The Theory of Queerbaiting

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 295

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 650

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

238 2957

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1305

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 4

Toàn Tập - Chương 27

Mấy ngày nay, Vưu Hâm cứ luôn rầu rĩ khó chịu trong lòng kể từ khi anh và Đoạn Gia Thụ xảy ra xích mích.

Đoạn Gia Thụ không hề liên lạc lại, tài khoản WeChat của anh ta cũng im hơi lặng tiếng. Thỉnh thoảng, Vưu Hâm lại mở xem đoạn tin nhắn trò chuyện giữa hai người, có lúc hối hận vì những lời mình lỡ buông ra, có lúc lại nghĩ thà đau một lần rồi thôi, còn hơn cứ dây dưa kéo dài. Tóm lại, anh thật sự đang rất hoang mang.

Thế nhưng, anh vẫn không xóa đi đoạn chat với Đoạn Gia Thụ. Đôi lúc, anh chỉ mở ra nhìn rồi lại vội vã thoát đi ngay.

Thế nhưng, chuyện tương tư không phải là mối bận tâm lớn nhất của Vưu Hâm lúc này. Điều khiến anh lo lắng nhất là anh và Đoạn Gia Thụ vẫn còn một bộ phim phải quay chung, còn “Gia Đình Quái Chiêu” thì sắp ghi hình tập cuối. “Kiếm Vô Tình” vẫn còn thời gian để Vưu Hâm tự chuẩn bị, nhưng ngày quay show thực tế thì đã sắp đến nơi rồi. Thật trớ trêu thay, khi mới gặp nhau trong chương trình thực tế, Đoạn Gia Thụ đã phớt lờ anh vì không muốn đẩy thuyền với Vưu Hâm, thế nhưng khi hai người đã thân thiết hơn, chính Đoạn Gia Thụ lại là người chủ động marketing cặp đôi. Còn bây giờ, khi sắp quay tập cuối, anh và Đoạn Gia Thụ lại “chia tay” nhau rồi. Ôi không, thuyền của họ đã cập bến BE rồi!

Chuyện đời đúng là biến hóa khôn lường, khó nói trước được điều gì.

Thế nhưng, công việc là cần câu cơm, là nền tảng cuộc sống, anh không thể dễ dàng từ bỏ được. Chuyện tình cảm đã bất ổn rồi, anh không thể vì thế mà vứt bỏ luôn sự nghiệp của mình. Vưu Hâm tự trấn an mình như vậy, và chẳng mấy chốc, ngày ghi hình đã đến.

Vưu Hâm đến phim trường, chào hỏi nhân viên đoàn phim một lát, thế nhưng lại không tìm thấy Đoạn Gia Thụ. Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm vì điều này.

Anh vẫn chưa biết phải đối mặt với Đoạn Gia Thụ như thế nào dưới những ánh mắt săm soi của mọi người, trong lòng cảm thấy vô cùng bối rối. Anh cũng không biết Đoạn Gia Thụ có cố tình trốn tránh mình hay không, dù sao mấy ngày qua hai người họ không có bất kỳ liên lạc nào.

Đang suy nghĩ miên man thì Vưu Hâm cuối cùng cũng nhìn thấy đối phương ở một góc phòng khách.

Đoạn Gia Thụ đang ngồi xổm bên ổ mèo, chơi đùa với Tiểu Hoa. Anh ta ôm mèo con không được khéo léo cho lắm, Tiểu Hoa vì bị anh ta ôm một cách gượng gạo nên khó chịu mà cào cấu, cắn xé. Trước kia, Đoạn Gia Thụ hẳn đã bỏ chạy ngay rồi. Thế nhưng bất ngờ thay, lần này anh ta lại không bỏ cuộc. Dù Tiểu Hoa có bắt nạt anh ta đến mức nào, anh ta vẫn kiên trì ngồi xổm dưới đất nói chuyện với mèo con.

“Đoạn Tiểu Tâm tội nghiệp con ơi, ba với mẹ con đã chia tay rồi. Con bây giờ là mèo con của một gia đình đơn thân đó.”

“Meo.”

