The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

(Đang ra)

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

Mad Flower (疯花) [ Phong Hoa]

Bản beta công khai của game VRMMO đầu tiên trên thế giới sắp diễn ra, và Diệp Phong đã quay ngược thời gian một cách thần kỳ, mang theo kinh nghiệm phong phú và vô số chiến lược về trò chơi. Anh tin r

6 697

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

(Tạm ngưng)

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

人之下

Nhân vật phản diện, Dark Demon đã nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình tại buỗi lễ phân loại của Học viện Dueling. Cậu được chuyển sinh vào một thế giới Galgame rất kỳ lạ.

32 2562

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 3934

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 4232

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

(Tạm ngưng)

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

A Gentleman Does Not Speak Whilst He Reads

“Đêm đó sẽ là một đêm tĩnh lặng… Cho đến khi em xuất hiện trước mặt tôi…”

11 885

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

(Tạm ngưng)

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

A Gentleman Does Not Speak Whilst He Reads

“Đêm đó sẽ là một đêm tĩnh lặng… Cho đến khi em xuất hiện trước mặt tôi…”

11 842

Chương 9: Giáo Sư (2)

Trans: Kdun

Chúc mọi người buổi tối vv ^^

—————————————————————————————————-

Thứ 5, Ngày 20 Tháng 3, Năm 958 theo Lịch Đế Quốc

[Cấp độ 9 Đã Hoàn Thành. Xin chúc mừng ngài. Không còn cấp độ cao hơn khả dụng]

“Cảm ơn”

Tôi tập trung vào việc luyện tập cho tới ngày diễn ra tiết học.

Tôi vừa vượt qua cấp độ này chỉ với việc sử dụng “Psychokinesis Cơ Bản” và như một phần thưởng, thì tôi đã có thêm một Đặc Điểm mới.

[Psychokinesis Bậc Thầy]

● Phân Hạng: Thường

● Giải Thích

– Thành quả của việc luyện tập không ngừng nghỉ. Tăng cường hiệu quả của Psychokinesis thêm 11% và giảm 11% lượng Mana tiêu thụ.

Phần giải thích khá đơn giản, nhưng tôi cũng rất biết ơn về việc này, tôi đặc biệt thích cái con số “11%”. Đi cùng với sự trưởng thành của tôi, thì khả năng của Đặc Điểm này cũng sẽ phát triển.

Tôi ngồi lên chiếc ghế ở trong văn phòng và nhìn vào đồng hồ.

10 giờ sáng.

Buổi học sẽ bắt đầu vào lúc 3h chiều. Tôi còn kha khá thời gian cho tới lúc đó và tôi cũng không cần phải lên lớp sớm hôm nay. Tôi sẽ đợi đến 3:30 và xuất hiện ngay khi Allen ra tín hiệu, vậy thôi.

Những gì chúng tôi đang muốn làm được gọi là chiến thuật “Tiết đầu tiên là tiết tự học”.

***

Tại tầng 3 của Tháp Viện.

Ifrin thở dài trước phòng học của lớp A.

“Huu…”

Deculein đang ở trong đó. Hơn nữa, cô còn phải thở chung bầu không khí và lắng nghe bài giảng của hắn.

Nó thật khó chịu, nhưng mà…Liệu Deculein có thật sự nhớ những gì đã xảy ra tại buổi diễn thuyết 1 tháng trước chứ?

Không, chẳng phải ngay từ đầu hắn đã chẳng thèm nhớ tới họ của mình hay sao?

Luna.

Đó chính là họ của Ma Thuật Sư mà hắn đã giết.

Nếu kẻ thù của cô còn không nhớ tới cái tên đó, thì có lẽ cô sẽ còn phẫn nộ hơn bao giờ hết, cô sẽ ngay lập tức phát điên.

Vậy nhưng cô có thể làm gì được chứ? Nhắc cho hắn nhớ ra rằng hắn vốn độc ác đến mức nào ư?….Thứ áp lực đó như thể đang bóp nghẹt cô.

“Ifrin, bà đứng đây làm cái gì thế?”

