Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
—————————————————————————————————-
“Chúng ta sẽ kết thúc tại đây. Hãy tự học phần còn lại theo ý hiểu của các em.”
Buổi học cuối cùng cũng kết thúc. Sau 3 tiếng đồng hồ của tiết học, Deculein liền rời khỏi phòng mà không ngoảnh lại. Sylvia lưỡng lự trong việc đi theo hắn ta. Cô có rất nhiều câu hỏi dành cho hắn nhưng lòng kiêu hãnh của cô lại không cho phép cô đi xa đến thế.
“…”
Sylvia đành phải ngồi xuống và tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ.
Học thuyết và trực giác.
Có rất ít các Giáo Sư sở hữu được tri thức về cả học thuyết lẫn trực giác vậy nên cô không nhất thiết phải bám lấy Deculein. Và cô cũng tin rằng giả thuyết chỉ là một cái “khuôn” mà thôi. Nó cũng chỉ là một tiêu chuẩn không quyết định. Ma Thuật là thứ luôn biến đổi giống như dòng chảy của mana. Nó không phải là thứ mà những lý thuyết khô khan có thể trói buộc được.
Thử tưởng tượng tới việc dòng chảy mana bất ngờ bị thay đổi trong hầm ngục hay kết giới xem? Lúc đó lý thuyết sẽ chỉ là thứ vứt đi. Nếu một cơn bão mana đột ngột xuất hiện làm gián đoạn Ma Thuật thì sao? Nếu như bạn đang phải trải qua một cuộc khủng hoảng mana thì sao?
Nếu như bạn không may ở trong một khu vực bất ổn sau cuộc bùng nổ mana thì sao? Liệu bạn có thể nhớ tới mớ lý thuyết đó trong những tình huống bất ngờ như thế không?
Mình không nghĩ vậy.
Đối với các Ma Thuật Sư, thì lý thuyết vốn là một thứ không hoàn thiện. Những lý thuyết mà họ luôn cho là đúng sẽ có thể trở nên sai lầm thoáng chốc. Phụ thuộc vào khả năng của họ, những học thuyết mới sẽ lại cần được tạo ra cho từng người. Chính vì vậy, cho nên hầu hết các Ma Thuật Sư đều theo đuổi “trực giác hoàn hảo”. Trực giác mới chính là thứ có thể đưa họ tới đỉnh cao.
“…”
Sylvia ngồi một hồi lâu và nhìn vào vở ghi chép. Cô có niềm tin rằng là trực giác của cô sẽ có thể học được toàn bộ chỗ lý thuyết.
“…”
Đây là câu trả lời cho chính niềm tin là cô có thể tự mình giải quyết mọi chuyện mà không cần tới sự chỉ dạy của ai.
“…”
Một hình tam giác nhỏ. Rồi, một tam giác ngược lớn hơn bao quanh nó. Và một hình tròn ôm trọn cả hai thứ đó. Đây là nước. Một Nguyên Tố Thuần Khiết được tạo nên từ 6 nét và 1 vòng tròn.
Và sự kết hợp của nước và lửa…
Lời giảng của Deculein liên tục lặp lại bên tai của cô trong khi cô đang suy nghĩ một cách điên cuồng
Cô ấy có thể tận dụng các Sắc Màu Khởi Nguyên để viết ra chỗ lý thuyết này. Việc viết ra sự kết hợp giữa các Nguyên Tố Thuần Khiết cũng chỉ dễ dàng như là vẽ một bức tranh thôi.
Lý thuyết cũng chỉ là một “hướng đi” trên con đường của mình thôi. Mình mới chính là người bước đi, nên là…
“…”
…đó là một thảm hoạ.
Một cuốn Sổ Tay Ma Thuật Sư.
