Trans: Kdun
Chuyện là vào một buổi sáng nọ (cụ thể là sáng này), trong lúc đang thuyết trình tôi bỗng nghĩ là: “Sao mình éo dùng moẹ Psychokinesis Sơ Cấp cho rồi nhỉ?” ( ఠ ͟ʖ ఠ)
Và từ đó Psychokinesis Cho Người Mới => Psychokinesis Sơ Cấp ra đời ___〆(・∀・)
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
—————————————————————————————————-
“Thật thảm hại…”
Deculein tạm dừng lớp học với lời nhận xét cay độc của mình. Bầu không khí trong lớp học bỗng trở nên nặng nề trong chốc lát trước sự thất vọng được bộc lộ của một Giáo Sư Cấp Cao. Theo sau đó là những tiếng thở dài. Các Debutant này cảm thấy như là giấc mơ của mình đã bị tan vỡ ngay sau khi đụng phải một bức tường. Ma Thuật của Deculein thật sự quá kinh khủng. [Psychokinesis] của hắn ta như thể là một hàng phòng thủ nặng ký, một pháo đài bất khả xâm phạm tới mức dễ dàng nhận được một câu hỏi như “Làm sao mà [Psychokinesis] lại có thể làm được như thế chứ?” trước những kẻ cố gắng vây hãm nó.
Dựa theo kiến thức phổ thông của họ, thì [Psychokinesis] là một Ma Thuật rất dễ để tự học và tự làm quen. Tuy nhiên, nếu như họ không mang theo năng khiếu phù hợp, thì hiệu quả vẫn sẽ là rất kém. Nó chắc chắn không phải là một nhánh Ma Thuật quá thiết yếu. Chính vì thế nên, [Psychokinesis] của hắn đúng nghĩa là một kiệt tác. Điều đó đã dấy lên những câu hỏi kiểu như. “Những Ma Thuật còn lại của hắn rốt cuộc trông như thế nào?” và “Mana của hắn rốt cuộc là thuần khiết đến mức nào?”.
Bằng những lời biện minh như thế, những ai không nằm trên hoặc ngang bằng tầm cỡ của một Giáo Sư Cấp Cao đều sẽ không cảm thấy hổ thẹn kể cả khi họ bị khinh thường và đối xử như rác rưởi. Bầu không khí ủ rũ đó kết thúc chỉ trong 3 phút.
“Ah, tệ thật đấy.”
“Nếu tớ mà biết cách làm vậy, thì tớ đã không phải là Debutant rồi.”
“Thầy ấy đang trêu đùa với chúng ta đấy à?”
“Cơ mà, rốt cuộc thì thầy ấy lấy chỗ Đá Mana đó ở đâu ra vậy? Thầy ấy sẽ cần một ối tiền cho chỗ đó đấy.”
“Thầy ấy thật sự biết cách vung tiền qua cửa sổ đấy. Ý tớ là, thầy ấy đã từng tiêu hết 200 triệu Elnes trong một ngày ở nhà đấu giá mà.”
“200 triệu?!”
Những cuộc thảo luận hào hứng như vậy diễn ra trong lớp học.
“Waaaaah…tớ chết mất. Mà nhân tiện, rốt cuộc cậu đã làm như thế nào vậy, Ifrin? Tớ cứ nghĩ là tớ sắp chết rồi cơ.”
Julia hỏi Ifrin ngay sau khi cô ấy vừa hồi phục được ý thức. Ifrin chỉ nhìn cô ấy và lắc đầu.
“…Tớ cũng không chắc nữa. Tớ không biết phải giải thích thế nào.”
Cơ mà, khi cô ấy thành công, thì cô vẫn thấy mừng đến chết đi được. Để phóng đại một chút, thì nó có cảm giác như là hồi cô vượt qua được kỳ thi đầu vào của Toà Tháp ấy. Vì mục tiêu là Ma Thuật của Deculein, cho nên cô đã cố gắng hết sức như thể là mạng sống của cô phụ thuộc vào 30’ đó vậy.
“Cứ nói cho tớ biết là cậu cảm thấy thế nào đi.”
