Hướng dẫn tầng 1 (Phần 1)
Màn hướng dẫn.
Mức Địa ngục, tầng 1.
Tôi đi trên một hành lang tối tăm trống trãi.
Từng bước thật chậm.
Tôi co người như một con sau róm và chãm rải, rất chậm rải tiến về phía trước trong lúc giữ lá chắn trước mặt.
Mà, bao lâu rồi nhỉ?
[Lượt, Ngày 1. 1 giờ 26 phút]
Khoảng 5 phút sau khi tôi bắt đầu, tôi đã nghĩ rằng 'chắc chắn một thứ gì đó sẽ xuất hiện bây giờ?'
Vì vậy, tôi giảm sải chân đi một nửa.
Sau 15 phút, tôi nghĩ 'Một cái gì đó chắc chắn sẽ xuất hiện bây giờ.'
Vì vậy, tôi giảm sải chân đi một nửa.
Sau 30 phút, tôi nghĩ "Cái gì đó sẽ xuất hiện, một thứ gì đó chắc sẽ xuất hiện!"
Vì vậy, tôi đi chậm như thể tôi đang kéo lê chân trên mặt đất.
Và, giờ.
sau tất cả, Không có gì xảy ra.
Tôi bị điên ư?
Đó là thông báo ‘tốt đẹp’, thông báo nói cho tôi biết về thời gian cứ tiếp tục quấy rầy tôi.
Tôi có đang lãng phí thời gian quý giá hay không? Đây có phải là một nhiệm vụ giống có quy định thời gian không?
Sự lo lắng và sợ hãi trong trái tim tôi lớn dần lên.
Cơ thể tôi cũng dần cảm thấy mệt mỏi.
Do thanh kiếm và lá chắn tôi giữ trong tay, cánh tay và vai tôi căng cứng.
Lưng, cánh tay và vai của tôi đều run rẩy không kiểm soát được. Như thể tôi có thể nghe thấy cơ bắp của mình
tạo ra âm thanh bất cứ khi nào tôi di chuyển. Mồ hôi chảy khắp người và tôi có thể ngửi thấy mùi cồn trong hơi thở của tôi.
Fuck. Nó đã được đủ khó để giữ thanh gươm và lá chắn của tôi ở ngang vai. Với đôi chân như ngồi xổm, lưng cong về phía trước và vai, cổ cuộn vào trong giữ cơ thể phía sau lá chắn càng nhiều càng tốt.
Tôi cảm thấy như muốn chết đi khi đi bộ trong tư thế này liên tục.
Tôi đã nghĩ đến việc buông xuống tất cả thứ này và nghỉ ngơi.
Thẳng lưng ra, không, tôi có nên ngồi một chỗ nào đó và nghỉ ngơi không?
Không, tôi vẫn không có bất kỳ thông tin nào về nơi này. Tôi không nên phớt lờ sự căng thẳng này, tôi phải cảnh giác.
Tôi không thể thả lỏng ở thời điểm này.
Tôi không chắc chắn là tôi có thể phản ứng lại với tình huống nguy hiểm ngay cả khi tôi cảnh giác và hồi hộp.
Mặc dù nó thật khó ...
Tôi phải chịu đựng được điều này lâu hết mức có thể.
Với tâm trí kiên định, tôi tiến lên chậm như một con rùa.
Nhưng sau đó,
[Bạn đã học được: Battle concentration Lv.1] (Note: tập trung rong chiến đấu)
[Bạn đã học được: Ý chí Lv.1]
'Uh?'
Khi âm thanh ngạc nhiên vô ý phát từ miệng tôi, tôi chỉ biết đứng yên.
Mặc dù tôi đã quyết tâm sẽ không dừng lại, tôi có lẽ nên xem xét về một thông điệp mới đó một chút.
Tôi thẳng lưng và đi lùi vài bước.
'Thanh trạng thái'
[Lee Ho Jae (Con người)]
Sức mạnh: 10
Khéo léo: 13
Độ bền: 11
Trí tuệ: 21
Kỹ năng: Battle concentrationCấp 1.
Ý chí cấp 1.
... Giờ, tôi có một số kỹ năng.
[Battle Concentration (Lv.1)]
Mô tả: Mức độ tập trung của bạn tăng lên trong trận chiến. Cho phép bạn tập trung trong một khoảng thời gian lâu hơn.
[Ý chí (Lv.1)]
Mô tả: Tăng ý chí của bạn.
Chúng đều là kỹ năng bị động.
Battle concentrationđấu và Ý chí. Cả hai đều là kỹ năng liên quan đến tình hình tôi hiện đang trải nghiệm ngay bây giờ.