Nghe thấy vài lời, Ifrin tỉnh dậy khỏi luồng suy nghĩ. Một người bạn nữ cùng lớp trong bộ áo choàng đang nhìn cô với một nụ cười.

“Oh không, tôi chỉ hơi căng thẳng chút thôi. Bà cứ vô trước đi.”

“Phải rồi nhỉ. Tôi cũng thế. Tôi đã tìm thông tin về thầy Deculein trên bảng Giáo Sư và họ nói rằng là thầy ấy rất nghiêm khắc. Cơ mà, thầy ấy vẫn trông thật là đẹp trai.”

Ifrin, người đang chuẩn bị bước vào và trò chuyện cùng cô bạn cùng lớp, thấy một người con gái khác đang bước đến từ phía hành lang,

Và khoảng khắc ấy, cô đã câm nín.

“…Oh”

Với mỗi bước đi, mái tóc vàng óng ả của cô ấy phất phơ như thể những sợi chỉ vàng trong không khí. Hương hoa hồng phảng phất qua từng cử chỉ tao nhã, mềm mại, tinh tế mà tự nhiên nhưng lại không để lộ chút vẻ hào nhoáng.

Cô ấy là một phần của lớp học nơi mà phẩm giá của họ sẽ được quyết định bởi dòng máu chảy trong người – Kể cả đối với cái kim tự tháp đó, thứ mà được coi là tiêu chuẩn phân bậc của các “quý tộc” thì cô ấy thậm chí còn nằm ở một nơi cao hơn rất nhiều.

Người con gái ấy đến từ gia tộc Iliade, gia tộc được coi là một trong những dòng dõi cao quý nhất của Đế Quốc.

Sylvia.

Sylvia von Yossepin Iliade.

“…”

Cô hiểu rằng người con gái cao quý đó chính là hình mẫu lí tưởng cho rất nhiều người, nhưng Ifrin thì lại ở trong tâm thế sẵn sàng chiến đấu. Cô ấy nhìn vào người con gái ấy và liếm nhẹ đôi môi.

Ifrin khinh bỉ Sylvia. Nó không đơn giản chỉ là cảm giác căm ghét thông thường. Mà nó còn là một thứ gì đó lâu dài và bền chặt hơn nhiều.

Gia tộc Luna đã từng là lãnh chúa của “Juhalle”, một địa phận nằm trong lãnh thổ của gia tộc Iliade từ thuở xa xưa. Có thể nói là họ đã từng dính dáng tới nhau trong một thời gian rất dài.

Tuy nhiên, 10 năm trước.

Trước khi cô lên 8 tuổi.

Giltheon, người đứng đầu của nhà Iliade, đã nhìn thấy cô. Cô vẫn nhớ như in cái ánh mắt đó. Cô vẫn nhớ cái ngày mà bọn chúng bao vây quanh dinh thự nhà cô và đối xử với cả nhà cô như những cục-rác-khó-xử-lí.

Cô vẫn nhớ như in giọng nói của bọn chúng khi ấy, những giọng nói như thể là đang nói chuyện với những sinh vật hèn mọn.

Tất cả chỉ bởi vì bọn chúng sợ hãi cô và tài năng của cha cô.

Tuy nhiên, đây không phải là lãnh thổ của bọn chúng, đây là Tháp Viện và cô cũng không còn là một đứa trẻ nữa. Nếu nói đến tài năng, thì nhất định cô sẽ không bao giờ chịu thua những tên khốn đang đội lốt dòng dõi cao quý nhất thế giới đó.

Trên hết nữa là, các Ma Thuật Sư của Toà Tháp chẳng còn có lâu đài hay gia đình gì nữa hết. Họ sẽ chỉ được công nhận bởi cái tên và tài năng mà thôi.

Vì thế….

“…?”

Sylvia chỉ liếc qua Ifrin rồi đi vào trong.

Gương mặt đó chẳng hề có chút dao động. Đôi mắt đó vẫn chỉ là một màu vô cảm, hoàn toàn trống rỗng. Như thể là cô ta không hề biết đến người tên là “Ifrin” vậy.

-Gãi

Ifrin, cô chỉ đứng đó với một gương mặt nặng nề, gượng gạo đưa tay lên gãi phần sau gáy, trước khi tiến vào lớp.