“Nư nà ớ đang ẩy mụt kon àu bàng tay ông ấy.”
“Ý cậu là cảm giác giống như việc cậu đang cố đẩy một con tàu bằng tay không ư?”
Ifrin gật đầu. Ma Thuật của Deculein cũng giống như là lợn rừng Roahawk vậy. Cũng giống như việc hương vị của con quái thú đó không hề giống với bất cứ con lợn nào khác, Ma Thuật của hắn ta cũng là một thứ gì đó rất khác biệt so với các Giáo Sư khác ở trong Tháp Viện.
“Oooooohhh…”
Sau khi đã hoàn toàn vắt hết sức lực, thì thứ duy nhất còn lại trong cô chỉ còn là sự mệt mỏi.
“Không, dù thế thì chẳng phải nó cũng quá khó rồi sao? Tớ nghĩ là thầy ấy đang trêu chúng ta đấy.”
Julia càu nhàu trong khi bạn mình đang tu một ngụm nước lạnh.
“…Tớ nghĩ là tớ hiểu được một chút rồi. Ah, khô hết cả lưỡi.”
“Cậu hiểu gì cơ?”
“Tớ đã nhận ra vài điều.”
Những lời đó không chỉ khiến cho tai của Julie ghé sát lại mà còn cả mọi người xung quanh họ nữa. Ferit và Rondo, những người đang ngồi ở đằng trước họ, cũng đã quay xuống.
“Là gì thế?”
“Thì, tớ thật sự không hiểu rõ Psychokinesis ở cấp độ trên Sơ Cấp lắm. Tuy nhiên, khi tớ cố gắng can thiệp vào Ma Thuật của Deculein…nên nói sao nhỉ…nó giống như là tớ cố đi qua một thứ gì đó ấy.”
Nhận thức bản năng. Psychokinesis Sơ Cấp chắc chắn là không đủ để đánh bại Ma Thuật của một Giáo Sư Cấp Cao. Tuy nhiên, kể cả vậy, thì cô ấy vẫn không bỏ cuộc và chơi hết sức mình.
“Tớ nghĩ là tớ đã tự động biết cách để đối phó ngay sau khi xuyên qua được lớp phòng thủ của nó. Nó như thể là tớ có một cái nhìn sâu hơn về cách mà nó hoạt động ấy.”
Vòng Tròn Ma Thuật của Psychokinesis tự tạo ra các nét cho chính nó để tăng cường sức mạnh cho chính nó. Cách can thiệp của cô cũng được dựa trên nguyên lý như vậy. Nhận thức của cô ấy đã vượt qua được trực giác. Qua đó, cô đã khiến cho viên Đá Mana lay chuyển, dù chỉ là một chút. Cơ mà, cô vẫn đã thành công, và vì cách biệt giữa kết quả của cô và Sylvia cũng không đáng kể, cho nên đây cũng là một thành quả mà cô có thể tự hào.
Viên Đá Mana, đáng giá 3000 Elnes ở trong tay cô hiện giờ chính là bằng chứng.
“Wow, thật sao? Nghe tuyệt thật đấy.”
“Tớ cũng không biết chi tiết về cách mà tớ đã làm nó là như thế nào, nhưng nó là vậy đấy.”
Trước khi cô ấy nhận ra, thì đã có vô số con mắt toả sáng rực rỡ đang nhìn cô rồi. Từ được ưa chuộng nhất bởi các Ma Thuật Sư là “Nhận thức” và ưa chuộng thứ hai là “Hiểu biết”, và cô ấy đã nhắc tới cả 2 từ đó, nó đã khiến cho những gì cô nói nghe đáng tin cậy hơn. Lần trước cô ở hạng bét, nhưng giờ đến cả một hạng bét như cô cũng làm được. Điều đó khiến cho nó lại càng thêm đáng tin hơn.
“Dù sao thì, tớ nghĩ là nó đúng đấy. Cậu cần phải đối đầu với những bậc thầy trong những thứ như là cờ vua để cải thiện mà, phải không? Khi cậu làm điều tương tự với người mới, thì nó cũng chỉ là lật qua lật lại thôi.”
