The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

(Đang ra)

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

Mad Flower (疯花) [ Phong Hoa]

Bản beta công khai của game VRMMO đầu tiên trên thế giới sắp diễn ra, và Diệp Phong đã quay ngược thời gian một cách thần kỳ, mang theo kinh nghiệm phong phú và vô số chiến lược về trò chơi. Anh tin r

6 677

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

(Tạm ngưng)

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

人之下

Nhân vật phản diện, Dark Demon đã nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình tại buỗi lễ phân loại của Học viện Dueling. Cậu được chuyển sinh vào một thế giới Galgame rất kỳ lạ.

32 2511

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 3869

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 4209

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

(Tạm ngưng)

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

A Gentleman Does Not Speak Whilst He Reads

“Đêm đó sẽ là một đêm tĩnh lặng… Cho đến khi em xuất hiện trước mặt tôi…”

11 864

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

(Tạm ngưng)

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

A Gentleman Does Not Speak Whilst He Reads

“Đêm đó sẽ là một đêm tĩnh lặng… Cho đến khi em xuất hiện trước mặt tôi…”

11 824

Chương 14: Tin Đồn (4)

Trans: Kdun

Chúc mọi người buổi tối vv ^^

—————————————————————————————————-

“Ah-….Guh-….”

Trái tim cô đập nhanh như sắp vỡ tung và tâm trí cô cũng hoàn toàn trống rỗng. Tất cả mọi ý nghĩ của cô về kế hoạch đều đã trôi xuống cống mất rồi.

Ifrin cố gắng tìm cách để lẻn ra đằng sau.

“Em đang chắn đường ta đấy. Tránh ra.”

Tuy nhiên, những lời ấy dường như có gì đó không đúng.

Sao ngươi lại bảo ta tránh ra chứ?

Ifrin cắn môi và ngước nhìn lên. Rồi sau đó, cô đưa tờ giấy ra cho hắn xem.

“—Em!”

Cô đã định là sẽ đưa nó ra với một tay nhưng kết cục là cô đã cầm nó bằng cả hai tay nên điều đó đã vô tình làm cho cô trông có vẻ rất lễ phép. Đó là một thất bại.

“E—-.”

Deculein vẫn nhìn vào cô ấy với đôi mắt lạnh như băng.

Ifrin hít một hơi thật sâu để cố gắng làm dịu đi luồng suy nghĩ hỗn loạn trong tấm chí. Chỉ lần này thôi, cô ấy tự hứa với bản thân một lần này thôi.

Đôi mắt ngạo mạn đó, nếu không phải bây giờ, thì chắc chắn một ngày nào đó. Ta nhất định sẽ nhai nát chúng…

“Chúng em đang muốn tạo một câu lạc bộ. Nhưng trước hết chúng em cần chữ ký của một Giáo Sư cố vấn.”

Mặc dù không nhận được lời phản hồi nào trong một tình cảnh gượng gạo giống như vậy, nhưng Ifrin vẫn tiếp tục nói.

“…Chúng em sẽ không làm phiền thầy hay gì đâu. Chỉ là các Giáo Sư khác sẽ không bao giờ đồng ý cho chúng em lập một câu lạc bộ dành cho thường dân, vậy nên là, chỉ cần chữ ký thôi cũng được…”

Ifrin sử dụng hết calo của bản thân chỉ để nói vậy. Đôi tay duỗi ra của cô ấy đang run rẩy. Sự im lặng của Deculein giống như là một loại áp lực đang bóp nghẹt lấy cô vậy.

–Tuy nhiên thì…

Một điều ngoài dự liệu đã xảy ra.

Deculein đã cầm lấy tờ giấy mà cô đưa cho hắn ta. Không nói bất cứ một lời nào. Hắn chỉ đưa tay ra và cầm lấy nó thôi.

“…Huh.”

Ifrin thốt lên một tiếng ngạc nhiên.

Deculein đang đọc qua bản kế hoạch đó.

Cô ấy đang cảm thấy rất căng thẳng. Cô sợ rằng là hắn sẽ xé nó ra và nói mấy thứ kiểu như là “Tại sao một người như ngươi mà lại dám làm điều vô lễ như thế trước mặt ta?!”

Cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe âm thanh của tờ giấy bị xé ra.

Thế nhưng, Deculein lại lấy ra cây bút ở trong túi của hắn.

