The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

(Đang ra)

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

Mad Flower (疯花) [ Phong Hoa]

Bản beta công khai của game VRMMO đầu tiên trên thế giới sắp diễn ra, và Diệp Phong đã quay ngược thời gian một cách thần kỳ, mang theo kinh nghiệm phong phú và vô số chiến lược về trò chơi. Anh tin r

6 1070

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

(Tạm ngưng)

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

人之下

Nhân vật phản diện, Dark Demon đã nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình tại buỗi lễ phân loại của Học viện Dueling. Cậu được chuyển sinh vào một thế giới Galgame rất kỳ lạ.

32 3865

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 6320

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 6783

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

(Tạm ngưng)

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

A Gentleman Does Not Speak Whilst He Reads

“Đêm đó sẽ là một đêm tĩnh lặng… Cho đến khi em xuất hiện trước mặt tôi…”

11 1362

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

(Tạm ngưng)

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

A Gentleman Does Not Speak Whilst He Reads

“Đêm đó sẽ là một đêm tĩnh lặng… Cho đến khi em xuất hiện trước mặt tôi…”

11 1319

Chương 10: Giáo Sư (3)

Trans: Kdun

Chúc mọi người ngày mới vv ^^

—————————————————————————————————-

Tầng hầm của Tháp Viện. Nơi mà Hội Đồng dùng làm Phòng Ban Kỷ Luât có cảm giác lạnh lẽo tới thấu xương.

Tại nơi được coi là Phòng Ban Kỷ Luật của Tháp Viện này, có tổng cộng 7 thành viên sẽ thực thi việc xử phạt các sinh viên phạm lỗi, và đối tượng gây ra hành vi đó sẽ ngồi ở bên kia “tấm kính vô hình” để chờ đợi hình phạt của mình.

“Tại sao hai em ấy lại đánh nhau vậy?”

“Tôi vẫn chưa biết”

Ngồi ở ghế đầu tiên, chiếc ghế nằm ở vị trí cao nhất, thuộc về người đứng đầu của Hội Đồng, và tôi có thể nhìn thấy 2 người qua tấm kính từ chiếc ghế thứ 2 bên cạnh đó.

“Sao anh lại không biết?”

“…Tôi chưa biết bởi vì tôi vẫn chưa hỏi.”

“Oh, được rồi.”

Ifrin, người bị mang tới Phòng Ban Kỷ Luật, chỉ cúi đầu xuống và đan hai bàn tay vào nhau. Mặt khác thì, Sylvia, lại trông rất tự tin và điềm tĩnh.

Tình huống này xảy ra là bởi vì trận gây gổ giữa 2 người đó.

Tuy nhiên, trong khi Sylvia chính là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Iliade, và còn Ifrin thì lại chỉ là một quý tộc đã mất đi cái tên, vậy nên sẽ không khó để biết được chuyện mà Phòng Ban Kỷ Luật sẽ làm sắp tới.

“Ah~Anh đã ở đây rồi sao, Giáo Sư Deculein.”

Cánh cửa mở ra cùng sự xuất hiện của từng người trong Hội Đồng.

Gã Giáo Sư béo ú với nụ cười xảo quyệt thường trực trên môi là Leline của Khoa Hỗ Trợ.

“…Tôi thật không thể tin được là chuyện này lại xảy ra trong buổi học đầu tiên. Tôi thành thật xin lỗi anh, Giáo Sư Deculein.”

Người đàn ông gầy gò đang cúi đầu là Giáo Sư Letran của Khoa Tinh Linh, và con người im lặng khoác áo choàng ở đằng kia chắc là Giáo Sư Fezly phụ trách khu ký túc xá, cùng những người còn lại.

Có tổng cộng 7 thành viên tụ họp tại nơi này.

“Thật luôn. Một đứa con gái vô danh tiểu tốt mà lại dám động vào “Ma Thuật Sư Tân Binh Của Năm” à.”