“Ý cậu là vừa tiến vừa lùi ư?”
“Ah, yup. Lưỡi tớ lại hơi khô rồi.”
Ifrin rất tự tin: Con đường mà Deculein gợi ý không hề sai. Nếu họ muốn cải thiện kiến thức, hiểu biết, và kỹ năng của một Ma Thuật Sư, thì họ chỉ cần đi theo con đường mà hắn đã chuẩn bị sẵn cho họ là được. Ấy mà…
Các Ma Thuật Sư khác ở cùng lớp học, chính xác hơn thì là những quý tộc ở phía sau, đã bắt đầu cảnh giác với Ifrin. Đến cả Sylvia cũng đã nhìn Ifrin một cách thận trọng hơn, điều mà không hề xảy ra thường xuyên. Cô ấy cũng đã từng nghe về một tin đồn kỳ lạ mà. Theo đó, Ifrin đã được đích thân Deculein chỉ dẫn cho tới tận tối muộn. Cũng có một Giáo Sư đã chứng kiến hắn ta tan làm rất muộn nữa.
Ban đầu, Sylvia không hề tin vào nó một chút nào, nhưng bước tiến nhảy vọt của cô ấy sẽ là không thể nào giải thích nếu như tin đồn kia không phải là sự thật. Bài dạy kèm riêng của một Giáo Sư Cấp Cao chính là lí do thuyết phục nhất cho sự phát triển vượt trội của cô. Sylvia không thể giữ lại những lời than phiền của bản thân và nhắm mắt lại một lúc. Sao hắn lại trao một phần thưởng như thế cho người hạng bét thay vì người đứng đầu cơ chứ? Trong người cô đang dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
“Này! Sao mấy người vẫn chưa dọn dẹp thế hả?”
Một giọng nói sắc lạnh vang lên, đó là Beck, một nam Ma Thuật Sư ngồi gần Sylvia, cậu ta đang cố bắt chước theo phong thái của Deculein một cách nực cười. Cậu ta đã nhìn vào biểu cảm của Sylvia cho tới khi quyết định đi tới và chỉ trích nhóm thường dân.
“Nhưng bọn tôi đã dọn dẹp chỗ ngồi của mình rồi mà.”
“Sao cơ? Còn thùng rác ở phía sau nữa kia kìa! Giáo Sư Deculein cực kỳ ghét chuyện đó đấy, mấy người không biết à?”
Trong luật lệ của trường, thì không có một sự phân biệt đối xử nào được diễn ra trong Toà Tháp, nhưng các quý tộc vẫn cứ thích xem thường các thường dân một cách kín đáo. Điều đó khiến Ifrin cau mày.
“Nó được đậy nắp rồi thì ai mà thấy được. Nếu bận tâm nhiều đến vậy, vậy sao cậu không tự đi mà làm?”
“Gì cơ? Sao mày dám, con nhỏ thấp h-”
Cánh cửa của của giảng đường mở ra, điều đó khiến cho Beck nhanh chóng ngồi xuống. Deculein đi vào và nhìn về phía cậu ta với vẻ ngao ngán.
“…”
Hắn ta nhìn vào mũi của cậu ta thì đúng hơn. Cậu ta vẫn chưa lau vết máu trên mũi đi nữa. Thậm chí là còn có vài cọng lông mũi dính ở trên chỗ đó nữa kia kìa.
“E-em xin lỗi! Em sẽ không tái phạm nữa đâu!”
Sợ hãi ánh mắt của hắn ta, Beck cúi gập đầu xuống.
“Ngồi về phía cuối đi. Em làm ta khó chịu đấy.”
“Vâng, thưa Giáo Sư!”
Beck ngay lập tức bị cô lập, điều đó khiến cho các thường dân cảm thấy cực kỳ dễ chịu. Theo tự nhiên, họ cũng phớt lờ đi những tiếng run rẩy đến từ cậu ta.
“Nhìn đi kìa~. Không quan trọng là quý tộc hay thường dân; thầy ấy vẫn sẽ quở trách bất kỳ ai.”
