Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
—————————————————————————————————-
Màn đêm buông xuống từ trên sân thượng của thư viện, Ifrin ngả người vào lan can trong khi ngắm nhìn khung cảnh màn đêm của trường.
Cô ấy có thể nhìn thấy ánh sáng xanh trải dài mãi tới đỉnh của Toà Tháp. Ở bên dưới, những phòng học, con đường, và nhà hàng thắp sáng vùng đất như thể những vì sao.
Bởi vì thời gian phải ôn thi, nên buổi tối của cô tại học viện đã kết thúc.
“…”
Ifrin nhìn vào bảng Ouija mà cô đang cầm ở trên tay.
Nó có những viền đen cùng phông nền trắng, và nó là phiên bản mini của bảng Maka, một phương tiện giao tiếp giữa các Ma Thuật Sư trong toà tháp.
Tên chính thức của thứ này là “Bảng Liên Lạc Đa Hướng”, một thiết bị cho phép người sử dụng thực hiện nhiều cuộc đối thoại cùng một lúc.
Nó là một Ma Cụ, thường được dân gian gọi là bảng Ouija, có công dụng như là một bảng tin tức. Nó cũng có khả năng giúp cho những Ma Thuật Sư giao tiếp với nhau dễ dàng hơn.
Nhưng các Giáo Sư không thường hay dùng mấy thứ này vì tuổi thọ của chúng cũng chỉ nằm trong khoảng từ 7~8 năm.
[Ghi Chú Hoàn Chỉnh Các Bài Giảng Của Deculein (lúc này là tuần thứ 4), thứ này sẽ đáng giá bao nhiêu nếu như tôi đem đi đấu giá nhỉ? Có sẵn bản mẫu cho một trang.]
Ifrin cảm thấy rằng là mình nên viết bài đăng đó lên trên [Trang Thông Tin Ẩn Của Tháp Viện] bởi vì 50% trong số 100 nghìn Elnes được đầu tư của cô đã bay màu bởi vì chi phí văn phòng phẩm và sách Ma Thuật rồi.
-500 Elnes.
-Tôi ra giá 1000 Elnes.
-2000 Elnes
-4000 Elnes.
-5000 Elnes
-6000 Elnes. Tuỳ thuộc vào điều kiện của nó, tôi có thể ra giá thêm.
“Ôi trời.”
Bị bất ngờ và hơi hoảng sợ trước những cái giá điên rồ đó, cô ấy ngay lập tức xoá bài đăng đi.
“…Mà, nếu như đó là mình thì mình cũng sẽ mua nó nếu có nhiều tiền thôi.”
Chính vì lí do đó, nên cô ấy cảm thấy Deculein thật kỳ lạ.
Tại sao hắn ta lại để lộ những kỹ năng và mẹo hữu ích như thế mà không che giấu bất kỳ điều gì cơ chứ?
Hầu hết các Giáo Sư đều thu về được một nguồn lợi khổng lồ dựa vào các buổi dạy kèm riêng, với điều kiện là các sinh viên đó đều tự nguyện và cam kết là sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì cho người ngoài.
Cô được nghe rằng các Ma Thuật Sư là những kiểu người luôn luôn ở trong trạng thái bồn chồn. Không quan trọng là họ có nhiều tiền đến thế nào, thì họ vẫn sẽ luôn cảm thấy ghen tị trước những tân binh đã trèo cao hơn cả họ.
Xét theo chuyện đó, thì Deculein, người mà mới thay đổi trong năm nay, đang hành động rất kỳ lạ.
“Sao cũng được.”
Ifrin lắc đầu để quên đi và hít một hơi sâu, rồi bỗng nhiên một suy nghĩ lướt qua tâm trí cô.
Cha mình chắc cũng đã từng trăn trở một điều gì đó ở trên lan can này. Ma Thuật chưa có lời giải, hay một thứ gì đó thần bí hơn như là câu trả lời cho cuộc sống chẳng hạn, trong làn gió đêm tại nơi đây.
“…Đừng lo.”
Ifrin lấy ra một lá thư và đọc thuộc lòng nó với một giọng trầm thấp.