Cô ấy lại căng thẳng. Cô nghĩ là hắn sẽ chọc nát tờ giấy bằng cây bút đó, rồi mỉa mai “Ngươi đang tưởng là ta sẽ ký nó sao? Hả đồ dân đen bẩn thỉu.”

Ấy thế mà, Deculein lại đang bắt đầu ký.

Vậy là cô ấy lại càng thêm căng thẳng. Cô ấy tiếp tục nghĩ rằng là hắn ta sẽ xé tờ giấy ra ngay sau khi ký nó, rồi nói với một giọng lạnh như băng rằng “Ngươi đang nghĩ rằng là chuyện như vậy sẽ xảy ra sao?”

Tuy nhiên, Deculein lại không làm vậy.

“Lát nữa hãy viết chi tiết và gửi nó đến văn phòng của ta.”

“….Sao ạ?”

Rồi hắn lướt qua cô ấy.

Trong khi cô vẫn còn đang nhìn vào một khoảng không vô định, thì sự hiện diện của hắn đang dần phai mờ đi.

“…”

Ifrin đứng đó nhìn vào “Bản kế hoạch tạo câu lạc bộ”

Chữ ký đã ở bên dưới.

Chữ ký của Deculein.

…Mình chưa được buông lỏng cảnh giác

Có khi là hắn đã yểm Ma Thuật lên nó để rồi lát nữa nó sẽ bị xé toạc ra cũng nên.

Nhưng khi hình bóng của Deculein đang đi xa dần và xa dần thì tờ giấy lại vẫn đang còn nguyên vẹn.

“U-uwah, uwauwauwa! Mèn đất ơi! Tuyệt quá!”

Chỉ khi đó, thì những học sinh đang trốn kia, mới lại lộ diện.

“Chúa ơi, cậu thật sự đã lấy được chữ ký của thầy ấy rồi….Ifrin, cậu đúng là can đảm thật đấy.”

“Nhìn đi! Tớ đã đúng! Giáo Sư đó thật sự không quan tâm tới cả thường dân lẫn quý tộc!? Đối với thầy ấy thì cả hai đều bình đẳng như nhau!”

Mọi người đang cười đùa vui vẻ, nhưng còn tâm trạng của Ifrin thì lại không tốt một chút nào.

Thế này là tệ nhất.

Mình, lại một lần nữa, mình lại cầu xin lòng thương hại của hắn.

Cô ấy tức giận. Cả cơ thể cô ấy đang nóng lên.

Cô ấy muốn hỏi thẳng mặt Deculein.

Tại sao ngươi lại tử tế với ta đến thế?

Ta không cần sự thương hại hay cảm giác tội nghiệp của ngươi. Thật nực cười. Ngươi nghĩ là ngươi sẽ xoa dịu được ta bằng mấy thứ cảm xúc rẻ tiền đó sao?

Không hề, nếu như ngươi thật sự cảm thấy hối lỗi, vậy thì tại sao ngươi lại không thú nhận tội lỗi của ngươi trước cả thế giới và xin lỗi cha của ta…

“Ifrin, cậu cũng sẽ tham gia phải không?”

Julia hỏi. Ifrin siết chặt nắm đấm và quay lại nhìn cô.

“Không có chuyện đó đâu. Còn cậu, nếu như cậu dám khiến tôi phải làm chuyện như thế này một lần nữa, thì giữa chúng ta sẽ có một vấn đề thật sự đấy, rõ chưa?”

Mặc dù bị đáp lại một cách lạnh lùng, nhưng Julia đã đặt tâm trí của mình vào chuyện khác rồi.

“Ah~không đâu. Cậu đang nói gì vậy chứ? Ifrin, chính nhờ có cậu, mà chúng ta cuối cùng cũng có thể lập câu lạc bộ rồi đấy, vậy nên cậu sẽ trở thành hội trưởng đấy!”

“Cậu bị điên à?”

Cô ấy đang muốn làm cái gì vậy chứ?

Ifrin lắc đầu trong sự bực tức.

“Này. Tôi đã nói là khô-”

Thế nhưng.

“Phải rồi. Chúng ta phải ăn mừng thôi, chúng ta nhất định phải làm thật lớn! Cậu có muốn đến tiệm của tớ không? Ba của tớ vừa mới nhập về một con lợn rừng Roahawk đấy.”

“…”

Lợn rừng Roahawk.

Ifrin chưa bao giờ được ăn thịt lợn rừng lần nào. À không, nó không phải là một món ăn phổ thông trong giới thường dân, chứ không riêng gì Ifrin.