“…Huh?”

Và rồi cô lại cảm thấy bối rối.

Đây không phải là một lớp học, mà là một khu thể chất vô cùng rộng rãi. Trần nhà nơi đây cao đến mức đáng kinh ngạc, và thậm chí còn có những con suối, những hàng cây, đất, cát, sỏi đá và rất nhiều ống sắt ở trên mặt đất.

“Wow. Đây là lớp học của Giáo Sư Deculein sao? Thú vị thật đấy.”

“Đúng chứ? Trên bảng Giáo Sư chẳng hề nhắc tới vụ này. Có lẽ do đây là tiết học đầu tiên của chúng ta chăng?”

Không giống như Ifrin, người chỉ đang bối rối, những Ma Thuật Sư khác lại đang rất ngạc nhiên và tò mò.

“Này mọi người. Xem cái này đi”

Một người trong số họ chỉ về hướng nào đó. Có một cái biển được cắm ở giữa sân.

[Giáo Sư muốn đánh giá khả năng của các em trong buổi học đầu tiên]

[Nơi này được lấp đầy bởi các Nguyên Tố. Vậy nên các em có thể làm bất cứ thứ gì mà mình muốn]

“Huh…?”

Sau khi tiếp cận và đọc nội dung, Ifrin nhăn mặt.

“Cái gì đây trời?”

Họ phải làm gì mới được chứ? Dù là gì đi chăng nữa, thì làm sao mà họ có thể tự làm một mình được chứ?

Tuy nhiên, các Ma Thuật Sư khác lại có vẻ rất quen thuộc với tình huống kỳ lạ này.

Có vẻ như là có rất nhiều lớp học kỳ lạ ở nơi này nhỉ? Mình cũng mù tịt mấy vụ này vì mình toàn tự học thôi mà.

“…À, có lẽ nào?”

Bỗng nhiên, một người đứng kế bên cô lẩm bẩm như thể là cậu ta đã nhận ra điều gì đó. Cô ấy nhìn sang và đó là một cậu bạn tên là Geharon. Con trai của một Ma Thuật Sư có tiếng.

Ifrin nói với cậu.

“Gì vậy~? Cậu nghĩ đây là gì?”

“Huh? À, tớ nghĩ nó là như vầy.”

Geharon chạm tay xuống đất. Sau đó, nước và đất liền tụ hợp xung quanh bàn tay của cậu, dâng lên tạo thành một hình dạng cao và mảnh.

Đó là một toà tháp bằng bùn.

“Nó nói rằng là chúng ta có thể làm mọi thứ. Và tiết học này cũng có tiêu đề là “Hiểu Biết Về Ma Thuật Đặc Tính Nguyên Tố”. Thế thì, chẳng phải điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ phải tạo ra thứ gì đó thông qua các Nguyên Tố hay sao? Tất cả những điều này là để “Làm quen với Nguyên Tố Thuần Khiết”.

“Oh~Có thể lắm chứ.”

Số đông, bao gồm cả Ifrin, đều đồng ý với lời nói của Geharon. Ngay từ đầu thì, nội dung của bài giảng này cũng mang tiêu đề là [Hiểu Biết Về Ma Thuật Đặc Tính Nguyên Tố] mà.

“Nếu vậy thì đơn giản.”

Ifrin khoanh tay và cười toét miệng.

Mình có nên làm một bức tượng không? Hay có lẽ mình nên làm hẳn một toà tháp nhỉ?

Họ có thể làm mọi thứ.

Ifrin theo thói quen sờ vào chiếc vòng ở trên cổ tay của cô ấy.

Đó là một tạo tác mà cha cô đã tặng cho cô. Giờ đây nó đã trở thành một “Đặc Tính” riêng biệt của Ma Thuật Sư tên Ifrin.

Nó còn được gọi là – Vật Chứa.

Nó có nhiều hạn chế song cũng là Đặc Tính rực rỡ nhất.

Chỉ cần cô còn có chiếc vòng tay này, thì cô có thể tự do điều khiển “mọi Nguyên Tố”.