Cô xem lại lá thư của cha vào mỗi tuần. Giọng nói và những thước phim ghi lại lời nhắn nhủ cho thấy trí tuệ thiên tài của ông đã biến mất rồi, nhưng những dòng chữ viết và vết tích của những ngày đó thì vẫn còn đây.
-Con gái của cha. Ta đang làm một món quà cho con đây…
Đọc đoạn đầu tiên đã khiến cho dòng nước mắt của cô như sắp trào ra.
“Con nhất định sẽ hoàn thành nghiên cứu của cha, cha à.”
Một số nghiên cứu của cha cô đã nằm ở ngay trong những bức thư, và phần còn lại thì hiện đang nằm ở đâu đó trong Toà Tháp. Ifrin biết chính xác địa điểm của những nghiên cứu đó.
“Con chắc chắn sẽ trở thành một Ma Thuật Sư tài giỏi hơn Deculein, hơn kẻ thù của-”
“Điều đó là không thể nào.”
Một ai đó đã xen vào khoảng thời gian riêng tư của cô vào lúc đó. Bị bất ngờ, Ifrin lập tức đứng lên và nhanh chóng quay đầu lại như thể là cô sắp trẹo cổ đến nơi rồi vậy.
Sylvia.
Ifrin nhăn mày lại trong khi trừng mắt nhìn cô ta.
“Nếu cô tới đây để đánh nhau thì tôi không có tâm trạng đâu, đi chỗ khác đi.”
Sylvia chế nhạo với một gương mặt gợi đòn.
“Cô gọi Deculein là kẻ thù của cô, nhưng cô vẫn nhận buổi dạy kèm riêng từ hắn. Thật thảm hại. Đạo đức giả.”
“Cô đang nói chuyện ngớ ngẩn gì thế hả? Cô nghe cái tin đồn vớ vẫn đó ở đâu thế? Không, quan trọng hơn nữa, cô thật sự tin nó sao? Đúng là đồ quý tộc.”
Má của Sylvia phồng lên. Ifrin đã dễ dàng áp đảo trái tim của cô ta, thứ mà có thể đầy lùi mọi loại đả kích.
“Cô biết gì không?”
Cô ta bất mãn lầm bầm, nhưng rồi sao đó cô ta đã cười với khoé môi nhếch lên.
“Deculein đã không đi tới phòng thí nghiệm trong gần 3 năm trời rồi. Không một lần nào kể từ khi cha cô chết.”
“Pfff. Đương nhiên rồi. Cha của tôi là một thiên tài đến mức mà Deculein sẽ không thể làm gì nếu thiếu ông ấy cơ mà.”
Ifrin cười, như thể cô tưởng rằng cô ta vừa mới bất ngờ khen mình.
“Tuy nhiên….”
Sylvia tiếp tục.
“Bắt đầu từ 3 tháng trước. Deculein đã bắt đầu đi tới phòng thí nghiệm vào mỗi ngày. Hắn ta đã dọn dẹp nơi đó và thu nhận một Trợ Lý Giáo Sư. Hắn ta cũng đã mang tới những Ma Cụ và đủ mọi thứ khác nữa.”
Biểu cảm của Ifrin cứng lại một chút vào lúc đó.
“Ý cô là sao?”
Thoả mãn với câu trả lời đó, Sylvia cười và xoay người lại, giọng nói thờ ơ của cô ta lướt qua cùng những cơn gió khi cô làm vậy.
“Ai biết được?”
Tap tap-
Ifrin không bận tâm đuổi theo cô ta dù cho cô ta đã để lại những gợi ý như vậy. Thay vào đó, cô ấy chỉ đứng đó chìm trong suy nghĩ.
“…Không thể nào.”
Không lâu về trước, cha mình đã từng bảo là Deculein đã giám sát những lá thư của ông ấy. Hắn ta theo dõi mọi bước đi của ông, và bởi vì hắn ta đang theo đuổi những nghiên cứu của cha, cho nên ông không còn nơi nào để giấu nó đi hết.
“Không thể nào.”