Ngay khi Leline ngồi vào ghế, gã ta bắt đầu trừng mắt nhìn Ifrin. Letran cũng mang một ánh mắt tương tự như vậy.

“Phải đấy. Có vẻ như là, em ấy thậm chí còn không trải qua quá trình đào tạo trước đó của Học Viện.”

May thay, những lời này Ifrin không thể nghe thấy. Mặc dù chúng tôi có thể nhìn thấy Ifrin, nhưng cô ấy thì không thể thấy chúng tôi.

“À phải rồi, tôi nghe nói rằng là Giáo Sư Deculein đã giải quyết tình huống đó một cách rất gọn gàng.”

Leline nhìn tôi với một đôi mắt lén lút. Tôi chẳng còn năng lượng để đáp lại lời tâng bốc đó nữa.

Không phải là do tôi không muốn trả lời, tôi chỉ đang rất mệt mà thôi.

Kể cả bây giờ, thì tôi cũng chỉ đang miễn cưỡng bám trụ bằng năng lực ý chí của bản thân.

Tôi đã sử dụng hết toàn bộ Mana, thậm chí tôi còn phải cố rặn thêm một chút nữa sau khi sử dụng hết chỗ đó. Giáo Sư quản lí tiết học đó chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn nếu như có ai đó bị thương bởi sự vô trách nghiệm của họ.

“Phải đó~Có vẻ như tôi đã đánh giá anh hơi thấp rồi Giáo Sư Deculein ạ! Mà dĩ nhiên rồi nhỉ, sau cùng thì Giáo Sư Deculein cũng là Ma Thuật Sư mang Cấp Bậc Monarch cơ mà! Một người mang cấp Debutant sẽ chẳng bao giờ đánh bại được anh cho dù họ có tới 100 người đi chăng nữa!”

“Ngài nói chí phải!”

Các thành viên cùng Leline đang trao đổi về những thứ như vậy đấy. Tôi thì chỉ nhìn vào Ifrin mà không nói một lời.

Theo bản năng, lông mày của tôi đang nhíu lại.

“…Mặc dù vậy, thì Giáo Sư Deculein này. Mong an đừng tức giận. Tôi sẽ tìm ra cách giải quyết ngay bây giờ.”

Leline có vẻ như đã hiểu lầm rằng biểu cảm hiện tại của tôi là sự tức giận, nhưng đó không phải là ý của tôi.

Một luồng khí kỳ lạ đang bao quanh người của Ifrin. Một luồng khí nhẹ, ghê rợn lan toả như hơi nước.

Tôi hơi nhướn người về phía trước để quan sát kỹ hơn về thứ hiện tượng kỳ lạ này.

Nếu như tôi đoán đúng, thì đó có thể chính là hiệu ứng của Đặc Điểm [Vận Mệnh Của Kẻ Phản Diện] được hình tượng hoá bởi [Tầm Nhìn].

[Vận Mệnh Của Kẻ Phản Diện]

● Phân Hạng: ???

● Giải Thích

– Vận Mệnh Của Kẻ Phản Diện. Cả thế giới muốn bạn phải chết.

– Nhưng những thứ không giết được bạn sẽ chỉ khiến bạn trở nên mạnh mẽ hơn

—————————————————————————————————-

Vậy là cả thế giới đều muốn tôi phải chết.

Sát ý của cô ấy, đó là chính là “Death Flag”, cô ấy sẽ giết tôi vào một ngày nào đó, giờ đây [Tầm Nhìn] đang cho tôi thấy điều đó…

“Vậy thì~Giờ mọi người đều đã có mặt đông đủ rồi. Hãy cùng bắt đầu thảo luận về việc kỷ luật dành cho 2 Ma Thuật Sư Debutant Ifrin và Luna nào.”

***

-Không, sao em lại dám đánh nhau ở trong lớp thế hả? Thậm chí là còn sử dụng Ma Thuật nữa? Nếu không phải là nhờ Giáo Sư Deculein, thì đã có rất nhiều người bị thương rồi, em thật là quá ngu dốt mà!