Julia huỵch nhẹ vào Ifrin, người đang cau mày và lắc đầu.
“Nó cũng chả có lợi cho chúng ta nhiều đến vậy đâu.”
Deculein tiếp tục lớp học khi vừa đi tới bàn.
“Vừa nãy, các em nghĩ vì sao mà các em lại không thể can thiệp vào Ma Thuật của ta?”
“Bời vì việc phòng thủ vẫn hiệu quả hơn là công kích.”
Cả lớp không hề mong đợi câu trả lời như vậy, nhất là khi nó lại đến từ Sylvia. Bất mãn với Deculein, nên cô nhìn vào hắn ta như một con chó dại, điều đó khiến cho lông mày của Ifrin nhướng lên trong sự tò mò.
“Giáo Sư cũng nên thử minh hoạ một lần xem sao.”
Cô ấy tiếp tục. Một trò chơi nơi mà việc phòng thủ nằm ở vị trí có lợi hơn rất nhiều. Sylvia không quan tâm là cô có thể giữ được bao lâu, dù chỉ có 5 phút, hay thậm chí là 3 phút. Cô vẫn sẽ thấy thoả mãn nếu như cô có thể nhìn thấy Deculein rùng mình trong từng giây mà hắn vật lộn.
“Phải đó. Việc phòng thủ có lợi hơn vẫn luôn là lẽ thường tình mà.”
Ifrin tiếp lời, điều đó khiến cho Sylvia lại càng thêm tức giận.
“Được thôi.”
Deculein gật đầu. Hắn ta đang tràn đầy niềm tin rằng [Psychokinesis] của mình vượt trội hơn hoàn toàn so với những Debutant này. À không, chính khí chất của hắn cũng đã khiến họ cảm thấy bản thân hắn khác biệt hoàn toàn so với phần còn lại của Tháp Viện rồi.
“Em có thể thử.”
Sylvia ngay lập tức triển khai Psychokinesis, như thể là cô ấy đã mong đợi những lời đó từ rất lâu rồi. Theo Ma Thuật của Sylvia, viên Đá Mana đã bắt đầu lơ lửng.
Whiiiiiing-!
Deculein ngay lập tức bắt được nó.
“Ohh…?”
Sylvia đang cảm thấy hoang mang. Nó nhanh tới mức cô còn không nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra. Hắn ta lấy được nó từ cô chỉ trong tích tắc trong khi cô còn không hề hay biết…không; nó còn nhanh hơn vậy nữa kìa.
“Tới lượt em, Ifrin.”
Sau một ánh nhìn, Ifrin ngay lập tức lục lọi trên bàn, sách, hộp bút, và cả sổ ghi chép. Rồi sau đó cô ấy cúi đầu như thể là đang hổ thẹn và bất lực.
“Em xin lỗi. Em không biết viên Đá Mana của em đi đâu rồi nữa. Em đã làm mất nó trong giờ giải lao rồi.”
“Ta sẽ lấy lại nó.”
“…Oh! Em tìm thấy rồi. Nó ở trong túi của em á. Em xin lỗi. Em sẽ thử ngay bây giờ.”
Ifrin lấy viên đá Mana ra và khiến cho nó trôi nổi bằng Psychokinesis. Cô ấy tập trung đến nỗi mà mũi của cô như thể là sắp chảy máu thêm lần nữa vậy, thế nhưng Deculein vẫn cướp được nó từ cô trong một khoảnh khắc. Kết quả vẫn không khác gì so với Sylvia.
“Vừa nãy là gì vậy?”
Ifrin có cảm giác như là cô vừa bị tông phải bởi một đoàn tàu vậy…không, ba đoàn tàu chứ, Deculein bình tĩnh nói tiếp.
“Nếu như sự khác biệt trong tài năng của người công kích và người phòng thủ ở mức độ này, thì nó sẽ không còn là giao thoa nữa. Nó sẽ chỉ còn là bạo lực một chiều.”
Ifrin và Sylvia, những người đang chịu chung một loại sang chấn tâm lý, nhau mày.
