The Undead King of the Palace of Darkness

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

5 17

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

241 1307

Trở thành Xác Suất của Giáo sư Moriarty

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

92 1046

Web Novel - Chương 22: Tử thần nhân từ

Tôi hoàn toàn không lường được chuyện này.

Một Undead như tôi có khả năng cảm nhận được năng lượng tích cực, tuy nhiên nếu nguồn năng lượng đó quá yếu thì tôi lại không cảm nhận được.

Giống như nếu một âm thanh quá nhỏ, nhỏ đến mức ta phải ghé tai vào mới nghe được thì tường hợp này cũng như thế, tôi cũng có thể không nhận thấy những lượng rất nhỏ nếu tâm trí đang tập trung vào việc khác.

Bản thân tôi đã quá mất cảnh giác. Bởi Senri đã kiệt sức rồi, ai mà ngờ được cô ấy sẽ trở lại khi chưa hết nửa ngày cơ chứ? Kể cả khi họ sẽ quay lại để diệt tận gốc nơi này thì tôi đã nghĩ bản thân sẽ yên bình một đêm nữa cơ.

Đôi mắt tím đầy mê hoặc ấy nhìn lấy tôi.

Vẻ mặt cô ấy không chút cảm xúc nhưng lại đáng sợ đến lạ, nếu tôi mà có tim thì tôi ngừng đập luôn không chừng.

“Cậu là…”

Đầu tôi đang nhảy số liên tục.

Trước tiên tôi cần phải xác nhận Senri có đi cùng đồng đội mình hay không. Bốn người kia… không thấy đâu cả. Thật là một tin tốt mà.

Kế đến, tôi xem xét sự chênh lệch về sức mạnh của cả hai. Senri đã kiệt sức sau trận chiến với Chúa tể Horus. Tuy nhiên, năng lượng tích cực trong cô ấy đã được phục hồi một chút và nhiều hơn những gì tôi cảm nhận được trước khi tôi nhìn thấy cổ rời đi. Dù vẫn còn lâu mới hồi phục hoàn toàn, nhưng cô ấy quả thực là một—con quái vật.

Người cô có chút lấm lem nhưng không có vết thương nào. Nhìn vào sự bền bỉ cô ấy đã thể hiện trong trận chiến với lão Chủ nhân của tôi thì chắc có lẽ dù bản thân mà cận kề cái chết thì cô vẫn sẽ đứng vững.

Ngay cả trong các câu chuyện tôi từng đọc qua, những kẻ điều khiển xác chết như lão sẽ luôn được định sẵn với một kết cực tương tự.

Cuối cùng là tôi không biết trong mắt cô tôi như thế nào.

Tôi đã bị nhìn thấy cùng với Roux ở trong thị trấn rồi và gần như tôi có thể chắc chắn một trong những Death Knight đã giết cô ấy. Vậy nên, việc cô ấy cho rằng tôi là kẻ địch là điều hoàn toàn dễ hiểu. Ánh mắt Senri vẫn không rời khỏi người tôi, tuy nhiên trong một tíc tắc tôi nhận thấy rằng cô đã ngước lên mặt trời.

Chỉ có những Undead cấp thấp nhất mới có khả năng ở ngoài trời vào ban ngày. Cô ấy có vẻ bối rối không biết có nên coi tôi là một Undead hay không, bởi vì mặc dù tôi dường như không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng mặt trời, tôi cũng không hề có động thái tấn công cô ấy.

Nguyên do chính là chiếc bùa bóng tối, nó che giấu nguồn năng lượng tiêu cực của tôi, nên nhìn sơ qua tôi không giống một Undead. Có lẽ là thế.

Tôi siết tay phải thành một nấm đấm và cảm thấy một sự đau nhói từ lòng bàn tay bị bỏng nghiêm trọng của mình.

Mũi tên thánh cũng có tác dụng với cả ghoul, vì đó là nhược điểm chung của tất cả các sinh vật như Undead. Dù tác động của nó cũng không mạnh lắm, nghĩa là nếu đối với một Undead không có điểu yếu chí mạng là nó thì sẽ không chết được. Nhưng dù thế quá trình hồi phục vẫn bị nó làm chậm lại, thế nên vết thương vẫn không lành và như hiện tại khói trắng đang bốc lên từ vết thương đang lở loét của tôi.

Giờ có giấu đi thì cũng vô dụng, không lý nào Senri lại không nhận ra.