Thịt lợn rừng đều là những món ăn cao cấp. Nó thực sự là quá tầm với mình, một người lớn lên chỉ bằng cách nhai lá tía tô để sống qua ngày. Tương truyền rằng là chỉ cần một phát cắn vào miếng thịt đó thôi, thì thứ nước thịt đậm đà từ miếng thịt mềm mại số một đó sẽ trào ra khắp trong miệng của bạn…

“…Ifrin! Cậu cũng sẽ tới mà , đúng không?”

“Không. Tôi không đi đâu.”

Ifrin vẫn có lòng tự tôn của mình. Cô ấy vẫn cố bĩu môi tỏ vẻ như là bản thân đang giận cho tới khi Julia chắp hai tay lại và hơi cúi đầu xuống.

“Oh, xin lỗi, xin lỗi. Lúc đó cậu bị bất ngờ hả? Tớ lúc đó cũng có hơi bối rối ấy mà. Đừng như thế chứ, hãy cùng đi ăn mừng với nhau nhé, chỉ lần này thôi.”

Ifrin thật ra cũng mừng thầm với sự nài nỉ đó.

“…Vậy thì tớ sẽ đi. Nhưng lần sau đừng có làm vậy nữa đấy.”

“Oh, đương nhiên rồi~Đi thôi, đi thôi~”

“Vì cậu có ý tốt, nên tớ mới xem xét đấy nhé.”

 “Tớ biết, tớ biết mà. Thế thì đi thôi, đi thôi nào~”

Julia bắt đầu đi khi cô ấy nắm lấy tay của Ifrin.

Rồi sau đó, Ifrin cũng vờ như là bản thân bị kéo đi bởi Julia, cuối cùng thì họ cũng đã tới quán ăn gia đình của cô ấy [Pig Flower].

Đồ ăn của quán ăn này cùng với bảng hiệu và nội thất đều là không thể chê vào đâu được, nó chỉ có thể được miêu tả bởi những mỹ từ như ngon, tuyệt hảo và ngon v~ cả l…

Đặc biệt là hương vị làm say đắm lòng người của thịt lợn rừng Roahawk…Nó ngon đến mức mà cô ấy chỉ muốn hương vị này đọng lại trong miệng của cô cho đến cuối đời.

***

Vào ngày Thứ Năm cuối cùng của Tháng 3, tại một nhà chứa biệt lập trong điền trang của gia tộc Yukline.

Nơi đây đã hoàn toàn bị cải tạo trở thành một sân tập luyện, với không một tia sáng mặt trời được chiếu vào trong, tôi lau sạch mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình.

Cơ thể ướt đẫm mồ hôi được phản chiếu qua hình ảnh trong gương bởi cường độ tập luyện mà tôi đã bám sát theo trong một thời gian dài.

Nếu là tôi trước đây thì tôi sẽ chẳng hề quan tâm tới nó nhưng vì hiện tại nhân cách của tôi lại đang bị ảnh hưởng bởi tên này, cho nên tôi có cảm giác như là đang có một lũ bọ bò quanh khắp cơ thể của mình vậy.

Tak-!

Tôi sử dụng một Ma Thuật đời sống phổ thông. Bởi vì thể thức của nó chỉ có đúng 3 nét, cho nên tôi có thể sử dụng nó dễ dàng chỉ với một cái búng tay.

Nó được gọi là “Rửa Sạch”. Đây là giải pháp tạm thời mà tôi hiện đang sử dụng trước khi thật sự sà mình vào phòng tắm. Nó gom lại toàn bộ mồ hôi và bụi bẩn trên cơ thể của tôi rồi loại bỏ chúng.

Tôi miễn cưỡng làm sạch bản thân như thế rồi nhìn vào đồng hồ.

6 giờ sáng.

Đã 2 tiếng trôi qua kể từ khi tôi thức giấc vào 4 giờ sáng nay và đã được 5 ngày kể từ khi tôi bắt đầu lịch trình tập luyện thể chất hằng ngày trước bình minh này.

Tôi nhìn vào cơ thể của mình ở trước gương.

Thành quả tập luyện của tôi là có thể thấy được. Tất cả múi cơ trên cơ thể của tôi đã hiện ra một cách rõ nét và hoàn hảo, không quá to nhưng cũng không quá nhỏ. Tôi trông cũng không có khác biệt nào là quá đáng kể so với những tác phẩm điêu khắc.