“Đó chính là lí do vì sao mà các em nên hiểu rõ giới hạn của bản thân và đó chính là lí do vì sao mà các em nên hiểu rõ về “Giao Thoa Mana”, thứ khác biệt với “Giao Thoa Ma Thuật.”
Deculein tắt ánh đèn của lớp học chỉ bằng một cú búng tay. Ba Vòng Tròn Ma Thuật của [Psychokinesis] sau đó đã xuất hiện. Lần lượt là Sơ Cấp, Trung Cấp và Cao Cấp.
“Các em không cần thiết phải phá huỷ cả Ma Thuật. Các em thậm chí còn không cần phải can thiệp vào nó với một Ma Thuật tương đương.”
Deculein lại tiếp tục búng ngón tay, và một nét màu đỏ được vẻ lên trên phần lõi của mỗi Vòng Tròn.
“Các em chỉ cần bơm “Mana” vào và tiếp cận nó với mục đích duy nhất là phá huỷ phần “mạch lõi” của vòng tròn là được.”
Đó là một cách khá phổ biến để giải thích Giao Thoa Mana, một kỹ thuật mà hầu hết các Ma Thuật Sư đều có thể học được qua quá trình sống tại Toà Tháp. Tuy nhiên, nó lại không phải là giải pháp chung cho tất cả mọi cuộc tấn công vào Ma Thuật. Bọn họ có thể can thiệp vào Ma Thuật mà họ quen thuộc và thấu hiểu, và vì thời gian là yếu tố tối quan trọng trong thực chiến, cho nên hầu hết bọn họ thường ưa chọn cách là sử dụng rào chắn hoặc là thi triển một Ma Thuật y hệt để đối mặt hơn.
Có câu nói là, có công mài sắt có ngày nên kim mà.
“Nhân tố chính của kỹ thuật này, được gọi là “Giao Thoa Mana”, nó được dùng để phân biệt “mạch lõi” của Vòng Tròn Ma Thuật. Ta sẽ cho các em thấy cách để nhận diện nó.”
Deculein dễ dàng mô tả phương pháp Giao Thoa Mana này trong khi minh hoạ và giải thích cách xác định vị trí mạch lõi của một Vòng Tròn Ma Thuật.
“Kể cả khi các em đụng phải một thể thức Ma Thuật mà các em mới thấy lần đầu tiên, vẫn hãy luôn nhớ giữ cho bản thân không bị hoang mang và nhìn nhận tình huống dưới góc nhìn của một Ma Thuật Sư. Vòng Tròn Ma Thuật nào cũng sẽ có mạch lõi, dù cho nó có là thế thức Tàn Phá, Hỗ Trợ hay Nguyên Tố gì đi nữa. Tương tự như vậy, qua đó, các em sẽ có thể dự đoán được vị trí của nó, việc đó sẽ cho phép các em tiến vào công kích và quấy nhiễu nó.”
Hắn ta không chỉ đọc sách Ma Thuật và còn cả sách giáo khoa nữa. Hắn ta thậm chí còn đọc cả những cuốn sách hiếm và sách cổ mà đến cả các quý tộc khác còn không thể tìm thấy và giải mã nó. Sử dụng hệ thống và thiết lập của trò chơi làm tài liệu tham khảo, hắn ta đã so sánh và đối chiếu với hàng chục, hàng trăm Ma Thuật mà hắn ta đã học được qua [Thông Hiểu].
“Khi các em sử dụng Giao Thoa Mana, thì việc can thiệp vào một Ma Thuật sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Giờ, hãy nhìn vào Vòng Tròn của [Cơn Lốc Lưỡi Dùi] này.”
Về mặt chuyên, thì hầu hết các Ma Thuật Sư, à không, gần hầu hết các Ma Thuật Sư, sẽ giữ kín nó như là một bí mật, nhưng Deculein lại không hề do dự mà chia sẻ chuyện này với các học sinh.
“Ma Thuật chảy trong mỗi nét của Tàn Phá là mạch luôn được lan toả từ phía trong và phía ngoài như thể là nó luôn trong trạng thái chực chờ được phát nổ vậy, và khi đã ghi nhớ điều đó ở trong đầu….”