Mình không nên lo lắng. Những nghiên cứu đó được cất ở nơi mà hắn không bao giờ có thể tìm thấy, Mặc dù Ma Thuật bảo vệ nó đã suy yếu theo thời gian, nhưng kể cả vậy, kẻ tham lam như Deculein cũng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy nó. Mật mã mà mình và cha từng sử dụng, ông ấy đã để nó ở nơi mà chỉ có mình mới biết…
“Không thể nào.”
Không thể nào, không thể nào!
Cha của mình là thiên tài. Ông ấy không bao giờ sai, điều đó chính là lý do vì sao mà mình tin chắc rằng những nghiên cứu mà Deculein đang tiến hành không hề liên quan gì đến cha mình.
Cô lặp đi lặp lại câu nói đó.
“Không thể nào!”
Giọng nói của Sylvia không ngững vang lên bên tai cô.
******
Chỉ còn ba ngày nữa là sẽ tới Hội Nghị Bercht.
Cuối cùng, tôi cũng đã hoàn thành [Psychokinesis Sơ Cấp] vừa kịp lúc.
“May là mình đã hoàn thành đúng lúc.”
Đã thoả mãn, tôi liền đắm mình trong phòng tắm tại toà nhà. Tôi đã yêu cầu xây nên một cái ở đây vì việc quay lại nhà chính để làm trò này thật sự khá phiền phức.
Cốc cốc-
Tôi bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa khi vừa mặc chiếc áo khoác tắm và đi ra ngoài.
“Là ai?”
“Roy đây thưa ngài.”
“Có chuyện gì? Nói đi.”
“Vâng, thưa chủ nhân. Số dư của ngài đang nằm ở mức báo động.”
Lông mày của tôi lập tức nheo lại.
“Số dư của ta?”
“Vâng. Nếu cứ theo mức độ này, thì số dư của ngài sẽ cạn kiệt sau 2 tháng nữa…”
Tôi gật đầu. Mà, mấy ngày nay tôi cũng không thực hiện tiết giảng nào, vậy nên tôi đã không còn nguồn thu nhập nào khác ngoài khoản tiền lương của Giáo Sư. Một mặt khác, nguồn tiêu của tôi lại là vô tận, bao gồm trong số đó có thể kể đến như là 150 viên Đá Mana, sách và đủ loại sách cổ.
“Chờ chút.”
Sử dụng Psychokinesis. Tôi lấy lên một chiếc két sắt, thứ mà chỉ phản hồi với duy nhất Mana của tôi, được cất giấu ở bên dưới sàn của toà nhà và mở nó ra.
“Để xem nào.”
Tôi lấy ra bất cứ thứ gì mà tay tôi có thể cầm, để lộ ra đó là một chiếc bình gốm, “Bình Hoa của Phương Đông” mà tôi đã mua tại nhà đấu giá với số tiền là 2,5 triệu Elnes. Tôi đã định dùng [Bàn Tay Của Midas], nhưng tôi đã dừng lại.
Lượng Mana hiện tại của tôi là [1635]
Tôi muốn bán nó với mức giá phải chăng nhất, vậy nên tôi cần sử dụng toàn bộ 3000 Mana.
“Hãy quay lại sau 3 tiếng nữa.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Roy rời đi và tôi đợi cho tới khi Mana của tôi hoàn toàn phục hồi.
Trong khi làm vậy, tôi cũng kiểm tra chiếc bình này với [Người Đàn Ông Của Sự Giàu Có], cho thấy ánh sáng của nó vẫn toả sáng rực rỡ như cách nó đã từng.
[Bàn Tay Của Midas] cũng không quá hiệu quả trong việc thức tỉnh “báu vật”. Để ví dụ thì nó cũng chỉ tăng mức 30,000 lên 30,300 thôi.
Tuy nhiên, “Bình Hoa của Phương Đông” khá chắc là một vật phẩm vô dụng…
“Mình phải thử ít nhất một lần.”
Sau khi chờ đợi 150 phút, Mana của tôi đã hồi phục hoàn toàn.
