu PJ mới mình xin đánh bom các bạn
Trans:Bả cha mày bố đã chết đâu mà trù ẻo bố thế Trans:Không em, chạy bo đấy