Đây hoàn toàn là nhờ vào [Người Đàn Ông Thép]. Tôi hoàn toàn không có chút khó khăn nào trong việc tập luyện và thậm chí là cả những cơn đau cơ của tôi cũng phục hồi cực kỳ nhanh chóng.

Chỉ với 1-2 tháng tập luyện đều đặn nữa thôi, thì năng lực thể chất của tôi thậm chí sẽ còn có thễ dễ dàng vượt qua các cầu thủ NFL và NBA luôn. 

“Giờ tới lộ trình tiếp theo…”

Điều Khiển Kiếm.

Tôi lấy ra những vũ khí mà tôi đã yêu cầu thợ rèn làm vào ngày hôm trước. Tuy nhiên, tôi không chỉ yêu cầu 1 cái. Mà nó còn khá nhiều nữa. Chính xác thì là 20.

Chúng được làm từ thép gỗ. Nó là một trong những kim loại tốt nhất thế giới này, chúng có màu và trọng lượng giống hệt như gỗ nhưng lại cứng hơn cả sắt.

Thứ vũ khí này có thể được miêu tả bởi 2 từ, một hình bát diện sắc bén…

Nó to bằng một nửa cẳng tay của tôi và có hình dạng tương tự như một cái shuriken, nhưng nó không có tay cầm và có những lưỡi dao màu đen đối xứng với nhau.

Thứ này sắc bén ở mọi mặt, điều này làm cho nó cực kỳ phù hợp với Psychokinesis.

Không chỉ có thể dễ dàng đâm, cắt, khoan, xuyên thủng hay tấn công, mà trong trường hợp khẩn cấp, tôi còn có thể sử dụng chúng để dựng nên một cái khiên nữa.

Dù sao thì, nó trông đại khái cũng giống như là mấy cái shuriken, nó sẽ là vũ khí chính của tôi cho tới khi tôi mua được Ngọc Thạch. Đương nhiên, là tôi cũng sẽ sử dụng Ngọc Thạch để chế tạo ra loại vũ khí y hệt.

“Bay lên.”

Theo lời nói của tôi, tất cả 20 chiếc shuriken đều bay lên.

Goooo…

Số lượng như thế nhanh chóng bay lên, nhưng rồi chúng lại bị va vào nhau một cách dữ dội.

Kang-Chang! Tang-! King-! Ching-!

Trần nhà và những cái cột xung quanh đã bị xé nát, vậy nên tôi ngay lập tức giảm số lượng xuống con số 10.

Tôi vẫn chưa làm quen được với thứ này. Kim loại gọi là thép gỗ thật sự có chất lượng quá cao.

5 trong số 10 chiếc shuriken được dàn sang bên phải và chỗ còn lại thì dàn sang bên trái. 10 chiếc shuriken lơ lửng trong không trung tạo nên 2 toà tháp đối xứng.

Tôi tự hỏi là liệu tôi có thể điều khiển chúng chính xác hơn nếu giảm số lượng không…vậy nên tôi đã bắt đầu thử.

Tăng tốc nào.

Ting-!

Hai chiếc shuriken va vào nhau và nảy ra.

“….!”

Một trong số chúng đã cắt qua vai của tôi.

Chết tiệt.

Tôi hơi nhăn mặt và lùi lại. Tuy nhiên, ngay lúc đó, một chiếc nữa đã bay về phía đùi của tôi.

“…Đau v~ cả ***.”

Lần này thì cơn đau đã khiến cho tôi không thể đứng vững được nữa. Thảm hoạ này được gây ra là bởi vì tốc độ của 10 chiếc shuriken là khác nhau.

Chính vì vậy cho nên tôi mới có thể cảm nhận được sức công phá của chúng bằng chính cơ thể này.

Tôi suýt nữa thì đã tự giết mình một cách lãng xẹt rồi.

“….Hup!”

Tôi rút chiếc shuriken cắm vào đùi ra với một hơi thở mạnh.

Máu trào ra, nhưng tôi không cần phải được điều trị .

Bởi vì có [Người Đàn Ông Thép]. Nên bất kể là về Mana hay thể chất, thì tốc độ phục hồi của tôi cũng thuộc hàng phi nhân loại.

“Lần nữa.”

Trước khi vết thương ở đùi tôi được chữa lành, tôi lại một lần nữa điều khiển 10 chiếc shuriken bằng tâm trí.

Chang-!

