Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Kim Jinhyuk.
Năm nay đang ở độ tuổi 21.
Hiện đang nghỉ học.
Em trai của tôi đã đưa cho tôi bản tóm tắt sơ yếu lý lịch của nó.
Nó hiện đang là một streamer với khoảng 500 người theo dõi trên Twipod.
“Chú mày bắt đầu stream từ bao giờ?”
Thằng em tôi nhanh chóng nhìn thẳng vào tôi và nói.
“Kể từ khi em bắt đầu nghỉ ốm, sao vậy hyung?”
“500 người theo dõi cơ à, nó cũng ngon đấy chứ nhỉ?”
“Phải. Anh biết đó, hyung khá là đẹp trai mà, đúng không? Có rất nhiều người sẵn sàng xem một buổi stream câm chỉ bằng việc nhìn vào gương mặt của người đang live thôi đấy.”
“Anh biết là bộ capsule này còn có cả điều hoà, vậy thì sao mà người chú mày vẫn bị ám nhiệt thế?”
“Haaaa, người quân nhân mới trở về đã không còn để tâm tới lời nói của dân đen nữa rồi.”
Sau khi nói vậy, thằng em nhìn gợi đòn này đã bắt đầu giải thích về cách mà nó bắt đầu live stream.
Chuyện khá là dài, vậy nên tôi sẽ cắt ngắn lại, đại khái thì nó là như thế này.
Tầm 6 tháng trước đã có một tựa game đối kháng mà tôi chưa từng nghe tới nào đó đã ra mắt, và em trai của tôi thì đã ăn được giải nhất trong một giải đấu của tựa game đó.
Đó là một tựa game đối kháng thế giới mở, với đủ mọi loại người nằm chết lăn ở mọi nơi.
Kể cả khi <Gaia Online> vẫn đang khuấy đảo thế giới, thì vẫn sẽ còn có khá nhiều tên điên chỉ thích mỗi game đối kháng thôi.
Dù sao đi nữa, thì em trai của tôi cũng nói là nó đã thắng giải đấu đó ngay trong lần thử đầu tiên, và kể từ lúc đó thì nó cũng đã bắt đầu streaming với nickname là “Thiên Phước”.
Chà, tôi cũng đã hình dung được đại khái rồi.
Tôi nhấp một ngụm từ cốc cà phê đá và hơi nghiêng nhẹ đầu.
“Nó sẽ có thể là một trụ cột vững đấy.”
“Hửm?”
“Việc chú mày giỏi chơi game ấy; nó sẽ có thể là trụ cột chính của nhà mình đấy.”
“Phải rồi, hyung từng nói với em là anh đã nghiền nát tất cả mọi đối thủ trong <Gaia Online> nhiều năm trước mà. Anh đã từng kể chuyện đó với em từ hồi em còn đang ở trong bệnh viện đó.”
“Anh mày có kể hả?”
“Đúng rồi.”
3 năm trước, khi mà Jinhyukie 18 tuổi, thì em ấy đã bị chẩn đoán là mắc bệnh ung thư dạ dày.
Đó là ung thư giai đoạn 4. Gần như là đã phải đối mặt với ngưỡng cửa tử.
Tuy nhiên, thì ung thư đã không còn là mối đe doạ cho mạng sống của con người nữa rồi.
À đâu, để nói chính xác hơn, thì là mạng sống của “người có tiền”.
Mặc dù xác suất thành công của những người tiếp nhận điều trị gần như là 100% thì chúng tôi cũng chẳng có đủ tiền.
Tôi không thể miêu tả được là bản thân lúc đó đã tuyệt vọng tới mức nào.
Cha mẹ của tôi đã mất kể từ khi tôi mới có 13 tuổi, và chúng tôi cũng không có bất kỳ họ hàng nào thân thích.
Thật lòng mà nói, thì tôi còn đã từng nghĩ tới việc kết liễu cuộc đời mình cơ.
Tôi đã có một khoảng thời gian khốn đốn để tìm kiếm công việc, vậy nên khi đó tôi chỉ biết có chơi game từ sáng đến đêm.
Và rồi, vào ngày hôm đó.
Tôi bằng một cách nào đó đã bắt đầu kiếm được tiền qua <Gaia Online>
Tất cả những gì mà tôi có vào lúc đó chỉ là một cái ID game.
Chà, nếu nói một cách dễ hiểu, thì tôi đã khá nổi tiếng trong trò chơi đó đấy.
Lối chơi của tôi bằng một cách nào đó đã vượt qua được cả một số những pro gamer giỏi nhất, và tôi thậm chí còn được vài lần xuất hiện trên những buổi phát sóng của các streamer nổi tiếng nữa. Rồi, đó chính là cách mà tôi đã gây dựng được một mối quan hệ với Kan, streamer đứng top của thời đó.
Nhờ tạo ra được kiểu danh tiếng như vậy, nên tôi đã nhận về được rất nhiều tiền qua vô số các yêu cầu.
Mấy yêu cầu kiểu như là trợ giúp ám sát NPC đến từ các chủ Guild của các Guild danh tiếng ấy.
Có thể gọi tôi là Gamer Ngầm cũng được.
Đó chính là cách mà tôi kiếm tiền, và bằng một cách nào đó mà tôi đã kiếm được đủ tiền để trả tiền viện phí cho em trai tôi.
Nếu như cái game <Gaia Online> khốn nạn đó mà cho phép trao đổi vật phẩm, thì có lẽ tôi đã không đi đến mức đấy.
…Dù sao thì, là vào lúc đó.
Ngay giữa tất cả mớ hỗn độn đó, tôi bỗng dưng lại có được cơ hội để xử lí được toàn bộ các khoản phí điều trị và thậm chí là phí phẫu thuật cho em trai mình, vậy nên tôi đã chấp nhận nó.
