Trans: Bui!!!
Edit: Kdun
Chúc mọi người buổi chiều vv ^^
—————————————————————————————————-
…Cách đơn giản nhất để miêu tả Bercht là một ngôi làng được xây trên đỉnh đồi núi tuyết hay một quốc gia độc lập với dân số chỉ vỏn vẹn khoảng 1 nghìn người nằm ngay giữa một vùng đất băng giá.
Nơi đây được chia thành 5 ranh giới thứ 1, 2, 3, 4 và 5, mỗi ranh giới đều có một lối vào riêng, khu dân cư riêng, và giới hạn riêng.
Ranh giới đầu mở cửa cho dân thường, trong đó cũng bao gồm cả Hiệp Sĩ và Mạo Hiểm Giả, nhưng chỉ có các Ma Thuật Sư mới được phép ra vào các ranh giới sau.
Sylvia đã trải qua 2 đêm ở vùng ranh giới thứ 2.
“…”
Cô đang cảm thấy buồn chán.
Cô ấy cứ nghĩ rằng là ở đây sẽ có thứ gì đó đặc biệt. Nhưng ngoại trừ những hiện tượng Ma Thuật thi thoảng xuất hiện, thì không có gì đáng chú ý ở đây cả.
Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi hội nghị Bercht diễn ra, vậy nên tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là học.
“… Thông tin sao…”
Nhưng những lời cha cô nói cứ liên tục khiến cho cô bận tâm. Dường như là có một cuộc tập kích đã được sặp đặt sẵn nhằm vào một trong những đoàn tàu đang hướng đến chỗ của cô. Cô tự hỏi rằng là liệu chuyện đó có thực sự chỉ là một tin mật.
Nhưng nếu không phải, vậy thì nó có thể là gì?
Có khi nào chuyện này đã được sắp đặt sẵn không?
“Thưa tiểu thư, 14 Đại Gia Tộc đã đến rồi ạ.”
Syrio đi vào ca bin, trong khi đang thưởng thức cây kem đến từ xứ tuyết.
“Những người nào đã đến trong số 12 Đại Gia Tộc?”
“Hmm? À, tất cả đều đã có mặt ngoại trừ gia tộc Yukline và Riwayne. Ngoài ra, tôi nghe rằng cũng có khá nhiều người đi cùng cũng ở trong tầm tuổi của tiểu thư đấy. Đương nhiên, có nhiều người vẫn lớn hơn tiểu thư từ tầm ba đến bốn tuổi hơn,nhưng liệu tiểu thư có muốn gặp họ không? Cũng có một số người đến từ Vương Quốc nữa. Đây là một cơ hội để tiểu thư mở rộng thêm kiến thức đó~”
Yukline.
Cô quan tâm đến gia tộc đó hơn tất thảy.
“Không cần phải làm thế.”
Sylvie lắc đầu, giả vờ như không quan tâm.
“Tôi sẽ đi hít thở khí trời một lát.”
“Hửm? À, được thôi. Cô muốn làm gì với chỗ thông tin này cũng được, nhưng những trợ lí đang thưởng thức trà ở quán cà phê tên ‘Mưa và tuyết’ đấy nhé.”
Sylvie rời khách sạn mà không quan tâm tới những gì Syrio nói.
Cô đi ra ngoài, trốn tới nơi không có dấu hiệu của con người và lục lọi túi, lấy ra một hòn sỏi màu xanh lam.
Đó là viên đá Mana Deculein thưởng cho cô trong việc hoàn thành bài kiểm tra.
“… Với thứ này…”
Cô nhắm mắt lại và giải phóng Mana, vật trung gian cho sự kết hợp này chính là viên Đá Mâ
Mana tụ hợp xung quanh viên đá, hình thành một hình dáng cố định. Nó mang một hình dạng khá khó để nhận biết qua ánh nhìn đầu tiên
Sylvie tô màu vào những đường nét bị khuyết. Những màu sắc đỏ, lam, lục trong cô tỏa ra như làn sương, trở thành hơi thở và thổi bùng lên một sinh mệnh hoàn mĩ.
Nó đã được hoàn thành.
