The Undead King of the Palace of Darkness

Truyện tương tự

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

263 5605

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

30 140

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Han Saeng Han Sa | 한생한사

Với quãng thời gian ít ỏi còn lại,Tôi phải dẫn dắt những đứa trẻ mà mình từng bỏ rơi đi đúng con đường.

14 148

Thường dân A mong muốn cứu lấy nữ phản diện bằng mọi giá!

(Đang ra)

Thường dân A mong muốn cứu lấy nữ phản diện bằng mọi giá!

Isshiki Koutarou

Thế là hành trình đảo ngược vận mệnh của một nhân vật không hề tồn tại trong game chính thức bắt đầu.

49 2182

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

(Đang ra)

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

binibig

"Dù phải vứt bỏ tất cả, tôi vẫn muốn đánh bại cậu."

52 266

Web Novel - Chương 25: Tử thần tàn nhẫn

Không, không, không, chuyện này không thể xảy ra được.

Tôi không thể cử động cơ thể mình, thánh lực từ mũi tên bạc đang ăn mòn chân trái của tôi. Mà dù cho tôi có đứng lên được thì tôi cũng chẳng thể chạy.

Từ trong bóng tối, các Deaath Knight bọc mình trong năng lượng tích cực, lặng lẽ áp sát lại gần.

Có bốn người và tất cả đều là Hiệp sĩ [Rank 3]. Chúa tể Horus đã nói rằng chúng không là cái đinh gì đối với Vampire cả. Ông ta đã cầm cự trước họ và cả Senri trong vài giờ. Chỉ điều đó thôi cũng cho thấy ông ta quái vật thế nào rồi.

Trái tim cuối cùng cũng có thể đập của tôi, giờ đập thình thịch chuông gõ. Tôi nghe thấy một giọng nói lướt qua.

“Hừ… tôi thật sự bất ngờ lắm đó. Khi Senri bướng bỉnh đó khăng khăng trở lại rừng để lấy cái xác về, rồi lại về tay không.”

“Đúng thật là Senri mạnh, nhưng đồng thời cô ấy cũng quá ngây thơ. Nhìn thoáng qua thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng cô ấy là người thành thật và không giấu giếm cảm xúc. Thế nên thỉnh thoảng cô ấy mắc phải những "lỗi" như thế này. Và chúng mình sẽ chịu trách nhiệm về việc đó.”

Tôi khẽ rít lên một tiếng lặng lẽ lê mình đi, cố gắng tạo khoảng cách. Tôi phải kéo dài thời gian. Tôi cần phải tỏ ra bản thân là kẻ yếu đuối.

Không thể… thắng được. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, tình cảnh tuyệt vọng này làm đầu óc tôi tỉnh táo hơn một chút.

Chỉ một chút nữa thôi. Ước gì… ước gì tôi có thể thể hồi phục năng lượng của mình—.

Mắt tôi mở lớn, cơ thể run nhẹ khi tôi ngước lên nhìn họ. Ở khoảng cách gần như vậy, những Hiệp sĩ [Hạng 3] trông chẳng khác nào những thần chết lạnh lùng.

Không thấy Senri đâu cả, dù những người này không mạnh bằng cô ấy nhưng nhưng lại không có điểm yếu. Bọn họ dư sức lấy mạng của tôi rồi.

Cảm giác thật choáng ngợp và tuyệt vọng. Tôi gần như bất lực vì không dám chắc liệu mình có thể thắng được dù chỉ một trong số họ, ngay cả khi bản thân ở trong tình trạng tốt nhất.

Một mũi tên bạc nữa xuyên qua chân phải tôi. Dù đã thấy nó bay đến nhưng với cái cơ thể gần như tê liệt này hiện tại thì né tránh là điều không thể.

Một cái chân còn lành lặn cũng chẳng thay đổi được gì trong tình huống này. Cũng được thôi, tôi không cần đôi chân này nữa. Điều tôi cần làm là khiến bọn chúng hạ cảnh giác.

Cơn đau như thiêu đốt đôi chân khiến tôi phải thét lên. Đó là một tiếng hét có thể gợi lên lòng thương cảm của bất kỳ ai.

