The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

(Đang ra)

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

Mad Flower (疯花) [ Phong Hoa]

Bản beta công khai của game VRMMO đầu tiên trên thế giới sắp diễn ra, và Diệp Phong đã quay ngược thời gian một cách thần kỳ, mang theo kinh nghiệm phong phú và vô số chiến lược về trò chơi. Anh tin r

6 712

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

(Tạm ngưng)

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

人之下

Nhân vật phản diện, Dark Demon đã nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình tại buỗi lễ phân loại của Học viện Dueling. Cậu được chuyển sinh vào một thế giới Galgame rất kỳ lạ.

32 2586

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 3984

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 4283

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

(Tạm ngưng)

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

A Gentleman Does Not Speak Whilst He Reads

“Đêm đó sẽ là một đêm tĩnh lặng… Cho đến khi em xuất hiện trước mặt tôi…”

11 895

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

(Tạm ngưng)

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

A Gentleman Does Not Speak Whilst He Reads

“Đêm đó sẽ là một đêm tĩnh lặng… Cho đến khi em xuất hiện trước mặt tôi…”

11 847

Chương 5: Deculein (3)

Trans: Kdun

Chúc ngày mới tốt lành ^^

—————————————————————————————————-

[Nhiệm vụ phụ: Bài diễn thuyết trên giảng đường] – ✓ Đã Hoàn Thành.

● Tiền Thưởng +0.5

Toilet, Toilet, Toilet. Đằng đó có biết Toilet ở chỗ nào không? Tôi thật sự cần phải đi ngay bây giờ…

Đây chính là bằng chứng, chứng minh rằng tôi không phải là Deculein.

Kể cả khi các Điểm Đặc Trưng của Deculein đang được truyền trực tiếp tới tôi, thì chúng cũng chỉ là một phần mà thôi vậy nên phần lớn trong tôi vẫn là tôi, Kim Woojin, vì lẽ đó nên việc phải gồng gánh cả đống stress mà không được cho biết trước đang khiến cho dạ dày của tôi đau nhói.

-Grooowwwl

Ngay bây giờ, thì tôi là người duy nhất biết bản thân đang phải đau khổ vì cái hiện tượng sinh học này.

Tuy nhiên, ở bên ngoài thì tôi vẫn phải làm ra vẻ một quý tộc chuẩn mực và bước đi.

“…”

Tôi cứ đi. Còn cô ấy thì vẫn đứng đó.

Khoảng cách giữa chúng tôi dần thu hẹp lại. Cho tới khi tôi ở trong tầm với của cô ấy thì tôi liền dừng lại.

“Đã lâu không gặp”

Cô ấy cúi đầu và đưa ra lời chào hỏi đầu tiên.

Đó là một mỹ nhân.

Mái tóc trắng, mượt và bóng loáng cùng ánh mắt lạnh như băng. Nó làm tôi nhớ lại cái phân cảnh đẫm máu mà mình đã thấy trên màn hình ngày ấy.

8 trong 16 cái chết của Deculein mà tôi tìm ra đều có liên quan tới cô.

“…Đã lâu không gặp.”

Tên cô ấy là Julie, hôn thê của cơ thể này.

Và là nhân vật được đặt tên sẽ vươn lên trở thành Hiệp Sĩ mạnh nhất trong tương lai.

“Anh thế nào rồi?”

Mặc dù Julie hỏi vậy. Nhưng đó không phải là một câu hỏi mà tôi cần trả lời.

Tôi chỉ nhìn Julie với gương mặt vô cảm. Nếu cô ấy là một người hầu thì cô ấy sẽ phải nhìn xuống vì không thể chịu nổi ánh mắt này, nhưng Julie chỉ im lặng chờ đợi.

Cuối cùng thì, tôi cũng chỉ trả lời ngắn gọn.

“Ổn”

Đây là câu tốt nhất tôi có thể nói rồi, nhưng trán của Julie lại lập tức nhăn lại.

Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi nói,

“Anh có nhớ lời hứa mà chúng ta đã nói tuần trước không?”

Tôi đứng thẳng và nhìn vào mắt của cô ấy. Nằm sâu trong ánh mắt đó, ngọn lửa của sự thù ghét đang dâng trào.

“Anh đã không giữ đúng lời hứa của mình.”

“…”

Tôi chẳng biết lời hứa mà cô ấy đang nói đến là gì.

Nên tôi chỉ gật đầu và cố gắng lướt qua cổ. Tôi thật sự cần phải ị ngay bây giờ.

Julie bước qua một bước và chắn ngang đường của tôi.