“Mẹ con rồi cũng sẽ tìm bố dượng cho con thôi. Ba không biết bố dượng đó có thích mèo con hay không nữa. Liệu anh ta có đối xử tốt với con không? Hay sẽ ghét bỏ con vì con không phải con ruột của anh ta?”

“Meo.”

“Vậy nên, khi bộ phim kết thúc, con nhất định phải chọn theo ba đó. Dù ba không giỏi chăm sóc mèo lắm, nhưng ba sẽ mua cho con pate ngon nhất, ổ mèo êm ái nhất và cả cát vệ sinh đắt tiền nhất nữa. Dù cho ba có gặp gỡ mèo con khác bên ngoài thì ba vẫn yêu con nhất đó.”

“Meo.” Tiểu Hoa vô cùng bực bội khi Đoạn Gia Thụ cứ giữ chặt mông nó, nó liền giãy giụa cố gắng phản kháng.

Đoạn Gia Thụ nhanh chóng giơ tay tránh né cú cào của nó, “Được rồi, được rồi. Ba sẽ cố gắng không nhìn mèo con khác trong tương lai. Đoạn Tiểu Tâm, cái này cho con đó.” Nói rồi, anh ta lấy ra một miếng cá khô từ trong túi, tay run run đưa cho Tiểu Hoa. Mèo con vừa nhìn thấy thì mắt lập tức sáng bừng, nó đưa móng vuốt ôm lấy tay Đoạn Gia Thụ rồi nhấm nháp miếng cá khô, lại một lần nữa khiến anh ta giật nảy mình. Thấy Tiểu Hoa không còn bắt nạt mình nữa, Đoạn Gia Thụ liền thở phào nhẹ nhõm, dùng bàn tay còn lại vuốt ve đầu Tiểu Hoa.

Vưu Hâm đứng khá xa nên không nghe rõ Đoạn Gia Thụ đang nói gì. Vừa thấy anh bước lại gần và bị phát hiện, Đoạn Gia Thụ lập tức ngậm miệng lại.

Đoạn Gia Thụ đưa cho Vưu Hâm một ánh mắt vô cùng đau khổ, sau đó cúi đầu một cách đau khổ rồi tay run run tiếp tục vuốt ve mèo con.

Vưu Hâm ngỡ ngàng trước hành động của Đoạn Gia Thụ.

Vẻ mặt Đoạn Gia Thụ xụ xuống. Đây là vở kịch gì thế này? Không phải anh mới là người tương tư sao? Vì sao đối phương lại trông đau khổ hơn cả anh nữa chứ? Chẳng lẽ diễn trò marketing cặp đôi lại đau đớn đến vậy sao?

Có lẽ Đoạn Gia Thụ đau khổ đến mức không tài nào diễn thành công được, dù kỹ năng diễn xuất và viết kịch bản của anh ta rất tốt. Vưu Hâm càng nghĩ càng cảm thấy chua xót. Bởi vậy, anh càng kiên quyết không để Đoạn Gia Thụ nhìn thấy trạng thái bất thường của mình.

Vưu Hâm không muốn Đoạn Gia Thụ biết anh có tình ý với anh ta.

Sau khi chào Tiểu Hoa xong, anh ngồi xổm xuống cạnh trụ mèo, vừa vuốt ve cằm Tiểu Hoa vừa trấn an bản thân.

“Đoạn lão sư, hai ngày nay Đoạn lão sư thế nào rồi?”

Đoạn Gia Thụ có vẻ không muốn nói chuyện, anh ta chỉ gật đầu.

Vưu Hâm nuốt khan một ngụm nước bọt, sắp xếp lại câu từ. “Xin lỗi, hôm đó tôi đã nói hơi quá lời.”

Đoạn Gia Thụ liếc nhìn Vưu Hâm rồi lại gật đầu.

Tim Vưu Hâm đập nhanh hơn một nhịp, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh để tiếp tục nói: “Tuy tôi không muốn đẩy thuyền cùng anh nữa, nhưng tôi hy vọng anh vẫn có thể đối xử với tôi như bình thường khi có mặt người khác. Tôi không muốn cho người khác quá nhiều chỗ để suy đoán linh tinh.”