Cơ mà dù không có chuyện này và ngay cả khi tôi là con người thì tôi cũng cần phải bị tiêu diệt ngay, vì tôi đã hợp tác với Chúa tể Horus. Death Knight đều là loại người "giết trước, hỏi sau", đến nỗi ngay cả trong những câu chuyện kể cho trẻ em cũng có cảnh họ thẳng tay giết bất cứ dân làng nào bị Necromancer khống chế.

Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao Senri lại quyết định quay lại đây một mình.

Tuy nhiên nếu giờ tôi chạy thì sẽ bị giết ngay, còn nếu tôi mà tấn công thì cũng chết nốt. Để một Death Knight rút kiếm ra thì chẳng có gì tốt cho tôi cả.

Trong tình huống này, tôi chỉ có thể chọn cách thuyết phục cô ấy mà thôi.

Nếu là tôi, tôi sẽ không để bản thân trốn thoát, nhưng cô ấy đâu phải là tôi.

Khi tôi gặp cô ấy trong thị trấn lúc trước tôi đã cảm thấy ở cô có điều mà các Death Knight [Rank 3] kia không có, đó chính là… lòng trắc ẩn.

Có lẽ cô ấy hành động như thế vì nghĩ rằng tôi và Roux đều là người, nhưng cô ấy đã cố gắng giúp chúng tôi.

Tôi sẽ nói thật với cô ấy. Nếu không phải người đến đây là Senri mà là một Hiệp sĩ [Rank 3] khác thì giờ đây mạng tôi đã không còn rồi.

Thật ra thì dù là [Rank 2] hay [Rank 3] thì đối với tôi họ cũng là Tử thần, chẳng có ai mà tôi có thể đánh lại cả. Nếu có gì đó gọi là may mắn thì đó chính là việc người tôi gặp là Senri.

Cô ấy… khác với những Death Knight kia. So với hình ảnh của những vị hiệp sĩ ấy trong những câu chuyện thì cô ấy thật sự quá tốt bụng. Và đó là điều tôi có thể lợi dụng được.

Cố gắng bình tĩnh nhất có thể, tôi tỏ ra một vẻ mặt buồn bã tốt nhất mà bản thân có thể trưng ra và hướng mắt về phía ngôi mộ của Roux.

“Khi cô ấy còn sống, Roux đã… nhờ tôi xây cho cô ấy một ngôi mộ. Tôi đã cầu nguyện cho cổ được yên nghĩ rồi.”

“… Tôi hiểu rồi.”

Dù lời nói của cô ấy ngắn gọn nhưng tôi có thể thấy trong mắt cô ấy trong giây lát lóe lên một nỗi buồn.

Có lẽ cô ấy đang đáp lại cách nói chuyện không trang trọng của tôi. Mặc dù tôi vẫn chưa thể mất cảnh giác, nhưng có vẻ cô ấy không có ý định thủ tiêu tôi ngay bây giờ.

Tôi sẽ tỏ ra thân thiện với cô ấy. Cho cô ấy thấy con người thật của mình, tôi vẫn chưa làm gì để khiến bản thân là một Undead trước mặt cô ấy cả.

“Àaa… tên cô là… Senri nhỉ? Điều gì đưa cô đến đây vậy?”

Ánh mắt Senri vẫn hướng về ngôi mộ trước khi trả lời tôi một cách ngắn ngọn. Trong làn gió nhẹ, mái tóc bạc của cô ấy khẽ đung đưa.

“… Tôi đến đây để mang cơ thể cô ấy về. Tôi dự định sẽ làm cho cô ấy một ngôi một trong thị trấn.”

Những lời nói của cô ấy khiến tôi cảm thấy bất ngờ.

Tôi cảm thấy hối hận từ tận đáy lòng. Nếu tôi mà không chôn Roux thì tôi đã trốn thoát được trước khi Senri đến rồi.

Chắc chắc Roux còn thấy hạnh phúc hơn khi được ngủ trong một ngôi một trong thị trấn hơn là trong khu rừng như thế này rồi.

Tôi đã phải làm vậy vì tôi đã hứa với cô ấy, bởi tôi không nghĩ Death Knight lại đáng ngưỡng mộ đến vậy.

Tôi yên lặng để không làm lộ vẻ khó chịu của mình khi Senri tiến lại gần và đứng bên cạnh tôi, nhìn xuống ngôi mộ.

Gáy trắng như ngọc, mềm mại như lụa. Mùi hương ngọt ngào từ cô lan tỏa, đánh thức cơn đói sâu thẳm trong tôi.