Thế nhưng, nữ kỵ sĩ tóc vàng vừa găm tên vào tôi lại khác hẳn Senri, đôi mắt ả ta lạnh băng đến rợn người, không hề có chút xao động nào.

Mọi thứ... hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Tôi rốt cuộc có trúng phải lời nguyền nào không thế?

Sự xuất hiện của Senri đã là bất ngờ rồi. Tôi hoàn toàn không ngờ tới việc Chúa tể Horus đáng lẽ đã chết lại bỗng nhiên sống lại rồi cố chiếm cơ thể tôi.

Và cuối cũng chính là những tên Death Knight đến được tận đây khi trời còn chưa sáng hẳn này, không chỉ là bất ngờ mà còn là quá nhanh so với dự đoán của tôi.

Tôi đã nghĩ rằng chúng sẽ phát hiện ra tôi đã gạt Senri, tuy nhiên tôi dự đoán họ có đến cũng ít nhất là lúc bình minh lên.

Bởi vì màn đêm là thời gian của Undead, thế nên họ mới chọn tấn công Chúa tể Horus vào ban ngày. Bởi thế tôi cũng nghĩ họ sẽ đến khi trời sáng.

Tôi đã quá ngây thơ. Lẽ ra tôi không nên lãng phí thời gian nằm trên đất như vậy làm gì. Lẽ ra tôi nên bò hoặc thậm chí bỏ lại hết tất cả để thoát khỏi nơi này mới phải.

Bốn kẻ đó vẫn chưa hồi phục. Quần áo tả tơi, thánh lực bao quanh chúng cũng suy yếu. Nhưng dù không mạnh bằng Senri, nhưng họ vẫn thừa sức kết liễu tôi.

Có chống cự… cũng vô ích. Chỉ cần tôi manh động tấn công, chúng nhất định sẽ tiêu diệt tôi.

Cơ thể tôi rốt cuộc đã thuộc về tôi và sự tự do mà cuối cùng tôi cũng có được, đều… vô nghĩa.

Nghĩ đi tôi ơi. Suy nghĩ đi! Phải tìm ra cách tốt nhất để thoát khỏi tình huống này.

Các Death Knight đã bao vây xung quanh tôi, trong khi tôi vẫn nằm úp mặt trên đất. Bọn chúng đều cảnh giác. Tuy nhiên, rõ ràng là chúng không xem tôi là một đối thủ đáng gờm. Nếu không, chúng đã không cho phép tôi nằm im như vậy mà đã lao vào tấn công tôi ngay lập tức rồi.

Không thể cho chúng thêm lý do để tấn công được. Tôi phải cố gắng kéo dài thêm dù chỉ một giây nữa. Dù làm vậy có vô vọng, đó vẫn là lựa chọn tốt nhất cho tôi lúc này.

Vết thương ở chân đang dần lan ra.

Có lẽ tôi đã tốt hơn nếu cứ là một 'Ghoul'. Giờ đây cơ thể được cường hóa bởi sự [Tiến hóa] lại đang chống lại tôi.

Tôi nặn ra một biểu cảm hạ mình và nhìn lên tên Death knight đang dồn tôi vào đường cùng.

Hắn chính là người đã từng nghi ngờ tôi là một Undead trong lần chạm mặt ở Engey. Nếu tôi nhớ không nhầm thì Senri gọi hắn là… Neville.

Tôi van xin hắn trong tuyệt vọng.

"Hộc... hộc... tôi... tôi vẫn còn nhớ mọi chuyện từ kiếp trước."

 "Ờ, xem ra đúng là vậy. Senri có nói qua. Nghe thì đúng là chuyện lạ đời, nhưng tao nghe nói mày đang xây một ngôi mộ. Nếu nói mày trộm mộ thì còn nghe được, chứ tao chưa từng nghe con quái vật nào lại xây mộ cả.”

"T-tôi cũng chưa từng hại ai. Và tôi cũng không hề có ý định đó!"

"Hừ... rồi sao?"