Như cô đã nghĩ, những cuốn vở ghi chép thông thường sẽ có những giới hạn. Để thể hiện một thể thức cũng như dòng chảy của Ma Thuật một cách rõ ràng nhất, thì một người cần phải có Sổ Tay Ma Thuật Sư. Đó là thứ mà cô ấy nên dùng để ghi chép những thứ liên quan đến Ma Thuật.
“…”
Vấn đề là khả năng hiện tại của cô ấy không đủ để duy trì 3 Sắc Màu Khởi Nguyên quá lâu. Đương nhiên, chiếc bút chì này sẽ vẫn tồn tại cho đến khi nào nó còn ở trong tay của cô nhưng còn những nét chì được viết ở trên vở ghi của cô thì sẽ biến mất sau một giờ.
“…”
Cơ mà, bài giảng cũng đã kết thúc với việc là cô ấy phải lấp đầy toàn bộ 60 trang vở. Kể cả khi cô ấy có viết lên Sổ Tay Ma Thuật Sư đi chăng nữa, thì mọi thứ cũng sẽ biến mất trước cả khi cô có thể hiểu được hết.
“…”
Sylvia nhìn xung quanh. Ở đây không có ai khác ngoài cô. Giảng đường giờ đây không có một bóng người. Tất cả bọn họ đều đã được truyền động lực để học hỏi từ sau khi nghe bài giảng của Deculein.
“…”
Cô ấy chớp mắt liên hồi trong khi nhìn chằm chằm và khổ sở vì chiếc bút chì cùng với những dòng ghi chú của mình. Tuy nhiên, không có câu trả lời nào lướt qua tâm trí cả.
Sylvia chỉ có thể tự nói với bản thân.
“Không.”
Nếu còn tiếp tục, thì tất cả những thứ mà cô đã viết sẽ biến mất. Cô biết nó là điều không thể tránh khỏi kể cả khi cô có viết vào Sổ Tay Ma Thuật Sư nhưng…đây vẫn sẽ là một thảm hoạ nếu như cô không tìm ra lời giải.
Và câu trả lời đơn giản nhất cho tình huống tuyệt vọng này là… đi hỏi trực tiếp tên Giáo Sư đó hoặc là tìm một ai đó siêng năng trong việc ghi chép.
***
Ifrin vừa hoàn thành việc ghi chú sau 3 giờ ngồi tại hàng ghế thứ 3 hàng A trong Thư Viện Ma Thuật Sư. Cô ấy vật vờ nhìn về phía đồng hồ và thấy rằng hiện tại đã quá nửa đêm.
“…Mình chưa bao giờ nghĩ rằng là bản thân sẽ làm một chuyện như vậy.”
Cô tự nói với bản thân trong khi nhìn vào sổ ghi chép.
[Sổ Ghi Chú Cho Bài Giảng Của Deculein]
Cô ấy đã mua một cuốn sổ ghi chép thay vì bánh mỳ vào hôm nay để ghi lại bài giảng.
“Mà, những gì mà mình nghe được trước kia cũng đâu phải như thế này đâu.”
Nói một cách dễ hiểu, thì bài giảng của Deculein vốn đã rất khét tiếng rồi. Người ta hay nói rằng là ban đầu bài giảng của hắn nghe cũng có vẻ hay nhưng sau cùng thì nó cũng chỉ là một bài tự tâng bốc bản thân của hắn mà thôi. Nếu như mà không mua cuốn sách mà hắn nói là-Các em sẽ cần phải có 5000 Elnes!-của hắn, thì sẽ rất khó để làm tốt trong các bài kiểm tra và bài tập về nhà…Đó chính là lý do vì sao mà số lượng những sinh viên đăng ký vào lớp học của hắn là tương đối thấp mặc dù là lớp học của một Giáo Sư Cấp Cao.
Nhưng bài giảng của Deculein ngày hôm nay thì không như vậy. Cô ấy rất muốn hạ nhục hắn nhưng chất lượng của bài giảng ngày hôm nay thật sự rất khác biệt so với những Giáo Sư khác. Nó thật sự giúp ích cho cô rất nhiều.