“Anh lại như thế nữa hả?”

Người phụ nữ này không để cho tôi đi. Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt lạnh lùng như thể một con cú.

Nếu đã vậy thì, điều duy nhất mà tôi có thể làm là một thứ thậm chí còn tồi tệ hơn.

“…Chúng ta đã hứa cái gì à?”

Tôi thật sự không biết, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh sống lưng. Sự tức giận của Julie như thể là đang chạm vào da của tôi vậy.

Nó nhột quá. Lưng của tôi cảm thấy nóng. Tôi thật sự muốn gãi nó, nhưng cái cơ thể cao quý này lại không cho phép tôi thực hiện một hành vi hạ tiện như vậy.

Thay vào đó tôi lại chỉ nói ra những câu khiến cho bầu không khí càng thêm nặng nề hơn.

“Anh đang nghiêm túc đấy. Anh đã có một cơn sốt vào mấy ngày trước vậy nên anh đã quên mất.”

“Hah.”

Gương mặt của cô ấy tràn đầy sự thất vọng.

Nó giống như là sự tiếc nuối hơn là tức giận.

“…Chết tiệt. Bây giờ thì anh lại quên mất à.”

Cô ấy sử dụng một giọng nói lạnh lùng với vị hôn phu của mình.

Nó là sự pha trộn của nỗi buồn và sự chán nản.

“Anh đi đi.”

Cô ấy bước qua một bên và tôi ngay lập tức rời đi. Kể cả khi đã cách xa cô ấy, thì phía sau gáy của tôi vẫn đang cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.

Sau khi rời khỏi đại sảnh, tôi liền tiến vào nhà vệ sinh dành cho khách mời. Tôi nhìn xung quanh để kiểm tra xem có ai khác ở đây không và sau khi đã xác nhận rằng là nơi đây không có ai. Tôi liền làm điều mà mình cần phải làm.

“Cái cơn ngứa đó sắp giết mình tới nơi rồi…”

Tôi gãi lưng, gãi cổ trong khi thả lỏng bản thân.

Thật là một Nhân Cách mệt mỏi, đến cả việc gãi ngứa cho bản thân cũng phải chú ý từng chút một.

Có lẽ đó là lí do vì sao mà tên này không sống thọ.

***

 Julie vẫn dành một thời gian dài đứng ở đó sau khi để Deculein đi. Sự giận dữ và đau nhói vẫn đang bùng cháy.

Cô đã cố bắt hắn ta nói ra, nhưng Deculein hoá ra lại không phải là một kẻ dễ xơi như cô đã tưởng. Hắn ta thậm chí còn là một thành viên quan trọng của Học Viện nữa.

“Gosh.”

Một Ma Thuật Sư trẻ mang Cấp Bậc “Ether” đội một chiếc mũ vành rộng bước tới. Cô ấy là người đứng đầu của Hội đồng, và được coi là một ứng cử viên sáng giá cho danh hiệu Ma Thuật Sư mạnh nhất, Cấp Bậc của cô ấy chỉ nằm dưới “Eternal”, Cấp Bậc mà một người có thể được coi là bất tử, tuy nhiên đối với Julie thì tính cách của cô ta đối với cô thật sự chả hợp nhau chút nào.

Ngay sau khi nhìn thấy Julie, cô ấy lấy 2 tay của mình rồi che miệng lại.

“Ôi trời! Chẳng phải là vợ của Giáo Sư Deculein đây sao?!”

“…”

Họ vẫn chưa kết hôn, cô đã sẵn biết là gã đó sẽ không dùng những từ ngữ như vậy để miêu tả cả hai. Vậy nên Julie chỉ gật đầu cho qua.

“Bài diễn thuyết đó hay thật đấy~Đúng như mong đợi đến từ một Giáo Sư Chuyên Ngành, ngài ấy giải thích rất dễ hiểu, đó là điều mà tôi đã nghĩ lúc đó! Sẽ thật tuyệt nếu như tôi được chỉ cho phương pháp giảng dạy của anh ta.”

“Tôi biết. Tôi cũng có theo dõi mà.”

Cô cố gắng kết thúc cuộc nói chuyện, nhưng người đó lại liên tục nhắc đến những chi tiết dù là nhỏ nhất.

“Ồ, thật sao?! Cô đang ủng hộ chồng mình đó à? Cuối cùng thì 2 người cũng chịu hoà thuận với nhau rồi ư?”

“…”

Cô chưa bao giờ có cái thứ cảm xúc lãng mạn như là ủng hộ cho hắn ta với tư cách là một người vợ.