Buổi xử phạt đã căng thẳng ngay từ lúc bắt đầu.

Mặc dù chỉ nhìn thấy một hình bóng mờ nhạt qua tấm gương, nhưng Ifrin biết hình dáng và giọng nói đó.

Giáo Sư Leline.

Mới hôm qua thôi ông ấy còn trông như là một Giáo Sư dịu dàng, nhưng giờ đây, ông ấy lại đang rất giận giữ và đáng sợ.

-Thế, vì sao 2 em lại đánh nhau?

Vì con bitch đó dám xúc phạm cha em.

Không, chẳng phải mình còn xúc phạm cô ta nhiều hơn sao?

Đó cũng không phải là lời xúc phạm gì thô lỗ đến thế. Nhưng dù lí do là gì đi nữa, thì cô cũng không thể nói được vì Deculein đang ngồi ngay bên cạnh Leline.

…Mà thật sự thì, kể cả nếu như hắn ta không có ở đây, thì mình cũng sẽ chẳng thể nói được gì.

Chuyện về cha của cô.

Cô không muốn nhắc đến nó.

Cô sẽ không bao giờ sử dụng nó như là một cái cớ để trốn tránh hình phạt.

“Em không thể nói được.”

-Sao cơ?! Em đang đùa tôi đấy à?

Gương mặt của Giáo Sư Leline có vẻ như đang trở nên nghiêm trọng hơn.

“Không. Chỉ là-”

-Vậy thì nói đi, tại sao em lại đi đánh nhau?! Có phải là vì bản thân em cảm thấy tự ti hay không?!

Ifrin chỉ im lặng và cúi đầu xuống. Còn Leline, người đang thở hùng hục, bắt đầu hướng ánh mắt về phía Sylvia.

-Sylvia, vậy thì em hãy cho tôi câu trả lời đi.

“Trong tiết học, em đã vô tình phá huỷ bài làm của cô ấy. Điều đó đã dẫn tới cuộc xung đột.”

-Sao cơ? Em gây nên chuyện đó chỉ vì một lí do cỏn con như vậy thôi à? Chẳng phải đó là một hành động vô cùng ngu xuẩn hay sao? Này em kia, em có vấn đề về thần kinh à? Tôi thậm chí còn chẳng nhớ tên của em…

Ifrin siết chặt nắm đấm. Cô ấy đã bắt đầu nếm được vị máu lan ra trong miệng. Có vẻ như cô đã cắn quá mạnh vào đôi môi của mình.

-Hmm…Là như vậy à? Chà, tôi nghĩ có vẻ như chuyện này sắp được quyết định rồi. Giáo Sư Deculein? Anh có điều gì muốn nói về chuyện này không~? Đó là lớp của anh mà.

Ông ta nêu tên của người mà cô căm ghét nhất, Deculein.

Cô có thể cảm thấy ánh nhìn của Deculein qua tấm kính. Trái tim của Ifrin đập liên hồi.

-Tôi, Deculein, với danh nghĩa là một Giáo Sư Chuyên Ngành và là một thành viên của Phòng Ban Kỷ Luật…

Cô cảm thấy như cơ thể của mình đang bị vùi xuống hố sâu tăm tối. Cảm giác bất lực như thể là đang bị chôn sống…

-Sẽ đưa cho Sylvia một câu hỏi.

Tuy nhiên, thật kỳ lạ.

Vì lí do nào đó, đối tượng thẩm vấn lại không phải là cô, mà là Sylvia.

-Lỗi của em trong chuyện này là gì?

“….?”

Ifrin, người đang chìm xuống đáy sâu, bỗng đã có thể ngẩng đầu lên và chớp mắt. Bối rối, đôi môi của Sylvia như run lên.

-Ta sẽ hỏi lại lần nữa. Trong tình huống đó, em thật sự không làm gì sai sao?

Đây là một tiến triển vô cùng bất ngờ. Tâm trí của Ifrin giờ đây lấp đầy bởi những câu hỏi.