Thật ra thì, chính Ifrin cũng không biết chính xác lý do vì sao mà Ma Thuật Nguyên Tố Thuần Khiết lại được gọi là “Nguyên Tố Thuần Khiết” nữa cơ. Đó là bởi cô ấy không trải qua quá trình đào tạo trước đó của Học Viện mà cô ấy chỉ tự học qua những cuốn sách về Lý Thuyết của Ma Thuật mà thôi.
Bộ não của Ifrin đã được thoả mãn. Để nói đơn giản, thì Deculein đã lấp đầy “Khoảng Trống của Sự Thiếu Hiểu Biết” trong cô bằng bài giảng của hắn. Lòng tự trọng tổn thương sâu sắc…
À không, nó không làm tổn thương lòng tự trọng của mình đâu. Chẳng phải việc học hỏi những kiến thức mà hắn đã tiếp thu tốt hơn hắn và trở nên tài giỏi hơn hắn sẽ khiến hắn còn bẽ mặt hơn hay sao?
“Đúng rồi. Chính là như vậy đó. Haaaaaaa~”
Sau khi tự thuyết phục bản thân như vậy, Ifrin một lần nữa duỗi cơ thể của mình.
Trên đường quay trở về ký túc xá, cô ấy đã thấy rất nhiều những sinh viên khác đang ăn xúc xích ở trên đường đi.
…Nhìn ngon quá.
Ifrin lục lọi trong túi và nhận ra bản thân giờ đây đang không còn một xu dính túi. Đó là bởi vì cô ấy đã dùng hết chỗ tiền mà cô định dùng để mua đồ ăn mất rồi. Đối với một Ma Thuật Sư, thì việc sử dụng cuốn sổ đặc biệt là “Sổ Tay Ma Thuật Sư” để ghi chép sẽ tốn rất nhiều tiền.
“Oh! Là Ify kìa! Ify!”
Bỗng nhiên, có một ai đó ở đằng sau cô đang gọi một cái tên kỳ lạ.
“Ify!”
Ify chắc là mình rồi. Không. Ai mà lại tự ý đi cắt bớt tên của mình mà không xin phép vậy chứ?
Ifrin trừng mắt nhìn lại.
Daphy, một cô gái với mái tóc hồng nhạt, cô ấy cũng là một Debutant năm nhất. Cô ấy đang chạy về phía cô.
“Ify! Ify! Cậu có ở trong lớp của Giáo Sư Deculein phải không?
“Ừ. Sao?”
Cô ta còn chả thân thiết gì với mình thì tại sao lại gọi mình như thế chứ?
Mặc dù cô cảm thấy không thoải mái, nhưng còn Daphy thì vẫn cười với cô và hỏi một cách thẳng thừng.
“Thì là…Cậu có ghi chép đủ không?”
“…Tôi có?”
Ifrin nghiêng đầu.
“Không~chỉ là ở trên Bảng Giáo Sư hôm nay ấy. Bài giảng của Giáo Sư Cấp Cao Deculein thật sự rất hay. Vậy nên tớ đang cố tìm nó. Và nếu như cậu có ghi, thì tớ muốn mua chúng. Cậu chỉ cần copy chúng ra cho tớ là được.”
Mua. Tiền. Ghi Chú. Copy.
Cô ấy sẽ mua những ghi chú của mình bằng tiền.
Những lời có thể lấp đầy cái bụng đó đã khiến cho Ifrin hứng thú.
Nhưng…
“Tôi rất muốn…nhưng cậu biết tôi mà. Tôi mới ở trong phòng của Hội Đồng kỷ luật cách đây không lâu. Vậy nên tôi không thể tập trung vào lớp học một cách tử tế vì tôi cảm thấy rất mệt.”
Cô ấy không muốn tiết lộ sự thật rằng là cô ấy đã xem lại bài giảng của Deculein quá chăm chỉ đến nỗi khiến cô ấy trở nên mệt mỏi.