Hôm nay, Julie chỉ đến đây để chứng kiến xem liệu Deculein có thực hiện lời hứa không.

Julie đã nói rõ rằng.

Nếu như anh, Deculein, giữ đúng lời hứa của mình, đó là thú nhận với tất cả mọi người rằng anh đã luôn lừa dối họ và cầu xin sự dung thứ, thì tôi sẽ luôn đứng về phía anh dù cho thế giới có sụp đổ.

Sự nhục nhã của một hôn ước tan vỡ, hay là một mối quan hệ bền vững để giữ thể diện cho gia đình đều không quan trọng.

Cô chỉ muốn khẳng định niềm tin của mình cho thế giới thấy với tư cách là một Hiệp Sĩ…

Chỉ vậy thôi.

Cô đã nghĩ rằng là hắn đã bị thuyết phục.

“Sao vậy~? Buổi diễn thuyết hôm nay thật hứng khởi phải chứ?”

Julie gật đầu, trong khi đang nghiến chặt hàm răng bất chấp gương mặt vô cảm của mình.

Deculein đã phá vỡ lời hứa vào phút chót.

Hắn ta có được những thành tựu đó là qua sự tước đoạt, đó vốn không phải là năng lực của hắn. Hắn thậm chí còn chẳng hề ăn năn trước những tội lỗi và sự tham lam của mình.

Hắn ta quá hèn nhát để làm vậy. Giờ thì cô thật sự phải bỏ cuộc.

Hắn sẽ luôn sống một cuộc đời đáng thương trên những người đã bị hắn chèn ép và bởi chính tội lỗi của hắn…

“…Thật là một chú cừu chán ngắt. Nói chuyện với cưng chả vui gì cả. Thôi thì, chúc may mắn nhé! Ta đi đây!”

Người đó rời đi trong khi đang bĩu môi.

Julie vẫn đứng yên ở trên những viên gạch lát hoa như thể là sắp cắm rễ tại đó vậy. Sâu bên trong có một thứ cảm xúc tiêu cực nào đó đang quay cuồng cắn xé cô.

Yukline của hắn.

Freyden của cô.

Một ngày nào đó, một điều gì đó và lời nhắc nhở của một ai đó đang vang lên trong đầu cô.

Deculein, người được biết đến với tư cách là một Ma Thuật Sư ưu tú, và Julie, người được coi là một Hiệp Sĩ được ban phước. Nếu dòng máu của hai quý tộc này hoà trộn với nhau thì điều đó sẽ mang lại lợi ích rất lớn vể cả mặt huyết chủng lẫn chính trị.

Tuy nhiên, một thời gian sau đó, thì cả 2 gia tộc đều đã biết được rằng là tài năng ma thuật của Deculein chỉ xếp ở mức trung bình.

Deculein đã lừa gạt cả thể giới và trở thành một giáo sư, tự gọi bản thân là “Thiên Tài của ngôn ngữ Vòng Tròn Ma Thuật”…Sau một thời gian, thì lời đồn này cũng đã bị xoá bỏ.

Nếu cả hai gia tộc không bị ràng buộc bởi chính trị hay mối quan hệ giữa cả hai nhà trở nên xa cách, thì cả 2 bên sẽ cực kỳ rối loạn.

Họ không làm khó nhau chỉ đơn giản là bởi thứ được gọi là “uy tín của gia tộc”.

Nếu một trong hai không chịu đứng ra và chối bỏ bên còn lại, thì hôn ước này sẽ không bao giờ bị huỷ bỏ, và kể cả nếu như hôn ước bị phá bỏ, thì tội ác của Deculein cũng sẽ không được phơi bày.

Vậy nên Julie đã nghĩ rằng là có thể khiến cho Deculein thú nhận.

Ấy vậy mà, hắn lại chối bỏ tội lỗi của bản thân bằng sự kiên định chưa từng thấy.

Nếu đã vậy thì, bây giờ, cô sẽ tự thân mình lôi chúng ra ngoài ánh sáng.

Đó sẽ là kết thúc cho cái hôn ước đáng khinh này.

…Mối quan hệ này sẽ phải chấm dứt, bằng bất cứ giá nào

“Cô ổn chứ?”

Trung uý, anh ta đứng sau lưng cô như một cái bóng, trầm giọng nói.

Tên anh ta là Veron, một người đàn ông với mái tóc đen che kín nửa gương mặt.

Julie lắc đầu mà không nhìn lại.

“Tôi ổn. Đến giờ cho buổi diễn thuyết rồi. Đi thôi.”

Cô ấy bắt đầu bước đi. Rất nhiều người đang bước theo tấm lưng nhỏ bé đó.

