Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
—————————————————————————————————-
“Như mong đợi đến từ Giáo Sư Cấp Cao Deculein!”
Một sĩ quan cấp cao mặc bộ đồng phục chỉnh tề tiếp cận Deculein với lời chào cung kính.
“Oh, tôi là Cảnh Sát Trưởng Roppa! Waah~ Cách mà ngài đứng làm ngài trông như thể là đang ở trong một buổi chụp hình vậy! Tên sát nhân chết tiệt! Tôi có nên đánh hắn thêm không?!”
“Không, để hắn yên đi.”
“Oh, vâng!”
Năng lực của hắn ta đã bị huỷ bỏ ngay khi hắn vừa ngất. Tôi nhặt lên một ít đất ở bên đường bằng Psychokinesis và trộn nó với 2 nguyên tố, rồi đốt một ngọn lửa ở bên trên. Thứ đất nhão nhanh chóng bị kéo mỏng ra, dần trở thành đặc tính của kim loại. Nó là hiệu ứng đến từ [Nắn Hình Cơ Bản] mà tôi mới ghi nhớ vài ngày trước. Với thứ này, tôi đã trói được cổ tay và mắt cá chân của Rock Hark lại.
Sĩ quan kia há hốc mồm.
“Ohhhh…Tôi đã thấy rất nhiều Ma Thuật rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một thứ tao nhã như vậy. Như thể là chúng đang nhảy múa ấy.”
“Mang hắn tới đồn đi.”
“Ah, vâng! Anh đã vất vả rồi!”
Cảnh Sát Trưởng lấy ra một dải băng từ cái thắt lưng của anh ta, thứ đó sẽ áp chế Ma Thuật của người phải mang nó.
“Nó vô dụng thôi; hắn ta có thể vô hiệu Ma Thuật. Cứ để yên hắn với chỗ dây thép đi.”
“Oh? Vậy sao? Tôi không biết đấy! Bảo sao mà hắn hay trốn được khỏi trại giam và vô hình trước cảm biến Ma Thuật!”
Nghi vấn của anh ta vẫn chưa dừng ở đó.
“Nhưng, làm sao mà ngài biết? À không, quan trọng hơn nữa là, làm sao mà ngài lại có thể đánh bại một kẻ có khả năng vô hiệu hoá Ma Thuật chứ?”
“Ta đi đây.”
“Oh, đương nhiên rồi! Này! Mấy người còn đứng ngây ra đấy làm gì?! Cúi chào Giáo Sư Cấp Cao đi chứ!”
Hàng tá viên cảnh sát tụ tập lại ở giữa nghĩa trang và cẩn thận cúi chào. Một thông báo đến từ hệ thống đã nhảy lên vào lúc đó.
[Xác Minh Thực Tế: Liên Kết Đặc Trưng]
[Nhờ vào Cường Hoá Mana (Giai Đoạn 1), giới hạn đến từ một số Điểm Đặc Trưng đã được nâng lên.]
Tôi có biết về thông báo hệ thống này. Về bản chất, điều này có nghĩa là giới hạn của một số Điểm Đặc Trưng đã được loại bỏ, cơ bản thì, có thể nói là “cái trần nhà” của chúng đã được nâng lên cũng được. Nó giống như là việc một động cơ chỉ có thể sản sinh ra 50 mã lực do chất lượng dầu kém mặc dù thực chất là nó hoàn toàn có thể sản sinh ra được 100 mã lực ấy. Tuy nhiên, giờ đây khi mà nó đã được trang bị loại dầu nhớt tốt hơn, thì nó đã có thể đạt tới giới hạn là 60 mã lực.
Cơ mà, do động cơ đã mắc kẹt ở khoảng 50 mã lực từ rất lâu tới mức mà tôi đã quen với nó, vậy nên nó cần một khoảng thời gian để thức tỉnh. Đó chính là lí do cho việc xác minh thực tế lúc này. Như tôi đã nghĩ, việc thực chiến vẫn tốt hơn cả trăm bài luyện tập gộp lại.
“Giáo Sư.”
Một giọng nói thân quen gọi tôi, tôi rất dễ nhận ra giọng nói đó. Julie, cô ấy có vài cọng tóc vướng trong miệng, điều đó khiến cho tôi nghĩ rằng là cô ấy đã vội vã chạy tới đây.