Như thể là tôi học những kỹ năng mới phụ thuộc vào tình huống nhất định.
Tôi đã nghĩ mình sẽ tự động học các kỹ năng mới bằng cách lên cấp hoặc bằng cách nhận các vật phẩm mới; Tôi đoán là mình đã sai.
Nếu những gì tôi nghĩ là đúng, để học thêm nhiều kỹ năng hơnn, tôi phải cố thử nhiều thứ đa dạng hơn.
Hãy thử những điều này khi tôi ở một nơi an toàn.
Tôi tự hỏi Min Sik, Kyung Min và Su Ah có khám phá ra điều này chưa?
Tôi lắc đầu khi nghĩ về ba người còn đó.
Tôi không thể nghĩ đến người khác vào lúc này. Hãy tập trung.
Tôi lại cuộn người lại và tiến về phía trước. Chậm rãi.
Nghĩ rằng nguy hiểm có thể xuất sẽ hiện bất cứ lúc nào, tôi bước đi khoảng một tiếng đồng hồ với tốc độ ốc sên. Cuối cùng, mối nguy hiểm đã tìm thấy tôi.
Lý do tôi có thể phản ứng lại nguy hiểm không phải là vì tôi tỉnh táo.
Đó là vì cái khiên mà tôi cầm trong tay trái.
Ting!
Một mũi tên bay qua màn đêm và đâm vào trên lá chắn của tôi.
Mãi cho đến khi tôi cảm thấy sự phản chấn khi mũi tên dâm vào tấm khiên và làm giật cánh tay trái của mình, tôi mới nhận ra là một mũi tên đã được bắn về phía mình.
Ting!
Một lần nữa, một mũi tên khác ghim vào trên lá chắn của tôi.
Nó từ đâu tới?
Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy một tia sáng bạc trước mắt mình.
Bằng Bản năng tôi đưa tấm khiên trên đầu của tôi
Ting!
Xém tý nữa thì.
Phù ...
Tôi không nhận ra hai mũi tên đầu tiên, nhưng tôi chắc chắn đã nhìn thấy và tránh được cái cuối cùng.
Thật may mắn ...
Pick!
?? Một Mũi tên khác ...
Pook!
'AARRRRGGHHHHH!'
Mũi tên cuối cùng bắn xuyên qua mắt cá chân của tôi.
Hơn nửa mũi tên đã đâm vào.
Nó đau, đau quá!
'Aaaaaahhhhhhh ...'
Trong một khoảnh khắc, tôi nhìn thấy mắt cá chân phải của mình bị một mũi tên xuyên qua với tầm nhìn run rẩy của tôi.
Hơn phân nửa mũi tên đã xuyên qua
Tôi nằm trên mặt đất la hét và quằn quại trong đau đớn, nhưng cơn đau không dừng lại.
Máu chảy ra từ mắt cá của tôi tràn ra lênh láng xuống sàn và chạm vào mặt tôi.
Ngay cả với tâm trí rối loạn vì đau, khi tôi nhìn thấy máu đỏ tươi của mình thì não của tôi hoạt động để có thể đưa tôi ra khỏi điều này.
Phòng chờ!
Tôi cần phải trở lại phòng chờ!
Nghe theo quyết định cuối cùng mà bộ não ra lệnh khi đang trong cơn đau dữ dội, tôi quay lại, theo các bước tôi đã đi để đến đây, để trở lại phòng đợi.
Tôi cố gắng làm bất cứ điều gì có thể để có thể đứng bằng hai chân; tuy nhiên, không thể giữ được thăng bằng, tôi ngã xuống.
AARRRRGGGGHHHH! FUCK!
Mũi tên phải dâm xuống sàn khi tôi ngã; cơn đau lại nảy lên.
Nước mắt chảy từ mắt tôi.
Tôi đứng trên bốn chi, và dùng thanh gươm trong tay như một cái móc tôi móc nó vào sàn nhà và kéo mình về phía trước.
Cơ bắp tôi kêu gào khi tôi bò với hai tay và một chân còn lại.
Chúng thét lên đau đớn. Thống khổ.
Đồng thời, mắt cá chân với mũi tên xuyên qua hét lên như thể nó đang trải qua cơn đau dữ dội nhất nhất.
[Bạn đã học được: Chịu đau: Lv.1]
Phải mất một quãng thời gian dài dăng dẵng để đi đến nơi tôi đang tại.
Bò như một con thằn lằn với một cái chân què, tôi không thể nhìn thấy kết thúc của con đường này.
Tốc độ điên cuồng của cơn cuồng nộ cảm đầy tuyệt vọng của tôi đang giảm dần.
'hộc, hộc, hộc'.
Đau đã giảm từ một cơn đau mới do bị đâm xâu thành cơn đau nhói.