Mình đã chắc chắn là Deculein sẽ công kích mình cơ mà? Sao hắn ta lại đặt câu hỏi cho Sylvia lúc này chứ?

Hay, không thể nào? Hắn ta đang làm chuyện này như là một thành viên của gia tộc Yuklin, chứ không phải Deculein, tất cả là để đặt áp lực lên người thừa kế của gia tộc Iliade sao? Nhưng tại sao chứ? Ai cũng có thể thấy rằng đó là lỗi của mình cơ mà?

-Sylvia, ta chắc chắn là em có đủ khả năng để ngăn chặn tình huống đó xảy ra.

Giọng nói lạnh lùng, thẳng thắn đặc trưng của Deculein vang lên.

-Nhưng, em lại không làm như vậy. Em đang muốn ai đó bị thương bởi đợt Bùng Nổ Mana lúc đó sao?

Một vết nứt hiện ra trên gương mặt vô cảm của Sylvia.

Cái mặt nạ dày và cứng cáp như một tảng băng mà cô ta đã đeo trong suốt khoảng thời gian đó…đang dần dần vỡ vụn.

-Hay đó chính là giới hạn của tài năng mà mọi người đang kỳ vọng?

Crack, một vết nữa, nó nhanh chóng dẫn tới sự sụp đổ. Cô ta cúi thấp đầu xuống để giấu đi đôi môi đang bị cắn nhẹ.

 “Em xin lỗi. Em đã có thể tránh sự việc đó, nhưng em đã không làm. Đó là hành vi cố ý của em, em đã mong muốn rằng Ma Thuật Sư Ifrin sẽ phải chịu hình phạt nặng hơn.”

Sau đó, cô ta ngoan ngoãn thừa nhận lỗi của mình.

“Huh?”

Một âm thanh ngờ nghệch phát ra từ miệng của Ifrin.

Tình hình đã rối rắm lắm rồi mà sao giờ còn như vậy nữa.

Cô ta bị làm sao vậy chứ? “Em đã có thể tránh sự việc đó, nhưng em đã không làm”?

-N-nhưng mà, Giáo Sư Chuyên Ngành Deculein. Em ấy cũng chỉ là đang tự vệ thôi mà, phải không? Người tấn công trước mới là người có lỗi.

Giáo Sư Leline gấp gáp chen ngang vào. Rồi Deculein xoay đầu nhìn về phía ông ta.

-Nếu như ngài muốn sử dụng một lí do như thế, thì chẳng phải ngay từ đầu việc này đã hoàn toàn là lỗi của tôi khi tổ chức một buổi học như vậy sao? Giáo Sư Leline, ông đang muốn đổ lỗi cho ta đấy à?”

-Sao? K-không. Ý tôi không phải vậy.

-Hãy nói thẳng ra.

Giọng nói hùng hồn, kiên định vang ra khắp căn phòng. Ifrin và Sylvia đều vô thức nuốt xuống một chút nước bọt.

Tak, Tak.

Leline, sợ hãi, răng của ông ta rung lên và chạm vào nhau vài lần, rồi sau đó ông ta nhìn xung quanh trước khi lắc mạnh phần đầu.

-…K-không đời nào.T-tôi chỉ là hơi bất bình một-

-Tôi đã tạo ra môi trường như thế vì mục đích của buổi học. Tôi không hề đưa ra một chỉ dẫn nào cụ thể. Vậy nên dù cho trong đó có xảy ra một cuộc cãi vã, thì một người cũng có thể cho rằng đó là một phần nội dung của tiết học.

Đó là lời phản bác.

Tuy nhiên, người đối diện hắn ta, lại đang bị đè nát bởi sự hiện diện của Deculein, ông ta không dám thốt lên bất kỳ lời nào.Còn những thành viên khác, những người duy nhất có khả năng phản bác, thì lại chỉ ngồi đó và có vẻ như là đang tận hưởng màn kịch này.