“Ah, thật sao? Nếu vậy thì…Chà. Không còn cách nào rồi.”
Daphy trùng xuống trong khi Ifrin cười chua chát.
“Tôi xin lỗi.”
“Nếu vậy thì tớ sẽ thử nhờ bạn học thường dân khác vậy. Bye nha~”
Rồi sau đó, cô ấy nhanh chóng rời đi. Khi rời đi, cô ấy cũng thì thầm một câu nói gì đó giống như là “Họ đúng là chẳng biết trân trọng vận may đến với mình tí gì~”
Không, việc cô chỉ đi tìm những thường dân để nhờ vả, chẳng phải điều cho thấy là cô chỉ đang tìm những người đang thiếu tiền thôi sao? Nhưng tôi không phải là thường dân, tôi cũng là một quý tộc đấy. Trong mắt cô bộ tôi trông giống như người đang thiếu tiền lắm hả?
…Dù cho có hỏi tôi lần nữa thì tôi cũng sẽ không giúp cô đâu.
Ụcccccc-
Ifrin bước đi trong khi nắm chặt lấy chiếc bụng rỗng của mình. Bước đi như vậy khiến cho cô cảm thấy choáng váng. Cô thậm chí còn va phải một ai đó ở trên phố nữa.
“…Huh?”
Đó là một Ma Thuật Sư tóc vàng mặc chiếc áo choảng được làm từ nhung. Dù là ai đi chăng nữa, thì người đó chắc chắn phải là một người đến từ gia tộc quyền quý. Nhưng khi cô ấy nhìn lên…
Người đó lại là Sylvia.
“…”
Cô ta đứng đó nhìn chằm chằm vào cô ở giữa con phố. Ifrin bỗng cảm thấy ớn lạnh khi cô ấy do dự về việc là có nên làm lơ và lướt qua cô ta hay không. Thế rồi cô quyết định đứng lại và giữ một khoảng cách an toàn.
“Cô đang làm cái gì ở đây thế?”
Ifrin hỏi nhưng Sylvia lại chỉ im lặng trong khi nhìn vào cuốn sổ ghi chép nằm trong tay của Ifrin.
“…”
“Này?”
Shiiiiii—!
Cô ta bắt đầu nhìn vào cô với ánh mắt hình laze.
Vụt!
Và rồi, cô ta nhanh chóng với tay ra. Ifrin cũng ngay lập tức giấu cuốn sổ tay ra sau lưng trong thoáng chốc.
“C-cái quái gì thế! Cô-Huh!”
Sylvia không bỏ cuộc ngay lần đầu tiên. Bàn tay của cô ta liên tục giật lấy cuốn sổ ghi chú như thể một con cò. Tay của cô ta tiến tới 3 lần một cách dữ dội vậy nên cô không thể không lùi bước.
Ifrin ngơ ngác nhìn cô ta.
“Này. Mày. Cái đ*o gì thế? Mày đang muốn làm cái quái gì vậy? Mày trở thành dân xã hội đen rồi à?”
“…”
Sylvia không nói gì. Cô ta chỉ tặc lưỡi trong hối hận trước khi quay phắt lại và bỏ đi. Biến mất trong bóng tối như một hồn ma.
“Wow. Sợ thật đấy. Cái quái gì vậy trời…”
Cô ta không bị điên đấy chứ?
Để chắc chắn rằng là bản thân không phải gặp thêm bất kỳ phiền toái nào nữa, Ifrin nhanh chóng chạy thục mạng về ký túc xá với cuốn sổ ghi chép đang nằm an toàn ở trong tay.
Ụccccccccc- Ụccccccccccccccccc
Âm thanh dạ dày đang réo lên của cô to đến mức gần như là rung chuyển cả ký túc xá.