Lần đầu tiên, cô ấy hoàn thành việc sáng tạo. Choáng váng, Sylvie chập chững một lúc nhưng vẫn tự hào trước tác phẩm của bản thân.
Như mong đợi, mình đúng là thiên tài, nhưng mình không thể để mất cảnh giác được.
Loài chim ưng có thể tung cánh và chớp mắt, và nó thậm chí còn thể tự mình bước đi. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là khả năng của nó.
Sylvie hít một hơi sâu và nhắm mắt lại.
Cô không nhìn thấy gì đằng sau mí mắt cô, nhưng dần dần, một khung cảnh hoàn toàn khác đã dần hiện ra từ bóng tối.
Cô đang nhìn thế giới qua đôi mắt của con chim ưng.
Sylvie mở đôi mắt ra trong sự mãn nguyện
“Hãy bay lên cao và cho ta thấy những gì ngươi thấy đi.”
Con chim ưng gật đầu như hiểu ý.
“Đi theo đường ray và cho ta biết chuyện gì đang xảy ra.”
Vùuuuuu—
Con chim ưng đập cánh, bay lên trên không trung.
Sylvie vẫn còn nhìn theo hình bóng của đôi cánh ấy thêm một lúc.
****
…30 phút sau.
Không mất nhiều thời gian để tàu cao tốc vượt qua trạm thứ tư.
Họ nhìn xuống mặt đất trong khi ngồi trên rặng núi, kích hoạt quả bom gắn vào gầm tàu.
Bùmmm—
Vụ nổ phá vỡ khung tàu và đánh bật nó lên không.
Vụ nổ khiến cho con tàu bị chệch khỏi đường ray, lăn xuống vách núi, và rồi bị nghiền nát ở dưới đó.
Hoặc lẽ ra là thế.
“…!”
Thay vì vậy, con tàu lại đứng yên trên không trung, tổng cộng 3 toa tàu lơ lửng trong không khí.
——Việc này cũng nằm trong dự tính
Mặc dù có hơi bất ngờ trước khả năng của Deculein, thứ mà đã vượt xa khỏi dự kiến của hắn, nhưng tài năng Ma Thuật của Deculein cũng không hề làm hắn quá bận tâm.
Chẳng phải nhiệm vụ của hắn chính là đối mặt với những chuyện như thế sao?
Cũng không nhất thiết phải giết gã ta.
Bọn họ chỉ cần ngăn gã tham dự Hội Nghị Bercht là được. Không lâu sau đó, bọn họ đã được nhận lệnh tiến vào.
Hàng tá người bọn họ lao vào con tàu trên không, phá vỡ cửa sổ và xâm nhập một cách êm xuôi.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc đó, một thứ kim loại lạ bỗng bay lên.
Ting ting ting ting—
Như vấp phải bẫy, những lưỡi dùi xuất hiện và đâm xuyên qua các điểm chí mạng của chúng, xé qua da thịt của bọn chúng một cách quá đỗi dễ dàng.
Số lượng của bọn chúng nhanh chóng giảm xuống còn năm. Tuy nhiên, những kẻ sống sót đó lại chính là trụ cột của nhóm, những kẻ mạnh nhất.
“…”
Deculein ngồi xuống một cách thư thái và nhìn vào chúng. Đồ đạc của gã không hề bị trầy xước chút nào, lũ khủng bố không thể vội vàng tiếp cận hắn được.
Gã trông đầy sơ hở, nhưng chúng không dễ bị lừa. Chúng không thể biết chắc rằng lúc nào đám kim loại kia sẽ lại bay ra.
“Hử?…..”
Allen mở mắt ra, nhìn Deculein một cách nhăn nhó. Deculein đã áp dụng những gì mà gã mới học được từ cuốn sách võ thuật.
Đó là, điểm vào huyệt ở gáy Allen và đánh ngất cậu, khiến cậu gục xuống lần nữa trong khi phát ra tiếng như quả bóng bị xì hơi.
“…?”
Deculein cảm thấy có gì đó không đúng ở đây. Gã dường như quên mất tình huống gã đang gặp phải và nhìn xuống tay.