-Vì thế nên, từ “bất bình” mà ngài vừa nói có thể cũng là một từ xúc phạm hướng tới lớp học của tôi, nhưng tôi cũng phải thừa nhận là chuyện đó đã dẫn tới một tình huống vô cùng nguy hiểm.

Lúc đó.

Không quan trọng là cô có nghĩ gì, không quan trọng là cô có phủ nhận nó ra sao, không quan trọng là cô cố gắng giải thích chuyện này như thế nào.

Ifrin cũng không thể không thừa nhận.

Deculein, hắn…

Không thể nào, Deculein đang…bảo vệ cô sao?

-Tuy nhiên, nếu như chúng ta bỏ qua rủi ro từ việc sử dụng Ma Thuật, thì luyện tập nó còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Bên cạnh đó, hai em ấy cũng chỉ đang là “Debutant” tại Tháp Viện mà thôi.

Dù Deculein có nhớ tới cha mình hay không. Thì mình đã nghĩ chắc chắn rằng bản thân sẽ bị đuổi.

Deculein mà mình biết chắc chắn sẽ đẩy mình tới đường cùng.

Ifrin nhìn vào hắn, cảm giác như rằng cô không còn có thể hiểu được hắn nữa.

-Thay vì che đậy những sai lầm vô nghĩa cùng việc làm sai trái, và giết chết tâm hồn của các em ấy bằng sự đe doạ, tôi tin rằng việc này nên được coi là “một trải nghiệm” để cho các em ấy có thể phòng tránh những tình huống như vậy xảy đến trong tương lai tại Tháp Viện, như thế thì các em ấy sẽ có thể giữ gìn phẩm giá của mình khi đối mặt với thế giới bên ngoài.

Ngài nghĩ sao, Giáo Sư Leline?

-…À, À~! À vâng! Đương nhiên rồi, anh nói hoàn toàn đúng! Như mong đợi đến từ Giáo Sư Chuyên Ngành Deculein! Chỉ bằng một vài câu nói đơn giản đã khiến cho tôi như được khai sáng~

-Ngài nói hoàn toàn chính xác.

Các Giáo Sư khác đều đồng tình. Nếu như Deculein chủ động làm gì, thì mọi người khác đều sẽ phải đồng thuận với hắn ta.

Kể cả nếu như Deculein không phải là một Giáo Sư, thì hắn vẫn là một thành viên của gia tộc Yukline, còn bọn họ thì chỉ là những Giáo Sư mà thôi.

Clap, Clap, Clap~Âm thanh của tràng pháo tay không phù hợp với tình cảnh hiện tại của phòng ban chút nào. Người khác nhìn vào có thể sẽ tưởng rằng bọn họ đang có một buổi diễn hay gì đó.

-Huum~Nghe tuyệt đấy chứ. Chuyện này làm tôi nhớ lại ngày xưa. Hồi ấy tôi cũng suýt bị đình chỉ bởi một Giáo Sư khác đó.

Người đứng đầu cũng mìm cười và gật đầu.

-Thế…Các em còn ngồi đó làm gì? Không định quay về à?

“…Vâng?”

Ifrin hoang mang, mà không biết người hỏi là ai.

-Vâng, cái gì vậy chứ? Em nghe rõ rồi, phải không? Sẽ không có hình phạt nào được đưa ra cả. Mấy đứa nhóc như các em đằng nào cũng trưởng thành bằng mấy vụ đánh nhau thế này mà~! Nhưng không có lần sau đâu đó nha!

Nghe thấy điều đó, Sylvia ngay lập tức đứng lên khỏi ghế. Cô ta rời đi mà không ngoảnh lại.

Tuy nhiên, Ifrin thì không làm vậy. Cô ấy chỉ nhìn vào tấm gương với một biểu cảm đờ đẫn.

-Giờ thì, chúng ta cũng nên đi thôi! Tôi cứ nghĩ rằng vụ này sẽ rất lãng phí thời gian, nhưng tôi mừng rằng là Giáo Sư Deculein rất quan tâm tới các Ma Thuật Sư Tân Binh.