Tôi sử dụng tất cả chỗ đó qua [Bàn Tay Của Midas] lên “Bình Hoa của Phương Đông”
Shooooooo-
Một làn khói xanh bay ra từ tay của tôi và đi xuyên qua nó, khiến cho bề mặt của thứ này trở nên lấp lánh.
——— [Bình Hoa Của Nghệ Nhân Bậc Thầy Tới Từ Phương Đông] ———
◆ Mô Tả:
– Lọ hoa này đã được tạo ra bởi một Nghệ Nhân bậc thầy, được truyền vào đó Ma Thuật đến từ trái tim và linh hồn của người sáng tạo.
– Tiềm năng của nó đã được kích phát bởi [Bàn Tay Của Midas].
◆ Loại: Đồ Gốm ➔ Bình hoa
◆ Hiệu Ứng Đặc Biệt:
– Bông hoa được trồng trong chiếc bình này sẽ không bao giờ khô héo.
– Ngoài ra, những bông hoa trong bình sẽ dần lột xác và trở thành những bông hoa mới, mỗi cánh hoa đều có khả năng làm thuốc với hiệu ứng ít nhất từ [Phục Hồi Mệt Mỏi Cấp Trung] đến [Phục Hồi Mệt Mỏi Trên Cấp Trung].
—————————————————————————————————
Bình hoa 2.5 triệu Elnes đã trở nên tốt tới mức mà tôi không còn có ý định bán đi nữa.
“Hmm…”
Riêng thiết kế của nó thôi cũng đã đủ để khiến cho giá trị của nó là không hề thấp rồi, nhưng giờ đây nó còn có tiềm năng trở thành một sản phẩm thu lời vô tận nữa.
“Bán nó đi vẫn tốt hơn.”
Hiệu ứng hồi phục mệt mỏi cũng không có tác dụng với tôi. Đằng nào thì cơ thể của tôi cũng không bao giờ cảm thấy mệt, và tôi tin chắc rằng việc nuôi trồng và bán những cánh hoa đó cũng không đem lại bao nhiêu lợi nhuận đâu.
Cốc cốc-
Roy quay lại và gõ cửa sau chính xác là 3 tiếng như đã được chỉ dẫn. Tôi mở cửa ra và giao bình hoa cho Roy.
“Hãy tìm một ai đó thẩm định lại thứ này và bán nó đi. Chúng ta có thể dễ dàng thu được nguồn lời đáng 5 năm – À không, đáng 10 năm tài chính với nó.”
“Nhưng thưa chủ nhân. Đây chẳng phải là vật mà ngài đã mua tại nhà đấu giá-”
Roy cảm thấy bối rối, nhưng tôi cũng cảm thấy bối rối không kém.
Nhìn qua vai của Roy, tôi nhìn thấy Yeriel đang tiếp cận với những bước đi ngắn và nhanh.
“Hey~ Tôi đến đây vì anh bảo rằng là anh đang cần tiền này~”
Con nhóc đó, cô ấy đã bảo rằng là mình chỉ ở đây một ngày thôi, nhưng từ đó đến nay đã 3 ngày trôi qua rồi. Tôi thậm chí còn không biết là dinh thự nhà mình đã từng rộng rãi đến thế đấy.
“Tôi biết là anh sẽ sớm bị rơi vào hoàn cảnh này mà. Tôi có thể cho anh mượn nếu-”
Tôi lắc đầu.
“Không cần đâu. Anh đằng nào cũng đang định bán cái bình này. Roy, đưa nó tới chỗ chuyên gia thẩm định đi.”
“Gì cơ? Anh bị điên à?”
Mặt Yeriel nhăn nhó.
Tôi nghĩ về nó một lúc và sớm nhận ra rằng cô ấy nói cũng đúng. Tôi sửa lại lời mình.
“À không, tình cờ là ta cũng đang rảnh, vậy nên ta sẽ đi với ông.”
Người thẩm định là ai cũng rất quan trọng.
Luôn có thể có kẻ lừa đào nào đó xuất hiện trong cửa hàng, và tôi có thể nhận diện được tất cả bọn họ chỉ bằng qua Điểm Đặc Trưng của bọn họ.