“Haizzz…Lần đầu tiên trong lịch sử, lại có một Ma Thuật Sư chết vì cơn đói. Thật luôn đấy, nếu như bây giờ mà ai đó cho mình đồ ăn miễn phí, thì mình sẽ làm việc thật chăm chỉ để kiếm tiền cho họ.”
Ít nhất thì cô cũng gặp may khi tiền trọ và tiền học phí là được miễn. Nếu không thì cô đã hẹo từ rất lâu rồi. Cô ấy lê bước trong hành lang khi đang than thở về số phận trớ trêu của mình. Đến cuối cùng, thì cô ấy cũng đã đứng ở trước cửa phòng mình.
“…Wow. Trẻ trâu thật đấy.”
Ifrin lẩm bẩm với một giọng chán nản. Cửa phòng của cô chất đầy bởi những nét sơn màu đỏ.
[Mày nghĩ mày là ai chứ? Đừng có nhờn với tao!] [Mày không thuộc về Học Viện này đâu! Đồ hạ đẳng!] [Cút khỏi Tháp Viện đi! Con khốn!]
Đây chắc chắn là do những người tự xưng là fan của Sylvia làm.
“Một nhóm đám người bần cùng. Thật sự là vô vọng.”
Tch
Cô xoá sạch những hình vẽ đó bằng Ma Thuật trước khi tiến vào trong. Sau đó, cô nhìn thấy một tấm phong bì nằm trên sàn nhà.
Qua ánh nhìn đầu tiên, cô có thể nhận ra rằng đó là [Chứng Nhận Tài Trợ] đến từ Tháp Viện.
“…Khá thông minh đấy.”
Trái tim của cô ấy trùng xuống sau khi đập mạnh một lúc. Đối với việc có một ai đó tài trợ cho cô mà nói…
Mình chắc chắn rằng đây chỉ là một trò đùa của một nhà nào đó nằm chung hàng với nhà Eliade và Deculein để chế giễu mình mà thôi.
Mặc dù nó khá thông minh, nhưng cô cũng nghĩ rằng là họ có thể làm tốt hơn. Ấy mà, mặc dù không để lộ ra, nhưng cô ấy cũng có hơi đau lòng khi nghe được đống tin đồn về việc cô là một kẻ ăn xin tràn lan trong khắp Học Viện.
[Chứng Nhận Tài Trợ Của Tháp Viện]
● Đối tượng: Debutant Ifrin Luna.
● Tổng số: 100,000 ∃
“100,000 Elnes? Gã này bị điên à?”
Biết rằng đằng nào cũng chẳng có ai tài trợ cho mình, vậy nên Ifrin đã đặt khoản tiền tài trợ với mức tối đa là 10 triệu Elnes ở trên sơ yếu lý lịch của bản thân.
Nhưng có một ai đó đã tài trợ cho mình tới tận 100,000 Elnes? Nếu như làm thì ít nhất cũng phải làm cho tử tế chứ…Là…Ừm…nó trông cầu kỳ phết nếu như đem so với đồ giả…
“Trời đất? Tên điên đó dám làm giả cả con dấu niêm phong luôn cơ á?”
Cô nghĩ rằng là mình nên đi báo cáo nó ngay lập tức.
“Minh chắc ít nhất cũng sẽ nhận được một khoản tiền thưởng.”
Cảm ơn nhóc nhé. Mày chết chắc rồi.
Khoé miệng của Ifrin nhanh chóng trở thành một nụ cười gớm ghiếc trong khi cô tiến về phòng Ban Quản Lý Ma Thuật ở gần ký túc xá.
“Xin lỗi. Ừmm. Em đến để báo cáo về thứ này.”
“Báo cáo ư?”
Các nhân viên ở quầy nghiêng đầu trong sự bối rối thay vì tiếp tục đánh máy.
“Vâng. Có một ai đó đã làm giả nó và đặt ở trong phòng của em.”
“Làm giả sao?”
“Đúng vậy. Họ thậm chí còn làm giả cả con giấu niêm phong nữa. Em nghĩ là do họ đang cố gắng trêu chọc em.”