Không một sơ hở. Tên đàn ông trước mặt tôi là một Daeth Knight thật sự. Lạnh lùng và mạnh mẽ nhất, đây là hiện thân của những Death Knight trong tâm trí tôi.

Hắn không hề nao núng. Thay vào đó, tôi cảm thấy sát khí nhắm thẳng vào mình.

Trông hắn ta rất tức giận, dù chẳng biết bản thân đã làm gì như bằng cách nào đó tôi đã chọc giận hắn.

Với chúng, một con quái vật dù không hại người thì vẫn là quái vật. Và điều đó cũng hợp lý với vai trò người bảo vệ thế giới này của họ.

"Senri đã để tôi—"

“Sao một con quái vật như mày lại dám gọi tên Senri hả!!!”

“…?!”

Hắn ta giận dữ tột độ và trừng mắt nhìn tôi với đôi môi run rẩy. Ngay cả bàn tay đang nắm chặt cây chùy cũng trắng bệch.

Không chỉ hắn, mà cả gã đàn ông dùng kiếm trấn áp tôi, ả đàn bà cầm cung và tên kia với cây trượng, tất cả đều nhìn tôi với vẻ căm phẫn.

Chỉ cần một động thái nhỏ thôi, bầu không khí này sẽ ngay lập tức bùng nổ ngay.

 "Ch-chẳng lẽ... cô ấy... đã phản bội tôi...?"

"Nếu cô ta chịu làm thế thì mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều. Cô ta đã bảo vệ thứ như mày đến phút cuối cùng. Nhưng Thầy của bọn tao không phải không phải là người dễ tin người."

Tạ ơn Chúa, những lời đó khiến tôi không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.

Tôi đã quá tin tưởng vào sự nhân từ của cô ấy. Đúng là tôi đã lợi dụng điều đó nhưng tôi vẫn tin cô ấy. Ngay cả khi niềm tin ấy chẳng thể thay đổi được gì, thì bị người mình tin tưởng phản bội vẫn là một cảm giác kinh khủng.

Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì có thể giúp mình thoát khỏi tình cảnh khó khăn này. Tôi cũng không có vũ khí.

Gương mặt lạnh lùng của Neville đang tiến sát mặt tôi chợt trở nên dịu dàng hơn một chút. Và bàn tay trái không cầm vũ khí của hắn duỗi ra, như muốn đỡ tôi dậy.

“Thôi, tao cũng thông cảm với hoàn cảnh của mày, bỗng nhiên một ngày mở mắt ra đã trở thành một con quái vật chắc hẳn là một cơn ác mộng với mày nhỉ, tao nói đúng chứ?”

Bàn tay hắn chìa ra được bao phủ trong năng lượng tích cực. Mạnh đến mức chỉ cần chạm vào thôi, tôi có thể bị thanh tẩy ngay lập tức.

Hắn đã cố tình làm vậy. Nhìn thấy tôi do dự không dám nắm lấy tay mình, Neville nhếch mép cười lạnh lùng, rồi bất ngờ túm lấy tay trái tôi và kéo tôi đứng dậy một cách thô bạo.

"Tuy nhiên, tên khốn nhà ngươi đã lợi dụng điểm yếu của Senri để lừa dối cô ấy. Chuyện này sẽ để lại một vết sẹo vĩnh viễn trong tim Senri. Tao không phải là một fan hâm mộ của cái con bé Hiệp sĩ [Rank 1] kiêu căng đó, nhưng dù gì thì tao cũng là đàn anh của nó." 

Một làn khói trắng thoát ra từ bàn tay trái tôi. Cơn đau xé thịt khiến cơ thể tôi quằn quại, làm tôi rung lắc dữ dội. Xương sống của tôi bắt đầu phát ra âm thanh răng rắc.

Một tiếng thét kinh hoàng, thứ âm thanh mà tôi không bao giờ nghĩ mình có thể phát ra phá tan sự tĩnh lặng của khu rừng. Năng lượng tích cực không chỉ để tấn công mà còn là một lớp phòng ngự. Và nó có thể gây sát thương trực tiếp lên Undead.