Trước một Ifrin đang đóng băng, các Giáo Sư của Phòng Ban đều lần lượt đứng dậy.

Từng người trong số họ rời đi.

Còn Ifrin, thì chỉ ngồi yên tại đó, nhìn theo, rồi sau một hồi cô liền lấy lại cảm giác và hét lớn.

“…Xin chờ đã!”

Các Giáo Sư khác chỉ liếc nhìn cô ấy một chốc rồi sau đó cũng rời đi, chỉ ngoại trừ một hình bóng duy nhất.

Chỉ có Deculein ở lại nhìn vào cô.

Rồi sau đó Ifrin nói.

“Có một chuyện em muốn nói với thầy!”

-…Hah

Một nụ cười nhỏ khó có thể nghe thấy được.

Nụ cười ấy rất cuốn hút, mặc dù nó không nên được coi là như vậy.

-Ra là vậy, thì ra em chính là người ở khán phòng lúc ấy.

Ifrin rùng mình trước câu nói đó. Chân cô ấy lạnh buốt. Như thể là đôi môi của cô sắp khô héo vây.

Dù vậy, cô vẫn nói với không một chút do dự.

“…Em muốn hỏi thầy một chuyện.”

Điều mà Ifrin muốn hỏi.

Thầy có nhớ cái tên Luna không? Thầy có biết cha của em không? Ngươi có biết tên của người đàn ông đã tự kết liễu đời mình vào 3 năm trước không?

“Là…

Nhưng…

 Nếu như cô hỏi câu đó…

Thì có lẽ hắn cũng sẽ phớt lờ cô thôi…

Trong khi cô do dự, thì Deculein đã ngắt lời cô.

-Em không cần phải làm vậy.

Khoảng khắc đó, Ifrin lại bừng tỉnh. Như thể một tảng băng rơi xuống đầu của cô.

-Em rất tài năng, vậy nên đừng lãng phí nó.

Hắn để lại những lời này ở phía sau.

Cô không thể ngăn hắn ở lại được.

“…”

Cô bị bỏ lại một mình trong căn phòng trống rỗng này.

Tại nơi đây, một Ifrin đơn độc, đã suy nghĩ về lời nói của Deculein, rồi cô đã bị thuyết phục.

Hắn biết.

Mình.

Cha của mình.

Cho dù, đó chỉ là chút lòng thương xót. Một chút lòng cảm thông.

Nhưng hắn đã cảm thấy ân hận trước cái chết của cha…Vậy nên hắn đã giúp mình.

“Ah…”

Ifrin vẫn cảm thấy sự phẫn uất co thắt lại trong trái tim, nhưng trong khi buồn bã và bối rỗi trước cảm xúc đó, thì cô cũng không thể phủ nhận rằng… cô đã cảm thấy nhẹ nhõm.

“Ngươi biết.”

Vậy là đủ rồi.

Nếu ngươi vẫn biết,

Nếu ngươi vẫn chưa quên,

Thì điều đó bây giờ cũng đủ rồi.

“Hup!”

Sau khi gạt đi những giọt nước mắt sắp chảy xuống, và lau mạnh chiếc mũi đỏ, Ifrin rời khỏi căn phòng.

***

….Trong lúc đó

Nhìn về phía sau, Deculein thở phào nhẹ nhõm.

[Vận Mệnh Của Kẻ Phản Diện: Bẻ Gãy Death Flags]

● Tiền Thưởng +2

Tôi đã thành công bẻ gãy một Death Flags và nhận thêm một khoản tiền thưởng.

Như tôi đã đoán, đứng về phía Ifrin là lựa chọn đúng đắn.

Đương nhiên, vẫn có một điều không thể tránh khỏi trong chuyện này. Sylvia có lẽ sẽ ghim một mối hận thù đối với tôi sau chuyện này.