“…Anh vất vả rồi. Tôi mong anh nghỉ ngơi thật tốt.”
Tôi chỉ đơn giản là gật đầu và bước qua cô ấy, ngước lên bầu trời và ngắm nhìn ánh trăng khuyết qua những tán cây um tùm trong khi bước đi.
Sột soạt- sột soạt-
Từ rừng cây rậm rạp trên con đường tốt tăm và đáng sợ dẫn đến nghĩa trang, con đường nơi những chiếc lá bị dẫm nát một cách đáng thương này làm tôi nhớ đến con đường mà tôi đã bước đi cùng cô ấy…
…Vào cái ngày mà tôi mất đi đứa em gái nhỏ của mình.
Cô ấy đã bước đi cùng tôi và khóc cùng với tôi như thể là cô ấy mới là người bị chôn xuống. Gương mặt xinh đẹp đó là thứ luôn xuất hiện trong tâm trí của tôi mỗi khi tôi nhắm mắt. Tôi sẽ chỉ nhớ mọi chuyện trong hôm nay và sẽ quên đi mọi thứ vào ngày mai, nhưng…dù vậy, tôi cũng không muốn giết bất kỳ ai ở nơi đã lưu lại dấu vết của cô ấy này.
*****
Tối muộn, trong dinh thự của Sylvia tại Haylech, vùng đất vàng của lãnh thổ.
Giltheon trở về ngay khi nhận được tin. Sylvia vẫn thản nhiên như thể là không có gì xảy ra, nhưng cha của cô vẫn muốn thiêu sống tên Rock Hark đó.
“Vậy là Deculein đã cứu con phải không, con yêu?”
Với một tông giọng tế nhị, anh ta hỏi cô ấy. Còn cô thì cau mày đáp.
“Cha đang bẫy con có phải không?”
“Hmm? Không, không con yêu. Không bao giờ. Nó chỉ là cách nói chuyện của cha thôi. Hahaha. Bẫy sao?! Làm gì có chứ.”
“Đủ rồi.”
Sylvia bĩu môi cho thấy cô tức giận như thế nào ở cuối bàn ăn, nơi mà bữa tối thịnh soạn đã được bày ra.
“Đó không là ý của ta-”
Sau khi khiến cho Giltheon cảm thấy bồn chồn với lời nói của cô. Sylvia đã cắt ngang lời anh ta.
“Con cũng sẽ đi tới hội nghị Bercht, thưa cha.”
“…”
Hội Nghị Bercht. Như là gia chủ của nhà Iliade, Giltheo cũng được triệu tập tới hội nghị, điều mà bất kỳ gia tộc nào cũng sẽ thấy vinh hạnh, và anh ta cũng sẽ được tháp tùng bởi một người hộ tống và một tài xế riêng.
“…Ahem.”
Anh ta lảng tránh ánh mắt của cô con gái. Ngọn núi Bercht quá nguy hiểm để dẫn theo cô ấy. Anh ta đã cố tránh gợi lên chuyện này nhiều nhất có thể, vậy mà…
“Con sẽ đi.”
“Haaaa…”
Giltheon thở dài. Nhìn về mặt tích cực mà nói, thì anh ta nghĩ đây cũng sẽ là một trải nghiệm tốt cho cô ấy và sẽ cũng không có mối nguy nào quá đáng kể hết. Mà ngay từ đầu, cũng có một luật ngầm viết là mỗi người nằm trong 12 Đại Gia Tộc đều nên đi cùng với người thừa kế hoặc học viên sáng giá nhất của họ mà. Mối quan hệ giữa các nhà cũng không còn thật sự căng thẳng như là 15 năm trước nữa.
Nếu như anh ta mà không đưa Sylvia đi vì cho rằng nó quá nguy hiểm, vậy thì anh ta sẽ không chỉ bị trêu chọc với tư cách là một người cha thôi đâu, mà còn là với tư cách của một tên Lãnh Chúa ngờ nghệch nữa.
“…Được rồi, được rồi. Ổn thôi. Nếu con gái của ta mà không đi cùng ta, thì còn ai vào đây-”
“Oh, thưa cô chủ, thưa Lãnh Chúa! Tôi sẽ đi cùng mọi người!”