“Quyết định rồi”

Ifrin, suy nghĩ về Nguyên Tố mà bản thân nên sử dụng, rồi ngồi xuống bên cạnh một cái ống sắt. Khi cô đang ngồi xổm dưới đất để chuẩn bị Ma Thuật, thì bỗng nhiên có một ai đó đã đi qua và vỗ lưng cô.

“Ặc, cái quái gì thế?”

Suýt nữa thì ngã nhào ra phía trước, cô liền nhìn ra đằng sau, hoá ra đó là Sylvia.

Cô ta để Ifrin ở đó như thể cô ấy chỉ là một cục rác ở ven đường vậy.

“…Thật nực cười! Sao cô lại đánh tôi? Cô có mắt không thế hay là do chân của cô bự đến thế cơ à?”

Ifrin phồng má và càu nhàu. Rồi sau đó cô gầm gừ, nhặt những miếng kim loại ở dưới chân lên và gom chúng lại một chỗ.

“Phew. Nặng thật đấy.”

Cô ấy lắc tay rồi sau đó lại để tay của mình lên chỗ đống kim loại.

Whoo…Hít một hơi thật sâu và chuẩn bị.

Rồi, trong khi còn đang nhắm mắt, cô bắt đầu giải phóng Mana của mình.

-Bzzzzzzzt!

Những đốm sáng lơ lửng xung quanh. Ở trên tay cô, chiếc vòng tay liền phát ra ánh sáng màu xanh dương, Buwaaah!

Một toà tháp nhỏ, xấu xí trồi lên từ trên mặt đất.

“Hmm”

Đã được 3 năm kể từ khi cô bắt đầu học lại Ma Thuật, vậy nên cô ấy vẫn còn khá nhiều thiếu xót. Cơ mà mặc dù vậy, thì thế này là đủ rồi.

Giờ mình có phần móng rồi, hãy làm cho nó to hết mức có thể nào.

“…Hmm?”

Ngay lúc đó. Đột nhiên, kích thước của toà tháp mà cô chuẩn bị xây bắt đầu nhỏ dần đi và bị hút tới một nơi nào đó.

“N-nó đang đi đâu vậy trời?”

Cô cố gắng giữ chúng lại bằng tay, nhưng nó không có tác dụng. Ifrin chỉ đơn giản là bị ngã nhào ra sau bởi những mảnh kim loại đang bay đi

“…Huh?”

Là Sylvia. Cô ta đang cướp lấy toà tháp để làm vật liệu xây dựng một bức tượng. Khoảnh khắc ấy, một nụ cười giả tạo toát lên từ khoé miệng của cô.

Đằng nào thì tôi cũng đang muốn dỡ nó xuống, nhưng mà tại sao cô lại làm vậy cơ chứ?

“Xin thứ lỗi. Nhưng mà cô đang làm cái gì thế hả? Chỗ đó là của tôi mà, phải chứ?”

Ifrin bước đến và nói vậy. Sylvia chỉ nhìn cô và chớp mắt vài lần. Rồi trả lời với một giọng thờ ơ.

“Thứ lỗi nhé. Nó nhỏ quá, nên tôi cứ tưởng đó là đống phế liệu cơ.”

“…Gì cơ?”

Trán của Ifrin nhăn lại.

Cô ta ăn phải cái gì à? Cho dù toà tháp của mình có như thế nào đi nữa…thì chắc chắn nó cũng không phải là phế liệu!

Chờ chút.

Một ý nghĩ vụt qua tâm trí của cô, rồi cô ấy cười với vẻ đắc thắng như vừa hiểu ra điều gì đó.

“Oh~Sylvia. Cô nhớ tôi mà, phải không?”

Sylvia không trả lời mà chỉ nhìn lên bức tượng mà cô ta vừa xây. Chính ra mà nói thì, thứ này đúng là rất phi thường đối với Ifrin.

“Cốc, Cốc. Có ai ở nhà không ta? Cô biết tôi mà. Sao cô lại giả vờ như không biết thế?”

“…”

Chỉ khi đó ánh mắt của Sylvia nhìn Ifrin mới thay đổi. Ánh mắt đó vẫn vô cảm ư? Không hề, cô ta chỉ giả vờ như vậy thôi.