Các Ma Thuật Sư lại bắt đầu ghi chép. Bọn họ tập trung vào từng câu nói của Deculein, như thể là mọi thứ nằm trong lời nói của hắn, từ từ ngữ cho đến âm điệu, đang được khắc vào tai của họ. Sức hút của Deculein luôn khiến cho bọn họ bị mê hoặc. Đó là hiệu ứng tích cực đến từ [Thị Uy Tao Nhã].
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng.
6 giờ tối.
Ngay khi đồng hồ điểm con số đó, Deculein ngay lập tức dừng bài giảng.
“Hôm nay tới đây thôi.”
“…”
Các Ma Thuật Sư kia cảm thấy bối rối: Bài giảng của Deculein vẫn chưa hoàn tất. Tuy nhiên, hắn ta vẫn rất cặn kẽ về vấn đề thời gian. À không, đó gần như là ép buộc khi hắn ta luôn đảm bảo rằng mình không kết thúc quá sớm hay quá muộn. Hắn ta luôn đến vào lúc chính xác là 3 giờ và rời đi vào lúc 6 giờ. Chính vì thế cho nên lớp học của hắn chưa bao giờ là quá sớm hay quá muộn.
“…Chúng ta chỉ còn một chút vấn đề vẫn chưa nói tới nữa thôi. Xin thầy hãy nói cho chúng em cách để can thiệp vào Nguyên Tố Thuần Khiết dễ dàng hơn đi.”
Deculein giương mắt nhìn các Debutant, ánh nhìn đó chỉ đơn giản là lòng thương hại.
“Than vãn đủ rồi đấy. Các em mới là những người đang lãng phí thời gian của bản thân. Các em tốt hơn hết là vẫn nên tự tưởng tượng và nhận thức thì hơn.”
Sau khi nói vậy, hắn liền thu dọn quần áo và rời khỏi giảng đường với những ánh mắt trống rỗng đang nhìn hắn đến từ các Debutant. Mọi người vẫn thường đứng dậy ngay tức khắc khi lớp học kết thúc. Nhưng hôm nay thì không.
“…Ah.”
Một ai đó đã rên rỉ. Có lẽ đó là Ifrin. Sylvia thì chớp mắt một cách trống rỗng trong khi vẫn đang cầm chiếc bút chì. Việc ngắt quãng của tên Giáo Sư đó đã làm cô bận tâm tới lần thứ 3.
“Cái quái gì vậy chứ? Thầy ấy rốt cuộc mong chúng ta tưởng tượng phần còn lại như thế nào giờ?”
Một Ma Thuật Sư lải nhải, nhưng mọi người trong lớp học cũng đang cảm thấy y như vậy. Bọn họ liên tục nói xấu sau lưng Deculein mà không thèm rời khỏi lớp, nhưng ngay khi họ nhận ra rằng là hắn không quay lại, thì họ liền lôi thế giới ra để đổ lỗi thay.
****
Impurium, được định vị ở Phía Nam và nối liền với hệ thống, nơi đây được đích thân Hoàng Đế của Đại Lục này điều hành. Nơi này chính là trung tâm hành chính của Đế Quốc, được bảo vệ bởi dãy núi Kidea.
Bên dưới lòng đất của thành phố, nơi đóng trụ sở của các cơ quan khác nhau tại Đế Quốc như là Cục Ngoại Vụ, Cục Nội Vụ, Cục Tư Pháp, và vân vân, đều có trụ sở nằm tại đây, nơi này còn có cả một phòng thẩm vấn tội phạm cho Cục Cảnh Sát nữa. Đó chính là nơi mà Rock Hark đang bị thẩm vấn.
“Ngươi sẽ bị gửi tới Recordak.”
Lilia Primienne, Phó Cảnh Sát Trưởng của Cục Cảnh Sát, hiện đang thẩm vấn hắn ta. Cô ấy khá nổi tiếng trong Impurium này.
“Ngươi sẽ dành một năm ở đó cho tới khi chết. À không, có khi là còn chưa tới một năm đâu.”