“…Được rồi. À, Chờ chút. Để chị xem.”
“Liệu em có được một thứ gì đó giống như một khoản tiền thưởng không ạ?”
“Không. Không có đâu em.”
“Ah…”
Ifrin chờ đợi trong khi xoa gáy trong sự xấu hổ.
Và cứ như vậy…Sau 3 phút…
“…”
Ifrin trông giống như là linh hồn vừa rời thể xác khi cô ấy vừa bước ra khỏi toà nhà của Ban Quản Lý. Cô ấy đang siết chặt tờ giấy chứng nhận tài trợ ở trên tay.
“Đây…”
Cô ấy vẫn tiếp tục nhìn vào chứng nhận tài trợ đang được siết chặt ở trong tay.
“Đây…mình đang mơ phải không?”
100,000 Elnes
Cô tát mạnh vào mặt mình.
100,000 Elnes
Cô cảm thấy cơn đau lan ra khắp bên má.
100,000 Elnes
Đây thật sự là 100,000 Elnes.
Dừng lại-
Cô ấy đứng lại giữa đường trong khi cảm nhận luồng gió mát mẻ. Rồi sau đó, cô ấy nhìn xung quanh trong khi bảo vệ giấy chứng nhận an toàn trong vòng tay.
Ai đó có thể sẽ thấy mất. Vì mình đang có tận 100,000 Elnes trong tay. Có lẽ một tên trộm nào đó sẽ đến để lấy 100,000 Elnes của mình. Mình nên nhanh chóng tới ngân hàng thôi.
Ifrin, người đang cố gắng lén lút, cũng không thể nhịn được nữa mà ngồi bệt xuống đường. Cô ấy không thể di chuyển được nữa.
Một thứ gì đó ở trong ngực của cô đang ngăn cho cô không di chuyển.
“…Kghhk.”
Ifrin vùi gương mặt đang nghiến chặt vào gối. Một loại cảm xúc hỗn loạn nào đó đang chạy dọc trong tâm trí của cô như thể là muốn trào ra khỏi miệng. Cô cố gắng làm lơ nó nhưng không được nữa.
“Keuk.”
Người đang nói với con rằng là cuộc sống này vẫn còn có ý nghĩa sao?
Có một ai đó ở ngoài kia vẫn tin tưởng vào tài năng của con bất chấp định kiến của những người khác về con hay sao?
Nhưng là ai chứ? Cô không biết nữa.
“Keuk…kwaaaaah…”
Cô ấy để lộ ra âm thanh mà không một ai biết là nó có phải là tiếng rên rỉ của động vật hay không. Một tiếng khóc lạ lùng như thế đang vang vọng khắp con phố.
Ifrin vẫn cứ ngồi yên đó một lúc trong khi cất tiếng khóc, cô không còn có thể thể ngăn được những giọt nước mắt đang chảy xuống nữa.
***
Tuần đầu tiền của Tháng 4…
Vào ngày diễn ra buổi đấu giá, tôi đã tới thành phố Routen ở trên xe của mình. Tôi đến để lấy Bông Tuyết Obsidian.
“Chúng ta đã tới Routen rồi thưa ngài. Chúng ta sẽ tới nhà đấu giá trong 5 phút nữa.”
Người tài xế cho tôi biết thời gian mà tôi sẽ tới nơi.
“Được rồi. Tốt lắm. Khi chúng ta tới, thì ngươi có thể thư giãn một lúc trong khi đợi ta.”
“Dạ? À vâng! Cảm ơn ngài rất nhiều!”
Con phố của Routen toả ra đủ loại ánh sáng lung linh. Đây là một trong những thành phố thương mại giàu có nhất của Đế Quốc. Mặc dù không thể so được với thế giới hiện đại, nhưng nó vẫn có khá nhiều toà nhà cao tầng cùng với những còn đường được trải dài bởi những hội trường sang trọng và cửa hàng đá quý.