“Sao cơ? Không, anh chỉ vừa mới mua thứ này thôi mà anh đã định bán nó đi rồi. Thôi thà để tôi đưa cho anh mượn chút tiền còn-”
“Em ồn ào quá đấy, Yeriel.”
“Ồn ào?! Anh đang chuẩn bị mất trắng tiền đấy! Anh thậm chí sẽ còn không lấy lại được nửa phần giá của nó đâu! Anh đã trả bao nhiêu để lấy thứ này về thế?!”
“2.5 triệu.”
“Tôi cá với anh là nó chỉ bán được có 1 triệu thôi. Anh mua thứ này vì nó là đồ cổ, và giờ anh lại bán nó đi trong chưa đầy 2 tháng!”
Yeriel đang đặt nghi vấn cho niềm tin vững chắc của tôi, và đến cả Roy cũng nghi ngờ quyết định của tôi nữa. Chà, nỗi lo của họ cũng không phải là không có cơ sở.
“Nếu em lo lắng đến vậy, thì em đi cùng luôn đi.”
“Không! Tôi không lo lắng, tên khốn! Này!”
“Hửm?”
Yeriel hét lên ngay khi tôi vừa đặt câu hỏi về cách cư xử của cô ấy, cơ mà cô ấy đã càu nhàu với một tông giọng nhỏ nhẹ hơn nhiều.
“Không, tôi không lo lắng…Đằng nào thì anh cũng chỉ đang định làm điều gì đó vô nghĩa thôi…Anh không hiểu à? Nếu như anh đang định lãng phí tiền của mình vào-”
“Nó sẽ không lãng phí đâu. Anh sẽ cho em thấy, cứ đi cùng đi.”
“Wow, thật luôn, anh cứng đầu vãi chưởng…”
Gương mặt của cô ấy tràn ngập sự tức giận và bực bội, nhưng tôi chỉ cười với cô ấy một cái và đi ra ngoài.
“Được thôi. Tôi sẽ chống mắt lên xem chuyện này sẽ đi về đâu.”
Yeriel tiếp lời.
******
Sau một tiếng, Yeriel đã tới chỗ thẩm định viên với Deculein.
“Huuuuuuh…”
Cô nghĩ rằng là gần đây Declein đã bị mất trí rồi.
Anh ta không còn gặp mặt Julie nữa, và Hội Nghị Bercht cũng sắp tới rồi, những chuyện đó đang khiến cho cô vô cùng nhạy cảm.
“Thứ này…”
Deculein vẫn luôn quyết tâm làm những chuyện điên rồ trong lúc nóng nảy, và lần này cũng không ngoại lệ.
“Thứ này thật tuyệt vời.”
Khi một thẩm định viên nổi tiếng trong thành nhìn vào bình hoa mà anh ta đã mua từ 2 tháng trước, thì người đó đã bày tỏ sự kinh ngạc tới mức dường như là mất trí.
Tâm trí của Yeriel trở nên trống rỗng.
Deculein đáp lại.
“Nếu nó tuyệt vời đến vậy, thì…?”
“Vâng. Nó không chỉ có giá trị về mặt thẩm mỹ…Mà vẫn còn rất nhiều thứ về chiếc bình này mà tôi không thể nào thẩm định được…”
“Không phải là ngươi không thẩm định được. Chỉ là ngươi không muốn cho chúng ta biết thôi.”
“Sao cơ? Không, chỉ là vì-”
“Nếu ngươi trồng hoa trong chiếc bình này, thì nó sẽ không bao giờ bị lụi tàn. Hấp thụ cánh hoa từ bông hoa đó cũng sẽ phục hồi trạng thái mệt mỏi cho ngươi.”
Thẩm định viên nhanh chóng cúi người xuống và mở to mắt. Yeriel cũng có chút nao núng.
“Phục hồi mệt mỏi ư?”
“C-chờ…Đương nhiên! Tôi không biết, nhưng nếu chuyện đó là thật, thì nó đúng là sở hữu một khả năng tuyệt vời!”