Cảm giác ở đầu ngón tay gã… quá mềm mại. Xúc giác nhạy bén từ [Thiết Nhân] cho phép gã phân biệt đếnn từng khác biệt nhỏ nhất trên da của cậu ấy.
Allen.
Gã đã đoán được một trong những bí mật của cậu, nhưng cái còn lại…
“…”
Deculein nhìn xuống Trợ lý Giáo sư đang bất tỉnh và nhìn ra bên ngoài toa tàu một lần nữa. Từ đằng xa, Veron đang tiến đến.
Mọi việc cũng đã được giải quyết một phần rồi.
“Kết thúc rồi.”
Kẻ thù của gã cười trước lời đó, rồi nhanh chóng thoát ra bằng cửa sổ. Gã muốn bắt chúng, nhưng gã lại không có đủ Mana.
“…”
Đến khi đó gã mới đứng dậy. Đã đến lúc rời khỏi con tàu.
“Ngươi nói ngươi tên là Roen hả?”
“…!”
Roen cảm thấy một dòng điện chạy dọc sống lưng khi hắn đang định bò ra. Hắn toát mồ hôi tầm tã và nhìn Deculein.
“Đ-đúng vậy ạ. Chuyện…”
“Đưa đứa nhóc này theo ngươi ra ngoài.”
“A, vâng, vâng! Chắc chắn rồi!”
Roen đứng dậy nhanh chóng và khi đang chuẩn bị vác Allen ra khỏi toa tàu thì đột nhiên hắn dừng lại. Khoảng cách giữa toa tàu trên không với mặt đất là quá xa.
“Uhm… ngài có thể hạ thấp toa tàu xuống chút …”
Deculein lắc đầu.
Mặc cho trọng tải to lớn của nó, đoàn tàu sắt chủ yếu vẫn là đặc tình của ‘kim loại’, khiến cho lệnh ‘dừng lại’ trở nên khả thi.
Nhưng không có chuyển động nào khác là khả thi cả.
“Tự đi xuống đi.”
Đúng lúc đó, Veron nhảy lên tàu.
“Ôi, ngài Hiệp Sĩ!” Roen trở lên phấn khởi.
Veron giữ hắn, người đang vác Allen trên lưng, như một món đồ vật
“Tôi chuẩn bị nhảy xuống đây.”
“Gì cơ? Đợi đã, ngài Hiệp Sĩ! Tôi chưa chuẩn bị xon—”
“Sẽ ổn thôi.”
Anh ta nhảy xuống.
“Ahhhhhhhhh—”
Roen gào thét, ngất xỉu ngay khi vừa chạm đất. Hiệp Sĩ đó đặt hai người đang bất tỉnh xuống đưởng ray và nhảy lên trên đoàn tàu.
“…”
Anh ta đứng yên nhìn Deculein người tưởng anh ta đến để đón hắn. Tuy nhiên, một sự thật khác lại hiện lên trong tâm chí anh ta.
Đây chính là cơ hội của anh.
Anh ta ‘bước’ tới.
Deculein bình tĩnh thu thập những thanh kim loại của gã, và tên Hiệp Sĩ kia thì nhìn sâu vào trong đoàn tàu đang trôi nổi.
“… Phần đầu tàu đã đang khởi hành đi đến Bercht rồi, nhưng một biện pháp khắc phục sự cố sẽ sớm được tiến hành thôi.”
Deculein hỏi.
“Họ đã được an toàn chưa?”
“Rồi. Giờ chỉ còn lại hai chúng ta ở trên toa tàu này.”
Deculein nhìn về phía Veron. Ngay bên cạnh hắn, một đòn kết liễu khát máu đã được chuẩn bị sẵn. Là do hắn đã mất cảnh giác sao?
Hay là do Veron quá hoàn hảo?
Vì lí do gì đi nữa thì nó cũng thật đáng kinh ngạc, anh ta thậm chí còn đánh lừa được khả năng của đôi mắt này.
“Veron.”
“Bọn ta đã giải cứu hết toàn bộ hành khách rồi.”
Anh ta tiếp tục nói như thể là đang trấn an hắn.
“Vậy nên, đã đến lúc ngươi phải chết rồi.”
Deculein cười trống rỗng trước lập luận kỳ lạ của gã.