Nó chắc là do adrenaline hay một cái gì đó tương tự, nhưng tôi cảm thấy như bộ não của tôi cuối cùng đã hoạt động lại.
Tôi tiếp tục tiến lên phía trước, ngay cả khi tôi tiến bước thì tôi vẫn kiểm tra tình trạng cơ thể của mình.
Tôi không biết chân bị mũi tên xuyên qua nó trở nên liệt hay gì đó không, ngoài cơn đau ra tôi không cảm thấy gì cả. Tôi đã cố gắng di chuyển ngón chân nhưng chúng không cử động. Không, tôi thậm chí còn không biết chúng có chuyển động hay không, bởi vì tôi không thể cảm nhận được chúng.
[Bạn đã học được: Chịu đau Lv.2]
[Bạn đã học được: Chịu xuất huyết Lv.1] (Note: Ý là tang khả năng cầm máu ấy.)
Chịu đựng cái mông. Tôi chẳng cảm thấy hiệu lực gì cả.
Cái chân thường và cả hai cánh tay và vai tôi đều run lên.
'Hôc,hôc,hôc'.
Phổi của tôi đã cảnh báo tôi phải ngừng hoạt động và đòi thêm nhiều không khí hơn.
Tôi có thể nghe tiếng chuông hét vào trong tai mình, có thể là do mất máu quá mức.
Tôi có thể cảm thấy cơn ớn lạnh trên cái đầu ngày càng nóng của mình.
Tôi thấm mồ hôi trên tay và đặt chúng lên mặt. Chúng vẫn nóng như lửa.
Sau đó, sự lạnh lẽo tôi cảm thấy trên mặt của mình là ...
Vào lúc đó, tôi cảm thấy cơn chóng mặt đang tăng lên và tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi.
Từ "Chết" lóe lên trong đầu tôi.
Nghĩ rằng đây là một trò chơi?Thằng ngốc này!
Nỗi đau này, cảm giác này. Nó là thật!
Cái chết cũng sẽ là thật.
Tôi không thể nhìn thấy gì nữa.
Tôi cố dụi mắt, cố sức mở mí mắt và mở mắt ra, nhưng tôi không thấy gì cả.
Trong nơi tối tăm này, dựa vào những giác quan mờ nhạt trên tay và chân, tôi di chuyển.
May mắn là hành lang này là một đường thẳng.
Nếu tôi bỏ qua sàn đá tôi cảm nhận được bằng cánh tay và chân của mỉnh, điều duy nhất tôi có thể cảm nhận là những giọt nước mắt đang lăn xuống mặt tôi.
Tôi nghĩ nước mắt của mình đã khô cạn khi tôi bò qua cơn khốn khổ này, nhưng áp lực của cái chết khiến nước mắt tôi cứ chảy.
Tuy nhiên, tôi đã không bỏ cuộc và để cho cánh tay và chân của mình mò mẫm trong bóng tối này.
Tôi không muốn chết tromh thống khổ ở đây.
Tôi không muốn chết.
Ngay cả khi tôi có chết, tôi cũng không nên chết như thế này.
Tôi sẽ không bao giờ chết như thế này.
Đã bao lâu rồi kể từ khi tôi bắt đầu bò,
Tôi tự hỏi tôi đã bò được bao lâu.
Tôi thậm chí còn bò về phía trước không?
Một sự buồn ngủ tràn ngập đầu tôi.
Tôi không thể cảm giác bất cứ phần nào của cơ thể mình nữa.
Người ta nói rằng cảm giác cực khoái nhất mà một con người có thể trải nghiệm là cảm giác ngay trước khi chết.
Tôi đã nhìn thấy một vài tên bệnh hoạn trên internet thực sự chết bằng cách siết cổ mình với mong muốn cảm thấy niềm vui cực đoan này.
Fuck, Có vào địa ngục thì tôi mới hiểu được họ. Tôi muốn dựa vào cơn buồn ngủ này. Thay vì kháng cự và từ chối, tôi chỉ muốn thả lỏng.
Có phải kết thúc là như thế này không?
Chỉ Vì một khoảnh khắc bất cẩn?
Không, tôi sẽ không bất cẩn. Tôi sẽ luôn ý thức được môi trường xung quanh tôi và dần...
Đó là một cú tấn công mà tôi không thể phát hiện hoặc thậm chí đỡ được bằng kỹ năng của mình.
Nếu như tôi không có khiên, mũi tên đầu tiên đã đâm xuyên qua trái tim tôi và tôi sẽ chết ở đó ngay lập tức.
Chỉ là tại sao…
(voooooommmm)
[Đi đến tầng 1 phòng chờ?]