“Phải rồi.”
Deculein nhìn xung quanh phòng và đặt một bông hoa vào bình để trang trí.
“Ngươi không cần phải đi tới tận Routen đâu. Sau khi đã trồng một bông hoa làm bằng chứng cho công hiệu của nó, thì chúng ta có thể tổ chức một buổi đấu giá nhỏ ở Haylech.”
Anh ta đưa chiếc bút máy của nhà Yukline ra cho thẩm định viên xem.
“Cái tên Yukline sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Tất nhiên, ta sẽ chia phần hoa hồng cho ngươi.”
“Ah, vâng! Tôi sẽ làm hết sức! Ngài có thể sẽ nhận được ít nhất là 10 triệu hay thậm chí là 15 triệu nếu có nhiều người tranh dành!”
Khoảnh khắc ấy, khoản đầu tư 2.5 triệu của tôi đã ngay lập tức dâng lên con số 10 triệu, điều đó khiến cho Roy và Yeriel phải mở căng mắt ra.
“Tốt. Ta sẽ giao lại việc chuyển lời cho ngươi. Roy, ta giao lại việc quan sát cho ông đấy.”
“Dạ? À, vâng. Tôi hiểu rồi.”
“Vậy thì hôm nay tới đây thôi.”
Deculein ra ngoài trước. Yeriel do dự một lúc, và rồi cũng theo anh ta ra ngoài.
“…Anh may đấy. C-chúc mừng nhé.”
Yeriel liếc nhìn Deculein ở lề đường.
Không bận tâm trả lời, Deculein đã đưa cho 2 người họ một mệnh lệnh.
“Yeriel, Roy, cầm chiếc bình này và quay trở lại dinh thự đi.”
“Huh? Anh định đi đâu thế?”
“Anh có chuyện cần phải làm ở Toà Tháp.”
“…Mấy ngày nay anh làm cái quái gì ở Toà Tháp vậy chứ?”
Yeriel nghi hoặc nhau mày.
“Em không cần phải biết.”
“Nếu như anh có nhân tình mới, thì cứ đi đi và vứt bỏ người phụ nữ thẳng trực và kiên cường kia đi nha~”
“Im lặng đi.”
Deculein lên xe mà không giải thích gì thêm và rời đi ngay lập tức.
Vroooom-
“Huh. Thật sự đấy, tên đó đúng là cái gai trong mắt mình mà.”
Yeriel và Roy bị bỏ lại ở giữa đường.
Bọn họ không hề phàn nàn. Đã khá lâu rồi họ cũng không xuống thành phố, vậy nên ít nhất thì họ cũng nên ngắm nhìn con đường lộng lẫy này chút xem sao.
“Roy? Ông đã phải chịu khổ nhiều rồi, vậy nên cứ lấy những gì mà ông thích nhé. Tôi sẽ mua nó cho ông.”
“Sao cơ ạ? À không. Nó ổn m-”
“Cứ nhận yêu cầu của tôi đi. Tôi biết là dạo gần đây ông đang có một quãng thời gian rất khó khăn. “
Cả hai đi đến những khu hàng sang trọng.
Ngày hôm đó, Yeriel đã mua đứt 5000 Elnes những thứ hàng xa xỉ và một chiếc ví trị giá 300 Elnes.
*****
Ngày cuối tôi làm việc ở Toà Tháp trong tuần này, tôi đang tham khảo các câu hỏi của những bài kiểm tra từ 3 năm trước trong khi lên kế hoạch cho bài kiểm tra giữa kỳ.
Nói cách khác, thì tôi đang tham khảo những câu hỏi kiểm tra mà Deculein đã đưa ra trước đây.
“…Khó thật đấy.”
Tôi có thể cảm thấy chúng khó chỉ bằng việc nhìn vào chúng.
Nó khó một cách vô nghĩa.
Hồi đó, nhân vật này của tôi đã lầm tưởng rằng các bài kiểm tra là phải vượt trội, chính điều đó là thứ dẫn đến những câu hỏi kiểm tra nực cười này.
“Allen, cậu có ở đây không?”