Một người đàn ông ngồi cùng bàn với họ ồn ào đứng lên. Đó là Syrio, Phó Đội Trưởng hiện tại của Hội Hiệp Sĩ nhà Iliade. Lông mày của Sylvia hơi giật.
“Không cảm ơn. Anh ồn ào lắm.”
“Này! Thôi nào. Ít nhất thì tôi vẫn tốt hơn tên Jayron mà!”
“Haha. Phải đấy. Jayron lúc nào cũng nghiêm túc quá. Ta cũng sẽ đưa hắn đi theo cùng lần này.”
Giltheon khúc khích cười.“Đằng nào thì hắn cũng sẽ ở lại toà nhà thứ 3 tại Bercht và không thể tới toà thứ tư nơi mà chúng ta ở mà.”
“Thật không may, nhưng thưa cô chủ, điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ không ở cùng một nơi. Đó là quy tắc rồi. Nếu tôi lỡ ở quá gần một ai đó mang cùng dòng máu giống với ngài Giltheon, thì dòng máu của chúng tôi sẽ hợp lại với nhau mất~.”
“Ta biết rồi. Im miệng đi.”
Sylvia đáp lại, rõ ràng là đang bị làm phiền bởi những lời tầm phào của Syrio.
“Chúng ta sẽ xuất phát sớm hơn một chút đấy, con yêu à. Chuyến của chúng ta sẽ xuất phát vào thứ năm, có nghĩa là 2 ngày nữa. Chuyện đó có ổn không?”
“Vậy là sớm hơn 4 ngày theo dự tính ban đầu rồi.”
Sylvia cau mày nhìn cha cô.
“Ta đã nhận được một thông tin quan trọng.”
“Thông tin quan trọng?”
“Phải, một thông tin rất đắt giá.”
Trong số 12 Đại Gia Tộc, thì có lẽ Giltheo là người duy nhất biết chuyện này. Deculein đáng lẽ ra phải là người đầu tiên được biết, nhưng vì một lí do nào đó, mà mối liên kết của hắn đối với thế giới ngầm đã bị cắt đứt. Anh ta vẫn nghi ngờ về chuyện đó vì gia chủ của nhà Yukline ám ảnh với sự an toàn của bản thân tới mức gần như là hoang tưởng. Hắn ta chỉ đơn giản là tự tin vào năng lực của bản thân, hay là hắn tin tưởng vào Trợ Lý Giáo Sư mà hắn đã lựa chọn đây?
“Chúng ta có thể đi lúc 6h tối được không ạ?”
“Hmm. Nó cũng chẳng quan trọng mấy, nhưng tại sao thế?”
“Thứ 4 có một lớp 5 tín chỉ, vậy nên con cần phải xem lại nó vào ngày hôm sau.”
Giltheon gật đầu.
“Con đang nói vể bài giảng của Deculein sao? Ta hiểu rồi. Nhưng lớp của hắn như thế nào vậy con yêu? Hắn ta có phải là một giáo viên tốt không?”
“Vâng, hắn ta rất giỏi.”
“…Giỏi?”
“Vâng. Thậm chí có lẽ là sẽ còn rất khó để đăng ký vào lớp học của hắn ở kỳ sau.”
Lớp học của Deculein đã đang trở nên vô cùng phổ biến. Đương nhiên, con người của hắn cũng không đáng tuyên dương đến thế, và chỗ bài tập mà hắn giao cho cũng vô cùng khó, nhưng học hỏi vốn là nghĩa vụ của một Ma Thuật Sư. Hắn là một Giáo Sư tận tâm trong việc dâng hiến kiến thức cho học sinh của mình, điều đó đã giúp cho họ có thể thực hiện tốt nghĩa vụ của bản thân. Chính vì thế, cho nên từ học kỳ tiếp theo, cô đoán là mọi người sẽ dẫm đạp lên nhau để có thể đăng ký vào lớp học của hắn ta.
“Ra vậy…haaa. À phải rồi.”
Giltheon khịt mũi, có vẻ như là đang hờn dỗi. Sau đó chỉ còn là một cuộc trò chuyện bình thường cho bữa tối.