“… Ta sẽ cho phép ngươi được nghĩ thật kỹ về chuyện này một lần nữa.”
“Ta đã nghĩ về việc này cả trăm lần rồi. Ngươi phải chết.”
Anh ta thậm chí còn không giải thích lí do. Veron lao thẳng vào hắn. Những thanh kim loại xuất hiện kịp thời và chặn đường anh ta, nhưng anh ta đã nhanh chóng rút kiếm ra và vung theo một góc 180 độ.
Choang—
Với một cú vung, 10 thanh kim loại rơi xuống.
Những thanh bị văng ra tiếp tục trôi nổi và tấn công Veron từ mọi hướng.
Choang— Choang—
Tiếng va chạm giữa những lưỡi kiếm vang vọng khắp nơi như thể những ngọn lửa.
Không hề có một thiếu sót nào trong kiếm kĩ của anh ta, và khả năng phòng ngự của anh ta cũng đã đạt đến một trình độ bậc thầy.
“…”
Có một khoảng cách rõ ràng giữa kỹ năng của cả hai.
Cứ đà này, Deculein biết hắn sẽ thua ngay khoảnh khắc hắn hết mana.
Vì thế, hắn thu thập lại những lưỡi đao của mình. Veron, vẫn đang cảnh giác, rồi lại tếp tục tấn công với toàn bộ sức lực. Tuy nhiên, ngay cả dưới những đòn tấn công dồn dập kéo đến, Deculein vẫn chẳng hề chớp mắt lấy một lần.
Tất cả là để hắn ngưng sử dụng Psychokinesis.
Việc đấy còn đỡ hơn là bị tấn công bởi lưỡi đao kia.
“—uuggghh!”
Rầmmmmm—
Bọn họ rơi xuống, thứ đang bị ngưng đọng trên không trung, lại tiếp tục bị kéo xuống bởi tọng lực
*****
…Tuy nhiên, đoàn tàu không rơi một mạch hẳn xuống dưới đáy.
May thay, nó bị vướng vào một chỏm đá nhọn của vách núi, để lại duy nhất một toa tàu VIP bị kẹt lại.
“…Xương sườn.”
Chấn động từ việc rơi từ trên cao đã làm gãy vài cái xương của tôi.
Cơ thể của [Thiết Nhân] đã được bồi thêm sức phòng thủ đến từ bộ quần áo rồi đấy. Thương tổn của tôi sẽ hồi phục lại sớm thôi, còn giác quan thì đã bị đánh thức bởi sát khí từ trước đó rồi.
Một loạt đòn tấn công ập tới, tôi lộn ngược lại theo phản xạ. Cùng lúc đó, tôi gọi những lưỡi đao của tôi, thứ bị văng đi đâu đó. May thay, chúng xuất hiện ngay tức khắc và đâm về phía vai của tên Hiệp Sĩ
Choang—
Tuy nhiên thì, nó đã bị chặn lại bởi khả năng phòng thủ bẩm sinh của hắn, ngăn chặn việc gây ra quá nhiều sát thương.
“Ngươi khá là cứng đầu đấy.”
Hắn ta lảm nhảm và nâng cây kiếm lên. Tôi cố dùng Psychokynesis lên thanh kiếm của hắn nhưng nó bị đánh bật ra.
Tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài lùi lại trong khi hắn cứ liên tục lao đến mà không cho tôi chút khắc nào để thở. Ngay khi lưỡi kiếm của hắn sắp chặt xuống vai tôi, thì tôi liền vặn người và nhắm đến cổ hắn.
Hắn vẫn nhanh hơn tôi một nhịp.
Hắn đánh vào hông tôi bằng khuỷu tay của hắn, chấn động đủ mạnh khiến cho tôi bị hất văng ra. Một luồng gió ập đến tôi trong khi tôi đang bị trượt dần ra khỏi đoàn tàu.
“……!”
Những luồng gió vẫn cứ tấn công dồn dập tôi từ xương bả vai bến xương hông.
Máu rỉ ra từ khóe miệng tôi. Sát thương mà hắn gây ra đã vượt qua cả tốc độ hồi phục của tôi.