Tôi đã định là sẽ đi ra với một bài phát biểu kiểu “Em đã sai và cả em ấy cũng vậy, nhưng nếu suy xét cẩn thận thì nó không phải là lỗi của ai cả” – Nhưng tôi thật sự không ngờ là Sylvia lại tự thừa nhận lỗi lầm của mình.

Nhưng tôi phải làm gì mới được cơ chứ? Tôi cần phải dập đống lửa đang cháy dưới chân mình đã rồi hẵng tính tới mấy cái khác.

Cũng nhờ vậy, cho nên 2 người đó đã không phải chịu bất cứ một hình phạt nào, vậy nên đây cũng là một thu hoạch tốt.

“Đáng lẽ ra sẽ có cách tốt hơn…”

Tuy vậy, tôi vẫn thấy hối hận. Tất cả là tại cái nhân cách cứng đầu vô dụng trong mối quan hệ giữa người với người của Deculein.

Tuy nhiên, Deculein đã sớm gạt bỏ phần tâm trí của Kim Woojin và rời khỏi căn phòng.

***

….Sylvia vẫn đang ngồi trên chiếc ghế ở khuôn viên trường, suy nghĩ. Trầm lặng nhắm đôi mắt lại, cô suy nghĩ về tình huống xảy ra từ 3 tiếng trước.

Lúc đó, cô “rõ ràng” là đã triệt tiêu năng lượng Ma Thuật của Ifrin. Nhưng ý định thật sự là, cô đã muốn giăng một cái bẫy.

Cô đã khéo léo chi phối Mana để tạo ra một đợt sóng cuồng bạo như thể đó là sự kết hợp giữa năng lượng ma thuật của Ifrin và cô. Nhưng thật ra, nó chỉ được tạo ra với một mục đích duy nhất đó là phản hồi với Mana của mình Ifrin mà thôi.

Đương nhiên, nó không phải ở mức độ sẽ gây ra thương vong gì đáng kể, và nếu như nó thật sự xảy ra như vậy, thì cô hoàn toàn có thể giải quyết tất cả với nguồn tài chính của gia tộc Iliade.

Vì lẽ đó, cho nên đáng lẽ ra sẽ chỉ có một nạn nhân.

Đó là Ifrin Luna…

“Hắn biết.”

Deculein, chắc chắn là biết điều đó. Hắn đã nhận ra trò tiểu xảo của cô.

Vậy nên thay vì nói rằng đó hoàn toàn là chiêu trò của Sylvia, thì hắn lại nói theo một cách khác là: “Sylvia đã không ngăn chặn tình huống đó mặc dù em ấy có thể.”

Khoảnh khắc đó, Deculein đang yêu cầu cô diễn theo hắn.

Đó chắc chắn là lời đe doạ.

“Làm thế nào…”

Sylvia chỉ đơn giản hỏi câu “Làm thế nào”.

Cô ấy đã tin rằng là không có bất kỳ một thiết bị quan sát hay đài quan sát nào ở trong lớp học. Tất cả những điều đó đã được cô quan sát rất cẩn thận rồi mà.

Nếu vậy thì, sự can thiệp không ngờ tới của Deculein là đến từ chính tầm nhìn và trí tuệ của hắn sao…

Beeep, Beeeeep!

Tiếng còi xe cắt ngang suy nghĩ của cô. Sylvia nhìn về phía nơi âm thanh phát ra. Một chiếc xe đang đỗ ở trên đường.

“Con yêu. Ra là con ở đây à.”

Anh ta có một mái tóc cùng đôi mắt vàng giống với Sylvia. Minh chứng rõ ràng cho sự thừa hưởng của các Ma Thuật Sư thuộc gia tộc Iliade, một Ma Thuật Sư mang Cấp Bậc “Esprey”, và là người cha đáng tự hào của Sylvia.

Glitheon von Ludwig Iliade.

“Ta đã nghe chuyện rồi. Vào xe đi.”

“…Vâng ạ.”

Sylvia ngồi vào trong chiếc xe của cha cô.

—————————————————————————————————-