Chúng tôi đi qua những con đường lộng lẫy đó để tiến tới đích đến ban đầu, nhà đấu giá được xây dựng ở ven biển.
[Đảo Kho Báu Routen]
Tôi có thể đọc thứ ngôn ngữ được đính ở trên bảng hiệu mà không có bất kỳ có khăn gì. Được dựa trên hình mẫu của “Nhà Hát Opera Sydney”, Đảo Kho Báu Routen cũng là một toà nhà tráng lệ.
Tôi bước tới lối vào của nhà đấu giá. Nói cách khác, thì tôi đã đi ra khỏi con đường dẫn ra biển. Tôi đã nhanh chóng được những nhân viên của nhà đấu giá hộ tống.
Nó khá khó để di chuyển bởi toàn bộ cơ thể của tôi chỉ toàn là vết thương từ bài luyện tập shuriken tại dinh thự.
“Chúng ta tới rồi, thưa Giáo Sư Cấp Cao Deculein.”
Tôi đi qua hành lang chỉ dành cho VIP và tới được phòng chờ.
“Tôi sẽ quay trở lại và hộ tống ngài một lần nữa khi mà buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Xin hãy tự nhiên.”
Tôi gật đầu trong khi ngồi trên ghế để giết thời gian. À không, tôi đã định làm vậy, nhưng đó là cho tới khi tôi gặp phải một người quen không ngờ tới.
Một mái tóc xám như tro bí ẩn đứng nổi bật ở bất cứ đâu đi cùng với một Hiệp Sĩ mang găng tay trắng. Tôi không biết được lý do vì sao mà họ lại mang áo giáp ở trong nhà đấu giá. Mà, với tôi nó cũng chẳng quan trọng. Người đó không ai khác ngoài Julie.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng là mình sẽ gặp cô ấy ở nhà đấu giá.
Cô ấy đứng giữa phòng chờ trước khi nhìn về phía tôi và tiến lại gần. Với dáng đi và tư thế của một Hiệp Sĩ chuẩn mực.
Tôi chào hỏi lịch sử.
“Nghe nói là anh mới gửi 2 Ma Thuật Sư vào Phòng Ban Kỷ Luật.”
Đúng là vậy, Julie là người đến bắt chuyện với tôi trước. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào Julie và cảm giác rằng là cô ấy đến đây để can thiệp vào công việc của tôi một lần nữa.
“Tai của em khá chậm đấy. Có vẻ như là em cũng chỉ vừa mới nghe về nó.”
“Dù chậm hay không, thì tôi cũng đã nghe về nó vào ngày hôm qua. Đó có phải là sự thật không?”
“Phải. Em đang định nói rằng đó là lỗi của ta sao?”
“…”
Julie nhìn có vẻ như là đã câm nín. Nó khá khó để nói điều gì đó trong khi cô không hiểu rõ được tình hình. Vậy nên miệng của cô ấy cứ mở rồi lại đóng trước khi cô quyết định tiếp tục nói.
“Các em ấy chỉ là Debutant. Các em ấy chỉ là những Tân Binh vừa mới bước vào Tháp Viện với đầy ước mơ và hoài bão. Đừng có khiến chúng mất hi vọng. Đừng có lặp lại sai lầm trong quá khứ. Một ngày nào đó, sự đố kỵ của anh sẽ trở lại và cắn ngược lấy anh. Đây là lời khuyên cuối cùng mà tôi dành cho anh đấy.”
Cuối cùng à. Mấy lời đó cũng chẳng khác với lúc trước là bao, Julie vốn đã hạ quyết tâm rồi. Chính ra thì, đến tôi cũng nghĩ như vậy. Không quan trọng là người phụ nữ này có giỏi giang và xinh đẹp đến cỡ nào, thì tôi cũng chẳng muốn cưới một người phụ nữ tới đây chỉ để buộc tội tôi về thứ mà tôi chưa từng làm đâu.