Rock Hark mang một ánh mắt vô hồn. Primienne có một mái tóc dài màu xanh dương được cột lên theo kiểu đuôi ngựa. Bên trong bức tường trong suốt và lạnh lẽo, ánh hào quang mạnh mẽ của cô đang ở đó chờ đợi.
“…Có lời biện hộ nào không?”
Primienne hỏi. Giọng nói của cô cứng rắn, nhưng âm điệu lại mềm mại, cô ấy có một chất giọng rất tốt mặc cho vẻ ngoài khá bình thường.
“Ta đang hỏi là ngươi có biện hộ gì không?”
Rock Hark vẫn không trả lời. Mạch của cô hiện lên cả trên thái dương.
“Dùng nó đi.”
“…Hửm?”
“Năng lực của ngươi ấy.”
Hắn cười khỉnh trong khi nhắm mắt. Ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ Ma Thuật ở xung quanh đã bị cắt đứt. Ngay khi biết rằng là quả cầu pha lê quan sát phòng thẩm vấn không hoạt động. Primienne đã trở về con người thật
“Tên khốn.”
“…”
“Tôi đã nói với anh là không được làm chuyện gì có hại cho hội cơ mà.”
Rock Hark nhìn vào Primienne, vẫn không nói một lời. Cô nhìn lại hắn với gương mặt vô cảm.
“Nếu được thì tôi đã giết anh ngay lập tức rồi. Nếu như chuyện anh là người của hội bị lộ ra, thì đám dư luận đang áp bức kia sẽ còn dồn vào mạnh mẽ hơn. Lí do duy nhất giúp cho anh còn sống chỉ là vì mục đích nghiên cứu thôi. Vậy nên, đừng có dại mà nhắc tới cái tên Huyết Tráp.”
“…Cô nghĩ chúng ta vẫn còn có khả năng thoát khỏi Hoàng Đế sao?”
“Chỉ cần anh không để lộ chuyện thì vẫn có khả năng. Các thành viên của Huyết Tráp kể từ lúc sinh ra cũng không có điều gì khác biệt so với con người bình thường cả.”
“Không, chúng ta được sinh ra với sức mạnh của quỷ. Cô nghĩ vì sao mà bọn họ lại sợ chúng ta chứ?”
“Đồ khốn. Chỉ cần chúng ta có sức mạnh, thì dù có là thành viên của Huyết Tráp hay không cũng đâu quan trọng.”
Primienne giận dữ nói linh tinh, nhưng biểu cảm của cô ta thì vẫn vậy.
“Còn một chuyện nữa, tại sao anh lại đi khiêu khích Deculein làm gì? Gia tộc Yukline vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta mà.”
“…Bọn họ đang quyết định thủ tiêu hắn ta sao?”
Rock Hark hỏi. Primienne nhíu mày.
“Chúng ta chỉ quan sát hắn thôi, nhưng nếu như các Đao Phủ bắt đầu hành động, thì sẽ chẳng có ai mà họ không giết đâu.”
“Cô không cần phải giết hắn. Hắn ta không phải kẻ giả mạo. Hắn là một quý tộc “thật sự”.”
“Quý tộc thật sự? Tên ngu ngốc này. Tôi không quan tâm đến hắn mà là tội lỗi của hắn kìa.”
Rock Hark lắc đầu, nhớ đến Deculein mà hắn đã nhìn thấy ngày trước. Chính bản thân hắn đã khẳng định rằng các thành viên của Huyết Tráp là con người, không phải là quỷ dữ. Ánh mắt của hắn nhìn xuyên thấu Rock Hark như thể là hắn đang nói thật, và không có gì cần phải nghi ngờ hết. Trong quá khứ cũng không có nhiều quý tộc được giống như hắn ta. Không, có khi ngay từ đầu cũng chẳng bao giờ có ai giống vậy.
Hắn ta làm cho Rock Hark cảm thấy rằng Huyết Tráp rồi cũng sẽ có thể sống hoà bình với thế giới này.
“Hắn ta biết tôi thuộc Huyết Tráp, nhưng hắn lại không giết tôi.”