Cánh tay phải còn lại của tôi run rẩy không ngừng. Neville ở ngay trước mặt, gần đến mức chỉ cần với tay là chạm tới, nhưng cánh tay tôi hoàn toàn bất động. Cứ như thể sức mạnh của tôi đang tan biến khỏi cơ thể từ vị trí hắn đang giữ vậy.

Đúng hơn mà nói, không có gì thoát ra khỏi cơ thể tôi cả. Mà là nó đang bị lấp đầy từ bên trong. Vực thẳm bên trong vốn là bản chất sự sống của tôi, thứ vốn bất thường ở sinh vật sống, đang bị lấp đầy bởi năng lượng tích cực và theo đúng quy luật của thế giới này, nó đang tiến về con số không.

"Điều này sẽ khắc sâu một vết thương lòng trong nhỏ đó. Dù có lẽ đã quen với những chuyện đau buồn nhưng không có nghĩa nhỏ Senri đã quen với chúng đâu. Từ nay về sau Senri sẽ mãi nhớ đến mày. Chuyện đó có thể trở thành một điểm yếu của nhỏ vào lúc nào đó. Sao mày dám làm tổn thương một người được bảo vệ mạnh mẽ bởi sức mạnh thiêng liêng như vậy cơ chứ, mày là một con quái vật kinh tởm!”

"...Xin... cho tôi... được sống. Tôi... không cần gì khác!"

Đấy là cảm xúc chân thật của tôi. Ước nguyện duy nhất của tôi là được sống.

Tôi không hề có ý định ảnh hưởng đến ai cả. Bản thân tôi cũng chẳng thù hận ai.

Dẫu vậy… dường như ai ai cũng muốn cái mạng này của tôi. Mắt tôi ngày càng nhòa đi, với vẻ tuyệt vọng trên mặt, tôi ngước lên nhìn Neville, để rồi hắn nói.

"Ai lại để một con quái vật sống cơ chứ?! Có lẽ bây giờ mày trông vô hại thật đấy nhưng rồi sau này ngươi cũng sẽ giết người thôi."

"Thêm nữa, bọn ta hành động theo lệnh của Thầy. Nói ta nghe xem, bằng cách nào ngươi biết Senri không có mặt ở đây hả?"

Nữ hiệp sĩ hỏi trong lúc tôi đang trên bờ vực của cái chết. Mũi tên bạc lạnh lẽo chĩa thẳng vào tôi, cô ta nói lý do để giết tôi, như thể muốn trêu ngươi vậy.

“Ngươi có biết Thầy của bọn tao đã đáp lại lời thỉnh cầu của Senri ra sao không? Ngài ấy chỉ mỉm cười và nói 'Được, chúng ta sẽ cho hắn đi'. Lý do là vì Senri quá cứng đầu nên bọn tao cãi nhau với nhỏ đó chỉ phí thời gian. Senri thừa biết đó chỉ là lời dối trá, nhưng cô ta vẫn mong đó không phải là như cô ta nghĩ. Ngươi hiểu không, Thầy đang canh ở quán trọ để ngăn nhỏ đó bỏ đi đấy."

"Mà kệ đi. Thầy đã lệnh cho chúng ta tìm đến ngươi và nhất định phải trừ khử ngươi. Ha, dù không ngờ lại phải đi từ lúc trời chưa sáng… nhưng mà thôi, đây sẽ là một trải nghiệm tốt cho Senri. Cô ấy cần trải qua mấy vụ thế này mới thành hiệp sĩ giỏi được."

Người phụ nữ với cây cung, gã đàn ông với thanh kiếm, cả hai đều là kẻ thù không có một chút sơ hở để tôi lợi dụng cả. Gã cầm trượng yên lặng đằng sau chắc chắn cũng vậy nốt.

Rốt cuộc… chúng coi mạng tôi là thứ gì chứ?

Làm thế nào để sống sót ra khỏi đây bây giờ?

Senri sẽ đến cứu mình ư? Chuyện đó không thể nào.

Ngay cả khi cô ấy đến thì mình cũng đã bị giết rồi.