Nếu vương tay ra thì chỉ một giây là quá đủ để móng vuốt của tôi cắm vào. Nhưng tôi không thể làm thế, không thể cho cô ấy lý do để lấy mạng tôi được. Mặc dù chuyện tôi là một Undead là quá đủ lý do rồi.

“Cô ấy là bạn của cậu à?”

Bạn sao? Nếu nghe từ này thì Roux nổi giận mất.

Chúng tôi không phải là bạn của nhau. Mà đơn giản là hợp tác với nhau ở thời khắc cuối cùng mà thôi. Nếu mà phải nói quan hệ bọn tôi là gì thì tôi sẽ nói rằng cả hai là kẻ địch từ đầu đến cuối.

Tôi cố nén cảm xúc của bản thân, tỏ ra vẻ buồn bã như Senri.

“Không… cô ấy là gia đình.”

“…”

Tôi phải chạm đến trái tim cô ấy. Khơi dậy lòng trắc ẩn trong vị Tử thân nhân từ mang tên Senri này.

Chắc chắn sẽ ổn thôi. Tôi vẫn chưa bị giết. Tôi có thể làm được. Tôi có thể hạ mình thấp nhất có thể. May mắn là tôi không cần phải thêm thắt gì cả, bởi nếu phải tự đánh giá, thì cuộc đời tôi cũng quá đỗi đáng thương rồi.

 "Roux cuối cùng đã có thể yên nghỉ. Cô ấy chắc chắn sẽ chẳng bao giờ có tương lai nếu cứ tiếp tục là nô lệ của Chúa tể Horus. Điều mà bản thân cô ấy mong mỏi đến mức cổ không nhận ra chính là được chết và cô đã là người cứu rỗi cô ấy.”

“Nói thế… không đúng…”

Senri đáp lời với giọng trầm xuống, chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên dù chỉ một chút trước lời lẽ tâng bốc của tôi.

Do mang một nét mặt vô cảm nên thật khó nắm bắt được cô đang nghĩ gì, nhưng không thể phủ nhận rằng cô ấy là người nhân hậu.

Tôi… lại đánh cược một ván lớn.

Tôi không còn nhiều thời gian. Nếu Senri ở đây quá lâu thì nhưng Death Knight khác có thể sẽ đi tìm cô ấy.

Tôi chỉ vào mắt mình và thở dài.

 "Đúng là phiền phức thật, làm Undead vào những lúc thế này. Dù tôi buồn lắm nhưng lại không thể khóc được."

"?! Vậy ra, tôi đã đoán đúng…!"

Vẻ mặt cô ấy đầy vẻ kiên quyết và nhanh chóng lùi lại, tạo một khoảng cách vừa đủ để tấn công. Cô ấy vẫn chưa rút kiếm, nhưng tôi đang ở ngay trên bờ vực cái chết. Tôi không thể hoảng lên được. Phải luôn thật cẩn trọng.

Tôi cố hết sức mỉm cười, giơ đôi tay lên cao để thể hiện rằng tôi không hề có thù địch với cô ấy.

“À, tôi là… Ghoul. Cơ mà trớ trêu thay tôi vẫn còn nhớ được những chuyện khi mình còn là người."

"...Hả?"

Điều đó khiến vẻ mặt gần như vô cảm của Senri thay đổi. Mắt cô ấy mở lớn và nhìn tôi với vẻ thù địch.

Horus Carmon cho đến tận cùng vẫn tin rằng tôi không hề có ký ức gì về kiếp trước. Và đánh giá từ biểu hiện của cô ấy, tôi dường như là một trường hợp rất hiếm.

Tôi đã đúng, thứ giết Roux là một mũi tên còn vũ khi Senri là một thanh kiếm.

Cô ấy không nỡ giết những con người đáng thương. Dù thân xác tôi có thể là của một con quái vật, nhưng cô vẫn không thể ra tay với một người mang những phẩm chất của một con người như trí tuệ và lý lẽ.

Ngay cả khi không ai oán trách việc cô ấy không làm thế, cô ấy vẫn quá đỗi thương xót cho đồng loại của mình.

Đó là sự ngây thơ có thể khiến một Death Knight tự hại chết mình. Cô ấy có thể cực kỳ giỏi chiến đấu nhưng lại quá nhân hậu.

Tôi sẽ kể lại câu chuyện của mình một cách chân thật. Tôi sẽ thuật lại nó đúng như những gì đã diễn ra. 

Tôi làm bộ hít một hơi thật sâu một cách lộ liễu và bắt đầu kể chuyện về cái kết bất hạnh. 