Tôi gọi Trợ Lý Giáo Sư của mình qua quả cầu pha lê, và cậu ta chỉ mất có 30 giây để chạy tới chỗ tôi đang ở.
“Vâng, tôi đây!”
Allen tự hào đeo phù hiệu Trợ Lý Giáo Sư sau khi trải qua bài kiểm tra của tôi.
Tôi gõ vào các bài kiểm tra từ 3 năm trước.
“Liệu rằng, cậu có thể nào nhớ được nơi cất bản gốc của chỗ câu hỏi này không?”
“Bản gốc sao ạ?”
“Phải. Những bài kiểm tra này có lẽ là kết quả đến từ sự chỉnh sửa của ta. Chỗ tài liệu này cũng không phải là mới đây, vậy nên nếu như có bất kỳ dữ kiện nào còn sót lại từ 3~5 năm trước, thì hãy mang nó tới đây cho ta.”
“Oh, vâng! Tôi sẽ đi tìm ngay!”
Allen ra ngoài và gần như nhanh chóng quay lại với vô số những tệp tài liệu.
“Của ngài đây!”
“Được rồi.”
Tôi nhìn vào những tờ giấy bằng đôi mắt của [Thông Hiểu], điều đó đã cho phép tôi ngay lập tức nhận ra vài điều.
…Như tôi đã nghĩ.
Chỗ tài liệu này rất đáng để tham khảo. Tôi có thể chắc chắn, vì tôi cũng đã nghiên cứu chúng ở một mức đó nào đó.
Một câu hỏi hay chắc chắn sẽ khiến người khác ngưỡng mộ một khi ta giải đáp được nó.
Cảm giác chinh phục được những thành tựu này chắc chắn sẽ khiến cho họ cảm thấy thoả mãn, hay thậm chí là mỉm cười. Bài kiểm tra của Deculein rất khó, nhưng chúng cũng vô cùng hấp dẫn.
“Allen, đây là câu hỏi kiểm tra Ma Thuật phải không?”
Đương nhiên, Ma Thuật không phải là Toán Học.
Vì thế cho nên, nếu như nó chỉ là một bài kiểm tra viết, thì nó sẽ không có gì đặc biệt hết.
“Oh, vâng! Đương nhiên rồi.”
“Tốt, Cậu có thể quay lại được rồi.”
“Cảm ơn ngài!”
Tôi nhìn qua bài kiểm tra với [Thông Hiểu].
[Câu hỏi ví dụ cho phần “Thấu Hiểu Ma Thuật Nguyên Tố Thuần Khiết”: Tính toán thể thức của câu 7 trên giấy, phân tích gợi ý từ cách nét, ghép lại một cách thật chính xác, và đặt mana vào sao cho tạo ra Ma Thuật.]
Câu trả lời cho câu hỏi này được xuất hiện dưới dạng một “hình ảnh”.
Như thể là tranh vẽ trôi nổi trong không khí, lời giải sớm trở nên rõ ràng hơn và khác biệt hơn so với mọi khi. Trong khi màu sắc trôi như dòng nước, tôi được chứng kiến một người phụ nữ sinh ra từ trên bức tranh sơn dầu.
Mỗi phần của bức ảnh đều đại diện cho một Nguyên Tố. Chiếc váy trắng của cô ấy là Gió, bầu trời là Nước, những đám mây kia là Sương Mù, và đôi mắt xinh đẹp đó, chiếc mũi và đôi môi đó cũng là “sự pha trộn” giữa nhiều Nguyên Tố khác.
Đây hoàn toàn phù hợp cho chủ đề “Thấu Hiểu Ma Thuật Nguyên Tố Thuần Khiết”. Tôi thậm chí còn có thể đi xa tới mức nói rằng đây chính là câu hỏi hoàn hảo cho nó, và đây cũng chính là câu trả lời hoàn mỹ nhất.
“…”
Tôi nhắm mắt lại trong khi bắt đầu cảm thấy một cảm giác mềm mại lan ra toàn bộ cơ thể. Nó là sự kích thích đến từ Đặc Điểm [Giác Quan Thẩm Mỹ] của Deculein.