Một trong số chúng lại bật ra và đâm vào vai của tôi.

“…!”

Đau thật.

Tuy nhiên, tôi vẫn không làm mấy thứ như là nghiến răng, hét hay là mở căng con mắt.

Không, tôi không thể. Tôi thật sự chỉ muốn phun ra mọi câu chửi thề mà mình biết, nhưng chúng lại không bao giờ tuôn ra.

“Chỉ là mấy chiếc shuriken…”

Tôi đang tức giận.

Tại sao chỉ là mấy cái shuriken, mấy thứ vũ khí tầm thường như chúng mày, mà lại dám từ chối mệnh lệnh của tao.

Tụi bay chọn nhầm đối thủ rồi. Tao sẽ làm cho tới khi thành công thì thôi, thề trên danh dự…

Nhân Cách [Ganh Đua] của tên này đã được kích hoạt.

Chẳng phải có câu nói nổi tiếng rằng, học bằng cơ thể vẫn tốt hơn học bằng sách sao?

Cơ thể của tôi càng bị thương bao nhiêu, thì tôi sẽ lại càng thành thục thêm bấy nhiêu, vậy nên tôi cứ lao theo nó.

…Ngày hôm ấy.

Tôi đã bị cắt qua chính xác là 108 lần và bị đâm 13 lần trước khi hoàn thành việc tập luyện.

Đương nhiên, trận chiến này vẫn chưa kết thúc đâu và tôi thì vẫn còn dư năng lượng, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác vì còn có lớp học vào 3 giờ chiều.

***

3 giờ chiều. Trong giảng đường của lớp A tại Tháp Viện. 

Không giống như lớp học lần trước, giờ đây trong giảng đường đã có một bầu không khí khác hẳn.

Nguyên nhân là bởi Sylvia và Ifrin. Đây là tiết học đầu tiên từ sau cuộc ẩu đả giữa hai người bọn họ.

“Hum. Ehem.”

Ifrin cố gắng không chú ý tới Sylvia, nhưng ánh mắt của cô thì cứ liên tục đá về bên đó, còn Sylvia thì lại chẳng thèm bận tâm nhìn về phía cô ấy.

Như một lẽ hiển nhiên, lớp học giờ đây đã chia thành 2 phe. Phe thường dân ủng hộ Ifrin và phe quý tộc chê trách cô bên phía Sylvia.

Ở giữa bầu không khí căng thẳng và thù địch ấy…

Katchak-

Cánh cửa của giảng đường mở ra và Giáo Sư Cấp Cao Deculein xuất hiện.

Hắn ta vẫn ăn diện gọn gàng như thường lệ.

Ifrin vô thức siết chặt cây bút ở trong tay. Ngay sau khi trở lại phòng vào tối hôm qua, cô ấy đã một lần nữa lấy lại sự phẫn nộ bằng việc đọc lại lá thư của cha, vậy nên chỉ nhìn vào mặt của hắn thôi cũng đã khiến cô có một loại cảm xúc thật phức tạp.

Deculein leo lên bục giảng. Chỉnh lại quần áo như thường lệ và đặt tập giáo án lên bàn.

“Rất vui được gặp các em.”

Mọi người đáp lại tông giọng ngạo nghễ đó với một lời chào theo phản xạ.

“Bài học ngày hôm nay sẽ liên quan trực tiếp tới việc thấu hiểu “Nguyên Tố Thuần Khiết”.”

Các Ma Thuật Sư mở tài liệu của họ ra. Hôm nay là một bài giảng tự viết, cho nên mọi người đều mang theo một cuốn sách gọi là “Hiểu Về Các Nguyên Tố” được viết bởi Deculein ra.

Nhân tiện thì, Ifrin không thể mua được nó bởi vì cô ấy không có tiền.

“Như các em đã được biết, thì “Nguyên Tố” là nền tảng của hầu hết mọi loại Ma Thuật. Tuy nhiên, có rất nhiều Ma Thuật Sư vẫn còn đang nhầm lẫn giữa “Phân Loại Ma Thuật” và “Nguyên Tố Thuần Khiết”.”

Ví dụ, “Đặc Tính” là thứ đếm trước còn “Phân Loại” sẽ là thứ đếm sau.

Để dễ hình dung, chúng ta hãy xem xét tới hành động tạo ra ngọn lửa. Bản thân Nguyên Tố Lửa chính là “Nguyên Tố Thuần Khiết”.