Kể cả cho đến bây giờ, thì tôi vẫn không hối hận.
Vì chính nhờ lựa chọn của tôi khi đó, mà em trai của tôi mới còn sống, và tôi đã có được một nơi mà bản thân có thể gọi là “nhà”.
“Hyung.”
“À rồi, chúng ta tới đâu rồi nhỉ?”
“Anh vẫn đang thẫn thờ vì thiếu nước đấy à? Thưa Chủ Tịch Kim Chansik, anh đã được quay lại với xã hội rồi đấy.”
Đối với tôi mà nói, thì cái khoảng thời gian mà em ấy đang vật lộn trong bệnh viện cũng chỉ như là ngày hôm qua.
Được rồi, stream hay gì cũng được.
Nó chỉ đáng tuyên dương vì chú mày đã làm trò này trong khi anh đây đang đi nghĩa vụ thôi đấy.
Tôi cười khỉnh trong khi nhìn Jinhyukie.
“Thế thì, anh mày bán cái hộp capsule này nhé?”
“….Éo?”
“Anh mày có chơi game nữa đâu. Anh không quan tâm là chú mày có stream hay không, nhưng anh mày vẫn cần phải đi tìm việc.”
500 lượt theo dõi không phải là con số nhỏ, tôi biết chứ. Tôi hoàn toàn là một kẻ mù tịt về streaming; ít nhất là hiện tại. Tôi đã từng rất thân thiết với các streamer của các công ty lớn.
Hồi đó, tôi cũng đã từng stream khá thường xuyên, vậy nên tôi cũng không có ý phản đối gì với việc em trai mình stream hết.
Jinhyukie nghe tôi nói và cau mày. Sau đó, nó nhìn thẳng vào tôi và nói.
“Không.”
“Chú nói không là sao?”
“Hyung cũng phải chơi.”
“Sao chú cứ thích nài trong khi anh mày đã từ chối thế nhỉ, anh mày bắt đầu thấy cáu rồi đấy.”
“Ý em là, em đã nhận được rất nhiều yêu cầu. Em đã bảo với người xem của mình là hyung đã được xuất ngũ, và em được yêu cầu là phải đưa anh lên buổi stream.”
Chú bị ngáo à?
Tôi nhìn chằm chằm vào Jinhyukie, nghiến chặt răng trước những gì mà nó nói.
“ANH. MÀY. ĐÉO. LÀM. ĐÂU.”
“Sao – Hyung, thật luôn, nghe em nói đi mà.”
“Nếu chữ chơi game có liên quan, thì anh mày sẽ không bao giờ…”
Nhưng rồi tôi đã bị ngắt lời khi Jinhyukie giơ một chiếc smartphone ra trước mặt tôi.
“Chú đang muốn khoe mẫu smartphone đời mới hả? Anh mày ghen tị đấy.”
“Nhìn vào màn hình đi.”
Tôi miễn cưỡng đọc nội dung trên màn hình một cách chậm rãi.
<Danh sách yêu cầu>
1. Khi dành được thanh Excalibur với cộng sự là hyung: <500 nghìn won>
2. Với hyung…<500 nghìn won>
3. Hyung….
Có toàn là những yêu cầu cùng tiền thưởng.
Hiển nhiên rồi, phần thưởng cho mỗi nhiệm vụ sẽ là những con số đã được ghi, phải không?
Tôi thở dài trong khi nhìn vào chuỗi yêu cầu dài vô tận đó.
“Bộ nhà mình nghèo lắm hay gì? Nếu là tiền…”
Rồi Jinhyukie gật đầu một cách tự tin.
“Phải đó.”
“Quác gì cơ?”
“Sau khi trả hết nợ, thì nhà mình cũng đâu còn gì đâu. Đã được một năm kể từ lần cuối anh gửi tiền cho em rồi đấy.”
…..10 tỉ thật sự ít thế sao?
Em trai tiếp tục nói với tôi, người đang không biết nói gì.
“Vậy nên, như em đã nói đấy.”
“Sao chú mày lại không nói với anh?”
“Làm sao mà em nói chuyện này với một quân nhân được cơ chứ? Em đã tận mắt chứng kiến anh đã phải vất vả như thể nào để cứu sống em rồi.”
Tôi chẳng thể nói gì nữa.
<Gaia Online>, nguồn thu nhập chính của tôi lúc đó, đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Có rất nhiều lí do cho chuyện đó, nhưng tôi hiện tại đã không còn có thể kiếm tiền từ nó nữa.
Thứ duy nhất mà tôi biết chỉ là game.
Và tôi hiện tại thì đang kẹt trong hàng thất nghiệp.
Tôi như vậy nghèo khổ cũng đáng.
“Hyung, giờ chẳng còn ai nhận ra anh nữa đâu. Chơi với em một lần đi, nhé? Ý em là, game này cũng dễ thôi. Hyung, em cần phải chơi tiếp ngay.”
Hèn nhát.
Đó là cách mà em trai tôi sẽ dùng để kết thúc cuộc trò chuyện này chăng?
Trong khi tôi còn đang cân nhắc, thì Jinhyukie lại nói ra điều mà nó không nên nói.
“Wow, Hyung à, anh đang sợ là anh sẽ không biết chơi ư?”
…..Hooooo.
Chú mày đã nói ra từ cấm kị trước mặt một đấng nam nhi rồi đấy.
Tôi không chịu được nữa.
“Chú mày sắp chầu ông bà rồi đấy.”
Nó chắc chắn sẽ phải chầu cmn ông bà.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Dân gian mình hay gọi là “Nick của tao” ấy :v 180 tỉ vnđ, cho em xin ít tiền lẻ đi đại ca.