Đang chuẩn bị đứng dậy, tôi đột ngột quay lại nhìn. Vách núi còn một đoạn nữa.
“Tệ rồi đây.”
Hắn bước thẳng về phía tôi.
Tôi không còn cách nào khác ngoài chấp nhận thực lực của hắn. Veron mạnh hơn tôi ở hiện tại rất nhiều.
Giả sử chúng tôi có đấu trong tình trạng hoàn hảo, thì tôi cũng sẽ bị đẩy lùi thôi. Dù gì thì tôi cũng đã dùng quá nhiều mana để giữ đoàn tàu lại.
“…Ngươi định phản bội Julie à?”
Mặc dù thế, cơ thể và cái miệng của tôi vẫn tràn đầy xung khí. Nó không chỉ bởi [Nhân Cách] mà còn là bởi hiệu ứng của một [Đặc Điểm].
——— [Bất Định] ———
♦ Phân hạng: Hiếm
♦ Giải thích:
-Có thể đổ vỡ, nhưng sẽ không bị bẻ cong
-Khi đang trong trạng thái chiến đấu, nó sẽ duy trì sức mạnh tinh thần cho đến khi trận chiến kết thúc. Hầu hết tất cả các Ma Thuật can thiệp vào tinh thần sẽ bị vô hiệu
—————————
Đó là một trong những Đặc Trưng cơ bản của Deculein mà tôi chưa từng thêm vào. Tôi thậm chí còn không cảm thấy bối rối hay lo sợ ngay cả khi phải đối mặt với cái chết.
Tôi đang trong tình huống thập tử nhất sinh, thế nhưng trái tim của Deculein vẫn đập một cách vững vàng.
“Ngươi phải chết vì cuộc sống của chủ nhân ta.”
Tôi vô thức chế nhạo.
“Nếu ta mà còn sống thì chủ nhân ngươi sẽ chết à? Nếu không ai phải chết thì sẽ không có ai chết cả.”
Hắn vung kiếm mà không trả lời, và tôi đặt thép gỗ chắn giữa đường kiếm, biến chúng thành tấm khiên và chặn đòn tấn công của hắn.
“….Huuuup!”
Hắn phá hủy chúng chỉ với một đòn.
Chúng tan ra thành từng mảnh ngay khi hắn xuyên qua chúng.
…Nó không hợp lí chút nào cả. Cứ như hắn đã hòa làm một với thanh kiếm vậy. Hắn giơ thanh kiếm lên lần nữa.
Trong một khoảnh khắc, mọi thứ như chậm lại. Nhìn về phía mảnh vụn của lưỡi đao, tôi tự hỏi.
Nếu tôi bị cắt bởi thanh kiếm này, thì trò chơi sẽ kết thúc chứ? Như thể chưa từng có gì xảy ra cả ấy?
Liệu tôi sẽ lại mở mắt ra ở trong văn phòng lần nữa chứ?
Nếu không…. Thì….
Một hiện tượng lạ xảy ra.
Một sự biến dạng xuất hiện trên cổ tay của hắn trong khi hắn đang chuẩn bị vung lưỡi kiếm xuống. Không gian bị bóp méo một cách mơ hồ.
Veron nhìn cánh tay hắn với ánh mắt ngạc nhiên.
Xoẹttttttt—
Cánh tay hắn đột nhiên bị xoắn lại, làm máu văng tung tóe. Cổ tay hắn thì bị cắt gọn, thanh kiếm của hắn rơi xuống và trượt trên sàn.
“—!”
Veron lườm trừng trừng vào vết thương của hắn.
Tôi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nhưng tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Tôi vung thanh đao của tôi vào cổ chân đang chập chững của hắn.
“Arrrrggh!”
Mất thăng bằng, hắn trượt xuống khỏi toa tàu. Cơ thể hắn bị đẩy đi bởi cơn gió.
“…”
Tôi cuối cùng cũng tìm thấy sự tĩnh lặng từ một tình huống bắt ngờ. Tuy nhiên kẻ thù của tôi vẫn chưa chết hẳn.
Sát ý của hắn vẫn đang tràn ngập.
Ôm một bên hông, tôi đứng dậy và bước đi trong khi dựa vào thành ghế và nhìn xuống cuối toa tàu.