Tiếp đến sẽ là sự tàn phá được tạo lên bởi ngọn lửa. Phần đó chính là “Phân Loại Tàn Phá.”

“Vậy nên hôm nay ta sẽ dạy cho các em về một Ma Thuật.”

Bàn tay của các Ma Thuật Sư đều đang bận rộn. Bọn họ cúi đầu xuống và lật không ngừng sang trang tiếp theo. Không có một điều gì trong bài giảng hôm nay được viết trong cuốn sách này cả.

Tak-!

Ánh sáng của giảng đường đã bị dập tắt chỉ với một cú búng tay từ hắn ta. Trong bóng tối, một Vòng Tròn Ma Thuật cùng với cái tên của nó được hiện lên.

[Tàn Viêm]

“Huh?”

“Hm?”

Mọi người đều ngạc nhiên. [Tàn Viêm] là một trong nhưng Ma Thuật khó nhất trong phần “Nguyên Tố Thuần Khiết”.

“Không có gì phải ngạc nhiên hết. Ta không bảo với các em là các em cần phải học Ma Thuật này. Để nói đến Ma Thuật này, thì khả năng của các em vẫn còn quá non nớt. [Tàn Viêm] chỉ là một tài liệu để tham khảo thôi.”

Deculein bình tĩnh tiếp tục bài giảng.

“Như các em đã biết, thì chỉ cần 8 nét là đủ để tạo ra một ngọn lửa thông thường.”

Những ngọn lửa bùng lên trong không trung ngay khi hắn ta vửa thốt lên những lời đó. Đó là Ma Thuật của Deculein.

Đến cả những đốm lửa bùng lên của hắn cũng tao nhã một cách không cần thiết.

“Tuy nhiên đối với [Tàn Viêm] thì lại cần tới 88 nét.”

Một ngọn lửa không có âm thanh hay hình dạng.

Ma Thuật mang cấp độ cao-hơn-trung-bình được sử dụng để diệt chủng và thiêu rụi này cần tới 88 nét để phục vụ hoàn toàn cho mục đích là “thiêu rụi”. Nếu muốn sử dụng nó thì một người cần phải thêm ít nhất là 60 nét nữa.

“Có ai biết là tại sao không? Chỉ bởi vì nó là một ngọn lửa kỳ lạ sao? Hay là do “Nguyên Tố Thuần Khiết” này được tạo nên bởi sự pha trộn giữa Ma Thuật Kiểm Soát và Ảo Giác?”

Mọi học sinh đều chớp mắt.

“Vậy thì tại sao nó lại được định nghĩa là một Nguyên Tố Thuần Khiết chứ không phải là một Phân Loại trong khi nó là sự kết hợp giữa cả hai? Thứ gọi là Nguyên Tố Thuần Khiết rốt cuộc là cái gì? Có quá nhiều câu hỏi cần được đặt ra.”

Bài giảng của hắn có một sức hút kỳ lạ.

“Các em có lẽ đã sống mà chưa bao giờ tự hỏi bản thân một câu như vậy. Lý thuyết sau cùng cũng chỉ là một loại gia vị mà thôi và tất cả các em thì lại cần phải học Ma Thuật bằng chính trực giác của bản thân.”

Rồi sau đó những ngọn lửa bùng lên rải rác khắp trên trần nhà. Nó có màu đỏ. Nhưng rất nhanh sau đó nó đã chuyển thành màu xanh dương rồi sau đó là màu đen.

Toàn bộ 150 Ma Thuật Sư đều trố mắt ngạc nhiên.

“Các em đầu tiên cần phải hiểu rõ và nắm bắt được thể thức của Nguyên Tố Thuần Khiết “Lửa”.”

Trước đó không lâu, đã có một Vòng Phép vô cùng đơn giản được trình chiếu.

Đó chỉ là Ma Thuật [Lửa] với 8 nét.

Kể từ đó trở đi-

Các Ma Thuật Sư, bao gồm cả Ifrin, những người mà chỉ quan sát cho tới giờ, cũng đã theo bản năng lấy công cụ ghi chép ra.

Ngoại trừ Sylvia, cô ấy vẫn vô cùng bướng bỉnh.

Tôi không có gì để học hỏi từ thầy hết. Bất kể là lý thuyết hay thực hành, thầy đều không thể dạy cho tôi thứ gì cả…

Đó là bởi vì cô ấy vẫn còn hờn giỗi.