Ifirn cười lớn trong khi che miệng lại bằng một tay. Đôi mắt của cô cong lên như thể mắt cáo.

“Aha~Tôi hiểu rồi nha~Cô sợ tôi sẽ vượt qua cô phải không? Tôi đã phải rời đi trong 7 năm và chỉ mới bắt đầu học lại Ma Thuật từ 3 năm trước. Trong khoảng thời gian ấy, chắc hẳn là cô đã được giảng dạy bởi các Ma Thuật Sư ưu tú nhỉ, và giờ cô lại đang sợ tôi sao?”

Sylvia nhìn vào Ifrin mà không nói lời nào. Đôi mắt của cô ta giờ đây nặng nề hơn bao giờ hết. Mặc dù không để lộ bất cứ cảm xúc nào ra mặt, thì ánh mắt của cô dường như đang bắt đầu tối hơn khi nhìn vào Ifrin.

Đôi môi ẩm ướt của Sylvia mở ra cùng một giọng nói vô cảm.

“Tôi không biết cô là ai hết.”

“Ý cô là sao, cô không biết tôi á? Sao phải nói dối cơ chứ? Cô đang nói với tôi bằng một giọng rất khinh thường đấy. Sao cô lại nói như thế trong khi không biết tôi là ai chứ?”

“Tôi không biết cô, nhưng tôi biết cha của cô.”

“…Gì cơ?”

Lúc ấy, Ifrin còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm.

“Cha của cô”?

Cô ta vừa nói là “cha của cô” à?

“Cái tên quý tộc kiêu ngạo và vô dụng đấy.”

“…”

“Hắn chết rồi nhỉ.”

Hắn ta chết rồi nhỉ.

Giọng của cô ta không hề có chút rung động gì khi vừa nói câu đó. Giọng nói đó vang lên như thể nó phát ra từ một xác chết, như thể là đang nói về một đồ vật vô tri vô giác, như thể cô ta đang nói về một thứ gì đó chưa từng tồn tại.

Nó không chỉ là sự khinh bỉ hay căm ghét. KHÔNG TỒN TẠI.

Một thứ gì đó vừa đổ vỡ trong Ifrin. Sylvia vừa quay đi, nhưng vòng tay của Ifrin đã lấp đầy bởi Mana.

Ifrin phẫn nộ, đưa tay về phía Sylvia – Luồng Mana tạo thành hình dáng của một chiếc nhẫn.

“N-này! Đằng sau!”

Sylvia liền quay đầu về phía người vừa hét lên. Một đợt sóng Ma Thuật đang tiếp cận Sylvia. Tuy nhiên, cô chỉ đơn giản là chặn nó lại bằng việc giải phóng một luồng Mana khác.

Hai nguồn năng lượng va chạm và triệt tiêu lẫn nhau.

“…Pew! Này, này, con bitch kia. Mày vừa nói cái gì cơ? Nói lại cho tao nghe xem nào!”

Ifrin nhổ ra một ít cát trộn nước bọt vướng trong miệng của cô và chửi thề. Đây có thể được coi là hành vi tồi tệ nhất trong thế giới này. Nhìn bóng dáng quen thuộc đang xắn cao tay áo lên, Sylvia nhìn vào cô ấy như thể đang nói rằng “Như vậy mới giống cô chứ”.

“Thật xấc láo làm sao.”

“Xấc láo á hả? Mày có biết là Tháp Viện không quan tâm tới thân phận của bất kì ai không. Không đâu, mày có muốn tao cho mày xem điều gì còn xấc láo hơn không?”

Kể cả Sylvia có lẽ cũng không đoán được điều sắp diễn ra. Ifrin lao về phía Sylvia và nắm lấy tóc của cô.

Một cú đấm!

Nhìn cô ta mà xem, cái đầu bị nắm bởi bàn tay của cô….Sylvia vẫn nói một cách thờ ơ.

“Bỏ ra trước khi tôi chặt tay của cô.”

“Làm đi xem nào”

“…”

“Này con bitch.”