Vưu Hâm cố tình nói ra những lời này để thể hiện rằng anh muốn cắt đứt quan hệ với Đoạn Gia Thụ. Anh cảm thấy với tính cách của đối phương, chắc chắn anh ta sẽ lập tức trở mặt, không thèm để ý đến Vưu Hâm nữa. Mặc dù điều này vẫn khiến anh đau lòng, nhưng nó cũng có thể ngăn anh không phải trải qua những cảm xúc lên xuống như tàu lượn siêu tốc vì đối phương nữa.

Không ngờ rằng, Đoạn Gia Thụ chỉ nhìn anh với ánh mắt vô cùng tổn thương khi nghe điều này, sau đó gật đầu đồng ý: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Sóng lòng You Xin lại dấy lên khi bị nhìn như vậy. Đoạn Gia Thụ suýt nữa khiến cậu ngỡ đối phương cũng có ý với mình. Nhưng rồi, kinh nghiệm đau thương trước kia lại ùa về, tự nhắc nhở bản thân không được phép mềm lòng. You Xin đành cúi đầu, cố gắng xoa dịu trái tim đang đập loạn xạ.

Hai người nhất thời không nói nên lời.

Đoạn Gia Thụ im lặng một lúc, thẫn thờ nhìn You Xin, không kìm được mà muốn mở lời. Nhưng vừa hé môi, thì có người bước vào.

Buổi quay sắp bắt đầu, Đoạn Gia Thụ và You Xin không tiện trò chuyện riêng tư.

Mặc dù cả hai cố tỏ ra thoải mái trước mặt mọi người, nhưng cứ chạm mắt là lại không tránh khỏi ngượng ngùng. Chuyện này cả đoàn làm phim đều nhận ra, vả lại sau khi quay xong cũng chẳng có gì phải giấu giếm nữa.

Lý do chính là vì đạo diễn nhắc đến Tiểu Hoa.

“Sau khi quay xong chương trình của chúng ta, căn nhà này sẽ được trả lại cho chủ nhà. Vậy còn bé mèo đáng yêu này thì sao đây?”

You Xin và Đoạn Gia Thụ là người mang Tiểu Hoa đến, cũng là người chăm sóc nó nhiều nhất (mặc dù Đoạn lão sư bị cào nhiều nhất). Thế nên đạo diễn vừa dứt lời, mọi người liền đồng loạt nhìn về phía You Xin và Đoạn Gia Thụ.

You Xin rất thích mèo con. Hơn nữa, cậu đã cứu Tiểu Hoa. Từ một bé mèo yếu ớt không nơi nương tựa mà giờ đã năng động chạy nhảy khắp nhà, tình cảm của cậu với Tiểu Hoa rất sâu sắc, cậu ấy nên nhận nuôi Tiểu Hoa. “Tôi sẽ nuôi nó.”

“Tôi sẽ nuôi nó.” Vừa dứt lời, You Xin đã nghe Đoạn Gia Thụ nói ra y hệt câu mình.

You Xin liếc nhìn Đoạn Gia Thụ đầy kỳ lạ. Thấy vẻ mặt kiên quyết của đối phương, cậu càng thêm khó hiểu. Cậu biết Đoạn Gia Thụ thích mèo, nhưng khả năng chăm sóc vật nuôi của hắn gần như bằng không. Ngay cả bản thân Đoạn Gia Thụ cũng là một "động vật lớn" cần được chăm sóc. Cậu không biết đối phương đang nghĩ gì. Hắn tính nuôi Tiểu Hoa kiểu gì đây?

You Xin nhìn Đoạn Gia Thụ cảnh giác, nói: “Hay là để tôi nuôi đi. Chưa kể việc dọn phân Tiểu Hoa đã khó với anh rồi, làm sao mà anh chăm sóc tốt cho nó được chứ?”

Đoạn Gia Thụ nghe vậy liền nhíu mày, nghiêm mặt phản bác: “Tuy tôi chưa chăm sóc mèo con giỏi, nhưng tôi có thể học! Hơn nữa, Tiểu Hoa tên là Đoạn Tiểu Tâm mà, mang họ của tôi đấy. Cậu đừng có mà nuôi hộ tôi!”