☠ ☠ ☠

Senri lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của tôi với khuôn mặt không hề lộ ra cảm xúc. Tuy nhiên, tôi đọc được những nét dao động trong đôi mắt thạch anh tím của cô ấy từ đầu đến cuối câu chuyện.

Tôi không hề oán trách gì cả. Tất cả những gì tôi cảm thấy ở kiếp trước chỉ là nỗi đau và sự tuyệt vọng. Mọi nỗ lực dù cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được tình cảnh của tôi, cuối cùng, điều duy nhất tôi mang theo đến cuối cuộc đời ngắn ngủi của mình là sự bám víu vào cuộc sống.

Việc tôi có thể mở mắt một lần nữa và cả việc tôi giữ lại được ký ức về kiếp trước, không khác gì một phép màu.

Tôi không biết lý do. Việc tôi tái sinh thành một Undead hoàn toàn không phải do ý muốn của tôi.

Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy vui mừng. Tôi hạnh phúc vì lại có thể tự đứng trên đôi chân mình và chạy khắp khu rừng.

Tôi tự hỏi việc một Undead không có ý định và không cần tấn công con người trong mắt người thường khác nhau chỗ nào? 

Tôi tự hỏi lòng mình. Tôi kể câu chuyện theo cách nhớ lại một mẩu chuyện vui từ một vở hài kịch về một tên trộm tinh quái mà tôi từng đọc.

"Tôi hiểu rồi. Về bức thư..."

"Roux đã giúp tôi. Horus Carmon đang chuẩn bị tiến hành một nghi thức kinh khủng. Nếu hắn còn sống, có lẽ hắn đã sai tôi tấn công con người. Tôi muốn tránh chuyện đó bằng mọi cách. Thật may là cô và đồng đội đã đến thị trấn gần đó, nhờ các cô mà tôi vẫn có thể sống như một người bình thường."

Tôi lựa lời cẩn thận và viện hết lý do này đến lý do khác để được tha.

Senri cúi mắt xuống đất. Tôi đã không nói dối lấy một lời.

Tôi chưa hề tấn công người thường nào cả, bởi tôi còn không được rời khỏi khu rừng nữa mà.

Tôi cũng chẳng muôn tấn công làm gì, tôi đâu có ý định biến Death Knight thành kẻ thù.

Thế nhưng, nếu sự sống còn của tôi phụ thuộc vào việc đó, tôi chắc chắn sẽ trở thành một con quái vật không chút do dự mà tấn công con người.

Tôi là một kẻ lý trí. Tôi là một con quái vật mang cảm xúc và trí tuệ của loài người.

Nói khách quan thì điều đó sẽ biến tôi thành một con quái vật kinh khủng. Nếu là họ, tôi sẽ không bao giờ để bản thân tồn tại.

Thật trớ trêu khi tôi trông còn thích hợp làm Death Knight hơn một người có tài năng kinh khủng như Senri nữa.

 “Cũng may là không có ai trong khu rừng này, thế nên dự định của tôi là sẽ canh giữ ngôi mộ của Roux và lặng lẽ mà sống nơi đây. Tôi có thể săn thú để sống, từ trước đến nay đều thế.”

“… Tôi hiểu rồi.”

“Và giờ đây tôi không thể tiếp tục như thế sao?”

Trước khi tôi nhận ra thì mặt trời đã dần khuất bóng phủ lên ngôi mộ giản dị của Roux một màu đỏ son rực rỡ.

Tôi chờ đợi câu trả lời của Senri, khi này vết thương do chạm vào mũi tên thánh cũng đã không còn.

Màn đêm là sân của tôi, đó là giờ của Undead. Dù bản thân Ghoul chỉ là một Undead cấp thấp, ban đêm không được tăng bất kỳ sức mạnh nào nhưng nó so với ban ngày thì nó vẫn mạnh hơn.

Senri đang trong tình trạng khó xử. Mỗi giây trôi qua cảm giác như một phút hoặc thậm chí mười phút.

Tôi nở một nụ cười trên khuôn mặt khi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô ấy. Hay phải nói là ngoài việc này thì tôi chẳng còn làm được gì khác cả.

Chỉ cần tôi bỏ chạy thôi, Senri sẽ truy đuổi ngay. Với đôi chân của một Undead hạng bét như tôi, tôi chẳng tin là bản thân có thể chạy thoát khỏi người đã dễ dàng thổi bay cả một con rồng và hạ gục Chúa tể Horus gần một trăm hai mươi lần. Có là ban đêm thì cũng như thế thôi.