“Hãy nhìn kỹ. Các em có thể thay đổi màu sắc của ngọn lửa bằng cách thêm hai nét mỏng này vào Vòng Phép của [Lửa].”

Màu đỏ thì thêm một, màu xanh thì thêm hai.

“Thêm 4 nét nữa sẽ khiến cho ngọn lửa trở nên lớn hơn.”

Để khiến cho ngọn lửa mạnh mẽ hơn thì cần thêm 4 nét.

“Nhân tiện, nếu như thêm 7 nét này vào [Lửa] thì các em sẽ có thể khiến cho nó “chảy xuống”.”

Ngọn lửa chảy xuống như một dạng kỹ xảo.

Nó giống như là dung nham. Ngọn lửa đang thật sự “Chảy xuống”.

“…”

Lúc đó, Sylvia, người đang cố gắng hết sức để phớt lờ bài giảng, cũng đang dần buông lỏng hơn. Tay của cô ấy đang ngứa ngáy trước nội dung bất ngờ này.

Không, không phải thế. Bài giảng của Deculein thật sự quá tuyệt.

Những người ưu tú, hay thậm chí là các thiên tài, đều sử dụng Ma Thuật bằng trực giác. Vậy nên lý thuyết của họ thường rất rập khuôn, chính vì thế cho nên các học sinh chỉ có thể lấp lại những chi tiết còn thiếu bằng chính trực giác của bản thân.

Nếu Ma Thuật chỉ toàn là lý thuyết, thì tất cả những Ma Thuật trên thế giới này đã được copy paste vào trong một cái khuôn rồi.

Sylvia cũng không nằm ngoài cái khuôn thiên tài đó. Ngay từ đầu, thì Đặc Tính của cô ấy cũng là Khởi Nguyên chứ không phải là Nguyên Tố. Cô ấy không có nổi chút kiến thức nào về những lĩnh vực phức tạp như Nguyên Tố Thuần Khiết.

Còn nữa, nếu như quá dựa vào lý thuyết, thì một người sẽ không thể nào có đủ thời gian để học về Ma Thuật chân chính.

Mỗi nét đều có từng này và cần tới từng này Mana. Vòng Tròn này có tác dụng gì? Vòng Tròn kia có tác dụng gì?

Nếu như muốn hiểu hết về toàn bộ những thứ đó, thì một người sẽ phải mất tới cả năm chỉ để học được duy nhất 1 Ma Thuật nhưng rồi nó vẫn sẽ là rất khó để sử dụng Ma Thuật đó một cách tự nhiên.

“Giờ thì, hãy nhìn vào 7 nét này một lần nữa.”

Đây có thể được coi là “sự mâu thuẫn”

Một người được coi là ưu tú, là một người có trực giác nhạy bén.

Tuy nhiên một người ưu tú như vậy lại không thể giải thích được trực giác đó trông như thế nào.

Vì vậy, để có thể chỉ dạy được đủ tốt, thì họ vẫn cần chút vốn hiểu biết nhất định về lý thuyết.

Tuy nhiên, những người vượt trội về mặt lý thuyết lại không phải là người ưu tú bởi vì họ đã quá vùi mình vào lý thuyết mà bỏ quên đi trực giác hay cũng có thể là do họ có khiếm khuyết về mặt trực giác cho nên mới không thể thực hiện được những Ma Thuật trên cấp trung.

Đó chính là lý do vì sao mà các Giáo Sư thường là nửa nạc nửa mỡ. Họ đưa cho những Ma Thuật Sư trẻ đủ lý thuyết để xây dựng cho họ một cái khuôn vững chắc rồi có được trực giác từ nó, nhưng suy cho cùng thì họ cũng chỉ có thể giải thích Ma Thuật dựa trên trực giác mà thôi.

Nhưng Deculein thì lại không như vậy.

“7 nét này, nếu như được thêm vào thể thức, thì sẽ khiến cho ngọn lửa chảy xuống. Tuy nhiên, Vòng Phép này lại có nét tương đồng với một thứ mà các em đã từng thấy.”

Cô ấy có vẻ như là đã nhận ra thứ mà hắn ta sắp nói.

Nước.

Bởi vì thể thức của Nguyên Tố nước đã được tách ra và thêm vào [Lửa], cho nên nó mới có thể chảy xuống giống như nước.

Đó là sự kết hợp giữa 2 Nguyên Tố Thuần Khiết.