You Xin: ???

Mọi người: [sững sờ] [sững sờ] [sững sờ]

Đây đúng là màn giành giật quyền nuôi con của đôi vợ chồng ly hôn. Cảnh tượng đẹp mắt đến nỗi không ai dám rời mắt. Nhưng sau một hồi, mọi người đều tự lấy cớ rồi chuồn mất, chỉ còn lại You Xin và Đoạn Gia Thụ, cùng Tiểu Hoa không biết phải kêu meo meo cái gì.

“Hay là, để Tiểu Hoa tự chọn đi. Chúng ta cùng lúc gọi Tiểu Hoa xem nó sẽ chọn đi về phía ai.” Thấy You Xin sắc mặt khó coi, Đoạn Gia Thụ liền thức thời lùi một bước.

“Được thôi.” You Xin lập tức đồng ý. Những ngày thường khi quay phim, vì Đoạn Gia Thụ sợ bị cào, nên You Xin mới là người tự tay cho mèo ăn, dọn phân và chải lông cho Tiểu Hoa. Cậu không tin lúc này Tiểu Hoa lại chọn Đoạn Gia Thụ chứ không phải mình.

Bàn bạc xong, hai người ngồi xổm hai bên, đồng thanh gọi Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa có vẻ khá chán nản, đang nằm trong ổ của mình. Nghe thấy tiếng người gọi, nó nhúc nhích tai. Nó nhìn hai bên, hơi do dự một chút, rồi chạy về phía You Xin. Tuy nhiên, chưa chạy được hai bước, Tiểu Hoa đã dừng lại, nhìn về phía Đoạn Gia Thụ.

You Xin thấy Đoạn Gia Thụ chẳng biết từ lúc nào đã lấy ra một miếng ức gà, lại còn cọ cọ túi nhựa, tiếng sột soạt lập tức thu hút sự chú ý của Tiểu Hoa. Mắt You Xin mở to vì tức giận, vừa kêu meo meo vừa gọi Tiểu Hoa to hơn.

Tiểu Hoa bối rối do dự. Rồi nó nghe thấy Đoạn Gia Thụ xé mở túi ức gà. Mũi Tiểu Hoa khụt khịt, lập tức chạy về phía Đoạn Gia Thụ. Ôm lấy cánh tay run rẩy của Đoạn Gia Thụ, Tiểu Hoa ăn ức gà một cách thỏa mãn.

Thấy vậy, You Xin lập tức bật dậy, hét lớn: “Đoạn Gia Thụ, anh ăn gian!”

“Tôi không ăn gian.” Đoạn Gia Thụ nghiêm nghị nhìn You Xin. “Chúng ta trước đó không hề nói không được dùng đồ ăn dụ dỗ Tiểu Hoa. Đã thua thì phải chịu thua đi, đừng có tìm cớ.”

“Rõ ràng là có!” You Xin tức tối quay người rời đi. Đúng là đồ ngốc mà. Vừa nãy thấy Đoạn Gia Thụ thẫn thờ, cậu còn suýt động lòng. *Cái tên này làm sao mà có thể buồn bã được? Đúng là đồ khốn vô tâm!*

Với vẻ mặt lạnh tanh, You Xin tức tối ăn xong bữa cơm của chương trình, rồi tức tối trở về nhà, quyết định sau này sẽ không cho Đoạn Gia Thụ bất kỳ sắc mặt tốt nào nữa, thậm chí sau khi quay xong cũng sẽ kiên quyết phớt lờ hắn.

Cậu tức đến mức không ngủ được. Mãi đến nửa đêm mới chợp mắt, không ngờ sáng sớm đã bị điện thoại đánh thức.

You Xin nheo mắt nghe điện thoại, thấy là Đoạn Gia Thụ gọi đến. Cậu vốn dĩ đã khó chịu vì bị đánh thức vào sáng sớm, lòng đầy căm ghét khiến cậu muốn cúp máy ngay lập tức, nhưng giọng điệu của Đoạn Gia Thụ trong điện thoại lại nghe rất gấp gáp.

“You Xin, đến nhà tôi tìm giúp một tay đi. Tiểu Hoa mất rồi!”