Cuộc trò chuyện của họ thật khát máu, nhưng lạ thay, mọi người xung quanh lại không quan tâm tới bọn họ chút nào.

“Này, này, này! C-cái đó!”

Đúng hơn thì, họ đang càng ngày càng náo động hơn.

Kyaaak-! Uaaak-!

Mọi người hét toáng và chạy tán loạn khắp nơi. Chỉ khi đó thì Sylvia và Ifrin mới quay lại nhìn.

“Huh?”

Một khoảng “hư không” được hình thành tại nơi mà 2 đợt sóng Ma Thuật vừa va chạm. Hai nguồn năng lượng Ma Thuật đan xen vào nhau tạo nên một cái lỗ. Nó giống như là một cái lỗ đen vậy, nó hút đất, gỗ, nước, đá và cả kim loại vào trong.

“…Cái gì thế?”

Bên trong cái lỗ nhỏ hẹp ấy, mọi thứ bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ. Gỗ, đá và đất dần bị bào mòn bởi nhiệt độ ma sát, tuy nhiên, sắt thép vẫn giữ nguyên hình dạng của nó và dần chuyển thành một màu đỏ.

“N-nổ. Nó sắp nổ đấy!”

“C-chạy đi-!”

Đợt Mana co lại về một điểm và chuẩn bị phát nổ, nó sẽ xé tan mọi thứ kể cả kim loại.

Đó là một đợt Bùng Nổ Mana

Những mảnh kim loại sẽ lao đi như những viên đạn tràn ngập khắp không trung.

Vài Ma Thuật Sư, những người thấy trước được thảm hoạ đó, nhanh chóng dựng lên một lớp khiên chắn.

Creeeeeeeeeeeeaaaak-!

Một âm thanh kì lạ, giống như là một thứ gì đó bị xé toạc, vang vọng khắp lớp học.

Âm thanh của kim loại bị nghiền nát.

Sau đó, một vụ nổ bùng lên lan ra khắp khu thể chất.

-!

“Urg!”

Ifrin nhắm tịt mắt lại. Khiên chắn mà cô vừa dựng lên nhờ chiếc vòng tay, bọc quanh cơ thể của cô ấy.

Cô cầu nguyện và run rẩy như một chú gà con vừa mới chào đời.

1 giây,

2 giây,

3 giây

4 giây.

Whooooosh…

Một làn gió mạnh thổi qua,

Và rồi,

Nó dừng lại,

Chỉ vậy thôi.

“…?”

Bất kể là cô có chờ đợi lâu cỡ nào, thì những gì mà cô nghĩ vẫn không xảy đến.

Ifrin, người đang run rẩy, chầm chậm mở đôi mắt ra và chứng kiến một điều kỳ lạ.

“…Uh!”

Cả cơ thể cô cứng đờ bởi cú sốc. Một mảnh kim loại sắc bén lơ lửng ngay trước mắt của cô.

Nhưng, nó thật kỳ quái. Nó chỉ ở yên trong không trung mà không hề di chuyển.

“Cái…gì vậy?”

Không chỉ trước mắt cô, mà mọi nơi đều thế.

Những miếng kim loại bị xé nát đang lơ lửng trong không trung bất chấp trọng lực, như thể những tảng đá lơ lửng ngoài không gian, chúng chỉ lơ lửng ở đó mà thôi.

….

Một sự bình tĩnh trễ tràng lan toả qua tình cảnh hỗn loạn đó, và các Ma Thuật Sư, những người mà tưởng chừng như tim sắp ngừng đập, nhìn xung quanh.

Không ai nói gì.

Hoàn toàn yên tĩnh với không một điều gì được cất lên.

Đây giống như là thế giới của những mảnh vỡ vậy, tưởng chừng như chúng sẽ bắn tung toé khắp nơi sau vụ nổ Mana, nhưng chúng lại chỉ lơ lửng như những đám mây.

Một phép màu, còn từ nào để miêu tả nữa chứ, đây chính xác là phép màu.

“…Là cô làm hả?”

Ifrin hỏi Sylvia. Tuy nhiên, Sylvia lại đưa ra vài biểu cảm mà cô chưa từng được thấy.