Vùùùùùù—
Giữa luồng gió dữ, hắn đã đâm con dao của hắn vào gầm tàu với cánh tay trái còn sót lại.
“… Ta đã giấu con dao này đấy.”
Veron trưng ra một nụ cười điềm tĩnh, khiến cho cơn giận trào dâng trong tôi, thứ mà khiến tôi gần như nhầm lẫn với nhiệt huyết. Tuy nhiên, những từ ngữ thoát ra từ môi tôi thì hoàn toàn bình thản.
“Veron. Ngươi nghĩ chuyện này có thật sự đúng không?”
“…”
Hắn lắc đầu trong khi bị đung đưa bởi luồng gió. Đối với một người sẽ xuống suối vàng ngay khoảnh khắc vô tình trượt tay như hắn, thì hắn lại trông bình tĩnh một cách lạ thường.
“Đương nhiên việc này không đúng đắn chút nào cả. Thế nhưng, ta không thể nào quên đi những việc làm xấu xa ngươi đã làm với chủ nhân của ta.”
Lời lẽ của Veron đầy cay nghiệt
“Ngươi có lẽ không biết đến hoặc đã quên—”
“…Không, ta biết”
Tôi biết chúng quá rõ.
Death flag này chính là hậu quả đến từ vô vàn hành động xấu xí của Deculein. Không có gì có thể bù đắp cho tất cả những gì mà hắn đã gây ra trong quá khứ.
Dẫu vậy…
“Ngươi đã rất kiên trì nhỉ, Veron.”
Hắn cười trước nhận định châm biếm của tôi.
“… Đúng vậy, nhưng cũng ko hẳn. Sự kiên trì có thể được khôi phục, nhưng của ta thì không thể nữa. Đây là kết thúc của ta.”
Hắn nhắm mắt lại. Dường như hắn đang cố hồi tưởng lại việc gì đó trong một góc của tâm trí. Không, toàn bộ tâm trí của hắn đang tràn ngập trong ký ức đó.
“Ta, cơ thể của ta, đã chết từ lâu rồi.”
Tôi nghe hắn hồi tưởng .
“Ta vẫn nhớ cái ngày mà cô ấy cứu ta, một người không khác gì rác rưởi, khỏi bị cán chết bởi một con ngựa. Ta vẫn nhớ nụ cười ấy. Ta vẫn nhớ mọi thứ vào cái ngày ấy. Ta vốn đã chết, nhưng vào cái khoảnh khắc mà ta được chạm vào bàn tay ngài ấy, ta đã được hồi sinh.”
Những cơn gió gào thét xuyên vách núi. Veron từ từ mở mắt ra và cười. Hắn vẫn đang mắc kẹt lại những ngày ấy.
“Mạng sống của ta thuộc về ngài ấy.”
Tôi cười một cách chán nản.
“Ít nhất thì ngươi cũng nên bày tỏ ý định của mình cho Julie chứ.”
“Đội Trưởng chắc chắn sẽ từ chối việc này.”
“Thế tại sao ngươi lại tự tiện đưa ra quyết định này?”
“Đó cũng là bởi vì ta vốn đã chết rồi.”
Từ lúc nào, một cơn bão tuyết đã ập tới chỗ chúng tôi.Từng mảnh vụn rơi rụng xuống con dao của hắn. Thứ níu giữ hắn lại sẽ sụp đổ sớm thôi.
“Ta biết thứ cảm xúc này của ta sẽ gây phiền hà cho cô ấy. Chỉ sự tồn tại của thứ cảm xúc này thôi cũng đã là gánh nặng cho cô ấy rồi.”
Hắn dồn sức vào cánh tay giữ lấy con dao dao.
“Dẫu vậy, ta vẫn biết chắc rằng ngươi phải bị ngăn lại. Nếu không, rồi cũng sẽ có ngày ngươi huỷ hoại cô ấy.”
Veron khẳng định một cách chắc chắn.
Tôi nhìn vào mắt hắn và gật đầu.
“…Có lẽ vậy.”
Điều đấy là hoàn toàn đúng.