Và…tôi cũng chẳng muốn đùa giỡn với cô ấy tí gì. Tiến vào trong thánh đường hôn lễ với cô ấy chắc chắn sẽ giết chết tôi mất. Cô gái này được vây quanh bởi rất nhiều Death Flag. Còn nữa, người chị Julie còn tuyệt vời hơn cô ấy nhiều.
“Nên là vậy.”
Tôi gật đầu. Điều này có nghĩa là tôi đã khẳng định những lời đó và mong muốn cuộc đối thoại này được kết thúc. Julie cũng cúi chào trước khi rời đi. Trong khi nhìn vào tấm lưng đang bỏ đi đó, sự tò mò bỗng dâng lên trong tâm trí của tôi.
“Nhưng em đến đây chỉ để nói với ta điều đó thôi sao?”
“…Sa-sao cơ? Anh nhầm rồi!”
Julie quay phắt lại và nói lớn.
Nếu là vậy thì nó cũng ổn thôi. Tôi định là sẽ đọc vài cuốn sách trong yên lặng nhưng Julie đã đến và nói với tôi vài lời.
“Anh nhầm rồi. Tôi không đến đây để gặp anh. Anh sẽ là một tên hoang tưởng nếu như nghĩ rằng tôi đến đây để gặp anh đấy…”
Tôi chỉ gật nhẹ đầu.
Julie nghi hoặc nhìn tôi trước khi bước ra chỗ khác. Cô ấy đi loanh quanh một lúc, nhưng rồi lại quay lại và nói với tôi.
“Tôi thề với Chúa. Là tôi có chuyện cần phải làm ở đây-”
“Ta biết rồi. Em chỉ cần nói một lần thôi là ta hiểu rồi.”
Chẳng phải là cô đang hơi khinh thường người sở hữu “Thông Hiểu” đấy à?
Tôi dứt khoát cắt ngang lời của cô ấy và Julie sau đó đã bĩu môi rời đi. Cô ấy mới là người đã buộc tội tôi trước mà…nhưng mà cái tính bướng bỉnh đó cũng đáng yêu phết.
Tôi khá ngạc nhiên khi nhận ra bản thân đang cười. Không đời nào, đừng nói là tôi cũng phải gánh cả cảm xúc của Deculein dành cho Julie đấy nhé. Đương nhiên, là mỗi lần gặp cổ, tôi cũng không cảm thấy trái tim rung động hay tâm trí hỗn loạn gì cả…
Ngay lúc ấy…
“Xin thưa các vị khách VIP là cuộc đấu giá của Đảo Kho Báu Routen sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Mong mọi người hãy làm theo sự chỉ dẫn của các nhân viên. Xin cảm ơn.”
Thông báo đến từ chiếc loa báo hiệu sự bắt đầu của buổi đấu giá. Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Trước khi tiến vào nhà đấu giá, một bàn tay nhỏ bé đã nắm tay cổ áo đằng sau của tôi.
“Tôi không nghĩ là anh hiểu đâu nên tôi sẽ nói một lần cuối-”
“Ta đã hiểu rồi mà.”
“Lần trước anh cũng đã làm vậy. Và tôi biết là lần này, anh cũng sẽ lại tung mấy cái tin đồn nhảm nhí ở trong giới quý tộc cho-”
“Ta sẽ không nói gì hết. Tin ta đi.”
“Tôi không tới đây để gặp anh. Anh nhầm rồi.”
“Ta biết rồi mà…”
Sau một hồi giằng co thì cuối cùng chúng tôi cũng tiến vào nhà đấu giá, chúng tôi sớm ổn định chỗ ngồi của mình. Cách xa nhau.
—————————————————————————————————-
Tôi không muốn làm nữa ;-; Eng đọc đau đầu quá!! Tôi muốn nghỉ việc.
Vẫn đang chờ xác nào đó làm thay :’)