Nghi vấn, thắc mắc và ngạc nhiên.

“Psychokinesis?”

“Không thể nào. Ai mà lại điều khiển được nhiều vật thể tới vậy chỉ với Psychokinesis cơ chứ?”

“Phải rồi nhỉ? Tôi chỉ buột miệng thôi.”

Mặc dù bí ẩn, nhưng mọi người đều tò mò trước hiện tượng thú vị này. Họ đắm mình vào việc phân tích nhanh tới nỗi mà hầu như quên đi tình huống chết chóc mà bản thân vừa vướng phải.

Khi họ cố gắng phân tích đống kim loại, chạm vào nó và thử nghiệm nó với Mana.

Tất cả. Không ai được phép di chuyển.

Một giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp khu vực. Giọng nói sắc bén xuyên qua tâm can của mọi Ma Thuật Sư.

Bước-Bước-.

Đi theo đó là tiếng bước chân đầy đáng sợ.

Gulp.

Các Ma Thuật Sư nuốt nước bọt trước sự xuất hiện đột ngột của con người áp đảo này. Lưng họ ướt đẫm mồ hôi. Tât cả đều đông cứng tại chỗ.

“Chú ý”

Một câu nói điều khiển một lúc 150 Ma Thuật Sư.

Tất cả họ đều hướng về một nơi.

Bọn họ đang đứng trước Giáo Sư chủ trì tiết học này, người mà vừa xử lí được tình cảnh đó trong một nốt nhạc.

Đó là Deculein.

“…Các em đã làm một việc rất ngu xuẩn ở đó đấy.”

Hắn ta nhìn vào bọn họ với ánh mắt như thể một con thú săn mồi, trong lúc vẫn đang mặc một bộ đồ chỉnh tề, như mọi khi.

Đôi mắt xanh sắc bén ấy như thể là đang muốn bóp nghẹt trái tim của những Tân Binh này.

Chính lúc đó.

Lơ lửng…

Vô số mảnh kim loại dần xếp thẳng hàng từng cái một, trôi đi mượt mà như thể đang nhảy múa, trước khi tất cả chúng đều rơi xuống sau lưng của Giáo Sư.

Kể cả cho tới lúc cuối.

Deculein thậm chí còn không thèm nhấc một ngón tay.

“Wow.”

“Uwah.”

Sự cảm thán toả ra trên nhiều gương mặt. Kể cả là Ifrin, người đang căm thù Deculein, cũng phải thừa nhận.

Ma Thuật của hắn ta rất đẹp.

Nó còn hơn cả đẹp, mà nó còn có thể gọi là Nghệ Thuật.

Người bình thường sẽ chỉ nghĩ rằng đây là “Một Ma Thuật đẹp”, họ sẽ nghĩ rằng là hắn ta đã đặt một chút nỗ lực vào nó. Nhưng còn những Ma Thuật Sư được học tập và chỉ dạy tử tế, sẽ cảm nhận được.

Nó kinh ngạc theo một hướng vô cùng đáng sợ và lạnh sống lưng song Ma Thuật Kiểm Soát này cũng vô cùng đẹp đẽ.

Chỉ nhiêu đó là đủ để cho trái tim họ nóng lên và tự hỏi “Liệu mình có thể đạt tới trình độ này không…?”

“Ta sẽ kết thúc tiết học tại đây. Ngoại trừ những người gây nên tình trạng hỗn loạn này phải ở lại, thì những người còn lại có thể về.”

Sự hứng khởi liền lắng xuống. Mọi người cúi chào một Deculein có vẻ đang tức giận.

“Chuyện gì! Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Tôi có thể cảm thấy một luồng Mana rất nặng ở đây!”

Đó là một người nằm trong Hội Đồng.

Người đó chạy tới và nhìn vào lớp học. Khoảnh khắc đó chính là lúc mà Ifrin nhận ra rằng mình sắp gặp rắc rồi lớn.

—————————————————————————————————-

Bộ này đang đốt quá nhiều chất xám của tôi nên mọi người thông cảm về vụ ra chap chậm nhé.

Chứ tôi cũng mệt mỏi với cha dịch Eng lắm rồi (」°ロ°)」