“…”
Trong khi Sylvia ăn, cô cũng nghĩ tới những chuyện diễn ra ngày hôm nay. Cụ thể là Deculein, cô phát hiện ra là hắn ta cũng đã mất đi một ai đó. Hắn ta cũng có một quá khứ đau thương. Hắn dường như là chỉ đang giả vờ bình tĩnh vào lúc ấy, nhưng cô nghĩ rằng hắn cũng là một UP, đó là một từ thông dụng trong Tháp Viện mấy ngày gần đây. Nó là viết tắt của Giáo Sư Đen Đủi.
Cô đã nhìn thấy được một mặt khác của hắn. Hình ảnh những giọt nước mắt của hắn lăn dài trên má cứ liên tục hiện lên trong tâm trí cô.
*****
Lớp Thấu Hiểu Về Đặc Tính Nguyên Tố – Tuần thứ 4.
Ngay khi vừa tới Tháp Viện, tôi cứ nghĩ là mình đã tới nhầm nơi.
“Bọn họ là phóng viên à?”
“Vâng. Có vẻ là vậy.”
Đám đông đang tụ tập ở lối vào. Tôi nhìn họ qua cửa xe, và ở giữa bọn họ, chính là Hiệu Trưởng. Với những cử chỉ mãnh liệt, tôi cứ nghĩ là cô ta đang cố đuổi bọn họ đi. Nhưng suy nghĩ đó đã là sai lầm ngay khi tôi hé mở cửa sổ xe ra một chút.
“Giáo Sư Cấp Cao Deculein đã đi cùng một Ma Thuật Sư năm nhất! Thật sự đấy! Giáo Sư Cấp Cao đáng quý của chúng tôi! Anh ấy đã theo đuổi tên sát nhân đó từ rất lâu rồi!”
Cô ta đang tự mình trả lời tất cả cuộc phỏng vấn.
“Nỗ lực của anh ấy cuối cùng cũng đã được đền đáp! Đúng vậy! Không thể nghi ngờ khả năng chiến đấu của Giáo Sư Cấp Cao Deculein được, mặc dù không bằng được với tôi! Còn câu hỏi nào nữa không?! Ah, cách mà anh ấy khuất phục sát nhân Ma Thuật Sư sao?! Đến cả tôi cũng không biết được!”
Tôi lệnh cho tài xề vòng qua cổng sau.
“Làm tốt lắm.”
“Vâng, cảm ơn ngài!”
Ngay khi tôi vừa rời khỏi xe, tôi đã tiến vào Toà Tháp và dừng ở trước phòng học của lớp A tại tầng 3. Tôi làm phẳng lại bộ áo khoác và mở cửa. Các Debutant, đang trò chuyện sôi nổi, đã lập tức dừng lại ngay khi tôi vừa bước vào. Rồi tôi di chuyển ra phía sau chiếc bàn.
“Rất vui được gặp các em.”
Lớp học vẫn diễn ra như thường lệ; như thể mọi chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ vậy. Thế giới vẫn cứ tiếp diễn như thể là những ký ức của tôi về quá khứ chỉ là những câu chuyện cổ tích xa xăm.
“Trước khi bắt đầu tuần thứ tư của lớp học. Ta sẽ công bố người đứng đầu và đứng cuối trong bài kiểm tra lần trước. Sylvia đứng nhất với 100 điểm và Ifrin đứng cuối với 0 điểm.”
“Aaagh!”
Một tiếng rên kỳ lạ vang lên trong lớp học, nhưng tôi cũng chả thèm để ý tới nó mà tiếp tục.
“Nguyên Tố cho lớp học ngày hôm nay sẽ là đất. Tất cả mọi thứ liên quan tới đất, bao gồm sỏi đá và quặng, đều có liên quan tới Nguyên Tố này. Khi kết hợp với lửa, thì nó sẽ trở thành kim loại. Khi kết hợp với nước, nó sẽ tạo ra bùn, kết hợp với…”
Ngay khi lớp học vừa bắt đầu, đám học sinh trông có vẻ rất thất vọng. Chúng đang mong mình kể chuyện về việc mình bắt được sát nhân Ma Thuật Sư như thế nào sao?
Chuyện đó…sẽ không xảy ra đâu.
“…Được rồi. Trước khi đi vào phần cơ bản, thì chúng ta hãy cùng làm nóng người một chút nào.”
Whoop-
Tôi búng ngón tay, và Allen mang vào một cái túi. Sử dụng Psychokinesis, tôi khiến cho những vật phẩm ở bên trong nổi lên. Đôi mắt của các Ma Thuật Sư kia mở căng ra trước số lượng của tổng cộng 150 viên đá xanh lam được lấy ra.