Có lẽ Senri không nhận ra nhưng tình cảnh này chẳng khác nào cổ kề kiếm vào cổ tôi cả.

Cuối cùng thì Senri cũng ngẩng đầu lên. Nhìn vào mắt cô ấy, tôi biết cô ấy đã ra quyết định.

Ánh mắt Senri trong trẻo và giọng nói không có quá nhiều cảm xúc nhưng vẫn vẫn đầy trắc ẩn.

“... Được thôi. Mặc dù tôi chưa từng gặp một Undead nào còn giữ được ký ức lúc còn sống nhưng tôi thấy cậu rất lý trí. Thế nên, có lẽ sẽ không có vấn đề gì... tôi nghĩ vậy."

Lời cuối của cô ấy nghe không mấy chắc chắn. Thế nhưng, tôi vẫn thấy rõ sự kiên quyết trong ánh mắt cô. Có lẽ cô ấy đang muốn thuyết phục những đồng đội của mình.

Cô ấy quá thể chính trực, tốt bụng rồi.

Thở phào một hơi nhẹ, tôi nhìn xuống ngôi mộ.

 "Cảm ơn Chúa. Roux có lẽ cũng sẽ rất vui khi nghe điều đó."

“… Ngày mai, tôi sẽ lại đến một lần nữa. Nếu cậu cần gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ lấy nó giúp cậu.”

“Ơ, sao tôi dám chứ. Nhưng tôi nghĩ sẽ rất tốt nếu cô mang theo một ít hoa để tặng cho Roux. Như cô cũng thấy rồi đó, chẳng có lấy bông hao nào trong khu rừng này cả.”

“… Hiểu rồi. Tôi chắc chắn sẽ mang hoa tới.”

Senri gật đầu rất mạnh.

Một con người chói lọi làm sao! Tâm hồn cô ấy là thứ thuần khiết nhất mà tôi từng chứng kiến trong cả hai kiếp sống của mình.

Cô ấy đặt niềm tin vào con người. Điều mà không ai sống một cuộc đời bình thường lại có thể như vậy.

Dù chẳng giống hình tượng về một Death Knight mà tôi ngưỡng mộ, ấy nhưng cô ấy vẫn toát lên vẻ cao quý dù nhìn từ khía cạnh nào.

Chính vì thế, việc lừa gạt một người thuần khiết như vậy… làm tim tôi đau nhói.

Bầu trời trở nên tối hơn. Senri nhắm mắt và bày tỏ lòng kính trọng với Roux, sau đó cô ấy bước đi về phía lối ra của khu rừng.

Tôi không nghĩ là cả hai sẽ còn gặp lại nhau nữa, bởi tôi dự định sẽ trốn ngay rỏi khu rừng này.

Mái tóc ánh bạc của cô ấy phất phơ trong gió, tôi cất tiếng gọi cô ấy lần cuối.

Tôi cần hỏi cô ấy một chuyện. Với kinh nghiệm dày dặn trong việc tiêu diệt Undead, rất có thể cô ấy sẽ biết câu trả lời mà tôi đang tìm kiếm.

“Senri! Nhớ lại thì tôi đã nghe nói Chúa tể Horus nói chuyện gì đó về việc tạo ra ‘Vua của Undead’, dù giờ nó không còn quan trọng gì mấy nhưng mà cô có biết đó có nghĩa là gì không?”

Senri dừng bước, mặt vẫn hướng về phía trước, đáp bằng giọng thờ ơ.

“'Vua của Undead'... xuất hiện khi một Necromancer [Rank 1] tự chuyển hóa thành một dạng Undead đặc biệt bằng những cấm thuật. Horus Carmon đã từng là người và tôi đã chấm dứt sự sống của hắn. Giờ thì... không còn quan trọng nữa." 

☠ ☠ ☠

Khi không còn cảm nhận được sự hiện diện của Senri nữa, tôi cũng thực hiện kế hoạch của mình.

Tôi cần phải nhanh lên.

Senri đã chọn để tôi sống. Cô ấy chấp nhận khi tôi đề nghị ở lại khu rừng này mãi mãi.

Tôi tin chắc rằng cô ấy đã nói thật, dù chỉ mới biết cô ấy trong một thời gian rất ngắn nhưng rõ ràng là cô ấy không phải là một kẻ nói dối.

Tuy nhiên cô ấy có thể thuyết phục những Death Knight khác hay không thì không chắc.