Còn nếu cô ấy xuất hiện ngay lúc này, Neville sẽ thủ tiêu mình trước khi cô ấy kịp cản.

Hắn đã thể hiện quyết tâm đó, cái quyết tâm rằng hắn sẽ không bận tâm ngay cả khi Senri ghét hắn vì điều đó.

Dù không đối nhưng họng tôi thấy khô khan kinh khủng.

Cách đây không lâu, gã đàn ông mang kiếm đã gọi tôi là ‘Lesser Vampire’. Nếu đúng là như vậy, thì thứ mà tôi cần lúc này chính là… máu.

Xa quá, thật sự xa quá. Dù tôi có rướn cổ hết cỡ cũng không tới kẻ đứng gần tôi nhất là Neville được.

Mà tôi cũng không dám chắc cặp răng nanh của mình đủ sức xuyên qua lớp da thịt hắn, bởi hắn được bao bọc bởi năng lượng tích cực.

Tên kiếm sĩ chậm rãi tiến đến và lột chiếc áo choàng chống nắng của tôi. Khi tìm thấy chiếc bùa bóng tối tôi đeo bên dưới, hắn giật đứt sợi dây chuyền và tặc lưỡi.

“Ra thứ này… là lý do khiến bọn ta không cảm nhận được năng lượng tiêu cực của ngươi.”

“Vật quý của Horus Carmon hử… Khốn kiếp. Nếu không phải vì thứ này thì bọn tao đã chẳng để mày xổng ở thị trấn rồi…”

Nếu mà không có nó thì lão ta đã chẳng cho ta xuống thị trấn ngay từ đầu rồi.

Tôi đã làm mất chiếc túi của mình khi đánh với lão ta rồi. Sau khi kiểm tra những gì còn lại trên người tôi, tên Neville đó quảng tôi xuống mặt đất đầy thô bạo.

Có lẽ nào chúng sẽ để mình sống không? Hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng tôi đã bị những Death Knight dập nát.

“Giờ thì chuyện còn lại cần làm chỉ là lấy nốt cái mạng của mày thôi…”

Neville khẽ nói những lời đó, khi tôi nằm thu lu đáng thương, ôm chặt lấy thân thể đang rã rời của mình trên đất.

Chiếc chùy nhắm thẳng vào tôi, cùng với đôi mắt bạc nhìn xuống. Neville ghé sát mặt tôi và nói.

"Xin lỗi đi. Ta sẽ cho ngươi một cái chết êm ái."

Hóa ra đây là… một Death Knight đó sao. Một vị Tử thần, họ mang đến cảm giác chân thực và đáng sợ hơn nhiều so với những gì được kể trong các trang sách.

Đây chính là kẻ thù của tôi, chúng là kẻ thù của tất cả những ai đối địch với nhân loại. Và tôi chính là kẻ thù của chúng.

Chắc chắn mỗi người trong chúng đều có gia đình của riêng mình, những người mà chúng yêu quý.

Và chắc chắn những người đó sẽ xem chúng là những kẻ tốt bụng và đáng tin.

—Nhưng kể cả thế, tôi vẫn… không muốn chết.

“T-tôi tất cả những gì tôi muốn… là được sống! Tôi chỉ không… muốn chết!!!”

Tôi rên rỉ thảm thiết vào màn đêm. Dù hành động này có thể dẫn đến một đợt tra tấn đi chăng nữa, đó vẫn là tiếng kêu tuyệt vọng từ sâu thẳm linh hồn tôi.

Neville và những kẻ khác không hề giận dữ. Chúng chỉ lặng lẽ nhìn tôi, co quắp như một con sâu như thể hết thuốc chữa.

"...Tch. Mày bị điên à? Thảm hại quá…Thật khó tin mày lại là tay sai của Horus Carmon khi đến bước đường này mà còn không phản kháng. Cũng chẳng trách Senri thấy mày đáng thương mà tha cho. Cô ta vốn có lòng nhẹ lòng với những loại yếu đuối như mày."

 "Neville. Nhất định phải kết liễu hắn đấy, đây là lệnh của Thầy.”