“Mỗi viên Đá Mana này đều đáng giá là 3000 Elnes.”
Tôi giữ chúng trên không trung bằng [Psychokinesis Cơ Bản – Sơ Cấp]
“Ta sẽ giữ chúng trong trạng thái như vậy. Hãy can thiệp vào Psychokinesis của ta và lấy chúng thử xem. Nếu các em có thể, thì chúng sẽ là của các em.”
Đá Mana là một vật phẩm cực kỳ quan trọng cho các Ma Thuật Sư trong nghiên cứu, sản xuất hoặc làm chất xúc tác. Đương nhiên rồi, nó cũng có thể được sử dụng như là một bộ khuếch đại Ma Thuật tạm thời chỉ bằng cách cầm lên tay nữa. Nói đơn giản, thì nó là “vẻ đẹp” của Ma Thuật nằm trong mọi phương diện
Đôi mắt của Ifrin sáng lên khi nhìn vào những viên Đá Mana.
“Nếu như Nguyên Tố chính hôm nay là đất, thì chủ đề đầu tiên của bài giảng tuần thứ 4 sẽ là “Sự Giao Thoa của Các Nguyên Tố Thuần Khuyết”.”
Giao Thoa Ma Thuật. Hành động can thiệp vào một Ma Thuật đang được thực hiện của một Ma Thuật Sư và quấy nhiễu nó.
“Nếu như các em có thể can thiệp vào Ma Thuật của kẻ thù, thì các em sẽ có thể tự bảo vệ bản thân trước những đòn tấn công được lặp đi lặp lại. Mặc dù việc phòng thủ trước những đợt tấn công vẫn hiệu quả hơn nhiều, nhưng ít nhất thì các em cũng nên cố sử dụng nó như là một phương pháp để công kích một lần xem sao.”
Tôi hơi tò mò về việc này. [Psychokinesis Cơ Bản – Sơ Cấp] có thể kháng cự trước những Debutant này tốt đến mức nào?
Psychokinesis là cốt lõi của Phân Loại Kiểm Soát. Nó là một trong nhiều chủ đề được giảng dạy tại Tháp Viện, nhưng một vài Ma Thuật Sư vẫn theo bản năng học được nó mà không cần nhìn vào bất cứ quyển sách giáo khoa nào.
Đến cả một Debutant cũng có thể thành thạo được Psychokinesis Sơ Cấp, vậy nên tôi đã cho [Psychokinesis Cơ Bản – Sơ Cấp] thêm một ít sức mạnh nữa. Tôi cực kỳ thành thạo Phân Loại [Kiểm Soát] và Nguyên Tố [Đất], nhưng những Debutant này lại là những tài năng vượt trội nhất trên toàn bộ Đại Lục, vậy nên tôi rất có thể sẽ bị bẽ mặt nếu như tôi bất cẩn.
“…Các em có thể bắt đầu.”
Tôi đứng đó và chờ đợi. Ban đầu, tôi cứ nghĩ là chuyện này sẽ chỉ kéo dài trong 3 phút thôi. Tôi đang điều khiển đồng thời cả trăm vật phẩm, trong khi các Ma Thuật Sư kia chỉ cần lấy đúng một cái.
“…”
Nhưng đã 3 phút trôi qua. Rồi 5 phút. 10 phút. Bất kể là tôi đợi bao lâu, thì Psychokinesis của tôi vẫn không bị lay chuyển.
“…”
Tôi nhìn đồng hồ. Mana của tôi vẫn đang bị rút cạn từng chút một, nhưng dù vậy, tôi vẫn đang khá là thư thái.
“Hmm…”
Bọn chúng có đang cố gắng không vậy? Cảm thấy nghi ngờ, tôi bật [Tầm Nhìn] lên để xem thử.
Ziiiiiiing- Ziiiiiiiiiiiiiing-
Năng lượng Ma Thuật to lớn của đám sinh viên này đang tràn ngập trong mắt của tôi, cho phép tôi nhìn thấy được luồng Mana đang quấy nhiễu Ma Thuật của tôi đến từ chúng. Dòng chảy Mana không lồ này khiến tôi cảm thấy chóng mặt, vậy nên tôi đã ngay lập tức tắt Tầm Nhìn đi.