Là hậu duệ của gia tộc Freyden danh giá, gia tộc được biết là vua của các Hiệp Sĩ và Vùng Đất Thánh. Julie, người được coi hình mẫu phải hướng tới của mọi Hiệp Sĩ trẻ trên thế giới, tất cả mọi người đang mong chờ bài diễn thuyết của cô.

Không giống như Deculein, người chỉ có không gì hơn ngoài lời nói, cô ấy có cho mình thứ được gọi là “Bài diễn thuyết đúng nghĩa” bằng cách tự lấy bản thân làm ví dụ và vung kiếm…

Một trong những Hiệp Sĩ đi theo cô dừng lại. Đôi mắt đỏ rực của anh ta ánh lên qua mái tóc đen.

Anh ta chầm chậm quay đầu lại, trừng mắt nhìn về phía Deculein. Một luồng sát khí lạnh lùng, đáng ghê sợ hướng về phía cổ của hắn ta.

…Hiệp Sĩ của Julie, Veron nghĩ.

Hôm nay, anh ta đã tìm ra câu trả lời cho sự thống khổ vô tận.

Để giữ cho chủ nhân của mình tránh xa khỏi nguy hiểm, đây chính là cơ hội của anh ta.

Đó là điều mà chỉ có anh mới có thể thực hiện.

…Phải giết hắn ta.

Cái tên đàn ông kinh tởm và bẩn thỉu ấy.

Mình sẽ rạch họng hắn, và băm hắn ra thành trăm mảnh.

Mình sẽ làm cho chủ nhân được hạnh phúc…

***

Dưới căng tin trường.

Ifrin thở dài trong khi đang đào bới món cơm trứng tội nghiệp.

“…Urg.”

Cô ấy đã cố gây rắc rối cho Deculein ở khán phòng diễn thuyết.

“Phương pháp thông dịch Vòng Tròn Ma Thuật” mà Deculein luôn tự hào vốn không phải là của hắn mà là chính năng lực của cha cô, vậy nên đáng nhẽ ra hắn sẽ gặp khó khăn khi phải phân tích một thể thức mới trong một tình huống mà hắn không thể gian lận mới đúng.

Đương nhiên, vẫn có rủi ro là Deculein sẽ phản kháng…cơ mà đáp lại câu hỏi của cô bằng cách đó ư?

Cô đã không ngờ rằng là hắn sẽ biến một người trở thành một kẻ ngốc vô lễ chỉ bởi vì họ không giới thiệu tên của mình đâu. Hắn đúng là một đối thủ khó xơi mà.

“Mình sẽ chết vì xấu hổ mất…”

Puhahahaha pfft – Những tiếng cười vẫn đang vang lên trong tai cô, nhưng ít ra thì việc đó cũng có chút tác dụng.

“Pft. Ma Thuật thuộc Phân Loại Ảo Giác á.”

 Ifrin đang cười.

Hắn chắc chắn là đã bị bẽ mặt bởi sự thiếu hiểu biết của mình rồi, nhỉ?

Ma Thuật Ảo Giác á? Nếu tuyệt vọng đến vậy, thì tại sao lại phải chọn loại Ảo Giác cơ chứ?

Ma Thuật Ảo Giác là một Phân Loại cực kỳ khó sử dụng, vì nó đòi hỏi người thi triển phải chi phối và lừa gạt được nhận thức cũng như là lí trí của đối phương, nó sẽ tước đi một lượng Mana khổng lồ và thậm chí tỉ lệ thành công khi thi triển cũng cực kỳ đau đầu. Vậy nên một “Vật Trung Gian” sẽ là yếu tố quan trọng nhất cho hầu hết các Ma Thuật mang Phân Loại Ảo Giác.

Nhưng mà, Ma Thuật Ảo Giác mà không có vật trung gian ư?

“Hắn ta không phải là tên đần, mà là một tên siêu đần.”

Lúc đó, cô đã cảm thấy rất thoả mãn.

“Ifrin! Ifrin!”

Những tiếng bước chân vội vã cùng một giọng nói ồn ào đang gọi tên Ifrin. Cô ấy quay sang nhìn.

Người lọt vào ánh mắt của cô ấy là cố vấn cho các Ma Thuật Thuật Sư Tập Sự.

“Cảm ơn em!”

“…Huh? Sao cơ ạ? Tại sao lại cảm ơn em?”

Ifrin chỉ chớp mắt. Ma Thuật Sư đó đặt tay lên vai cô và nói lớn.

“Vòng Tròn Ma Thuật ở trước cửa ký túc xá!”