“Đúng vậy. Thể thức này chính là đặc tính của nước. Lửa và nước. Sự pha trộn giữa hai Nguyên Tố Thuần Khiết này là rất khó để thực hiện, nhưng nếu như các em biết được điều kiện đằng sau nó, thì việc hiểu được nó sẽ là rất dễ.”

Ngay khoảnh khắc ấy – Sylvia đã cảm sống lưng như nổi da gà.

Đây là một trải nghiệm rất lạ vì bài giảng này đã hơn cả mong đợi của cô, và nó khiến cho cô cảm thấy được một cảm giác mà cô đã không còn được có từ rất lâu.

Hiện giờ m-mình đang học.

Cảm giác như…là mình đang thật sự học hỏi từ Deculein.

Vấn đề là, giờ đây Sylvia lại không cầm theo bất kỳ công cụ ghi chép nào. Đó chính là bởi cái tính bướng bỉnh của cô khi đã đinh ninh rằng là bản thân sẽ không cần học bất cứ thứ gì ở đây.

Nói cách khác, thì ai mà nghĩ được rằng là tên Deculein đó, một kẻ đã từng vô cùng ganh tị với tài năng của các Ma Thuật Sư Tân Binh, lại thật sự chuẩn bị cho họ một bài giảng tử tế đâu chứ. Họ cứ nghĩ là hắn chỉ đang ba hoa về bản thân.

“…”

Mọi người trong lớp A đều đang tập trung vào Deculein như thể là bị ám ảnh bởi hắn vậy.

Mọi người đều đang ghi chép, ngoại trừ mình.

Cô ấy đang cảm thấy bồn chồn.

Tôi có thể tiếp thu bài giảng này tốt hơn tất cả các người. Tôi có thể hiểu nó sâu sắc hơn mấy người rất nhiều. Tại sao tôi lại phải là người duy nhất cơ chứ?

Một Sylvia đang bồn chồn cẩn thẩn duỗi tay ra. Một nữ Ma Thuật Sư ngồi cạnh cô đang để hộp bút mở, vậy nên cô chậm rãi duỗi bàn tay ra như thể một con nhện đang rình rập con mồi.

Ngay lúc đó, ánh mắt của họ đã chạm nhau trong chốc lát.

Học sinh đó rồi cũng nhanh chóng quay trở lại tập trung vào bài giảng, tuy nhiên còn Sylvia thì lại đang chìm trong sự hổ thẹn khi vừa bị bắt quả tang giữa chừng.

“…”

Sylvia, người đang vật lộn, nghiến chặt răng của mình, và gần như là đang bày tỏ sự khốn cùng qua gương mặt của bản thân. Giờ cô ấy phải thật cẩn trọng để ngăn không cho làn sóng Mana bùng phát ra khỏi cơ thể.

Luồng Mana tập trung ở phần bụng của cô nhanh chóng dâng lên huyết quản và dần dần thoát ra từ các đầu ngón tay. Nó là một màu xanh, nhưng rồi nó đã bắt đầu biến đổi từ những màu sắc rực rỡ thành một cây bút dài và cùn.

Đó là một chiếc bút chì.

“Vì vậy, cho nên Đặc Tính của [Tàn Viêm] là vô cùng phức tạp.”

Một cơn gió lặng lẽ nổi lên

Thứ đang nổi lên mà không có hình dạng là một làn khói, đó là sự kết hợp giữa lửa và nước.

Sự kết hợp của 3 loại Đặc Tính đã tạo nên [Tàn Viêm].

“Đây là một Ma Thuật Nguyên Tố Thuần Khiết vì nó được tạo nên từ nguyên bản của lửa, nước và gió. Giờ, chúng ta hãy cùng nhau đơn giản hoá [Tàn Viêm]. Để tôi cho các em thấy những thể thức cần thiết đê thực hiện nó.”

Sylvia đã quá cuốn vào bài giảng của hắn.

Lần đầu tiên trong một thời gian rất dài, cô đã có thể dồn hết sự chú ý vào giọng nói và gương mặt của một giáo sư mà cô có thể gọi là “thầy” cùng những lời giảng của hắn ta.

Một ngày nào đó, mình có thể sẽ lấy lại được một chút cảm xúc mà mình tưởng chừng như là đã đánh mất từ khi còn chỉ là một đứa trẻ…

—————————————————————————————————-

Tôi có Zhongli hệ hoả C1 rồi đấy mấy bác ạ. :’)

Khoe vậy cho mọi người biết thôi.

Chúc ngủ ngon…