“…”
Đôi mắt của Primienne mở to hơn. Đây là lần đầu tiên cô để lộ vẻ kinh ngạc trong ngày, hay thậm chí có khi là cả trong tuần. Tuy nhiên, cô cũng đã sớm lấy lại sự bình tĩnh.
“…Anh không biết là tổ tiên của gia tộc Yukline đã dẫn đầu trong cuộc tàn sát và áp chế Huyết Tráp sao?”
“Tôi không biết. Nhưng mà, nếu như chúng ta đối xử với hắn như vậy chỉ vì hắn ta có cùng dòng máu với tổ tiên, thì nó cũng chẳng khác gì việc người khác cho rằng chúng ta là quỷ dữ cả.”
“Anh đúng là nói nhiều thật đấy, tên khốn này.”
Premienne vuốt mái tóc ra sau, và Rock Hark nhếch mép cười.
“Cô nghĩ là bản thân có thể giữ vị trí này mà không bị bắt cho tới bao giờ?”
“Mãi mãi. Không có cách nào khác ngoài máu mới có thể phân biệt người của Huyết Tráp.”
“Có những thứ đồ ăn mà người trong hội không thể ăn nữa đấy.”
“Tôi chỉ cần không ăn chúng là được.”
“Nếu như có một phương pháp mới nào đó được tạo ra thì sao? Cô cũng đang lo sợ khả năng đó đấy. Đó chính là lí do vì sao mà cô đang tìm kiếm biện pháp phòng ngừa ở khắp mọi nơi.”
“Nó không phải là vậy đâu, đồ khốn.”
Niềm hi vọng sáng lên trong đôi mắt đó.
“Sức khoẻ của Hoàng Đế đang không được tốt. Hắn có lẽ sẽ chết sớm thôi.”
Hoàng Đế hiện tại hoàn toàn khinh bỉ Huyết Tráp. Mặc dù mấy tên khốn kia cũng có khuyên can, nhưng hắn ta vẫn chả thèm để tâm chút nào. Có trời mới biết người thừa kế của hắn đã chuẩn bị những thứ gì cho bọn họ.
“Anh sẽ bị giam ở Recodak.”
Recodak, nhà tù tồi tệ nhất Trái Đất. Một địa ngục tràn ngập sự lạnh lẽo.
“Kế hoạch tổng thể của hội sẽ được triển khai ngay khi Hoàng Đế tiếp theo lên ngôi. Tôi cũng không biết được là liệu anh có sống sót được cho tới lúc đó hay không.”
Clang, clang, clang-! Clang, clang, clang-!
Khi cảm thấy rằng hệ thống giám sát ma thuật của căn phòng đã bị vô hiệu hóa, họ đã nghĩ rằng tình hình ở trong đang trở nên nghiêm trọng, vậy nên các nhân viên phụ trách an ninh đã vội vã đi đến
“Dừng năng lực của anh lại và nghiến chặt răng vào đi.”
“Bất cứ lúc nào, nếu như nó là cú đấm đến từ thành viên của hội.”
Rock Hark cười, và Premienne nắm lấy tóc của hắn ta.
Baaaaang-!
Rồi sau đó cô đập mạnh đầu hắn vào bàn. Cánh cửa mở ra vừa đúng lúc.
“Phó Cục Trưởng! Không! Dừng lại, dừng lại đi!”
“Tên khốn khiếp. Thằng đầu b***. Tao sẽ đập nát đầu của mày.”
Bang-! Bang-!
Những người đàn ông vạm vỡ lao vào vào ngăn cản cô trong khi cô liên tục dập mạnh đầu của hắn ta vào bàn.
“P-Phó Cục Trưởng! Phó Cục Trưởng! Xin hãy bình tĩnh lại!”
“Tránh ra! Tôi sẽ moi ruột thằng chó đẻ này ra và thắt cổ hắn bằng nó.”
“Không cô không được làm vậy! Mấy cậu đang làm gì thế? Ngăn cô ấy lại đi! Dừng lại–!”
—————————————————————————————————-