Tối hôm trước, phía trước cửa của ký túc xá có một Vòng Tròn Ma Thuật vô danh đã được viết bởi một loại chất lỏng màu đỏ nào đó.

Đó là một Vòng Tròn Ma Thuật chưa từng được thấy trong thế giới của các học giả, vậy nên các tin đồn đã cho rằng nó là “thành quả của ma quỷ”, nhưng những người mới không hiểu sao lại được truyền động lực và nói rằng “Tôi sẽ phân tích và gầy dựng nên danh tiếng của mình từ nó.” Chính điều đó đã làm rấy lên một cuộc cạnh tranh.

“…Sao cơ? Nhưng em có làm cái gì đâu.”

“Thôi nào. Không làm gì ư? Em đã hỏi Giáo Sư Deculein đó.”

“…Huh?”

Ifrin cảm thấy lúng túng.

Mình đâu có hỏi hắn, mình đã cố gây rắc rối cho hắn cơ mà? Chị ấy đang nói gì vậy chứ?

“Aaaa~ Em thật tuyệt đó. Bọn chị sợ đến mức chả dám hỏi nữa cơ. Em đúng là gan lớn thật đấy.”

“Huh? Không, chờ đã, vậy Vòng Phép đó…thật sự là Ma Thuật Rào Chắn ạ?”

Ifrin cảm thấy hoang mang.

Vậy chị ấy đang nói rằng là tên Deculein đó đã đúng ư?

“Phải, thật đó. Nếu chúng ta giả định rằng nó là Ma Thuật Rào Chắn và tái lập lại thể thức từ đó thì nó sẽ cho ra kết quả hoàn toàn giống nhau. Wow~Giáo Sư Deculein đúng là ngầu thật đấy, phải không? Nó không hề có vật trung gian vậy thì rốt cuộc làm như thế nào mà ngài ấy lại có thể đoán ra nó là Ma Thuật thuộc Phân Loại Ảo Giác nhỉ?”

Ifrin ngoác miệng lớn đến mức như thể nó sắp chạm vào bàn tới nơi rồi vậy. Từ cái miệng được mở to đó chỉ có thể nghe một loại hơi thở đầy bối rối.

“Cảm ơn em, Ifrin. Bọn chị sẽ viết báo cáo và trình nó lên ngay lập tức. Chị cũng sẽ viết tên em ở bên dưới bản báo cáo nữa.”

“Hử? Không, chị không cần phải…làm vậy đâu…nhưng mà, ừ-ừm. Chị cứ nộp nó đi.”

“Okay!”

Bọn họ lập tức vội vã rời đi.

Ifrin nhìn theo tấm lưng của họ.

Họ đúng là người tốt. Họ có thể chỉ cần không nói gì với mình mà, ấy thế mà họ lại nói rằng họ sẽ chia sẻ thành quả với mình…

Tuy nhiên, việc này lại chẳng tốt chút nào.

Danh tiếng của Deculein bỗng dưng được tăng vọt chẳng vì lí do gì.

“H-hắn chỉ ăn may thôi. Hắn ta đã đoán mò phải không?”

Sau một thời gian, Ifrin, người vẫn đang phủ nhận, lấy ra một mảnh giấy từ trong balo của mình.

Đó là lịch của một bài giảng được viết bởi các Giáo Sư của Tháp Viện, và nó sắp được bắt đầu.

[Thông Hiểu Đặc Tính Nguyên Tố]

[Lớp: Debutant, Bài Nâng Cao (5 Tín Chỉ]

[Giảng Viên: Deculein von Grahan Yukline]

“…”

Đây là buổi học của Deculein.

Bởi vì không mang Đặc Tính Nguyên Tố, nên cô cũng chả có lí do gì để tham gia buổi học này. Mà ngay từ đầu, Nguyên Tố cũng là nền tảng của mọi loại Ma Thuật rồi. Nhưng các cụ có câu “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”

“Cứ chờ mà xem…”

Ifrin gầm gừ, trong khi nhìn chằm chằm vào giáo trình.

—————————————————————————————————-

 Quào, bản eng dịch cáu thật đấy (°ㅂ°╬)

Tôi đã sửa đi sửa lại khá nhiều cả với các chap đầu tiên rồi, cho nên mọi người có thể sẽ cần nhìn qua lại các chương trước đấy

( ̄ω ̄;)

Còn nếu không thì ko xem cũng được :v Đằng nào thì tôi cũng chỉ sửa lại mấy cái khái niệm về thông số với phân bậc của Ma Thuật Sự thôi ấy mà…