Tình yêu vặn vẹo của Deculein dành cho Julie sẽ khiến cho cô phải phá vỡ quy tắc của bản thân và giết hắn bằng chính bàn tay của mình.
“Nhưng ngươi cũng đang nhầm rồi.”
Tôi không phải Deculein.
Tôi sẽ thay đổi tương lai của Deculein. Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ thay đổi tương lai của hắn bằng chính tay mình.
Vì vậy…
“… Tin ta đi.”
Tôi với tay về phía hắn.
“Ta sẽ không làm tổn thương đến Julie nữa.”
Veron không nói gì cả. Hắn chỉ đưa tay phải lên trong im lặng. Như thể hắn bảo tôi hãy nắm lấy nó.
“…”
Nhưng tôi không nắm lấy nó. Một cảm xúc kì quái bùng lên trong tim tôi.
“… Veron.”
Tôi nghiến răng.
“Kể cả khi ta cứu ngươi…”
[Vận Mệnh Của Kẻ Phản Diện.]
Sát khí của hắn đang trở lên nặng hơn, biến thành một ngọn lửa hung bạo như muốn nuốt chửng mọi thứ.
“Ngươi vẫn sẽ cố giết ta.”
Một ngọn lửa không thể bị dập tắt.
Ngọn nguồn thù hận của hắn sẽ không bao giờ có thể bị vơi đi trừ khi tôi chết dưới tay hắn.
“… Đúng thế.”
Veron thành thật.
“Đằng nào thì ta cũng chả nhìn thấy bàn tay nào hướng về mình cả. Một Hiệp Sĩ mà không có bàn tay thì cũng chẳng có tác dụng gì hết. Ngươi không thể ở bên cô ấy được.”
Đây là quả báo của Deculein.
“Ta muồn giết ngươi bằng bàn tay còn lại.”
Cùng lúc đó, Veron vẫn cứ khờ dại.
Tôi nén lại cơn giận.
“… Cái thứ ngu xuẩn và vô vọng này.”
Thanh gỗ thép trong tay tôi vụt ra. Siết chặt con dao, hắn nói.
“Nghe cho kỹ đây.”
Veron nhắm mắt lại.
“Ta… yêu Julie.”
Rầmmmmm—
Đoàn tàu rung chuyển.
Cơn khát máu như thể vẫn đang tìm cách giết tôi… đột ngột dừng lại.
Hắn rung con dao… cố đẩy cả toa tàu xuống vực.
“Ta sẽ giải thoát cho Julie.”
Thằng khốn nạn này đéo phải là Hiệp Sĩ gì sất.
Hắn chỉ là một tên cuồng tín mất trí trong việc tôn thờ và tôn kính một người duy nhất.
Một tên tâm thần.
“Nhưng lựa chọn của mày hôm nay…”
Tóc tách.
Máu chảy từ bàn tay đang cầm kiếm của tôi, từng giọt rơi xuống trán hắn.
“… Sẽ rằn vặt Julie suốt cả đời cô ấy.”
Mana của tôi đã cạn từ lúc nào.
“Mày…”
Tôi vốn định chính tay mình giải quyết hắn.
“Mày là một con chó đã từ bỏ việc làm người.”
Tôi dồn sức vào cổ tay và cánh tay, ném thanh kiếm. Nó lao đi như mũi tên và xuyên qua cổ Veron.
Xoẹt—
…
Tất cả còn lại chỉ là sự tĩnh lặng.
Gió như cũng ngừng thổi trong giây lát.
Như thể là âm thanh rời bỏ thế giới này. Veron lặng lẽ buông bàn tay khỏi con dao.
Cứ thế…
Ánh sáng biến mất khỏi đôi mắt hắn, biến mất dưới vách núi, và cuối cùng…
Sát khí của hắn đã bị dập tắt… Không phải từ cái chết của tôi, mà của hắn.
————————————————————————————————-
Thông báo quan trọng:
Từ giờ tôi sẽ nhượng lại pj này cho Thành viên: Bui!!! vì lí do cá nhân.
Tôi vẫn sẽ gặp lại mọi người tại những pj khác trong tương lai nhé ♡ ( ̄З ̄)
Chúc ngày mới vv ^^