“Cố gắng hơn nữa đi.”
Cứ như vậy, lại thêm 5 phút nữa trôi qua. Lũ nhóc Ma Thuật Sư đó đã bắt đầu khóc lóc và rên rỉ, không còn có thể tập trung được nữa. Không lâu sau đó, tôi đã bắt đầu thấy vài giọt máu chảy ra từ trong mũi của chúng, mắt của chúng thì đang chuyển thành màu đỏ rực. [Psychokinesis] của tôi đã chống lại tất cả sự can thiệp đến từ chúng.
Gggrrrr…
Tuy nhiên, một viên Đá Mana ở hàng thứ 3 đã bắt đầu rung lắc một chút. Nó rõ ràng là đang di chuyển. Không lâu sau đó, tôi đã nhìn thấy luồng Mana đang liên kết với nó. Không bất ngờ gì, đó chính là Sylvia. Giờ đây khi đã hoàn thành xong thử thách, đầu của cô ấy gục xuống trong khi thở hổn hển.
“Làm tốt lắm Sylvia. Em là người dẫn đầu.”
Sylvia chỉ gật đầu mà không trả lời thêm. Sau khoảng 3 phút nữa, viên đá Mana thứ 2 cũng đã bắt đầu lay chuyển.
“Tiếp theo, Ifrin.”
Khoảnh khắc ấy, trong khi vị trí đứng đầu của tuần trước và tuần này không có gì thay đổi, thì vị trí đứng thứ 2 lại đã bị chiếm đoạt bởi người đứng cuối của tuần trước. Các Ma Thuật Sư kia nhìn Ifrin với ánh mắt mang chút vẻ bất ngờ.
“Hooo!”
Ifrin thở mạnh, mặt của cô ấy đỏ bừng, và nhìn về phía Sylvia. Rồi cười tự tin với 2 lỗ mũi đang chảy máu, mặc dù Sylvia đã cố gắng để lờ nó đi.
“Có vẻ như là không còn ai nữa.”
Tôi thấy khó hiểu. Tôi không nghĩ là nó lại khó đến thế đối với chúng. Không, có vẻ như là đối với chúng thì nó còn hơn cả khó. Bọn chúng đã cố gắng tới mức khiến cho mũi chảy máu cơ mà, và rồi từng đứa một, các học sinh gục mạnh xuống bàn trong khi rên rỉ. Dựa trên nước da và biểu cảm của chúng, tôi đi đến kết luận là chúng đã cố gắng quá mức đến độ trên cả kiệt sức luôn rồi.
“Dừng lại.”
Tôi đã nhầm. Chúng là những Ma Thuật Sư, nhưng chúng cũng chỉ là Debutant thôi. Chúng có thể biết nhiều Ma Thuật hơn tôi, nhưng chúng vẫn không thể nào thắng tôi được.
“Dừng lại. Tất cả các em hãy dừng lại.”
Tôi thiết lập độ khó sai rồi. Thừa nhận sai lầm của bản thân, tôi ngay lập tức đưa những viên Đá Mana vào lại trong túi và huỷ bỏ Psychokinesis trong khi lũ nhóc kia đang kiệt sức và rên rỉ như những con thây ma.
“…”
Tôi định nói một điều gì đó với chúng, nhưng khung cảnh này thật sự rất đáng để thầm lặng chiêm ngưỡng. Nước miếng và máu trôi như trút nước, và cùng với đó là một mùi hương kỳ lạ, đặc quánh bốc lên khắp nơi. Cảm thấy chóng mặt, tôi đã mất đi ý thức của mình trong giây lát.
“Thật thảm hại…”
Lời nói cay độc vô tình tuột ra khỏi miệng tôi, khiến cho bầu không khí lại càng trở nên nặng nề hơn. Dù gì đi nữa, thì tôi cũng không muốn ở lại đây thêm đâu.
“…Đến giờ giải lao rồi. Dọn dẹp đống nước của các em đi.”
—————————————————————————————————-
Đánh giá lên lại 4.9 rồi nên vui quá ngồi gõ :v
Chương này coi như là thuốc trong 2 ngày tôi chạy deadline BTL với thuyết trình nhé (* ̄▽ ̄)b
Hẹn gặp mọi người sau :p