Bức vẽ dường như là sự an ủi trước những Ma Thuật Sư đang sắp phải vật lộn với kỳ thì, nhưng nó lại có trong đó một cơn giận nhạt nhoà kỳ lạ. Tuy nhiên, nếu như nó có được dùng như là mục đích trang trí, thì kiệt tác này sẽ càng trở nên rực rỡ hơn.
“…Ha.”
Tôi không thể kìm được mà cười nhạt.
Một cơn ghen tị vô định dâng lên trong lòng tôi. Nó cảm giác khá giống với sự khao khát.
Bởi vì Deculein gốc sẽ không bao giờ tái sử dụng lại câu hỏi. Vậy cho nên tôi đành phải chỉnh sửa nó.
Hắn chắc chắn sẽ ghen tị với vẻ đẹp mà hắn chưa bao giờ được chứng kiến trước đây, nhưng tôi đã kìm nén lại nó một cách dễ dàng.
Bài kiểm tra này thật hoàn hảo, và nó cũng rất phù hợp cho bài giàng của tôi. Nó hoàn toàn xứng đáng với danh nghĩa là “Bài Kiểm Tra của Giáo Sư Cấp Cao…”
“Dù vậy thì…”
Tôi nhìn vào người phụ nữ được tạo ra từ hình ảnh đang trôi nổi trên không trung. Đó không phải là Ifrin.
Tôi hình như là cũng chưa nhìn thấy cô ấy bao giờ.
Người phụ nữ này rốt cuộc là ai chứ?
Cốc cốc-
Tôi lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi dẹp tan hình ảnh đó đi và mở cửa, để lộ ra Allen là người đang đứng sau nó.
“Giáo Sư! Vì vẫn còn nữa, nên tôi đã mang chúng tới đây! Tôi xin phép!”
“Đúng lúc lắm.”
Chợt nảy ra một ý tưởng, tôi liền tóm lấy cậu ta trước khi cậu ta rời đi.
“Vâaaaang?”
Cậu ta nghiêng đầu.
Tôi nói.
“Chuẩn bị đi.”
“Vâng? Ah, vâng! Tôi nên chuẩn bị những gì?”
Cậu ta không biết là tôi định làm gì, nhưng cậu ta cũng đã trấn tĩnh lại bản thân. Tôi rất thích việc cậu ta không bao giờ thắc mắc về tôi hay những gì mà tôi làm.
“Chuẩn bị để đi tới Bercht.”
“…Sao cơ ạ?”
Tuy nhiên, lần này, Allen không thể ngăn bản thân tỏ vẻ ngạc nhiên trước quyết định của tôi, điều đó làm cậu ta nghĩ rằng là bản thân đã nghe nhầm
Tôi nhắc lại ý mình một cách điềm tĩnh.
“Ta chọn cậu làm Trợ Lý của mình tại Bercht.”
Allen chớp mắt. Mắt, mũi, và miệng của cậu ta đều mở căng ra sau đó. Miệng của cậu ta há to đến mức mà đủ để nhét cả một nắm đấm vào.
“Saaaaaaaaao-”
“Ngậm miệng lại.”
“…”
Mắt của cậu ta phồng lên trong khi ngậm miệng lại. Vì cậu ta trông như là sắp phát nổ đến nơi rồi, cho nên tôi đành phải trấn tĩnh cậu ta lại.
“Đương nhiên, cậu có quyền từ chối. Bercht đúng là có thể rất nguy hiểm-”
“Ah, nó – Không! Đó – Không! Tôi muốn đi ạ!”
“Thật sao?”
Theo quy định của Bercht, việc mang theo một người đồng hành là điều bắt buộc ngay cả khi không có tài xế hộ tống.Thật không may thay, tôi lại không thể mang theo ai khác đi cùng ngoài cậu ta.
—————————————————————————————————-
Cột sống của trans đang không ổn lắm nên đăng hơi muộn ;-;
Giờ này mọi người chắc cũng ngủ hết r nên là chúc ngủ ngon (*¯ ³¯*)♡