"Đương nhiên rồi. Tôi không phải loại người như cô ta đâu!!"

Tôi sẽ chết, sẽ bị giết mất. Chẳng có ai cứu tôi cả.

Thế là tôi đã chết vì một căn bệnh quái lạ ở kiếp trước, rồi khi nghĩ cuối cùng bản thân cũng đã có được một cơ thể khỏe mạnh thì tôi lại bị giết bởi Death Knight sao? Bị bao vây, chẳng thể tự vệ, bị giẫm đạp bởi sự áp đảo về sức mạnh.

Những giọt lệ đỏ thẫm lăn dài trên gò má. Mắt tôi nhòa đi trong tuyệt vọng khi nhìn lên lũ kẻ thù. Thân thể tôi hoàn toàn bất động. Cơn đau đớn đã làm tôi mất hết khả năng suy nghĩ.

Nhất định phải có một sơ hở nào đó. Tôi phải cố tìm ra dù cho nó không tồn tại. Tôi nhất định không bao giờ được bỏ cuộc cho đến hơi thở cuối cùng. Dù có chết… có là một hồn ma cũng phải báo thù.

“Mày nhìn kiểu gì thế hả?!!! Trong tình cảnh này mà ánh mắt mày lại thế sao?! Thằng khốn!!!”

Neville tung những cú đá cực mạnh vào tôi và theo từng cú, năng lượng tích cực cũng đổ vào cơ thể tôi.

Tôi đã chẳng còn phát ra tiếng nào nữa. Tôi có thể cảm thấy năng lượng tích cực đang dần đẩy sự tồn tại của tôi về con số không.

Dù trong hoàn cảnh này, những cú đá của Neville vẫn không hề ngẫu nhiên. Hắn dường như đã quá quen.

Tôi nằm đó, chẳng khác nào một cái xác, xương cốt tan tành, gân cốt dập nát. Neville túm lấy mái tóc tôi và giật mạnh đầu tôi lên. Một ánh nhìn tàn bạo, nham hiểm găm thẳng vào tôi.

"...Thôi được. Như một ân huệ cuối cùng… tao sẽ cho mày một chút thời gian để hối cải."

"...Neville?! Anh không có ý..."

"Được thanh tẩy bởi Death Knight là… được cứu rỗi đấy. Tao sẽ kể cho mày nghe tất cả. Mày nói tên mày là gì nhỉ? À, chẳng quan trọng. Mày có biết cái chết đau đớn nhất đối với một Undead là gì không?"

Cơ thể tôi đã chẳng còn sức để mà run rẩy nữa rồi. Chỉ còn giọng nói mang điềm xấu của Neville vang vọng trong tâm trí.

Bất ngờ, một cơn chấn động âm ỉ lan đến vai trái. Trước khi tôi kịp định hình chuyện gì xảy ra, Neville đã cắm phập thanh kiếm xuống đất, rồi vươn tay nắm lấy và giơ một thứ lên cao.

Đó… là cánh tay trái của tôi. Hắn siết chặt nó và ngay lập tức nó bị thanh tẩy. Cánh tay trái của tôi tan thành tro bụi, biến mất không một dấu vết.

… Ổn thôi. Ngươi lấy cánh tay đó cũng được. Cánh tay đó của ta thậm chí còn không cử động—.

"Ánh sáng mặt trời. Nó làm suy yếu lũ Undead đến độ năng lực phục hồi của chúng trở nên vô dụng, đồng thời từ từ lấp đầy vực thẳm trong chúng bằng năng lượng tích cực từ ánh sáng mặt trời. Nó khiến chúng phải liên tục chịu đựng cơn đau tột cùng. Bất kể một Undead tàn ác đến đâu, chẳng mấy chốc cũng phải hét lên. Bọn tao gọi nó là 'Hình phạt dưới Ánh Mặt Trời'. Vì bản chất vô nhân đạo của nó nên bọn tao thường chỉ dùng nó để răn đe thôi."

Ánh sáng mặt trời, thì dù là một Ghoul có khả năng chịu đựng được nó nhưng nếu tiếp xúc quá lâu vẫn có cảm giác như hàng ngàn mũi kim châm vào da vậy.