Chà, chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Dù tôi có ký ức của kiếp trước, tôi vẫn là một con quái vật không hơn không kém. Chắc chắn những Death Knight, những người tin rằng việc chinh phạt lũ sinh vật hắc ám là mong muốn của Chúa, chắc chắn sẽ không để tôi sống sót.

Một người từng có ước mơ trở thành Death Knight như tôi hiểu họ rất rõ. Họ có thể không hề thương xót cho tôi đâu, chỉ có mỗi Senri là khác thường thôi.

Có khả năng cổ sẽ không nói với đồng đội về tôi hay không? Câu trả lời là không. Cô ấy ngây thơ chứ không ngốc.

Mà kể cả cô có không nói gì cả, thì những Death Knight khác sẽ nghĩ gì khi cô ấy trở về mà không có thi thể mà cô ấy đã quay lại để mang về?

Khi đồng đội hỏi, tôi nghĩ cô ấy sẽ nói sự thật. Và vì tôi, cô ấy sẽ cố gắng bảo họ tỏ lòng thương xót. Giống như tôi đã làm với cô ấy vậy.

Và chắc chắn họ sẽ đến giết tôi ngay. Tất cả bọn họ sẽ đến. Đến vì con quái vật kinh tởm đã lừa gạt công chúa của họ chỉ để kéo dài sự tồn tại của bản thân.

Tôi không tin rằng loài người sẽ chấp nhận hay đồng tình với sự tồn tại của tôi. Bản chất tôi đã là một con quái vật sống mãi trong bóng đêm rồi. Một con quái vật ăn thịt tươi để sống và nếu để nó tồn tại lâu hơn nữa, thì nó sẽ cần ăn cả máu để sống.

Mong muốn của tôi vẫn không thay đổi. Tôi chỉ khao khát được sống... So với kiếp trước thì giờ đây tôi đã được tự do, những ước muốn xa hơn, tôi sẽ khám phá trên con đường phía trước.

Bỏ lại ngôi mộ của Roux và hướng mũi chân về phía dinh thự đổ nát.

Mục đích của tôi chính là lấy cây rựa mà trước đó đã không thể mang theo.

Vẫn còn chút thời gian trước khi Senri về đến thị trấn. Dù cho bản thân tôi có móng vuốt nhưng một vũ khí vẫn rất cần thiết. Nó là món đồ đặc biệt, bất kể tôi có thực sự dùng nó hay không, nó là một dạng kỷ vật của vị Chủ nhân của tôi.

Nghĩ kỹ thì theo Senri nói 'Vua của Undead' là một tên Necromancer tự biến mình thành Undead. Có lẽ cái áo choàng chống nắng và bùa hộ mệnh là lão chuẩn bị cho chính mình.

Tôi bới tung đống gạch vụn từng là là phòng thí nghiệm của Chúa tể Horus và sau một hồi vất vả đã thấy cây rựa. Trong lúc đó, tôi cũng nhặt được một cái túi và ít quần áo.

Khi tôi làm xong cũng là lúc khu rừng bị phủ lên bởi màn đêm, lúc này mũi tên bạc trở thành nguồn sáng duy nhất soi rọi thế giới.

Tôi có thể nhìn cả trong bóng đêm, tầm nhìn của tôi vẫn rõ như ban ngày, bởi ban đêm là giờ của tôi.

Không có tấm bản đồ nào nên trong đầu tôi cũng chẳng có đích đến, điều tôi biết là bản thân phải đi càng xa càng tốt.

Tôi biết bản thân lúc này đang phản bội Senri nhưng tôi còn cách nào khác đâu chứ.

Tôi... không có niềm tin vào người khác như cô ấy.

Tôi băng qua khu rừng, xé toạc cây cối và nhanh chóng ra khỏi hàng rào quanh dinh thự. Và ngay lúc tôi đang đi về phía ngược lại với Senri thì…

…. Đột nhiên tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình.

“End à! Cuối cùng thì thời điểm này cũng đã tới. Hỡi vật chứa của Vua Undead!"

Một giọng nói u ám nghe như vọng lên từ tận đáy địa ngục, khiến tôi lạnh cả sống lưng. Tôi lập tức cây rựa ra và quan sát xung quanh.

Thứ đó ang lơ lửng giữa không trung. Tôi phải cắn lưỡi để kìm nén nỗi sợ hãi trào dâng.

Ánh trăng bạc soi bóng thứ đó từ phía sau, hắn lơ lửng trên không, nhìn tôi với khuôn mặt quen thuộc.