Tôi không biết giờ đây nó sẽ gây ra bao nhiêu tổn hại cho mình nữa.

Với ý thức đang dần tan biến, tôi khẽ rên rỉ.

"Aaa... thật... kinh khủng!"

"Tao sẽ cho mày cơ hội để ăn năn. Để hối hận. Đây là sự trừng phạt cho mày vì dám lừa gạt Senri và còn vọng tưởng được sống sau khi đã chết của mày!"

Đó là cơn thịnh nộ. Hắn đang giận dữ với tôi và cố tình trút hết cơn giận đó lên người tôi. Hắn đang cố gắng trừng phạt tôi một cách quá mức.

Dù hắn có nói gì đi nữa, hành động này vẫn mang đầy cảm xúc cá nhân của hắn, nó giống tư thù cá nhân hơn là thực thi nhiệm vụ. Đây là lần đầu tiên tôi nhận thấy ở Neville một điều gì đó không xứng với danh hiệu Death Knight.

Nhưng, vậy cũng tốt thôi. Không vấn đề gì. Tôi khe khẽ thở ra.

Tôi sẵn sàng nghênh đón một cái chết từ từ ấy.

Tôi có thể chịu đựng bất kỳ nỗi đau và sự nhục nhã nào. Nếu nó có thể giúp tôi có thể sống thêm dù chỉ một khoảnh khắc, nếu tôi có thể có được một cơ hội để trốn thoát, thì nỗi đau chẳng là gì cả.

Neville nheo mắt nhìn tôi, kẻ đang nằm bất lực, trong khi tôi đang tuyệt vọng níu giữ lý trí của mình.

"Đừng bảo với tao là mày vẫn còn ảo tưởng sống sót nhé? Đúng là vọng tưởng. Tao cho mày chút thời gian nhưng mày đừng hòng yên thân."

Neville cầm lấy bàn tay trái đứt lìa của tôi và nhẹ nhàng bóp nát nó thành tro bụi ngay trước ánh mắt kinh ngạc của tôi.

“Chừa lại… cái đầu mày thôi. Thế là đủ để mày ăn năn rồi nhỉ? À, đúng rồi. Bọn ta sẽ để cái đầu của mày gần cái mộ mà mày đã dựng lên nhé."

 ☠ ☠ ☠

Cơ thể tôi bất động hoàn toàn. Đương nhiên rồi, giờ từ phần đầu trở xuống thì tôi còn gì đâu.

Các Death Knight, đặc biệt là tên Neville đó đã tàn nhẫn xé rời cơ thể tôi. Cố tình dùng tay mà không dùng thanh kiếm bạc. Hắn ta xé toạc tay, chân tôi, băm nát cơ thể tôi và thanh tẩy tất cả trừ cái đầu.

Dù tôi cũng không biết tại sao bản thân còn sống. Sức lực cạn kiệt. Khả năng hồi phục cũng cũng biến mất.

Cơn đau dữ dội và sự lạnh lẽo tê buốt ở sau đầu cho thấy tôi đang dần tiến gần đến cái chết hơn.

Khu rừng về đêm thật yên tĩnh. Cả bọn Deat Knight đã đi từ lâu rồi.

Có lẽ, sự cô đơn này cũng là một phần của hình phạt. Từ nơi cái đầu tôi đặt trên mộ Roux, thứ duy nhất lọt vào tầm mắt chỉ là mớ phế tích từ tòa dinh thự của vị Cựu Chủ nhân.

Hết cách rồi. Tôi không thể đánh trả, cũng chẳng thể trốn thoát. Thứ duy nhất còn sót lại là nỗi đau và sự tuyệt vọng. Rất giống với những gì đã xảy ra vào cuối cuộc đời trước của tôi.

Aaa, một ý nghĩ thật kinh khủng mà!

Trong lúc tôi đang cố gắng tuyệt vọng để tỉnh táo, đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói mỏng manh như gió thoảng.

“Thảm hại quá đó… End à.”